Tải bản đầy đủ (.doc) (85 trang)

Bộ sưu tập 49 bài dự thi viết về thầy cô

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (571.26 KB, 85 trang )

B ộs ư
u tậ
p 49 bài d ự thi vi ế
t v ềth ầ
y cô

u tậ
p và biên so ạ
n: Đ
ỗ Vă
n Mạ
nh
1.bài vi ế
t 1:
Tr ư
ờn g : THPT Nguy ễ
n Vi ệ
t Hồ
ng
H ọ và tên: Võ Th ị Ái Tiên
L ớp: 10a5
Bài Làm
Tháng m ư
ời m ộ
t đã đ
ến và chúng ta đ
ang đ
ến g ầ
n ngày Hi ế
n Ch ư
ơn g các Nhà Giáo


Vi ệ
t Nam. Đ
ó là ngày các th ế h ệ h ọ
c sinh chúng em t ỏ lòng quí m ế
n, bi ế
t ơn các th ầ
y
cô giáo.
Ngày 20/11- ngày Qu ố
c T ế Hi ế
n Ch ư
ơn g các nhà giáo chính th ứ
c đ
ư
ợ c ghi d ấ
u cách
đây 1/3 th ế k ỉ b ằ
ng s ự ki ệ
n cu ộ h ọ
p hộ
i ngh ị qu ố
c t ế các nhà giáo t ạ
i Vacsava ( Ba
Lan), sau đ
ó ngh ị quy ế
t củ
a Hộ
i Ngh ị nhanh chóng đ
ư
ợ c ban hành và đ

ư
ợ c ph ổ bi ế
n
lầ
n đ
ầu trên mi ề
n Bắ
c nư
ớc ta.
Nhân dân ta có câu:
"Mu ố
n sang thì b ắ
c cầ
u Ki ề
u
Mu ố
n con hay ch ữ ph ả
i yêu l ấ
y th ầ
y"
Tôn vinh ngh ề d ạ
y họ
c và quý tr ọ
ng th ầ
y cô giáo v ố
n là ngh ĩa c ử cao đ
ẹp c ủ
a mọ
i
ng ư

ời . Phát huy truy ề
n th ố
ng t ố
t đ
ẹp đ
ó. Đ
ản g và nhà n ư
ớc ta đ
ã có quy ế
t đ
ịn h l ấ
y
ngày 20/11 h ằ
ng n ă
m là ngày nhà giáo Vi ệ
t Nam. Xu ấ
t phát t ừ m ộ
t nhi ệ
m v ụqu ố
c tế
,
ngày 20/11 d ầ
n dầ
n tr ở thành ngày h ộ
i truy ề
n th ố
ng Nhà Giáo Vi ệ
t Nam. Đ
â y là ngày
không ch ỉ có ý ngh ĩa v ới các th ầ

y cô giáo mà còn v ớ
i th ế h ệ h ọ
c sinh chúng em.
Đ
ó là ngày đã ghi nh ậ
n công lao, đề cao v ị trí xã h ộ
i và khuy ế
n khích các th ầ
y cô giáo
h ăng say h ơn, nhi ệ
t tình h ơn trong công vi ệ
c "ư
ơm nh ữ
ng h ạ
t gi ố
ng, nh ữ
ng m ầ
m non
củ
a đát n ư
ớc " . Đ
ó là ngày các th ầ
y cô đ
ư
ợ c cả
m th ấ
y t ự , yêu h ơ
n v ề con đ
ư
ờ n g mà

mình đã ch ọ
n- là m ộ
t ngh ề cao quý nh ấ
t trong nh ữ
ng ngh ề cao quý.
Đối v ới các th ế h ệ h ọ
c sinh chúng em, đ
ây là m ộ
t ngày th ậ
t có ý ngh ĩa.
" Ngày đ
ầu tiên đ
i họ
c, m ẹ d ắ
t tay đ
ến tr ư
ờn g ", " Ngày đ
ầu tiên đ
i họ
c, em m ắ
t ư
ớt nh ạ
t
nhòa, cô v ỗ v ề an ủ
i , chao ôi, sao thi ế
t tha!"
Ngay nh ữ
ng ngày đ
ầu tiên em ch ậ
p ch ữ

ng b ư
ớc vào ng ư
ỡn g c ử
a mớ
i lạ
, đ
ầy h ấ
p dẫ
n
nh ư
ng c ũ
ng có c ả nh ữ
ng khó kh ă
n, th ử thách c ủ
a s ựhọ
c, em đ
ã đ
ư
ợ c cô dìu d ắ
t, ân
cầ
n nâng đ
ỡ, yêu th ư
ơn g . Chính tình yêu đ
ó đ
ã xoa di ệ
u nỗ
i s ợ hãi c ủ
a em trong
nh ữ

ng b ỡ ng ỡ bu ổ
i đ
ầu và c ũ
ng làm em có ý th ứ
c h ơn, có đ
ộn g l ự
c đ
ể luôn c ố g ắ
ng
trong vi ệ
c họ
c tậ
p sau này.Em đ
ư
ợ c họ
c:" Nh ấ
t t ự vi s ư
, bán t ự vi s ư
"( M ộ
t ch ữ là th ầ
y,
nử
a ch ữ c ũ
ng là th ầ
y), em bi ế
t quý ki ế
n th ứ
c củ
a th ầ
y cô b ở

i:" không th ầ
y đ
ố mày làm
nên. Em hi ể
u thêm r ằ
ng s ự h ọ
c là cách c ử
a m ở ra tri th ứ
c, đ
óng l ạ
i s ự mông mu ộ
n củ
a
th ời s ơ khai, s ự h ọ
c đ
ưa loài ng ư
ời đ
ạt t ới nh ữ
ng ti ế
n b ộv ư
ợt b ậ
c, s ự h ọ
c hư
ớn g em
s ống theo ph ầ
n :"Ng ư
ời " xa d ầ
n ph ầ
n "con" b ả
n nă

ng, s ự h ọ
c giúp em t ự tin b ư
ớc vào
th ế k ỉ cùa s ự h ộ
i nh ậ
p.
Ngày hôm nay khi nghe bài:" Tóc Th ầ
y Bạ
c Tr ắ
ng" em c ũ
ng th ấ
m thía h ơ
n nh ữ
ng l ờ
i
dạ
y củ
a th ầ
y cô. Th ầ
y cô d ạ
y em bi ế
t yêu quý đ
ất n ư
ớc , yêu" cánh cò trong câu hát ca
dao", yêu Bóng ngoan ăn c ơ
m cô T ấ
m, yêu ng ư
ời th ư
ơn g đ
ồn g lo ạ

i, bi ế
t cả
m thông
chia s ẻ v ới nh ữ
ng ng ư
ời oó hoàn c ả
nh kém may m ắ
n hơ
n mình đ
ể t ự nguy ệ
n giúp đ



mọ
i ng ườ
i mà không có ý ngh ĩa v ụ l ợ
i. Th ầ
y cô d ạ
y em ph ả
i số
ng cho có ích, để tr ở
thành n ộ
t công dân t ố
t cho xã h ộ
i. Ngày hôm nay, em vui vì cu ộ
c số
ng hi ệ
n tạ
i cùng

ng ữ
ng sáng ch ế h ữ d ụ
ng đ
ã giúp th ầ
y cô b ớ
t đ
i nh ữ
ng c ă
n bệ
nh do b ụ
i ph ấ
n, nh ư
ng
em v ẫ
n nh ậ
n th ấ
t tóc th ầ
y cô b ạ
c, r ồ
i bạ
c thêm....vì nh ữ
ng tr ă
n tr ở để truy ề
n đạ
t cho
chúng em nh ữ
ng bài h ọ
c hay.
Dân t ộ
c Vi ệ

t Nam t ừ xa x ư
a đế nay v ẫ
n lư
u truy ề
n đạ
o lí " Tôn S ư Tr ọ
ng Đạ
o " . V ới t ấ
t
c ả chúng em và v ới c ả xã h ộ
i, đây là c ơ h ộ
i để bày t ỏ lòng bi ế
t ơn , kính tr ọ
ng và yêu
quý đố
i v ới th ầ
y cô - Nh ữ
ng nhà giáo đứ
n g tr ướ
c bụ
t gi ả
ng và c ả nh ữ
ng nhà giáo ngoài
đời th ườn g - vì đã tâm huy ế
t dạ
y cho l ớp tr ẻ chúng em nhi ề
u đề
i u quý giá b ằ
ng c ả kinh
nghi ệ

m và tình yêu c ủ
a mình, Chúng em mong r ằ
ng th ầ
y cô- nh ữ
ng ng ườ
i lái đ
ò vấ
t vả
,
tậ
n tụ
y và th ầ
m lặ
ng s ẽ luôn v ữ
ng tay chèo đư
a con thuy ề
n tr ở nh ữ
ng ng ườ
i tri th ứ
c
chúng em đế
n đượ
c bế
n b ờ m ơ ướ
c.
2.Bài vi ế
t 2:
Trường: THPT Nguyễn Việt Hồng
Họ và tên: Võ Thị Ái Tiên
Lớp: 10a5

