Tải bản đầy đủ (.pdf) (3 trang)

Bình giảng bài thơ “từ ấy” của tố hữu

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (111.93 KB, 3 trang )

Bình giảng bài thơ “Từ ấy” của Tố Hữu.
BÀI LÀM
Tố Hữu là nhà thơ lớn, gần gũi với bao thế hệ người Việt Nam. Thơ Tố Hữu có sức sống lâu bền
trong lòng bạn đọc bởi chất men say của lý tưởng cao cả, của tình yêu thương chân thành cho con
người, của niềm tin bất diệt vào tương lai. Bài thơ Từ ấy đã ghi lại giây phút mê say của nhà thơ khi
bắt gặp ánh sáng của Đảng soi đường. Đó không chỉ là cảm xúc vui sướng, phấn khởi mà còn là
phẩm chất cao đẹp của ngừời cộng sản muốn hòa nhập và cống hiến hết mình cho cuộc đời.
Mỗi người đều có những giây phút trọng đại, thiêng liêng trong cuộc đời. Với người yêu nhau là khi
họ bắt gặp nhau lần đầu tiên đã tưởng chừng như quen biết tự bao giờ. Nhà thơ Xuân Diệu từng có
giây phút đó:
Từ lúc yêu nhau hoa nở mãi
Trong vườn thơm ngát của hồn tôi.
Còn riêng Tố Hữu, hạnh phúc nhất là lúc nhất là lúc nhận ra con đường đi đúng đắn cho mình, bắt
gặp ánh sáng lí tưởng của Đảng. Đó là cái mới đánh dấu bước ngoặt lớn trong đời người thanh niên
yêu nước đầy nhiệt tình, hăm hở. Tố Hữu vào Đảng khi còn rất trẻ - mười bảy tuổi, vậy mà mối
duyên với cách mạng sớm đưa lại những đổi thay kì diệu về tình cảm và tâm hồn, nhận thức:
Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân lí chói qua tim
Hồn tôi là một vườn hoa lá
Rất đậm hương và rộn tiếng chim
Từ đó đặt ngay đầu bài thơ như bức tường vạch chia ranh giới rõ ràng giữa hai thời gian. Thời gian
cuộc đời của nhà thơ tự phân làm hai nửa người trước và nửa sau từ ấy cho chúng ta sự khác biệt
trong một con người. Trước Từ ấy là cuộc sống bế tắc không lối thoát, cô đơn tuyệt vọng chán
chường.
Đâu những ngày xưa tôi nhớ tôi
Bâng khuâng đi kiếm lẽ yêu đời
Vẩn vơ theo mãi dòng quanh quẩn
Muốn thoát than ôi, bước chẳng rời
(Nhớ đồng)
Đó không phải là tâm trạng của riêng mình nhà thơ mà là chung cho cả thế hệ trẻ lúc bấy giờ vừa rời
ghế nhà trường liền va đập ngay với những cảnh đời trớ trêu. Họ bi quan, không xác định cho mình


một hướng đi hay một lý tưởng dứt khoát Bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước, chọn một dòng
hay để nước trôi.
Từ ấy khép lại chuỗi ngày dằn vặt, đau khổ, bóng tối, mở ra một cuộc sống mới đầy hứa hẹn. Nó toát
lên từ sức sống mạnh mẽ bên trong, từ sự thức tỉnh kì diệu. Tố Hữu ghi lại giây phút đổi thay ấy
bằng những hình ảnh giàu tính hình tượng bừng nắng hạ, thứ ánh nắng sáng tươi, rực rỡ chiếu soi
tỏa khắp nơi đặc biệt soi sáng cả những ngõ ngách sâu kín nhất của tâm hồn, trí tuệ, nhận thức. Mặt
trời chân lí là hình ảnh ẩn dụ chỉ lí tưởng Đảng, nó có sức mạnh vừa cảm hóa, lay động vừa thức
tỉnh không chỉ nhận thức, lí trí mà cả tình cảm, con tim của nhà thơ. Dường như có một cuộc đổi thay
nhanh chóng giống như người đang sống trong đêm tối mò, mọi vật hiện ra, rõ ràng đến từng chi tiết
và cảm xúc nảy sinh. Niềm vui sướng thật đang trào khi tâm hồn nhà thơ có cuộc sống mới tươi vui,
rộn rã:
Hồn tôi là một vườn hoa lá


Rất đậm hương và rộn tiếng chim
hình ảnh so sánh hồn thơ - vườn hoa lá diễn tả quá đầy đủ về cuộc sống, sức sống dào dạt, sinh sôi.
những sao xuyến, hứng khởi trong tâm hồn sâu kín của nhà thơ được phơi trải ra thật sống động. Đó
là cuộc sống đầy màu sắc, âm thanh và mùi vị, có màu xanh yên bình của lá, của hoa, có hương
thơm của hoa và tiếng chim rộn ràng. Tất cả những âm vang của cuộc sống được nhà thơ chắt lọc
để nuôi dưỡng sức sống của hồn người. Nó được đẩy đến ngưỡng cao nhất. Bằng việc sử dụng các
tính từ chỉ mức độ như bừng, chói, rất đậm, rộn Tố Hữu cho ta thấy sự say mê, ngây ngất của người
chiến sĩ cộng sản khi bước theo ánh sáng lí tưởng đời mình. Ghi lại bước chuyển quan trọng trong
đời nhưng nhà thơ không lên gân, vẫn giọng thơ nhẹ nhàng dứt khoát mà thẫm đẫm cảm xúc vui
tươi, tha thiết như mạch sống lan tỏa khắp nơi và ngay cả nơi sâu kín nhất.
Từ ấy là sự đánh dấu một cuộc đổi mới, cao hơn là sự hồi sinh của một con người. Từ đây, sức
sống đó sẽ được nhân lên mạnh mẽ, tâm hồn sẽ như một vườn hoa lá: trong sáng, hồn nhiên:
Rồi một hôm nào tôi thấy tôi
Nhẹ nhàng như con chim cà lơi
Say đồng hương vắng vui ca hát
Trên chín tầng cao bát ngát trời.

