Tải bản đầy đủ (.ppt) (47 trang)

TIẾT 141 đv những ngôi sao xa xôi tiết 1

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.19 MB, 47 trang )











Trường THCS Hồng Lý
HỘI GIẢNG GIÁO VIÊN GIỎI CẤP TỈNH
Giáo viên: BÙI TIẾN DŨNG




San lấp 78.000 hố bom,
phá 12.600 quả bom từ
trường, 8.000 quả bom nổ
chậm, 85.100 quả mìn.



CHỦ ĐỀ: TRUYỆN HIỆN ĐẠI
Tiết 141
Văn bản

Những ngôi sao xa xôi
( Trích)


- Lê Minh Khuê -


I. ĐỌC - TÌM HIỂU CHÚ THÍCH


+ Chú thích( * )
+ Năm 1969, Lê Minh Khuê
trở thành phóng viên báo
Tiền Phong.
+ Từ năm 1978 đến nay, bà
là biên tập viên Nhà xuất
bản Hội Nhà văn Việt Nam.
+ Bà được nhận Giải
thưởng văn xuôi của Hội
Nhà văn Việt Nam năm 1987
với tập truyện ngắn “Một
chiều xa thành phố”.

Nhà văn Lê Minh Khuê


Một số tác phẩm tiêu biểu


Tác phẩm Những ngôi sao xa xôi
Xuất xứ
+ Là một trong số những
tác phẩm đầu tay của Lê
Minh Khuê, viết năm 1971.

+ Phần văn bản đưa vào
SGK có lược bớt một số
đoạn.
Đề tài
- Ca ngợi cuộc sống,
chiến đấu của những
thanh niên xung phong
trên tuyến đường
Trường Sơn trong thời kì
kháng chiến chống Mĩ.


Tác phẩm Những ngôi sao xa xôi
Ngôi kể
+ Kể theo ngôi thứ nhất ( xưng tôi) đặt vào nhân vật Phương Định.
=> Tác dụng: Kể chuyện ở ngôi thứ nhất, chọn điểm nhìn từ nhân vật
chính giúp nhà văn diễn tả một cách tự nhiên, chân thực và sinh động
cảm xúc, tâm trạng, ý nghĩ của nhân vật.

Đọc – tóm tắt
Ba cô gái thanh niên xung phong là Phương Định, Nho và tổ
trưởng là chị Thao ở một tổ trinh sát mặt đường tại một trọng điểm
trên tuyến lửa Trường Sơn.
Nhiệm vụ của họ là quan sát địch ném bom, đo khối lượng đất đá
phải san lấp, đếm những quả bom chưa nổ và phá bom.
Cuộc sống hết sức gian khổ và hiểm nguy nhưng họ vẫn hồn
nhiên, yêu đời và mơ mộng.
Dù mỗi người một cá tính nhưng họ rất gắn bó, yêu thương nhau.
Trong một lần phá bom, Nho bị thương, Thao và Phương Định hết
sức lo lắng và tận tình săn sóc Nho. Một cơn mưa đá bất ngờ ập

xuống cao điểm khiến các cô hết sức vui thích.


Tác phẩm Những ngôi sao xa xôi
Ngôi kể
+ Kể theo ngôi thứ nhất ( xưng tôi) đặt vào nhân vật Phương Định.
=> Tác dụng: Kể chuyện ở ngôi thứ nhất, chọn điểm nhìn từ nhân vật
chính giúp nhà văn diễn tả một cách tự nhiên, chân thực và sinh động
cảm xúc, tâm trạng, ý nghĩ của nhân vật.

Đọc – tóm tắt
Bố cục
Đoạn trích chia làm 3 phần:
+ Phần 1: Từ đầu đến “ Thường xuyên.” – Công việc và cuộc sống của
tổ trinh sát mặt đường.
+ Phần 2: Tiếp theo đến “ lời tôi tự bịa ra nữa.” – Một lần phá bom, Nho
bị thương, hai chị em lo lắng, săn sóc.
+ Phần 3: Còn lại – Niềm vui khi cơn mưa đá đột ngột xuất hiện.