Bài Làm
Thế là tôi đã vào học ở trường Trung Học Phổ Thông nguyễn Việt Hồng được gần một học kì.
Một học kì đầy ấn tượng, bởi mỗi khi bước chân đến lớp, tôi lại khám phá thêm được nhiều điều
bất ngờ và thú vị từ bạn bè, từ ngôi trường mới và từ cuộc sống học sinh Trung Học Phổ Thông
còn đầy mới mẻ với tôi.
Đã chín lần tôi được dự lễ khai giảng năm học mới, vậy mà trước lễ khai giảng năm naynăm thứ mười, tôi vẫn không khỏi hồi hộp và lo lắng. Bố mẹ cũng phải ngạc nhiên về sự hồi hộp
của tôi, về một đứa vốn tinh nghịch như tôi mà củng bồn chồn như thế. Không nôn nao sao được
khi niềm mong ước và mục tiêu phấn đấu của tôi đã trở thành hiện thực. Suốt bốn năm học
Trung học cơ sở, ngày nào đi học tôi củng đi qua ngôi trường ấy. Đã nhiều lần tôi dừng lại để
nhìn vào, để mong ước và để quyết tâm. Từ ngồi cổng, tôi nhận thấy sự thay đổi sắc lá của
những hàng cây to thẳng tấp trong sân trường. Đặc biệt, truyền thống học tập của ngôi trường là
điều cuốn hút đối với tôi. Tôi mơ ước rồi kiêu hãnh, tự hào khi được trở thành một phần thân
yêu của ngôi trường ấy.
Lòng tôi vẫn hồi hộp không yên, Những môn học rồi sẽ khó hơn, có những qui định mới của nhà
trường mà tôi sẽ phải nghiêm túc thực hiện. Các thầy cô và bạn bè đều mới cả! Có một số bạn
học cùng lớp 9 với tôi nhưng còn biết bao nhiêu là bạn mới. Các bạn có thân thiện và đoàn kết
không?..., lại nửa, ai cũng bảo học Trung Học Phổ Thông là quan trọng. Nó là bước đệm để bắt
đầu định hướng cho tương lai. Thế đấy, đầu óc tôi cứ hoa lên với bao nhiêu là ý nghĩ. Những ý
nghĩ làm tôi phất phỏng không yên. Tôi mang theo tất cả những cảm xúc tự hào, hãnh diện, hồi
hộp, bâng khuâng ấy đến trường trong buổi lễ khai giảng đầu tiên.
Buổi lể hôm ấy ngắn gọn mà sâu sắc. Tôi đặc biệt ấn tượng với bài diễn văn của thầy Hiệu
Trưởng, thầy Chỉnh.Tôi lắng nghe và thấm trọn từng lời của thầy về trách nhiệm và bổn phận
của mổi học sinh khi được học tập ở một ngôi trường mới, khang trang , đẹp đẽ và giàu truyền
thống, Tôi đã xúc động và bâng khuâng man mác khi nghe một học sinh lớp mới phát biểu
những cảm xúc đầu tiên . Và một chị lớp 11 đã phát biểu, chia sẻ những điều mà chị đã học tâp
được trong năm qua, chị chúc chúng tôi sẽ gặt hái được những thành công trog năm học.


Hôm sau, tôi được học ngay vào những bài học mới, lạ và khá khó. Thế nhưng sự trầm lắng chỉ
thấy ở lớp tôi trong buổi học đầu tiên. Nhửng ngày sau đó, quen bạn, quen thầy cô. Chúng tôi tự

nhiên đã sôi nổi hẳn lên, Lớp học đã vô cùng háo hức và sôi động.
Tới tuần, chúng tôi bắt đầu tham gia lao động. Phải góp một cái gì đó cho ngôi trường mới, ta
mới thêm quí thêm yêu.Ngày lao động tuần đầu tiên thật là thích thú. Cả lớp chúng tôi cùng thi
nhau quét cho sạch sân trường. Có cậu con trai hí hửng mang đến tặng cho cô bạn gái một chiếc
lá vàng thật đẹp, cô bạn đã xúc động và cảm ơn, nhưng ngờ đâu đằng sau mặt lá lại có chú sâu
non đang ngoan ngoãn ẩn mình. Cô bạn gái kêu lên sợ hãi, còn anh bạn kia lại cười đắt chí
nhưng rồi lại xin lỗi, lại bắt đền những chiếc kẹo thủ sẵn từ ở nhà đi! Giờ lao động vì thế mà
chẳng thấy mệt nhọc, chỉ thấy vui nhộn và tiếng cười. Tôi rất vui khi được hân hạnh cả lớp tặng
một cái tên là " angel". Cả lớp tôi rất vui và thân thiện, hòa đồng và gắn bó như một gia đình
nhanh không kể nỗi.
Những hồi hộp, lo lắng, bâng khuâng, lạ lẫm nhanh chóng bị khỏa lấp di. Không khí học tập của
lớp tôi ngày càng tốt. Một cách tự nhiên và rất âm thầm, tôi và cô bạn" hàng xóm" ngồi bên bắt
đầu" đua sức" trong học tập. Đứa nào cũng cố gắng tìm ra lời giải nhanh nhất, làm bài tậ đầy đủ
và chính xác nhất để đến lớp và trao đổi cho nhau những kiến thức bổ ích và lại học thêm ở bạn
một đều mới lạ.
Tuổi mười sáu chóng buồn và cũng nhanh vui.Tôi mong mình có thể hiểu biết thêm nhiều điều
về hoàn cảnh của từng bạn trong lớp để có thể chia sẻ với nháu gắn bó hơn và để cùng nhau tiến
bộ trong học tập. Những ngày đầu bỡ ngỡ bước vào trường Trung Học Phổ Thông của tôi là như
thế.Đối với tôi, nó sẽ là những ngày tháng đáng nhớ, là những kỉ niệm ngọt ngào không thể nào
quên được trong kí ức tôi.
3.Bài viết 3:

Huỳnh Bảo Trang – 11A2
Kỉ niệm về thầy cô nhân ngày 20-11
Từ khi mở mắt chào đời, tôi đã nghĩ rằng chỉ có cha mẹ là dành tình cảm cho tôi nhiều
nhất. Nhưng từ khi bắt đầu cắp sách đến trường, tôi mới hiểu rằng suy nghĩ của mình là
sai. Tôi có thể ngồi đây viết được những dòng này đều là nhờ công sức giảng dạy to lớn
và tình cảm, lòng nhiệt huyết từ các thầy cô. Và cô Lan, cô là cô giáo đầu tiên của tôi,
một người mẹ thứ hai và cũng là người đã để lại cho tôi nhiều ấn tượng sâu sắc nhất.
Ngày đầu tiên đi học, một đứa con gái nhút nhát như tôi, cũng như bao bạn khác, tôi cảm

thấy lo lắng, hồi hộp rất nhiều. Tôi lo rằng từ nay, tôi sẽ không còn được ở bên mẹ suốt
ngày nữa, tôi lo rằng bạn bè sẽ ức hiếp tôi và nỗi lo lớn nhất của tôi là cô giáo chủ nhiệm.
Tôi không biết cô như thế nào, chỉ nghe mẹ nói là cô khá ư nghiêm khắc, điều đó khiến
tôi sợ hãi rất nhiều. Khi mẹ đưa tôi vào chỗ ngồi trong lớp, tôi đã cố nắm chặt tay mẹ để
mẹ đừng bỏ tôi lại giữa cái chốn xa lạ này, tôi đã khóc, khóc nhiều lắm! Nhưng rồi mẹ
cũng cố gắng dỗ dành tôi và buông tay tôi, ra về, ánh mắt tôi nhìn về phía mẹ, nhìn đến
khi bóng mẹ đã hoà vào dòng người đông đúc ngoài phố. Đúng lúc ấy, cô giáo chủ nhiệm
lớp tôi bước vào, mặc dù có chút nghiêm nghị nhưng trong ánh mắt cô, tôi có thể cảm
nhận được một cái gì đó gọi là lòng nhiệt huyết. Cô cất tiếng chào cả lớp, giọng nói cô


