Tải bản đầy đủ (.doc) (5 trang)

Tiểu phầm hài

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (77.62 KB, 5 trang )

Tiểu phẩm hài: BỜM HIỆN ĐẠI
Nhân vật
1. Thằng Bờm
2. Phú ông
3. Phú bà
4. Thằng Nô
Cảnh 1 - Trên đường làng
Thằng Bờm (vừa đi, vừa cầm quạt, vừa hát): Thằng Bờm có cái quạt mo, phú
ông xin đổi…(cười hi hí).
Phú bà (đi theo sau thằng Bờm từ lúc trước): Quái lạ ! Thằng Bờm kiếm đâu
được cái quạt đẹp thế nhỉ ? Đẹp hơn cả cái quạt của mình. Đường đường là một
phú bà, mình ngọc thân ngà. lại thua một cái thằng nhãi nhép.
( Phú bà tức giận đi về nhà nghĩ cách chiếm đoạt cái quạt).
Cảnh 2 - Tại phòng khách nhà phú ông
Phú ông: Bà nó này, bà nó ơi !
Phú bà (đang đăm chiêu suy nghĩ rồi nhăn nhó gắt ): Cái gì ?
Phú ông: Có chuyện gì phật lòng mà giận dữ ghê vậy, hỡi phu nhân yêu quý của
tôi ơi ? (Rồi nói nhỏ: “Quỷ dạ xoa thì có”).
Phú bà: Chả là thế này, vừa nãy trên đường đi mua sắm ở Big C về, tôi gặp
thằng Bờm có cái quạt đẹp lắm ông ạ... Hay... là ông tìm cách nào đó chiếm lấy
cái quạt đấy cho tôi đi ông.
Phú ông: Cái gì cũng thích, cái gì cũng thích, thế bà có biết một tháng bà tiêu
hết bao nhiêu tiền của tôi không ?
Phú bà: Bao nhiêu ?
Phú ông: 1000 đô, đấy là chưa tính tiền ăn uống may mặc, lại còn "chát chít"
nhảy "au", già rồi còn nhảy !
Phú bà: Còn ông thì sao ?
Phú ông: Sao ?
Phú bà: Suốt ngày đột kích, cái bang, FIFA, ngủ thì chảy cả rớt ra... Thế tóm lại
là ông có đi không ?
Phú ông: Không !


Phú bà (rít dài, xoắn tai phú ông): Có đi không thì bảo ?
Phú ông: Thôi được rồi, đi thì đi.
(Phú bà đi ra, chỉ còn lại phú ông ở phòng khách).
Phú ông: Thằng Nô, thằng Nô đâu rồi ?
Thằng Nô (tí toét chạy vào): Dạ.. a..ạ có con đây ạ. Phú ông gọi con có việc gì
ạ?
Phú ông: À chả là thế này... Cái mụ la sát ấy thích cái quạt của thằng Bờm. Bây
giờ mày đi đổi cho ông, nó thích cái gì thì ông chiều tất.
Cảnh 3 - Tại nhà Bờm


Thằng Nô: Bờm ơi ! Bờm.
Thằng Bờm: Nô đấy hả, cứ đẩy cửa mà vào.
Thằng Nô: Nhưng…. nhưng.. tao sợ chó lắm !
Thằng Bờm: Chó cắn mày thì mày cắn chó ! Việc cóc gì phải sợ !
(Nô mở cửa đi vào).
Thằng Bờm: Thế có chuyện gì mà hôm nay ruồi lại đến nhà rồng thế này ?
Thằng Nô: Chả là thế này, bà phú thích cái quạt của mày. Mày mà đổi quạt cho
bà ấy, mày thích cái gì chồng bà ấy chiều tất.
Thằng Bờm: Thế đằng ấy định đổi cái gì nào ?
Thằng Nô (suy nghĩ ): Hay là đổi "3 bò 9 trâu" nhé !
Thằng Bờm (lẩm bẩm suy nghĩ):
“3 bò 9 trâu, 3 bò 9 trâu…
Bờm rằng Bờm chẳng lấy đâu
Phú ông khôn thế, còn lâu đây “Ừ” !
Thằng Nô: Tốt thể sao lại không nhận ?
Thằng Bờm (đọc thơ):
“Dich lở mồm long móng
Nghe tin em long ngóng
Dịch đến thật nhanh chóng

