Tải bản đầy đủ (.doc) (4 trang)

LÀ THỜI GIAN ĐẤY

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (127.13 KB, 4 trang )

Là thời gian đấy
Kỷ niệm thì không thể ngồi kể lể một lúc cho hết. Nó dội về lúc nào nó muốn, xuất hiện lúc
nào nó cần. Thậm chí mình cần, nó không xuất hiện, mình cũng phải chịu. Là thời gian
đấy...
Nói chung thiên hạ ai cũng mỹ miều miêu tả, khen ngợi "bà ấy" đẹp (gọi là bà vì chưa từng thấy ai gọi là
anh Xuân hay chàng Xuân hết). Tôi thì thấy vị này nói chung là không có gì ấn tượng cả. Ẩm ướt vì mưa
nhiều. Lạnh chẳng ra lạnh, nóng không ra nóng. Được mỗi cái có Tết khi về Việt Nam chơi.
Tôi vẫn có thói quen đi chùa đầu năm. Đi càng nhiều càng tốt, ai rủ cũng đi, rảnh là đi. Cũng cầu, cũng
khấn... thành tâm là chính mà. Đi chỉ để có sự bám víu lấy nếu trong năm gặp điều gì xui xẻo, tặc lưỡi một
cái, nghĩ "đầu năm đã đi rồi mà, thế nào các cụ cũng sẽ phù hộ cho qua cơn bĩ cực".
Nói đến chùa, thời gian này tự nhiên tôi lại thích nghe giảng Kinh. Nghe thôi, chứ không đọc sách được.
Cũng không nhớ nổi tôi nghĩ gì khi nghe các bài giảng Kinh đó. Chỉ mỗi một chuyện nghe và nghe. Chưa
thấy lòng nhẹ hơn chút nào, cũng chưa thấy cơ may nào mở ra trước mắt. Mọi thứ cứ đều đều như vậy.
Hàng ngày của tôi không còn giống như dòng sông. Nó giống con đường hơn, được người ta rải bê tông và
nhựa đường rồi lèn chặt bằng máy. Cảm thấy an tâm hơn hơn khi đặt bước chân lên nó. Có lẽ hơn chăng khi
không nghe là vậy nhỉ?

Nhanh chấp nhận rồi lại mau chán thì có được tính là thích không? Tôi và hè như có ân oán với nhau. Cả
năm không sao cứ đến mùa này là gầy đi. Năm nào cũng thế. Ít thì 1, 2kg, nhiều thì vô đối, tùy thuộc vào
sức khỏe và công việc. Sướng vì mặc đồ nhẹ, được tắm hàng ngày, được nô nức đi du lịch theo trào lưu của
cả xã hội. Chỉ vậy thôi, còn lại là chán chết.
Năm nay nóng phát mệt. Cách đây hai tháng, có việc đi qua phố Huỳnh Thúc Kháng vào buổi trưa. Thấy
mọi người xúm xít lại xem cái gì đó tắc cả một đoạn dài, mãi lúc sau mới biết có hai ông Nhiệt kế học để
cái đo nhiệt độ xuống mặt đường, thủy ngân chạy vèo vèo rồi chạm ở vạch 44 độ C. Dân mình có tính thích
ứng nhanh thật. Tôi cũng thế, đang thấy hơi nóng thôi, tự nhiên nghe thời tiết bây giờ ở nhiệt độ ấy, thế là
thấy nóng kinh hãi. Từ lúc đấy về đến nhà, cảm nhận chẳng khác gì mình đang thực hiện chế độ ép cân,
thiếu mỗi cái áo mưa rồi chạy chạy nữa là đủ.
Hè có cái hay nữa là đi chơi về muộn không cảm thấy sợ. Hà Nội "ngủ" sớm lắm! Ngoài thời gian này ra,
các mùa khác chỉ khoảng 10h30' là các phố vắng hoe. Năm ngoái đúng ngày "xá tội vong nhân", đi chơi về
chắc chỉ đến 10 giờ thôi. Đi qua Đội Cấn, đường phố đã thấy im im, các cửa hàng đã dần tắt đèn rồi vì trước
đấy họ đốt vàng hương nên khói với tàn tro bay tung tóe. Khiếp, lúc ấy y như trong phim kinh dị Trung




Quốc, thiếu mỗi mấy vị cương thi nhảy tưng tưng trên đường chào mình là chuẩn, đi về mà vẫn thấy răng
đánh vào nhau cành cạch.