sao thật nhẹ nhàng, như xua tan đi bao nhiêu nỗi lo mà tôi đang chất chứa.. Đôi mắt của
cô trìu mến nhìn chúng tôi với nụ cười xinh.Ngay lúc đó, tôi đã cảm thấy quý mến cô vô
cùng. Tôi đã không còn hồi hộp nữa, hình ảnh cô như một cô tiên trong mắt tôi, và ngày
hôm đó, lớp tôi và cô cùng trò chuyện hết sức vui vẻ. Qua tuần học đầu tiên, tôi đã biết
rằng điều mẹ tôi nói hoàn toàn đúng, cô thật sự rất nghiêm khắc, nhưng đó chỉ là trong
những tiết học, những giờ ra chơi hay sinh hoạt, cô đều rất vui vẻ, hiền hoà. Tôi biết cô
nghiêm khắc cũng chỉ vì chúng tôi, cô mong chúng tôi học thật tốt và ngày càng hoàn
thiện bản thân mình.. Nghe cô giảng bài thì thật là thích thú, sức hấp dẫn của bài không
chỉ là do bài hay mà còn do cái giọng mượt mà của cô. Mỗi khi đến lớp trong trang phục
áo dài trắng trinh nguyên, cô như là biểu trưng cho vẻ đẹp thanh khiết cao quý của tâm
hồn người thiếu nữ đất Việt. Từ đó, tình cảm của tôi đối với cô ngày một nhân lên, từ một
con suối nhỏ trở thành cả một đại dương bao la.
Tôi yêu cô nhiều lắm. Cô đã cầm tay tôi và nắn nót từng chữ cái đầu tiên, dạy tôi đánh
vần, cho tôi biết thật nhiều điều mới lạ. Không có cô, tôi không thể được như ngày hôm
nay. Lúc ấy, tôi luôn cố gắng để làm cô vui lòng. Càng nhìn thấy cô tôi càng thấy được
sự quan trọng của cô trong lòng tôi. Đối với tôi, cô như là người lái đò cần mẫn, âm thầm
trên bến thời gian đưa từng thế hệ học sinh này rồi thế hệ học sinh khác đến bên bờ tri
thức vô tận.
Cô luôn dành tình cảm yêu thương ngọt ngào cho tôi. Cô là người dẫn dắt chúng tôi đi

trên con đường đời của riêng mình, người chắp cánh ước mơ cho chúng tôi. Cô như là
những người thầm lặng đưa chúng tôi đến những đỉnh cao của kiến thức, cho chúng tôi
một tương lai tươi đẹp. Tình yêu ấy luôn cháy bỏng trong tim tôi, như sưởi ấm những
sinh linh bé nhỏ vẫn còn chập chững bước đi trên đường đời. Và bây giờ, nó vẫn như
ngọn lửa cháy mãnh liệt , nỗi nhớ về cô không bao giờ nguôi trong tôi. Và giờ đây khi tôi
đã lớn, tôi vẫn nhớ những ngày nào, khi chúng tôi mới bước vào lớp, cô đã nói rằng:
“Các em hãy tự tin lên, cô tin chắc các em sẽ thành công”. Những lời đó đã khắc sâu vào
tâm trí tôi, từ một đứa trẻ mới 6 tuổi, và bây giờ tôi đã 16 tuôỉ. 10 năm đúng không?
Tưởng chừng nó như một khoảng thời gian thật dài đủ để con người ta quên đi một ai đó,
nhưng đối với tôi thì không, hình ảnh cô, tôi vẫn không bao giờ quên được. Và những lúc
tôi nhớ về cô, tôi đã thầm khóc một mình vì những lỗi lầm mà tôi đã từng gây ra, dù nhỏ
nhặt nhưng tôi biết tôi đã làm cô buồn và thất vọng, những lúc ấy cô rất nghiêm khắc với
tôi, tôi đã từng rất sợ nhưng bây giờ tôi lại “ thèm” cái nhìn nghiêm khắc và những lời
mắng của cô. Tất cả cũng chỉ vì tôi, con nít mà, không la mắng thì làm sao chúng sợ, tôi
cũng vậy, thời ấy tôi cũng ương bướng, nghịch ngợm lắm! Và nếu lúc đó cô không
nghiêm khắc với tôi thì chắc bây giờ tôi cũng vẫn còn nghịch phá và không nghe lời như
trước, không thể trưởng thành như hiện tại. Tôi thầm cám ơn cô, cám ơn vì những tâm
huyết, những kì vọng cô đã đặt vào tôi, để từ những niềm tin ấy, tôi có thể vươn lên thật
xa, có thể cố gắng học tập, rèn luyện đạo đức để không làm cô thất vọng, để trên gương
mặt cô luôn hiện lên rạng rỡ một nụ cuời, nụ cười sưởi ấm biết bao trái tim trẻ thơ. Hơi
ấm ấy đến bây giờ tôi vẫn còn cảm nhận được. Nồng ấm, nhẹ nhàng mà chứa đầy tình
cảm chân thành.


Giờ đây, tôi chỉ muốn được gặp cô, được nói lên tất cả những suy nghĩ mà bấy lâu nay tôi
ấp ủ trong lòng. Ngàn lời cảm ơn gửi đến cô, người mẹ thứ 2 của con! Nhưng bây giờ cô
đã đi xa, vào 3 năm trước tôi đã nghe tin cô về quê sống và không còn lên thành phố này
nữa. Cô đi không một lời chia tay với tôi. Lúc ấy, tôi trách cô nhiều lắm! Tại sao cô
không nói với con? Cô đi không một lời từ biệt thế sao? Tôi…tôi đã khóc, nước mắt cứ
chảy trên hàng mi bé nhỏ, lúc ấy tôi vừa buồn, vừa giận cô vì cô đi một cách thầm lặng

như thế. Nhưng đến bây giờ, ngồi suy nghĩ lại, tôi đã đủ trưởng thành để biết rằng cô đã
không muốn mình phải lưu luyến khi gặp tôi, cô muốn cô có thể ra đi một cách dễ dàng ,
vì nếu gặp tôi, cô biết tôi sẽ khóc, và cô sẽ không thể nào cầm lòng được. Tôi được biết
lúc ấy ba cô mất, cô phải về quê để phụng dưỡng người mẹ già để trọn đạo làm con, vì
vậy cô quyết định ra đi trong im lặng. Giờ đây khi hiểu sự tình, tôi không còn trách cô
nữa, ngược lại tôi càng yêu quý cô hơn, nhưng tiếc rằng tôi không thể nào liên lạc được
với cô, tôi dường như mất hoàn toàn thông tin về cô, mặc dù, tôi đã cố gắng tìm rất nhiều.
Nhưng tôi vẫn hy vọng, hy vọng rằng một ngày nào đó, tôi sẽ được gặp lại cô , vẫn trong
tà áo dài trắng, vẫn nụ cười rạng rỡ ấy, cô trò sẽ được trò chuyện vơí nhau, ôn lại những
kỷ niệm dường như đã chìm vào quên lãng. Dù thời gian có như thế nào, dù tương lai có
ra sao nhưng hình ảnh của cô vẫn mãi trong trái tim tôi cùng với những kỷ niệm xưa. Sau
này khi tôi đã lớn tôi sẽ vẫn mãi mãi nhớ về cô.
Tôi yêu cô nhiều lắm. Cô mãi mãi là người đỡ đầu cho tôi. Không bao giờ tôi có thể quên
công ơn sâu nặng và tình cảm bao la của cô. “ Con tin có duyên cô trò mình sẽ gặp lại,
lúc ấy cô không được hỏi con là ai đâu nhé! Hồi ấy con nghịch ngợm lắm mà, vơí lại cô
đã từng nói là cô sẽ luôn nhớ về con, đúng không cô? Cô ơi, con đã ngồi đây và viết
những dòng này, con cũng mong rằng cô sẽ đọc được nó, nhưng bằng cách nào nhỉ? Con
không thể gửi cho cô, con không biết gì về thông tin liên lạc của cô cả. Ở nơi xa ấy, con
mong cô sẽ không quên con, và nơi đây lúc nào con cũng nhớ về cô, nhớ biết bao những
kỉ niệm ngày xưa. Con chúc cô luôn được nhiều niềm vui, chúc bà luôn mạnh khoẻ, cô
hãy luôn giữ nụ cười ấy nhé! Con yêu cô! Con yêu mẹ!!! “
4.Bài viết 4:

Trường : THPT Nguyễn Việt Hồng.
Lớp : 12A11.
Họ và tên : Ngô Thị Cẩm Anh.