II. ĐỌC HIỂU NỘI DUNG VĂN BẢN


Không gian mặt đường

Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ, trắng lẫn lộn. Hai bên
đường không có lá xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô
cháy. Những cây nhiều rễ nằm lăn lóc. Những tảng đá to. Một
vài cái thùng xăng hoặc thành ô tô méo mó, han gỉ nằm trong
đất.

(…) Có ở đâu như thế này không: đất bốc khói, không khí
bàng hoàng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết
rằng khắp chung quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ
bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng nhất định sẽ nổ…Rồi khi
xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần nữa, thở
phào, chạy về hang. Bên ngoài nóng trên 30 độ, (…). Tiếng
máy bay trinh sát rè rè. Phản lực gầm gào lao theo sau. Hai
thứ tiếng đó trộn lẫn vào nhau, rót vào tai con người một cảm
giác khó chịu và căng thẳng (…)Những cái xảy ra hằng ngày:
máy bay rít, bom nổ…đất dưới chân chúng tôi rung…tất cả, cứ
như lên cơn sốt. Khói lên, và cửa hang bị che lấp…


Không gian mặt đường

Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ, trắng lẫn lộn. Hai bên
đường không có lá xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô
cháy. Những cây nhiều rễ nằm lăn lóc. Những tảng đá to. Một
vài cái thùng xăng hoặc thành ô tô méo mó, han gỉ nằm trong
đất.
(…) Có ở đâu như thế này không: đất bốc khói, không khí
bàng hoàng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết
rằng khắp chung quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ
bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng nhất định sẽ nổ…Rồi khi
xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần nữa, thở
phào, chạy về hang. Bên ngoài nóng trên 30 độ, (…). Tiếng
máy bay trinh sát rè rè. Phản lực gầm gào lao theo sau. Hai
thứ tiếng đó trộn lẫn vào nhau, rót vào tai con người một cảm

giác khó chịu và căng thẳng (…)Những cái xảy ra hằng ngày:
máy bay rít, bom nổ…đất dưới chân chúng tôi rung…tất cả, cứ
như lên cơn sốt. Khói lên, và cửa hang bị che lấp…


Không gian mặt đường

Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ, trắng lẫn lộn. Hai bên
đường không có lá xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô
cháy. Những cây nhiều rễ nằm lăn lóc. Những tảng đá to. Một
vài cái thùng xăng hoặc thành ô tô méo mó, han gỉ nằm trong
đất.
(…) Có ở đâu như thế này không: đất bốc khói, không khí
bàng hoàng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết
rằng khắp chung quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ
bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng nhất định sẽ nổ…Rồi khi
xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần nữa, thở
phào, chạy về hang. Bên ngoài nóng trên 30 độ, (…). Tiếng
máy bay trinh sát rè rè. Phản lực gầm gào lao theo sau. Hai
thứ tiếng đó trộn lẫn vào nhau, rót vào tai con người một cảm
giác khó chịu và căng thẳng (…)Những cái xảy ra hằng ngày:
máy bay rít, bom nổ…đất dưới chân chúng tôi rung…tất cả, cứ
như lên cơn sốt. Khói lên, và cửa hang bị che lấp…


Không gian mặt đường

Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ, trắng lẫn lộn. Hai bên
đường không có lá xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô

cháy. Những cây nhiều rễ nằm lăn lóc. Những tảng đá to. Một
vài cái thùng xăng hoặc thành ô tô méo mó, han gỉ nằm trong
đất.
(…) Có ở đâu như thế này không: đất bốc khói, không khí
bàng hoàng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết
rằng khắp chung quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ
bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng nhất định sẽ nổ…Rồi khi
xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần nữa, thở
phào, chạy về hang. Bên ngoài nóng trên 30 độ, (…). Tiếng
máy bay trinh sát rè rè. Phản lực gầm gào lao theo sau. Hai
thứ tiếng đó trộn lẫn vào nhau, rót vào tai con người một cảm
giác khó chịu và căng thẳng (…)Những cái xảy ra hằng ngày:
máy bay rít, bom nổ…đất dưới chân chúng tôi rung…tất cả, cứ
như lên cơn sốt. Khói lên, và cửa hang bị che lấp…