Gây tai ương nghiêm trọng
Dịch lở mồm long móng
Đàn gia súc đi tong
Công chăm sóc mau chóng
Tan tựa bọt xà phòng
Dịch lở mồm long móng
Xin hãy nhớ đề phòng
Vi - rút lọt vào trong
Cả thân hình bừng nóng
Dịch lở mồm long móng
Tốn kém quá tiền long
Tiêu tốn để tiêm phòng
Kinh tế thì long đong
Dịch lở mồm long móng
Đừng để ta nổi nóng
Kẻo bị đánh gân bong
Mau xéo đi cho xong
(Nói tiếp) Không những thế lại, còn cả dịch tai xanh, thuốc tăng trọng, mà


nhất là cái vụ giết mổ trâu bò mấy hôm trước ti vi quay, mất vệ sinh lắm ! Ai lại
lấy cả một bộ lòng mề đen xì nhúng xuống ao nước bẩn bao giờ ? (Bĩu môi, rồi
lắc đầu).
Thằng Nô: Thế cuối cùng là mày không đổi chứ gì ?
Thằng Bờm: Đúng vậy !
Thằng Nô (suy nghĩ tiếp): Hay là đổi "Ao sâu cá mè "đi !
Thằng Bờm: Thôi Nô ơi ! Bờm không đổi đâu. Có hai lí do. Lí do thứ nhất là
Bờm thấp bé nhẹ cân thế này mà đi ra ao sâu bắt cá, rơi xuống đấy thì sao ? Thứ
hai: chẳng may mà cái đám ao ấy nó thuộc diện quy hoạch thì Bờm mất toi cái
quạt, mà cái chuyện làm sổ đỏ, sổ xanh rách việc lắm !

Thằng Nô: Thế đổi lấy "Một bè gỗ lim" nhé ?!
Thằng Bờm ( tỏ vẻ thất vọng): Thôi Nô ơi ! Bờm không dám lấy đâu, nhỡ may
kiểm lâm đến hỏi thăm thì chết. Mà mấy năm gần đây siêu bão, mắt bão đến ầm
ầm vì cái tội con người cứ chặt phá rừng là gì.
Thằng Nô (nhăn nhó): Từ sáng đến giờ chưa được ăn cái gì đói meo cả bụng
mà mãi chẳng đổi được gì… Đã thế không đổi thì thôi, tao về mách ông bà phú.
Ông bà ấy đến đây thì mày biết tay.
(Nô đi ra khỏi sân khấu).
Thằng Bờm (cười nhếch mép, mắt đăm chiêu suy nghĩ tìm cách chơi xỏ ông bà
phú. Sau đó Bờm đi ra).
Cảnh 4 - Tại nhà phú ông, phú bà
Ông bà phú đang ngồi uống nước...
Thằng Nô (chạy tót vào): Ới ông bà ơi ! Ông bà ơi !
(Phú bà giật mình nhảy tót lên người phú ông).
Phú ông: Thằng kia, mày làm cái gì thế ? Mày không biết bà bị bệnh tim hay
ngất à ? Mày có thích chết không ? Thế công việc ra sao rồi ?
Thằng Nô: Dạ... ạ... Bẩm ông, thằng Bờm nó không chịu đổi ạ, bảo 3 bò 9 trâu
thì nó bảo là nở mồm long móng, Ao sâu cá mè thì nó bảo là thuộc diện quy
hoạch. Một bè gỗ lim thì nó bảo là sợ kiểm lâm ạ !
Phú bà: Giời ơi ! Có mỗi việc cỏn con thôi mà cũng không làm được, biến
ngay !
(Nô chạy ra).
Phú bà: Thằng Bờm bây giờ nó khôn lắm ông ạ, lần này tôi với ông phải thân
chinh đi mới được.
Phú ông: Đúng vậy, đường đường là lí trưởng kiêm giám đốc Công ty "Vô thừa
hạn" chẳng nhẽ lại thua một cái thằng nhãi nhép. Được, tôi sẽ đi cùng bà.
Cảnh 5 - Tại nhà Bờm
Thằng Bờm: Dạ hai ông bà ngồi xuống đây để con đi lấy nước ạ. (Bờm đi lấy
nước. Trong cốc nước có con ruồi).
Thằng Bờm: Dạ con mời ông bà uống nước ạ.

Phú ông (uống nước): Ối con gì thế này… hình như là con ruồi.