Cuộc thi viết về thầy cô



nhân dịp ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11

“Cô – người bạn thân trong lòng em”
Trước khi đặt bút viết những dòng cảm xúc này, bỗng trong tôi chợt ùa về
những kí ức , những năm tháng thời Trung học với những kỉ niệm rất trẻ con và
tinh nghịch nhưng cũng rất ngây thơ và hồn nhiên, những điều ấy sẽ không bao
giờ mờ phai trong tâm trí tôi. Những kỉ niệm của tôi, tôi yêu nó biết bao và tôi
cũng biết rằng một điều nó sẽ không bao giờ trở lại trong tôi nữa.
Vậy là tôi đã vào cấp ba đã có những trải nghiệm đầu đời với những khó
khăn và thử thách trước mắt, tất cả đối với tôi nó như là một thế giới khác, rất
mới mẻ nào là trường mới, bạn mới, thầy cô mới. Tôi thấy ngày càng nhiều khó
khăn và cô đơn, nó cứ bám chặt lấy tôi khiến tôi không có lối thoát. Mỗi lúc như
vậy tôi đều nghĩ và nhớ tới lời dặn của cô, bởi vậy tôi đã đứng dậy chống chọi lại
nó để vượt qua và bước tiếp trên con đường phía trước.
Nghĩ lại tôi thấy mình hạnh phúc và may mắn biết bao vì được sinh ra và lớn
lên trong sự yêu thương của bao người. Tôi có cơ hội học tập hơn so với các bạn
cùng trang lứa và một điều hạnh phúc hơn nữa là tôi đã được gặp cô – người bạn
thân trong lòng tôi. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày đầu đến trường với tính cách tự
ti và gương mặt ngây ngô lần đầu tiên được gặp cô chủ nhiệm, lúc ấy tôi đã bắt
gặp được trong cô là sự nhiệt tình và tâm huyết của một giáo viên trẻ, một chút
nhẹ nhàng, dịu dàng, ân cần và pha lẫn một chút khắc khe nhưng nó khiến tôi
không khó chịu. Trải qua được một học kì, tôi thấy mình thực sự yên tâm vì có
được một cô chủ nhiệm luôn quan tâm và giúp đỡ mỗi khi lớp cần.
Có đôi khi tôi đã bước vào con đường cùng của cuộc sống và không tìm ra
được lối thoát cho riêng mình và cô chính là người đã lôi tôi ra nơi bóng tối vây
quanh, một nơi mà tôi rất sợ, và không bao giờ muốn nó quay trở lại thêm một
lần nào nữa. Những lúc ấy cô đã đến động viên và an ủi tôi rất nhiều, những lời
chia sẻ đó của cô dành cho tôi nó như là một liều thuốc quý, một liều thuốc tinh
thần, giúp tôi tỉnh táo hơn để đánh bại những khó khăn phía trước. Cô chính là



người bạn thân nhất trong tất cả các người bạn thân của tôi. Tôi rất thương và
quý người bạn thân này, bởi những chuyện trong lòng tôi không một ai hiểu được
và càng không thể nói ra và chỉ có cô mới hiểu và cảm nhận được tâm trạng tôi,
chắc đây là sự đồng cảm giữa hai người bạn thân. Ở cạnh cô tôi thấy mình ngày
càng trở nên tự tin và năng động hơn hẳn chứ không còn là một cô bé nhút nhát
như ngày đầu đến lớp nữa. Bởi những lời góp ý chân thành của cô dành cho tôi.
Tôi vẫn còn nhớ tiết dạy hôm ấy tôi bắt được trong ánh mắt cô chứa đựng một
nỗi buồn, giọng nói bỗng trầm xuống nó không còn vang vội như mọi khi, viên
phấn thì ngắn lại, bài giảng thì dài ra, nhưng nỗi buồn và sự ray rứt trong cô vẫn
còn. Xong tiết dạy thì tôi có lên trò chuyện với người bạn thân này và rồi nụ cười
cũng đã nở trên môi, tôi cảm thấy lúc đó mình vui lắm vì san sẻ được phần nào
nỗi buồn của cô. Và rồi có những lúc tôi làm cô giận và rất bực mình bởi cái tính
nông nổi và trẻ con của tôi, nhưng rồi cô cũng nhanh chóng cho qua, không một
chút hờn trách, ngược lại người bạn thân này còn cho tôi những lời khuyên rất bổ
ích.
Em xin cảm ơn cô vì tất cả. Em biết rằng mình có nói bao nhiêu lời cảm ơn
cũng không đủ. Bởi vì những tình cảm của cô dành cho em quá lớn, em nợ cô ân
tình, nợ cô tri thức, không biết đến bao giờ em mới trả được nữa cô ơi? Nợ tiền
bạc vật chất có thể trả được, và cái nợ khó trả nhất là nợ ân tình, nợ tình cảm, nợ
tinh thần. Nhưng em sẽ cố gắng hết sức để trả cô bằng cách làm theo lời cô dặn
cố gắng học tập để nên người. Chính cô là ngọn gió đã nâng cánh diều là em để
được bay cao, bay xa hơn nữa, cô đã giúp em tìm ra chân lí của cuộc sống, để thấy
được cuộc đời này thật tươi đẹp và ý nghĩa biết bao.
Cô là người bạn tri kỉ của lòng tôi. Không biết giờ này cô đang làm gì nữa?
Đang soạn giáo án, bận công việc gia đình hay đang trăn trở về một đứa học trò
nào đó. Bởi trở ngại của đường dài, việc thăm cô cũng hạn chế, nhưng trong thâm
tâm tôi lúc nào cũng nghĩ và nhớ về cô và luôn mong cho cô có thật nhiều sức
khoẻ để làm nhiệm vụ cao cả của người lái đò thầm lặng. Nhân dịp “Tết thầy cô”
em xin kính chúc tất cả các thầy cô nhiều niềm vui, sức khoẻ và luôn hạnh phúc

trong cuộc sống.
5.Bài viết 5:


Tên: Nguyễn Phạm Cao Dương
Lớp: 10A5

Bài viết nêu cảm nghĩ về thầy cô giáo nhân ngày 20/11
***********************
Từ khi em mở mắt chào đời, em đã cảm nhận được tình cảm thiêng liêng
của cha, sự yêu thương vô bờ bến của mẹ. Ngày qua ngày, tình cảm ấy đã nuôi
nấng, dạy dỗ em nên người. Có đôi lúc em nghĩ rằng chỉ có cha mẹ mới là người
yêu thương, dành hết tình cảm cho em và sẵn sàng hi sinh về em. Nhưng không
phải như vậy, từ khi em chập chững bước vào môi trường học tập, em mới hiểu
rằng trong cuộc sống này ngoài cha mẹ ra thì thầy cô cũng là người yêu thương,
dành hết tình cảm cho em và sẵn sàng hi sinh cả cuộc đời mình cho những đứa
con thân yêu.
Thầy cô đã dìu dắt em từ những năm đầu bước vào môi trường học tập,
thầy cô đã chắp cánh cho những ước mơ, hoài bão của em. Thầy cô như những
người đưa đò, cố gắng nghiêng mái chèo để đưa những con đò cặp đến bến bờ tri
thức. “Người đưa đò” đã cố gắng dùng hết sức lực của mình để hoàn thành sứ
mệnh cao cả, giữ cho đò được vững chắc để bảo vệ cho những mầm non của Tổ
Quốc. Trong suốt chặn đường ấy, họ phải vượt qua bao gian lao, vất vả để đưa
được chuyến đò cặp bến. Và rồi họ lại quay trở lại để đưa chuyến đò kế tiếp, cứ
như vậy cả cuộc đời những người thầy cô đã hi sinh hết cho những chủ nhân
tương lai của Tổ Quốc. Thầy cô không quản khó khăn, mệt mỏi cho dù phải thức
suốt đêm bên những trang giáo án hay hàng ngày phải giản dạy những bài học
quen thuộc họ vẫn không cảm thấy chán nản. Trong bài hát “ người thầy” nhạc sĩ
Nguyễn Nhất Huy có viết “người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa, từng ngày giọt
mồ hôi rơi nhòe trang giấy, đưa em đến bên bờ ước mơ”. Đúng vậy, thầy cô vẫn

lặng lẽ hi sinh để rồi vui mừng khi những đúa con của mình đạt thành tích tốt và
thầm khóc khi chúng phạm lỗi.