Sau nhưng phút giây sung sướng nhận ra lí tưởng cao cả cần đi, người chiến sĩ cộng sản phải xác
định một tâm thế, một hành động cho xứng đáng. Đó trước hết là ý thức trách nhiệm trước cuộc đời.
Nhà thơ thay lời cái tôi chiến sĩ nói lên tâm nguyện khát vọng ấy:
Tôi buộc lòng tôi với mọi người
Để tình trang trải với trăm nơi
Để hồn tôi với bao hồn khổ
Gần gũi nhau thêm mạnh khối đời
Con người cá nhân đến đây tan biến dần nhường chỗ cho cái tôi rộng lớn – cái tôi hướng đến cuộc
đời và mọi người. Những ích kỉ, hẹp hòi ngăn cách cái tôi đến với mọi ngừơi không còn nữa, con
đường hòa nhập rộng mở thênh thang. Làm được điều đó không phải dễ dàng, cần phải đấu tranh,
cân nhắc, lựa chọn bằng ý thức trách nhiệm xuất phát từ sự chân thành, tự nguyện. Tôi – nhà thơ tự
buộc lòng mình với mọi người. Đó là thái độ dứt khoát, mạnh mẽ xác định bởi lí trí sáng suốt. Mối
dây ràng buộc với mọi người đã xóa bỏ sự đối lập chất chứa, đầy căm phẫn ngự trị trong tâm hồn tôi
trước đây đồng thời nhất thiết lập trình tình yêu thương, gắn kết giữa người và người. Đó là sự cảm
thông, chia sẻ trước nỗi đau, vui buồn của bao kiếp người. Tinh thần tự nguyện buộc để tạo nên khối
đời, gần gũi, mạnh mẽ là mục đích cuối cùng nâng cao phẩm chất của người cách mạng. Tình nhân
ái làm cho mỗi người hòa vào cuộc đời trở thành con người đúng theo nghĩa của nó.
Khổ thơ cuối tiếp tục nhấn mạnh ý thức trách nhiệm của con người cụ thể trước cuộc đời rộng lớn:
Tôi đã là con của vạn nhà
Là em của vạn kiếp phôi pha
Là anh của vạn đầu em nhỏ
Không áo cơm cù bất cù bơ
Ba từ là xuất hiện liên tiếp trong đoạn thơ như lời khẳng định chắc nịch, rắn rỏi, dứt khoát cho sự hòa
nhập tuyệt đối. Người chiến sĩ đã ở giữa đời và mọi người rất khiêm tốn mà không làm mất đi vẻ tự
nhiên vốn có, là con của gia đình, là em của kiếp đời phối pha, là anh của các em thơ nghèo khộ, đói
cơm rách áo. Khối đời to lớn ở đây tạo bởi từng số phận với những cảnh ngộ riêng là em bé Phước
trong bài Đi di em sớm chịu cảnh nô lệ, cả người vú em để con mình đói khát phải đi chăm con người
và biết bao người khác nữa. Nhà thơ bắt gặp cuộc đời mình trong những mảnh đời cơ cực ấy. Số từ
được sử dụng tăng dần từ một, hai, mọi, trăm, khối, vạn như mở rộng khối đời đồng thời kết nối tình



cảm yêu thương gắn bó giữa họ. Ở đó không còn là sự cảm thông mà cao hơn nhà thơ tự thấy mình
là thành viên của gia đình rộng lớn phải truyền cho họ tình yêu và trách nhiệm trước số phận của
mình. Phải chiến đấu để đem lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho gia đình, cho mọi người và dìu dắt, bảo
ban nhưng em thơ.
Đến đây phẩm chất của người cách mạng được soi sáng. Tâm hồn nhận thức, quan hệ đều được soi
chiếu nhờ ánh sáng lí tưởng Đảng. Không có sự trải nghiệm, người cộng sản – nhà thơ không thể có
những thay đổi lớn lao như vậy.
Từ ấy là bản đàm đạo khúc vui đầu tiên của người cộng sản khi gặp lí tưởng Đảng. Đó là lúc tâm
hồn được hồi sinh, trí tuệ bừng sáng, nhận thức trách nhiệm lớn lao với cuộc đời. Thơ Tố Hữu hay
khi kết hợp sâu sắc lí tưởng cộng sản, tình thương yêu con người và niềm vui hướng về tương lai.
Từ ấy đã kết tinh cái hay ấy và tạo nên sức hút lớn đối với những con người chân chính đã và đang
đi theo lí tưởng của mình. Nhà thơ khơi lên lòng nhiệt huyết, quyết tâm của biết bao thế hệ để họ
hom nay và mai sau thực hiện ước nguyện xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn.



×