Thằng Bờm: Dạ đâu có ạ, đây là nhân sâm đại bổ của nhà con đấy ạ. Con
thường nặn nó giống hình con ruồi để cho lũ trẻ con hàng xóm đỡ ăn vụng í mà
(cười hí hí).
(Phú ông đắc ý lại tiếp tục uống nước, sau đó Bờm nhận xét quần áo của ông bà
phú)
Thằng Bờm: Ôi bà có chiếc áo đẹp quá như là ở… thùng rác vậy !
Còn ông trông chẳng hand some tí nào !
(Hai ông bà tức điên người nhưng vẫn cố nén cơn giận).
Phú bà: Thôi Bờm ơi ! Không dài dòng nữa ! Cái việc mà bà đến đây thì chắc
Bờm cùng biết rồi, thế Bờm thích đổi cái gì nào? Hay là lấy " Đôi chim đồi mồi"
nhé !
Thằng Bờm: Mang tiếng ông bà là những người quý phái mà chẳng chịu tìm
hiểu thông tin thời sự gì cả. Thôi con sợ dịch H5N1 với H1N1 lắm ! Con không
đổi đâu.
(Hai ông bà lại thì thầm với nhau. Phú ông: Ngày xưa các cụ đổi cái gì thì bây
giờ mình đổi cái đấy, thế nào mà chẳng được. Phú ông và phú bà đắc chí lại tiếp
tục ra thương lượng với Bờm).
Phú bà: Bờm ơi bà đổi cái này bà biết thế nào mà Bờm chẳng thích… Có phải
Bờm muốn đổi lấy "Nắm xôi" phải không ?
Thằng Bờm (tỏ vẻ vô cùng thất vọng): Cái gì ? Nắm xôi á ! Nói cho ông bà phú
biết, Bờm bây giờ khác Bờm ngày xưa rồi. Thích xôi á ? Ra ngoài quán có mà đầy
!
(Hai ông bà Phú lại tiếp tục thì thầm. Phú bà: “Chết rồi ông ơi ! Bây giờ thằng
Bờm nó khôn lắm, phải làm thế nào bây giờ ?” Phú ông: “Khóc cái gì mà khóc,
không đổi nữa. Về”. Phú bà: “Ông muốn chết à ? Có muốn tôi cắt tiền GAME
không ? Muốn chuộc lại lỗi thì mau nghĩ cách đi”. Phú ông: “Bà thử hỏi nó xem
nó có thích Công ty sản xuất sữa, bánh kẹo của tôi không ?” Phú bà liền đồng ý.

Phú bà: Bờm ơi ! Thế Bờm có thích Công ty sản xuất sữa, bánh kẹo của ông
không ?
Thằng Bờm: Thôi con lạy bà ! Sữa thì có mê-la-nin, bánh kẹo thì có bột đá. Con
sợ mấy thứ đó lắm rồi ạ !
Phú ông ( nóng gắt): Thế bây giờ mày thích cái gì nào, nói nhanh ?
Thằng Bờm: Đấy ! Ông bà hỏi câu đấy trước thì bây giờ có phải đỡ tốn thời gian
không ? Tóm lại là con muốn ông bà đổi cho con 1 mol hạt gạo.
Phú bà (cười tít mắt): Úi giời cứ tưởng gì có 1 mol hạt gạo.
Phú ông (kéo phú bà lại): Giời ơi ! Em thân iu có biết 1 mol hạt gạo tương ứng
với bao nhiêu hạt không ? 6.1023 hạt gạo đấy. Nếu cả thế giới cùng ăn số gạo này,
mỗi người ăn 3 bữa một ngày, mỗi bữa ăn hết 5.000 hạt gạo thì phải 20.000.000
năm
sau mới có thể ăn hết được 1mol hạt gạo.
Phú bà: Cái gì ?
(Phú bà đi đi lại lại suy nghĩ, rồi cuối cùng quyết định).
Phú bà: Ta xin tuyên bố: "Ta quyết định OK ! Đổi".


Tiếng vọng: Cuối cùng thì ông bà phú đã đổi 1 mol hạt gạo để lấy chiếc quạt
của Bờm, ông phú đã phải đi mua ve chai để trả nợ, còn Bờm dùng số gạo đó để
phân phát cho người nghèo và “nâng cao chất lượng cuộc sống của mình”. Từ đó
Bờm trở thành một Mạnh Thường Quân, có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×