Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (107.82 KB, 2 trang )
Tình cờ đọc được bài viết “Nhòm vợ đẻ: quá sướng!” của anh Vũ Quốc Anh tôi hoàn toàn không đồng
tình. Nhìn xuống dưới chân bài viết, tôi không hiểu sao rất nhiều mẹ lại thích thú với chuyện này. Điều
đáng nói là có đến hơn 70% mẹ bầu chọn muốn chồng vào phòng đẻ cùng mình. Tôi thì có ý kiến hoàn
toàn trái ngược. Tôi đã sinh nở 2 lần, nói thế để mọi người hiểu kinh nghiệm trong chuyện bầu bí, sinh nở
của tôi cũng không phải hạn hẹp.
Lần đầu sinh nở, tôi cũng đua đòi bạn bè tìm cho bằng được một bệnh viện “hạng sang” có dịch vụ cho
người thân vào phòng đẻ cùng. 5 năm trước, dịch vụ này ở Việt Nam còn khá hiếm vì vậy vợ chồng tôi đã
tốn không ít tiền chỉ để “được ở cùng nhau” trong giây phút đón con yêu chào đời. Không thể phủ nhận,
có chồng bên cạnh trong lúc đau đẻ, chúng ta sẽ cảm thấy yên tâm hơn. Thế nhưng từ kinh nghiệm bản
thân rút ra, tôi thấy cái lợi thì ít mà cái hại thì nhiều.
Thời gian chuyển dạ để đón Nu chào đời kéo dài đến hơn 30 giờ. Lúc đó, tôi luôn bắt chồng ở bên cạnh
mình mọi lúc mọi nơi, từ lúc ở phòng chờ sinh cho đến khi lên bàn đẻ. Suốt thời gian đó, các bác sĩ kiểm
tra cổ tử cung của tôi liên tục. Nhất là khoảng 5 giờ sau cùng, cứ khoảng nửa tiếng lại có một bác sĩ nam
đến chọc tay vào vùng kín khiến tôi dù đau nhưng vẫn ái ngại vô cùng vì có chồng bên cạnh. Nằm trên
giường chờ sinh, tôi còn chẳng được mặc quần mà diện một chiếc áo váy rộng thùng thình để các bác sĩ
tiện thăm khám. Mỗi lần cơn đau đẻ lên đến đỉnh điểm, tôi chẳng thể kiểm soát được hành động của mình
và khi ấy váy áo tung xòe lên cả. Nếu không có chồng ở đấy, tôi sẽ chẳng bận tâm gì đâu vì đi đẻ bà nào
chả thế. Vậy nhưng có chồng và 2-3 bác sĩ, y tá nam bên cạnh, mình cũng phải giữ ý chứ. Nói thật, lúc ấy
nếu mình không kịp kéo áo xuống là anh xã đã nhanh tay kéo hộ mình khiến mình ngượng chín mặt.
Trong quá trình sinh nở, tôi thấy bác sĩ là người quan trọng nhất chứ không phải chồng. (ảnh minh họa)
Cái “hại” thứ hai mà tôi muốn nói đến là sự ỉ nại, làm nũng của chị em khi có chồng bên cạnh. Theo kinh
nghiệm 2 lần sinh nở của tôi, tôi thấy khi không có chồng bên cạnh, mình cảm thấy mạnh mẽ, tự giác hơn
rất nhiều. Có thể do lần đầu sinh, lúc nào ông xã cũng kè kè bên cạnh nên tôi rất yếu đuối. Tôi còn làm
nũng chồng và kêu rên, hét rống lên mỗi khi cơn đau đẻ đến. Đến lần sinh thứ 2, tôi quyết định không cho
chồng vào cùng thì chẳng mất sức một chút nào cho những cơn rên rỉ, kêu gào vì có kêu cũng chẳng ai
nói gì mà nhiều khi còn bị bác sĩ mắng cho.
Không biết ông xã của các bạn tinh thần thế nào chứ riêng ông xã của tôi sau lần chứng kiến vợ sinh nở
đã thề sống thề chết “đừng kéo anh đi theo nữa”. Chồng tôi vốn tính nhát gan nên khi thấy vợ đau đẻ, kêu
khóc thảm thiết thì sợ quá mặt tái mét lại. Lúc cơn đau lên đến đỉnh điểm và con yêu sắp chào đời, bác sĩ
nhờ anh việc gì anh cũng không làm nổi, cứ lóng nga lóng ngóng hỏi lại bác sĩ. Lúc ấy, bác sĩ bực quá