Thầy cô đã truyền cho học sinh niềm tin và nghị lực để chúng em có đủ tự
tin vươn tới những ước mơ, khát vọng và biến nó thành hiện thực.Thầy cô đã tận
tụy để biến những bài giảng khó trở nên dễ dàng và đi sâu vào tâm trí học sinh.
Nếu họ không thật sự yêu thương học sinh thì họ có hi sinh được nhiều như vậy
không? Tình cảm mà thầy cô dành cho học sinh cũng như tình cảm thiêng liêng
của cha và sự yêu thương vô bờ bến của mẹ. Họ làm tất cả chỉ vì những đứa con
thân yêu của mình.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, tôi dần trưởng thành sau những bài học của thầy
cô. Nhớ làm sao tà áo dài thướt tha của cô, sự nghiêm trang của thầy và những
bài học tri thức giúp tôi vững bước vào đời. Cứ mỗi năm vào ngày 20/11, tất cả
các học sinh đều nhiệt liệt chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam. Chúng em được
gặp lại những người cha, người mẹ đã dẫn bước chúng em đi trên con đường học
vấn và trao cho họ những bó hoa tươi thắm. Họ rất vui mừng và hạnh phúc, hạnh
phúc không phải vì được đền đáp mà hạnh phúc vì được gặp lại những đứa con
mà mình đã từng dạy dỗ và yêu thương.
Tình cảm thiêng liêng mà thầy cô dành cho chúng con là tình cảm thiêng
liêng cao quí đã sưởi ấm cho chúng con trong suốt thời gian cắp sách đến trường.
Rồi mai đây con sẽ phải rời xa sự yêu thương của cha mẹ và sự che chở của mái
trường để bước đi và thử thách mình trên quãng đướng phía trước thì chúng con
vẫn sẽ nhớ mãi công ơn và tình yêu thương của thầy cô. Chúng con muốn nói với
thầy cô những lời từ tận đáy lòng mình: “chúng con yêu thầy cô”.
6.Bài viết 6:
Thắm thoát mới đây mà đã 3 tháng giờ đã là tháng 11 tháng của mùa đông giá lạnh , tháng của
những ngày gió bất báo hiệu xuân sắp về đặc biệt là tháng để báo đáp công ơn thầy cô .trong tháng 11
này có 1 ngày trọng đại với thầy cô mà chắc hẳn tuổi học trò của chúng ta không bao giờ quên được đó
là ngày nhà giáo Việt Nam 20-11

Tuổi học trò là tuổi hồn nhiên trong sáng với biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn lẫn lộn , sự ngỗ nghịch
đáng yêu và niềm vui hạnh phúc khi được học trong một lớp học nó như ngôi nhà thứ 2 của tất cả thời
học sinh chúng ta , mà chắc hẳn trong mỗi con người chúng ta sau này bước vào một mái trường đại học
rộng lớn hay có một gia đình bé nhỏ thì nhìn lại tuổi học trò là khoảng thời gian đẹpp nhất đời người
.tuoori học trò với biết bao nhiêu mơ mộng ý tưởng sáng tạo chợt đến rồi chợt đi những sự nghịch
ngợm vui đùa hay 1 hoài bão cho tương lai sau này tất cả đều đuuợc vun đắp và lớn lên dưới mái


trường nơi mà ta luôn có bạn bè và thầy cô chia sẻ những vui buồn .trong cuộc đời của mỗi con người
chúng ta ai cũng có người thầy riêng cho mình , khônng có thầy thì làm sao chúng ta có được ngày hôm
nay , dù đi học hay không đi hoc không ngồi trong ghế nhà trường nhưng chúng ta cũng cần có cái nghề
để sinh sống mà có được cái nghề đó thì phải nhờ đi trước chỉ dạy lại thì người đó cũng chính là thầy của
ta . nghề nào cũng là nghề cao cả có người làm nghề này thì sẽ có người làm nghề kia như vậy mới tạo ra
được một xã hội 1 đất nước như hiện nay nhưng nghề nhà giáo là nghề cao quí nhứt , cao dao xưa cũng
từng có câu
“ muốn sang thì bắt cầu kiều, muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy “
Người thầy luôn được coi trọng bởi người thầy luôn tượng trưng cho những gì chuẩn mực , không
những nắm rõ những đạo lý mà người thầy còn có sứ mệnh truyền đạt những đạo lý đó lại cho các thế
hệ sau là học trò của mình , giúp họ trở nên có học vấn có nhân cách tốt đẹp , có năng lực giúp ít cho
đời cho dân cho nước .trong mỗi con người chúng ta thì ai cũng có những kỉ niệm vui buồn đáng nhớ
trong quãng đời học sinh bạn hay tôi cũng vậy , một khi trải qua thì không thể nào quên được nó cứ khắc
sâu trong lòng như là dấu ấn lịch sử của riêng mình và ai cũng có những thầy mẫu mực riêng trong lòng
để thương để nhớ .
Đối với tôi tôi chẳng bao giờ quên được cô giáo chủ nhiệm năm lớp 1 của mình đã 12 năm rồi nhưng mỗi
lần nghĩ về cô thì cứ ngỡ như chỉ mới là hôm qua .nhớ lại ngày nào lần đầu tiên em đến lớp cô đã ân cần
dắt tay em vào lớp chỉ chỗ ngồi cho em , vì là người có tính nhút nhát nên cô chỉ đâu em ngồi đó chỉ gi e
làm theo , vẫn nhớ như in khuông mặt mái tóc của cô , cô tóc không dài không buông thả thướt tha như
những cô khác trong trường mà tóc cô cắt ngắn uốn phần đuôi nhìn trong rất mạnh mẽ .cô là người đầu
tiên dắt e vào lớp học cũng là người đầu tiên dắt em vào ngưỡng cửa của sự tri thức , cô luôn dạy cho
em những gì tốt đẹp và hay nhất để em có thể thành người từ những chữ cái A B những chữ số đơn

thuafn chỉ là 1 2 mà giờ e đã có nhiều kiến thức vũng chắc cho sau này , cô luôn là người cô em kính
trọng và em quí nhất chắc chẳng bao giờ em quên cái tên NGUYỄN THỊ NỞ

7.Bài viết 7:
Tên: Phạm Thị Diệu Yến. học sinh lớp 10a5. Trường THPT: Nguyễn Việt Hồng
Bài thơ: < Ơn Thầy >
Ơn thầy nặng lắm ai ơi!
Mênh mông biển rộng, đất trời bao la.
Cánh diều khôn lớn bay xa
Đừng quên công đã, dạy ta nên người
Trăng cao soi lối sáng ngời
Dõi theo từng bước rạng ngời tương lai
Đêm khuya thầy vẫn miệt mài
Bên chồng sách vở, soạn bài hôm sau
Cầu vòng với những ánh sao
Làm sao đếm được công lao của thầy


Đếm từng ngọn gió nhút giây
Thầy ơi! Xin hứa đêm ngày gắng công
Ơn này ghi tận đáy lòng.
Mai sau đền đáp, cho tròn chữ ơn.

8.Bài viết 8:
Tên : Đỗ Anh Khoa
Lớp :10a5

BÀI LÀM
Một mái trường với những hàng cây rợp bóng và những con đường quen thuộc
mà học sinh vẫn hay sớm tối đi về đã trở thành kỷ niệm khó quên trong bao lớp

người xưa nay .
Mái trường là nơi biểu hiện sức sống , sự vươn lên của xã hội . Dường như chúng
ta đều có một mối liên hệ nào đó với một mái trường , dù có thể đó là mái trường
nho nhỏ nơi miền quê .
Mái trường đem lại niềm vui cho nhiều học sinh . Nhiều bạn đã được thể hiện tài
năng của mình trên lớp , và học ít nhiều cũng giữ được những kỷ niệm đẹp về mái
trường thân yêu của mình .
Trong suốt quãng đường dài giữa hai mùa Hạ , người giáo viên như những người
đưa đò đã đưa học sinh cập bến bờ tương lai . Cô giáo như một người mẹ hiền diệu
và tập thể thầy giáo , cô giáo như một gia đình thiêng liêng , tươi đẹp .
Gia đình này làm cho mỗi người làm công tác giáo dục thêm gắn bó với nghề hơn .
Và một cách tự nhiên từ tận đáy lòng , giáo viên gọi ngôi trường là “mái nhà của tôi”
.
“Mái nhà của tôi” là tình cảm, là tấm lòng , là niềm vui của mỗi thầy, cô gửi vào
nơi mình đã gắn bó suốt bao năm tháng . “Mái nhà của tôi” cũng là tiếng nói đầy tự