Không gian mặt đường

Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ, trắng lẫn lộn. Hai bên
đường không có lá xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô
cháy. Những cây nhiều rễ nằm lăn lóc. Những tảng đá to. Một
vài cái thùng xăng hoặc thành ô tô méo mó, han gỉ nằm trong
đất.
(…) Có ở đâu như thế này không: đất bốc khói, không khí
bàng hoàng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết
rằng khắp chung quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ
bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng nhất định sẽ nổ…Rồi khi
xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần nữa, thở

phào, chạy về hang. Bên ngoài nóng trên 30 độ, (…). Tiếng
máy bay trinh sát rè rè. Phản lực gầm gào lao theo sau. Hai
thứ tiếng đó trộn lẫn vào nhau, rót vào tai con người một cảm
giác khó chịu và căng thẳng (…)Những cái xảy ra hằng ngày:
máy bay rít, bom nổ…đất dưới chân chúng tôi rung…tất cả, cứ
như lên cơn sốt. Khói lên, và cửa hang bị che lấp…


Không gian mặt đường

Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ, trắng lẫn lộn. Hai bên
đường không có lá xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô
cháy. Những cây nhiều rễ nằm lăn lóc. Những tảng đá to. Một
vài cái thùng xăng hoặc thành ô tô méo mó, han gỉ nằm trong
đất.
(…) Có ở đâu như thế này không: đất bốc khói, không khí
bàng hoàng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết
rằng khắp chung quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ
bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng nhất định sẽ nổ…Rồi khi
xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần nữa, thở
phào, chạy về hang. Bên ngoài nóng trên 30 độ, (…). Tiếng
máy bay trinh sát rè rè. Phản lực gầm gào lao theo sau. Hai
thứ tiếng đó trộn lẫn vào nhau, rót vào tai con người một cảm
giác khó chịu và căng thẳng (…)Những cái xảy ra hằng ngày:
máy bay rít, bom nổ…đất dưới chân chúng tôi rung…tất cả, cứ
như lên cơn sốt. Khói lên, và cửa hang bị che lấp…


Không gian mặt đường


Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ, trắng lẫn lộn. Hai bên
đường không có lá xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô
cháy. Những cây nhiều rễ nằm lăn lóc. Những tảng đá to. Một
vài cái thùng xăng hoặc thành ô tô méo mó, han gỉ nằm trong
đất.
(…) Có ở đâu như thế này không: đất bốc khói, không khí
bàng hoàng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết
rằng khắp chung quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ
bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng nhất định sẽ nổ…Rồi khi
xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần nữa, thở
phào, chạy về hang. Bên ngoài nóng trên 30 độ, (…). Tiếng
máy bay trinh sát rè rè. Phản lực gầm gào lao theo sau. Hai
thứ tiếng đó trộn lẫn vào nhau, rót vào tai con người một cảm
giác khó chịu và căng thẳng (…)Những cái xảy ra hằng ngày:
máy bay rít, bom nổ…đất dưới chân chúng tôi rung…tất cả, cứ
như lên cơn sốt. Khói lên, và cửa hang bị che lấp…