Thu
Ừ, mùa có tên giống tôi. Khi có mùi ngai ngái của thời tiết đang chuyển mùa sang mát, tôi thường cảm thấy
cô độc vào mỗi buổi tối đi trên đường. Thói quen theo kiểu tự nhiên vậy thôi mà, dù trong tim mình lúc đó
có hoặc không có ai, đều không ảnh hưởng.
Tôi hay có trò đi chơi loanh quanh khu Quán Thánh và Hồ Trúc Bạch mỗi khi muốn "solo" một mình. Thấy
nhiều là cảm giác thanh thản và cô đơn hay bởi tôi sắp già rồi nên mọi thứ thấy được thường bị khuyếch đại
lên vậy nhỉ? Có người nói với tôi: "Dù có chồng hay chưa khi bước chân chạm tuổi 30, mọi thứ trở nên lạ
lắm! Tư lự không ra tư lự, khó tính không ra khó tính. Tự nhiên lúc đó biết nhìn nhận cuộc sống bình thản
hơn, biết gạt bỏ những gì liên quan đến phong trào. Em sẽ biết sống chậm hơn thời điểm bây giờ nhiều.
Điều đó tốt chứ không xấu đâu".
Thật ra, tôi không cảm thấy vội chuyện chồng con, cũng không để tâm mỗi khi thiên hạ hỏi han khiến phát
bực như trước. "Mọi điều mình làm đều có thể 'phiên dịch' theo những hướng khác nhau ở đời", nếu ai
thông cảm họ sẽ dịch đúng, thậm chí còn tốt hơn những gì mình muốn. Còn không, họ sẽ cố tình hiểu theo
điều họ muốn, chẳng quan tâm đến ta đã làm gì.
Thường thì tôi vốn không phải mẫu người thích tranh cãi, cũng không có nhu cầu phân trần tại sao tôi
không chọn người này hoặc bỏ qua cơ hội đến với người kia dù họ đều là người ổn cả. Có thể cơ hội sẽ
ngày càng ít đi hoặc nó đến chậm, thậm chí đến rồi đi nhanh hơn tôi mong muốn. Với tôi, trong tình cảm,


không có hai điều chấp nhận và tặc lưỡi. Để làm gì nhỉ? Tôi chỉ cần một trong những cơ hội thôi mà và ai
cũng vậy, nếu họ còn có quyền được chọn lựa.
Đơn giản lắm! Không cần phải bốn bánh, không cần phải nhà mặt đường, cũng chẳng cần phải ổn thỏa về
hình thức để tôi thấy tự hào trước ánh mắt của các cô gái dõi theo khi đi bên cạnh cơ hội đó. Cũng đừng quá
"ổn theo đúng nghĩa" vì kiểu người như tôi trước sau cũng biến cái ổn đấy thành cái bất thường thôi. Chỉ
cần có và biết trân trọng tình cảm mình có là đủ.

Mọi con người sinh ra đều mang trong mình duyên - nợ. Nếu may thì từ khi lấy chồng cho đến lúc trèo lên
nóc tủ ngồi với các cụ, tôi sẽ chỉ sống (hay gọi là cưới) với một người đàn ông, vậy nên tôi muốn mình toàn
tâm với tình cảm mình đã chọn, theo tôi đó gọi là "duyên". Cũng muốn họ sẽ quý trọng những gì tôi mang
đến đặt vào tim họ chứ đừng xóa sạch khi "cái tôi" đàn ông nổi lên. Người ấy sẽ cùng chia sẻ với tôi những
gì vụn vặt và khó khăn nhất trong cuộc sống. Đừng buông khi thấy tôi giữ tình cảm không còn chặt, lúc đấy
chỉ mong người ta sẽ quay lại và sẽ cùng tôi giữ chặt thứ cảm xúc kia, lúc này với tôi là "nợ" đấy.
Có lẽ hơi thừa thãi khi đề cập đến tương lai vậy. Tôi mong sau này của mình đừng giống như mùa trùng tên
thôi. Heo may và se lạnh nhỉ?
Đông
À, với tôi đông đẹp. Mọi thứ tôi cần mùa này có đủ cả. Có lẽ chỉ riêng khoản được sung sướng khi ngủ thôi
đã đủ để tôi vái ông trời cho cả năm mùa nào cũng là mùa đông rồi.
Tôi hay đi du lịch vào thời gian lạnh thấu da thịt này. Hè cũng vui nhưng nóng quá! Ăn nhiều no tròn, mặc
áo ôm sát người nhìn thấy toàn bụng là bụng. Còn mùa đông thì khác, thân hình có thế nào cũng đã được
hai, ba lớp áo bên ngoài "cứu" rồi.
Đừng nghĩ đông lạnh mà buồn nhé! Tôi chỉ có cảm giác vậy ở mùa thu thôi. Sang đông, mọi thứ lại phởn
phơ, tơn tơn như cũ. Khi nghĩ về thời gian trước tôi hay nghĩ đến đông, cả lúc tơ tưởng sau này cũng nghĩ
đến đông. Dù sao mát lạnh thì vẫn sung sướng hơn là nóng bức mà.
Năm nào cũng thế, cứ đông về, mẹ tôi có thói quen mua về cả đống ngô treo ngoài cửa để khô đấy rồi làm
bỏng. Cứ thích ăn, tôi lại vặt một bắp cho vào bếp nướng, khi nào hết là biết thân biết phận mua túm khác
treo lên. Thành ra ngô chẳng bao giờ khô được mà nổ bỏng. Mẹ tôi cũng chán, chẳng buồn quát. Lúc nào
nhà thích ăn bỏng tính sau, dịch vụ vỉa hè luôn chào đón tôi mang về cả túi to hự. Không biết năm nay thế
nào?
Kỷ niệm thì không thể ngồi kể lể một lúc cho hết. Nó dội về lúc nào nó muốn, xuất hiện lúc nào nó cần.
Thậm chí mình cần nó không xuất hiện, mình cũng phải chịu. Là thời gian đấy, có đặt tên thì với tôi cũng
chỉ có bốn nghĩa như vậy. Tôi thích cuộc sống mỗi ngày mới đến đều bắt đầu thật chậm và thanh thản.
Mong vậy có quá nhiều không nhỉ?





Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×