hào về những công việc đã làm được của nhà trường để góp phần làm cho đất nước
ngày càng phát triển và giàu mạnh hơn .
Năm , tháng trôi qua…Giữ mãi những kỷ niệm tốt đẹp trong tình bạn là việc nên
làm của mỗi chúng ta . Chúng ta không thể nhớ hết được những buổi học những
buổi họp mặt , những buổi học nhóm và hơn nữa là những trò nghịch ngợm của lứa
tuổi học trò làm biết bao thầy cô đau đầu .Ôi ! những kỉ niệm ấy êm đèm làm sao ,
cứ ùa về trong lòng mỗi người chúng ta . Những kỉ niệm ấy sẽ theo mãi chúng ta đến
khi trưởng thành.
Trên sân trường , những cây xanh cao dần theo năm tháng. Thành tích học tập
cũng không thể lớn trong ngày một , ngày hai được . Thành tích của ngày mai sẽ
được làm nên từ những buổi đến lớp ngày hôm nay . Thành quả ngày hôm sau sẽ
giúp chúng ta nhìn rõ hơn mục tiêu phấn đấu cho ngày kế tiếp .
Tôi vẫn còn ngồi còn ngồi đây bên bè bạn trong những buổi họp bàn về các tiết

học trên lớp . Không khí náo nhiệt của sân trường như vẫn còn vang mãi bên tôi làm
tôi chỉ muốn được ở trên lớp cả ngày . Thành quả trong chặng đường gian nan đã
sắp được gặt hái , chính thành quả ấy đã tiếp them nghị lực cho tôi vươn lên mỗi
ngày và một ngày hứa hẹn sẽ cho tôi một tương lai tốt đẹp hơn .
9.Bài viết 9:

Tên : Dương Thị Minh Thư
Lớp : 10A5
Đề : Cảm nghĩ của em về mái trường , thầy cô
BÀI LÀM
Trong mỗi chúng ta ai cũng đã đang và sẽ được làm học sinh và cắp sách đến
trường. Những ai đã bước qua giai đoạn ấy chắc hẵn sẽ mãi nhớ đến một thời
ngốc xít đáng yêu của tuổi học trò
Lớp 10 năm đầu tiên của cấp ba đó là một bước tiến mới trên con đường học
tập và cũng là bước tiến cho những sự thay đổi về bãn thân của mỗi người .Lớp
10 “ ngại ngùng “ đó chính là cảm xúc của em khi mới bước vào ngôi trường THPT
Nguyễn Việt Hồng . ừ thì cũng hụt hẫng , lo lắng và cảm thấy xa lạ lắm không khí


dường như có vẻ lạc lõng cũng là chuyện bình thường thôi. Có thể là con đường
học cấp 3 sẽ khó khăn và chông gai hơn và đó sẽ mãi là dấu ấn đi theo mỗi người
suốt cuộc đời
Có bao giờ các bạn ước mơ trở thành một giáo viên , một người thầy ,một
người cô trong tương lai ?.Nhưng muốn làm được điều đó các bạn phải cố gắng
phấn đấu thật nhiều và thật sự không phải dễ đễ nhận được sự yêu mến của học
sinh và của mọi người, đó là lý do vì sao chúng ta nên yêu thương và kính trọng
thầy cô hơn
Sang sông thì phải bắt cầu Kiều
Muốn con hay chữ phải yêu lấy Thầy
Phải đi gần hết quãng đời học sinh chúng ta mới có thể nhận ra hết giá trị

và công ơn lớn lao của thầy cô. Đôi khi thầy cô nhẹ nhàng với chúng ta lắm nhưng
cũng đôi lúc cũng trách mắng dữ dội. Và giờ đây nhửng cô cậu học trò ngày nào
bướng bĩnh của thầy cô đã khôn lớn nên người và từ trong cái la mắng ấy toát lên
một vẻ triều mến của thầy cô dành cho chúng em.Cám ơn lắm thầy cô ơi ! Những
người đã hy sinh cho chúng em tất cả , cảm ơn sự nghiệp “ Trồng Người “ của
thầy cô và chúng em đã được như ngày hôm nay .Nhưng thầy cô ơi dừng bước
nhé ! Đừng bao giờ bỏ rơi những con thuyền mong manh giữa ngoài khơi như
chúng em thầy cô nhé .Ngoài kia dòng đời bon chen xô bồ lắm chúng em vẫn cần
lắm vòng tay dẫn dắt của thầy cô. Và nếu “ Thầy cô ơi “ chúng em đôi khi còn sai
sót nhiều lắm , làm thầy cô buồn lòng nhiều lắm nhưng xin thầy cô bỏ qua cho
chúng em nhé ! Vì còn non dại nên chúng em chưa thật sự hiểu hết nỗi lòng cùa
thầy cô. Em biết rằng thầy cô vẫn lặng lẹ đi về sớm hôm và dẩn dõi bước theo em
từng ngày , âm thầm nhìn chúng em khôn lớn và thốt lên câu “ Học trò của thầy
đã khôn lớn “
Chúng em cần phải phấn đấu nhiều lắm thầy cô ơi để không phụ lòng mong
mỏi của thầy cô em hy vọng sau những vấp ngã của cuộc đời , khi quay lưng lại
em sẽ thấy bóng dáng thầy cô ở phía sau “ Ủng hộ , động viên “ .em muốn nói với
thầy cô là “ Thầy cô sẽ không là những con sóng bạc đầu theo năm tháng “ và mãi
thương lắm những người đã dìu dắc em dến bước đường tương lai.


10.Bài viết 10:
Họ Và Tên : Lâm Minh Hải Nhật
Lớp : 10a5

Khi viết lên những dòng này có lẽ thầy của con đang say sưa giảng bài trên lớp
cho học sinh của mình. Con biết có thể thầy sẽ không bao giờ đọc được những
dòng này nhưng con vẫn muốn viết ra bằng tất cả tình cảm, lòng kính trọng của
mình để tri ân thầy, tri ân người cha thứ hai trong cuộc đời của con.
Thầy là một người giáo viên tỉnh lẻ bình thường, một giáo viên vùng sâu vùng xa

của đất Đồng Nai. Nhiều người cứ nghe đến Đồng Nai lại cho đó là một tỉnh giàu
có, song bên cạnh đó vẫn còn nhiều những vùng quê nghèo như quê ta thầy nhỉ.
Con viết những dòng này trong giờ nghỉ trưa tại cơ quan, khi mà con bất chợt
đọc được Nét bút tri ân trên báo Tuổi trẻ. Cảm xúc của con lúc này mãnh liệt và
dâng trào quá, con cũng không biết viết từ đâu, viết như thế nào. Cuộc đời con
thầy không sinh con ra nhưng thầy là người đã giúp con nhận thức được giá trị
của cuộc sống, nhận thức được giá trị của đồng tiền, giá trị của sức lao động và
là điểm tựa để con bắt đầu một cuộc đời mới sau vấp ngã đầy cay đắng và tủi
nhục.
Con lớn lên trong một gia đình nông dân nghèo, cái nghèo làm người ta thua
thiệt và tủi thân. Chính vì thế ngay từ nhỏ con đã quen cuộc sống thiếu cái ăn cái
mặc, quen những bộ quần áo cũ khi nhìn bạn bè mặc quần áo tây sơ mi thơm
trắng sáng, quen đi dép nhựa rách phải hàn bằng mủ cao su bên những đôi
xăng đan Bitis thơm mùi nhựa mới, quen những bữa cơm chỉ có nước mắm ăn
với rau muống luộc bên những bữa cơm có thịt cá đủ đầy của chúng bạn, quen
với một buổi cắp sách đến trường còn một buổi đi làm thuê cuốc mướn kiếm bát
cơm no lòng.
Cha mẹ luôn động viên chúng con cố gắng học để có cái chữ, để mà thoát
nghèo. Vì thế con cố gắng học, con có thể nghèo hơn, ăn mặc rách nát hơn


nhưng con sẽ học giỏi hơn những người bạn của mình, con luôn xác định như
vậy để vươn lên. Con cảm thấy hạnh phúc ngập tràn khi mười hai năm liền mình
làm lớp trưởng, mười hai năm đạt thành tích cao, tự hào với giấy khen của
trường, của sở đào tạo cho kết quả học tập, thành tích “học sinh nghèo vượt khó
học giỏi”… Ngày con học xong cấp ba và thi đậu đại học con đã khóc như một
đứa trẻ, con đã làm được một điều tưởng như không thể khi thi đậu đại học, con
là điểm sáng của cả cái xã nghèo này. Trong mười hai năm đó thầy là người
giúp con rất nhiều để con có thể củng cố kiến thức học tập, ôn luyện để con thi
đại học. Ngày con lên đường đi nhập học thầy không có gì nhiều ngoài những lời

