Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (162.91 KB, 2 trang )
Khi một phóng viên gợi ý với tôi về ý tưởng miêu tả lại ca sinh thường của mình, tôi suýt nữa định từ
chối. Thành thật mà nói, trải nghiệm đó đau đớn quá sức tưởng tượng và bởi bây giờ số lượng phụ nữ lựa
chọn không dùng biện pháp giảm đau khi sinh khá ít, tôi sợ câu chuyện của mình sẽ làm sợ hãi bất cứ ai
có ý định đi theo phương pháp này. Nhưng cuối cùng, tôi đã thay đổi ý định vì tôi tin một trong những
cách hiệu quả nhất để chuẩn bị cho việc sinh nở là lắng nghe câu chuyện từ những người phụ nữ từng có
kinh nghiệm và hiểu rõ những gì mình sắp trải qua để có tâm lí vững vàng, tránh bị "sốc".
Tôi đã dự định sinh không cần giảm đau từ lâu. Vì thế, ngay từ khi biết mình có thai, tôi tập yoga hàng
ngày, học các tư thế sinh nở dễ dàng và cùng chồng đến lớp học tiền sản. Chúng tôi đã học các kĩ thuật
mát-xa và thực hành nhiều phương pháp giảm đau như thiền hay thôi miên. Tôi cũng rất chăm tập bài tập
Kegels và còn lồng kính bức hình chụp siêu âm thai để tập trung nhìn vào đó lúc "vượt cạn". Bức hình là
động lực lớn lao để tôi quên đi mọi đau đớn và chú tâm vào một nhiệm vụ duy nhất: làm sao gặp con yêu
càng nhanh càng tốt.
Tôi rất sẵn sàng vì mình đã chuẩn bị kĩ lưỡng. Nhưng hỡi ôi, có "lâm trận" thực sự mới biết "vượt cạn" nó
khủng khiếp thế nào. (Ảnh minh họa)
Chuẩn bị kĩ lưỡng như vậy nên tôi cảm thấy rất sẵn sàng và không sợ hãi gì cả. Nhưng hỡi ôi, có "lâm
trận" thực sự mới biết "vượt cạn" nó khủng khiếp thế nào.
6 ngày sau ngày tôi mang thai đủ tháng, tôi thức giấc lúc 3 giờ sáng. Một cảm giác siết mạnh ở bụng xuất
hiện, như có ai đó đang vắt một tấm vải trong bụng tôi. Tôi cố đi ngủ nhưng những cơn co thắt tử cung
càng dồn dập hơn và cơn đau càng lúc càng mạnh hơn. Sam – chồng tôi bấm giờ những cơn co thắt tử
cung và quyết định gọi cho người hỗ trợ sinh của chúng tôi. Ngay khi cô ấy đến, chúng tôi lên đường đến
bệnh viện. Người hỗ trợ sinh khuyến cáo với tôi rằng đoạn đường trên xe có thể khá xóc và cô ấy đặt 2
quả bóng tennis được buộc lại với nhau đằng sau phần lưng dưới của tôi để giảm bớt áp lực. Cô ấy cũng
đặt một chiếc lược vào tay tôi để tôi nắm lấy, giúp tôi phân tâm khỏi cơn đau đang hành hạ. Quãng đường
lái xe 30 phút (bao gồm cả thời gian bị cảnh sát chặn lại vì đi quá tốc độ) mà tôi tưởng dài như vô tận còn
chồng tôi thì phấn khích, gào lên cả với cảnh sát: “Vợ tôi sắp sinh rồi đấy nhé!”
Khi được chuyển vào phòng hộ sinh, thật khó để diễn tả được cơn đau của tôi. Dường như tôi không còn
đau nữa vì bản thân tôi đã biến thành cơn đau rồi. Mọi hành động tiếp theo của tôi diễn ra như những
thước phim loang loáng, không rõ là thực hay mơ. Tôi nằm nghiêng người, quả bóng sinh kẹp giữa hai
đầu gối. Rồi tôi leo xuống bồn nước cùng Sam - chồng tôi. Anh giúp tôi giữ người ở tư thế ngồi xổm mỗi
khi những cơn co thắt tử cung kéo đến và giúp tôi ngả người vào cánh tay anh lúc chúng rút đi. Thỉnh