Không gian mặt đường

Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ, trắng lẫn lộn. Hai bên
đường không có lá xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô
cháy. Những cây nhiều rễ nằm lăn lóc. Những tảng đá to. Một
vài cái thùng xăng hoặc thành ô tô méo mó, han gỉ nằm trong
đất.
(…) Có ở đâu như thế này không: đất bốc khói, không khí
bàng hoàng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết

rằng khắp chung quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ
bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng nhất định sẽ nổ…Rồi khi
xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần nữa, thở
phào, chạy về hang. Bên ngoài nóng trên 30 độ, (…). Tiếng
máy bay trinh sát rè rè. Phản lực gầm gào lao theo sau. Hai
thứ tiếng đó trộn lẫn vào nhau, rót vào tai con người một cảm
giác khó chịu và căng thẳng (…)Những cái xảy ra hằng ngày:
máy bay rít, bom nổ…đất dưới chân chúng tôi rung…tất cả, cứ
như lên cơn sốt. Khói lên, và cửa hang bị che lấp…


Không gian mặt đường

Vô cùng khốc liệt,
hủy diệt sự sống


Không gian mặt đường

Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ, trắng lẫn lộn. Hai bên
đường không có lá xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô
cháy. Những cây nhiều rễ nằm lăn lóc. Những tảng đá to. Một
vài cái thùng xăng hoặc thành ô tô méo mó, han gỉ nằm trong
đất.
(…) Có ở đâu như thế này không: đất bốc khói, không khí
bàng hoàng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết
rằng khắp chung quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ
bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng nhất định sẽ nổ…Rồi khi
xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần nữa, thở

phào, chạy về hang. Bên ngoài nóng trên 30 độ, (…). Tiếng
máy bay trinh sát rè rè. Phản lực gầm gào lao theo sau. Hai
thứ tiếng đó trộn lẫn vào nhau, rót vào tai con người một cảm
giác khó chịu và căng thẳng (…)Những cái xảy ra hằng ngày:
máy bay rít, bom nổ…đất dưới chân chúng tôi rung…tất cả, cứ
như lên cơn sốt. Khói lên, và cửa hang bị che lấp…


Không gian mặt đường

Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ, trắng lẫn lộn. Hai bên
đường không có lá xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô
cháy. Những cây nhiều rễ nằm lăn lóc. Những tảng đá to. Một
vài cái thùng xăng hoặc thành ô tô méo mó, han gỉ nằm trong
đất.
(…) Có ở đâu như thế này không: đất bốc khói, không khí
bàng hoàng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết
rằng khắp chung quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ
bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng nhất định sẽ nổ…Rồi khi
xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần nữa, thở
phào, chạy về hang. Bên ngoài nóng trên 30 độ, (…). Tiếng
máy bay trinh sát rè rè. Phản lực gầm gào lao theo sau. Hai
thứ tiếng đó trộn lẫn vào nhau, rót vào tai con người một cảm
giác khó chịu và căng thẳng (…)Những cái xảy ra hằng ngày:
máy bay rít, bom nổ…đất dưới chân chúng tôi rung…tất cả, cứ
như lên cơn sốt. Khói lên, và cửa hang bị che lấp…


Không gian mặt đường


Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ, trắng lẫn lộn. Hai bên
đường không có lá xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô
cháy. Những cây nhiều rễ nằm lăn lóc. Những tảng đá to. Một
vài cái thùng xăng hoặc thành ô tô méo mó, han gỉ nằm trong
đất.
(…) Có ở đâu như thế này không: đất bốc khói, không khí
bàng hoàng, máy bay đang ầm ì xa dần. Thần kinh căng như
chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết
rằng khắp chung quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ
bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng nhất định sẽ nổ…Rồi khi
xong việc, quay lại nhìn cảnh đoạn đường một lần nữa, thở
phào, chạy về hang. Bên ngoài nóng trên 30 độ, (…). Tiếng
máy bay trinh sát rè rè. Phản lực gầm gào lao theo sau. Hai
thứ tiếng đó trộn lẫn vào nhau, rót vào tai con người một cảm
giác khó chịu và căng thẳng (…)Những cái xảy ra hằng ngày:
máy bay rít, bom nổ…đất dưới chân chúng tôi rung…tất cả, cứ
như lên cơn sốt. Khói lên, và cửa hang bị che lấp…


×