nhắn nhủ tâm huyết và một ít tiền dành dụm gởi con làm quà. Thầy ạ đối với con
số tiền đó là nước mắt, là công sức lao động, là những đêm không ngủ soạn
giáo án của thầy, cầm nó con lại nấc ngẹn không nói nên lời.
Con trở nên điên loạn, con mất hết phương hướng và căm thù tất cả những ai
muốn động viên, giúp đỡ mình. Khi ấy con cảm thấy đó là lòng thương hại, là
người ta thấy tội nghiệp và điều đó làm con không muốn đi đâu, làm gì nữa. Lại
một lần nữa trong tận cùng đau đớn, tủi nhục thầy lại bên cạnh con, thầy làm
bạn với con để chia sẻ và khuyến khích con. Thầy từng bước làm con quên đi
mặc cảm và hướng con đi con đường mới khó khăn hơn nhưng rất thực tế với
hoàn cảnh của con lúc đó. Thời gian đã trôi qua, con đã sống những giây phút
khó khăn nhất đời mình dưới sự dìu dắt của thầy. Giờ đây đã trưởng thành hơn,
đã thành công khi học xong bằng nghề và đi làm với thu nhập tạm ổn định con
càng biết ơn thầy hơn. Chính thầy đã xác định cho con lối đi học nghề để có một
công việc với thu nhập ổn định, từ đó sẽ đi học lên thêm.
Lúc này con lại rơi nước mắt, nước mắt này không còn là nước mắt của hối
hận muộn màng, của sự tự ti, xấu hổ về quá khứ đã qua, mà là của niềm xúc
động, của hạnh phúc. Thầy ạ, con mà viết về thầy chắc con sẽ viết hoài, viết mãi
đến khi mệt mà vẫn muốn viết vì thầy trò ta có quá nhiều tình cảm và có quá


nhiều điều đặc biệt. Con sẽ dừng viết ở đây và con luôn luôn nhớ câu nói của
thầy “Sống ở trên đời mọi thứ có thể mất đi nhưng tương lai thì vẫn còn. Người
sống lâu nhất là người cảm nhận được cuộc sống này nhiều nhất, chứ không
phải là người tồn tại với thời gian nhiều nhất Nhật ạ”. Vâng. Con sẽ cố gắng,
thầy yên tâm nhé!
Trò của thầy: Hải Nhật

11.Bài viết 11:
Họ và tên : NGUYỄN PHẠM HỒNG NHUNG


Cơn gió tĩnh lặng bước qua
Con bỗng thấy,tóc thầy bạc màu
Cứ cho là bụi phấn
Mà lòng sao xuyến mãi
Thầy ơi,con vẫn nhớ
Lời thầy dạy năm xưa
Thầy dạy,làm người
Thầy dạy,đạo lý
Thầy dạy,kiến thức
Thầy dạy cho em những điều em chưa biết
Những nét chữ thầy rèn
Những kiến thức thầy trao
Làm sao em quên được
Giờ xa vòng tay thầy

Lớp

: 10A5


Nhưng lòng em vẫn nhớ
Những điều mà thầy dạy
Ghi sâu vào trong tim
Làm hành trang đường đời...
Cảm ơn người thầy.....

12.Bài viết 12:

Huỳnh Hữu Toàn
11A8

Bài làm
Từ khi em bước vào trường trung học phổ thông Nguyễn Việt
Hồng và được học lớp A8. Ấn tượng đầu tiên đối với em đó chính là cô
chủ nhiệm.
Cô là một người có một mái tóc dài thướt tha, đôi mắt to đẹp
nhưng có một điều khác là năm nay cô đeo kính nhìn trông như hơi lớn
tuổi và đẹp ra nhiều. Học được một năm, em đã hiểu cô đối với lớp và
học trò là rất nhiệt tình, chăm lo cũng giống như một người má và hay
được lớp gọi băng “ Má Thảo ”. Và đôi khi cô vào lớp cũng giận lắm
thậm chí buồn chẳng có tâm trạng để dạy lới vì khi nhìn sổ đầu bài vẫn
còn có tiết B, lớp chưa ngoan, nên thế cô đã rầy la. Nhưng cũng chính
những lời rầy la và dạy đó cô đã thay cho lời động viên ủng hộ để lớp
phấn đấu, ngày càng trở nên được tốt và luôn dẫn đầu trong khối.
Được học trong lớp được cô chủ nhiệm là một vinh hạnh của em.
Em sẽ cố gắng học thật tốt, nghe lời để không phụ sự mong chờ từ cô
13.Bài viết 13:


Khả Tú – 10A8

Tri thức ngày xưa trở lại đây,
Ân tình sâu nặng của cô thầy!
Người mang ánh sáng soi đời trẻ;
Lái chuyến đò chiều sang bến đây?
Đò đến vinh quang nơi đất lạ;
Cám ơn người đã lái đò hay!
Ơn này trò mãi ghi trong dạ…
Ngày đầu tiên bước vào ngôi trường cấp 3 lòng em rất nao núng va ngỡ ngàng .Bạn học
mới ,thầy cô mới và một môi trường học tập mới .Tất cả tạo nên sự mới mẻ đối với em .
Lớp 10A8 chúng em được cô giáo dạy Sử làm chủ nhiệm . Ấn tượng đầu tiên của em về

cô có lẽ là cái giọng nói to, giảng bài của cô rất hay. Cô rất hay quan tâm đến những
bạn yếu kém trong lớp và thường xuyên gọi các bạn ấy lên trả bài. Nhưng cô rất yêu
thương chúng em xem chúng em như những đưa con của mình . cô là một cô giáo rất
tốt, luôn dịu dàng chỉ dạy cho học sinh. Cô tâm huyết với nghề, tận tuỵ, hết mình vì lớp
học trò nhỏ ..
Thầy cô , chỉ với hai tiếng thôi mà sao chúng em cảm thấy cao quý và thiêng liêng đến
vậy. Có lẽ rằng, tình yêu nghề, yêu trẻ thơ đã ngấm sâu vào trong mỗi con người. Để đến
khi trở thành những thầy giáo, cô giáo sự nhiệt huyết, tận tình trong mỗi con người lại
dâng trào lên. Thầy cô chính là những người dẫn đường chỉ lối cho chúng em trên con
đường đời của riêng mình, người vun đắp những ước mơ của chúng em vào một tương lai
tươi sáng hơn.
Tình yêu thương mà mỗi thầy cô dành cho những đứa học trò yêu quý của mình cũng
giống như tình cảm cha mẹ dành cho chúng em vậy. Chẳng vậy mà người ta vẫn thường
hay nói thầy cô là những người cha, người mẹ thứ hai của chúng em. Thầy cô an ủi và là
nguồn động viên vô cùng to lớn đối với chúng em mỗi lần chúng em thất bại, vấp ngã
hay là niềm hạnh phúc được nhân đôi những khi thành công. Nhìn những giọt nước mắt
đau khổ của chúng em mỗi lần vấp ngã, thầy cô cũng chẳng dấu nổi nước mắt. Những
lần như thế thầy cô đều ôm chúng em vào lòng và mong sao sự ấm áp đó sẽ xoa dịu nỗi
đau trong lòng mỗi học trò mà thầy cô yêu thương như con.
Thong qua bài viết này em chúc thầy cô có ngày 20/11 thật vui vẻ và em thay mặt cả
lớp chúc cô chủ nhiệm lớp 10A8 có một ngày sinh nhật vui vẻ và hạnh phúc .
14.Bài viết 14:


Lớp

: 10A5

Tên


: LÊ KIM UYÊN

TUỔI HỌC TRÒ

Sáng nào cũng như vậy
Tôi cắp sách đến trường
Cùng với bao bạn mới
Ôi ! Mái trường thân yêu.
Những lá bàng xanh mướp
Cùng với phượng thân thương
Nay trường mới lớp mới
Đã xa lạ hơn xưa
Nhớ những đứa bạn cũ
Nắm tay nhau đến trường .
Dần dần biết bạn mới
Thân thiện cùng nhau cười
Giúp nhau trong học tập
Làm vệ sinh phòng lớp
Quý nhau như anh em
Xa rồi lại thấy nhớ
Gặp rồi lại thấy thương .
Những tháng năm học trò
Chẳng thể bao giờ quên
Cái năm học lúc ấy


Nay đã đậu cấp ba
Bắt đầu hành trình mới
Với biết bao khó khăn
Hãy cố gắng lên nào !


15.Bài viết 15:

Bài văn; “Ngưởi thầy”
Lớp: 12A2

“ Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm
làm sao em đếm hết công ơn người thầy”. Miên man theo từng lời bài hát trong
ca khúc “Người thầy”, lòng tôi bỗng bồi hồi những ký ức của một thơi tuổi thơ đã
xa, cái thời còn là một dứa học trò nghịch ngợm, vô tư. Có lẽ đây là một trong
những lần không nhiều tôi nghĩ về quá khứ , thời tôi còn đi học.
Lớp 4, giáo viên chủ nhiệm của tôi là một người thầy nghiêm nghị mà trong suy
nghĩ của tôi lúc ấy có lẽ thầy là người khó tính nhất trong các thầy cô tôi đã từng
được học. Rồi cũng như những đứa học trò khác, cái cảm giác sợ sệt mỗi khi thầy
lên lớp cứ như đã trở thành niềm ám ảnh khó tả, những khi làm bài tập sai bị thầy
khẽ tay lại là những kỷ niệm đáng nhớ nhất. Vì thế, không tránh được tôi cũng là
học sinh được nhận hình phạt đó của thầy. Từ lúc ấy, tôi quyết tâm cố gắng sẽ
làm được tất cả bài tập để khỏi bị phạt lần nữa. Chỉ một lý do duy nhất này thúc
đẩy tôi tiến bộ hơn, thật là vui mừng!
Và rồi trải qua thời gian đó bọn học trò nhỏ chúng tôi cũng dần nhận ra ẩn dáu
bởi vẻ bề ngoài nghiêm nghị đó thầy là một người vui tính lại rất hiền, có đôi khi
thầy kể cho các học trò của mình nghe những câu chuyện cười nho nhỏ có ý
nghĩa. Thầy dạy chúng tôi phải biết ước mơ và dám thực hiện ước mơ của mình,
phải trở thành những công dân có ích trong xã hội, cha mẹ, thầy cô yêu thương và


kỳ vọng ở chúng ta rất nhiều, mong ước chúng ta sẽ có một tương lai tươi sáng.
Những lời dạy dỗ đầu tiên gieo cho chúng tôi những suy nghĩ tích cực.
Sau đó, cũng như bao người khác tôi học tập ở một ngôi trường mới, có những
bạn bè mới, đầu óc và suy nghĩ trưởng thành nhiều hơn. Xa trường cũ đến với

những chân trời rộng mở tôi ít có dịp về lại trường xưa thăm thầy, cô. Thời ấy, tôi
đã ước mơ mình sẽ trở thành một nữ doanh nhân thành đạt trong tương lai. Nuôi
dưỡng ước mơ ấy bằng sự miệt mài, cố gắng, tôi dần quên đi những diey62 mà tôi
tưởng chừng như rất gần gũi bên mình, những mùa hè nối tiếp trôi qua cũng như
bao mùa tựu trường kết thúc những cánh phượng, bước vào những năm dài học
tập liên tục. Bởi vì quyết tâm biến ước mơ của mình thành hiện thực nên tôi cũng
đã gặt hái được những thành quả như mong đợi, vượt qua các kỳ thi quan trọng,
đầy thử thách trong đời, niềm vui sướng, hạnh phúc nhất cũng đã đến, tôi đỗ vào
trường Đại học, chạm tay được vào một nửa ước mơ từ thuở nhỏ, rồi cô học trò
đã trở thành người lớn. Môi trường Đại học rèn luyện cho tôi rất nhiều, học tập
được những bài học quý báu và ước mơ trở thành doanh nhân trong tương lai
không xa đang chờ đơi.
Rồi những năm tháng Đại học thoáng chốc trôi qua, tôi đi làm việc ở một thành
phố nhộn nhịp, ồn ào. Xa nhà, xa quê hương, cái cảm giác một mình sống tự lập,
một mình tạo dựng cuộc sống mang đến cho tôi nhiều bài học kinh nghiệm cùng
cùng không ít những khó khăn, vất vả. Tự chăm sóc bản thân, quan trọng hơn là
phải luôn hoàn thành tốt mọi công việc của mình. Khi một mình cảm thấy cô đơn,
tìm một nơi yên tĩnh và suy nghĩ: tôi đã đi trên con đường ước mơ mà tôi đã vẽ ra
năm xưa. Khi đó lật lại những hồi ức cũ, tôi nhớ đến thầy tôi, người thầy đã
truyền cho tôi ngọn lửa của lòng ước mơ, hy vọng, đã gieo cho tôi những suy nghĩ
tốt, mang những giá trị sống vô giá gửi gắm lại cho những thế hệ học trò. Tuy giờ
đây không có cơ hội được trở về thăm lại thầy – người cha thứ hai nơi bục giảng,
nhưng ở đâu đó sâu thẳm trong lòng mình, tôi chân thành xin gửi đến
thay62mot65 lời tri ân sâu sắc, lời tri ân của người học trò – một người con trong
tất cả những người con thầy đã từng dạy dỗ, nâng bước đểthấy rằng thành công
mà chúng ta gặt hái được hôm nay chứa đựng rất nhiều những công ơn to lớn của
thầy, cô. Thầy, cô chính là những người vĩ đại đã làm nên sứ mệnh lèo lái chiếc
thuyền đưa bao thế hệ học trò đi trên con dường chinh pục tri thức của cuộc đời.



Có ai đó nói rằng: “một người thầy. Nắm lấy bàn tay và mở mang khối óc. Làm
rung cảm một trái tim. Và định hình nên cả một tương lai.”. Xin chúc tất cả quý
thẩy cô có nhiều sức khỏe, hạnh phúc và luôn thu được thật nhiều thành công tốt
đẹp trong sự nghiệp trồng người.

Lớp 12A2 kính chúc tất cả quý thầy cô trường THPT Nguyễn Việt Hồng có một
ngày nhà giáo Việt Nam 20-11 vui vẻ, hạnh phúc và thành công trong sự nghiệp
của mình.
16.Bài viết 16:
Trường THPT Nguyễn Việt Hồng
Họ và tên: Trần Thị Mai Phương
Lớp : 11A2

Đề: Viết về thầy, cô giáo của em.
Bài làm

Gửi thầy, người cha thứ hai của con!

Dẫu đông dài, hạ trắng, nắng gắt hay mưa giông…
Những người chèo đò vẫn mải miết qua sông đưa khách…
Dẫu gió lạnh, đèn khuya, lưng áo mỏng…
Thầy tôi trăng hắt những đêm kia, vẫn mải miết chèo đời…


Thời gian trôi qua nhanh thật thầy nhỉ, thấm thoát đã hơn một năm rồi, một năm được
thầy dìu dắt, một năm được thầy dạy bảo biết bao điều hay lẽ phải. Khoảng thời gian
một năm ấy, không tính là dài, nhưng cũng không quá ngắn phải không thầy?

Còn nhớ ngày chúng con mới chập chững bước vào ngôi trường này, mặt đứa nào cũng
hớn hở, vừa vui mừng, lại vừa run sợ. Vui vì thực hiện được điều mình mong ước, vui vì

có thêm nhiều bạn mới, vui vì được học cùng lớp với bạn cũ, vui vì …. nhiều thứ, nhiều
thứ lắm. Thế nhưng, hơn ai hết, chúng con cảm thấy vô cùng hồi hộp, trường thì lớn,
người lại đông như mắc cửi, đâu đâu cũng nhốn nháo rộn vang tiếng cười, có các anh
chị lớn, còn có rất nhiều thầy, cô giáo nữa. Chúng con giống như những cánh chim nhỏ
vừa rời tổ ấm để bay đến khám phá những miền đất mới.

Ngày đó gặp thầy, chúng con ai cũng cảm giác được, đây chính là người cha thứ hai của
mình. Thầy cho chúng con sự ấm áp, cho chúng con ân cần, cho chúng con cả niềm tin
vào cuộc sống. Còn nhớ những ngày đầu, thầy luôn bên cạnh chúng con, thầy lúc nào
cũng cười thật tươi, nụ cười tựa như không chất chứa bất cứ phiền muộn nào. Rồi thời
gian dần trôi, lũ trẻ bọn con càng quen thuộc, lại càng tỏ ra hiếu động, tinh nghịch.
Những lúc ấy, đôi mày thầy chau lại, gương mặt cũng rất đỗi nghiêm nghị, trông chẳng
khác nào người cha muộn phiền khi con mình mắc lỗi. Thầy hay la rầy mỗi khi chúng con
làm sai, cũng thường xuyên động viên, tạo điều kiện cho chúng con cố gắng. Mấy đứa
học trò chúng con vì thế mà thay đổi suy nghĩ xoành xoạch, lúc cho rằng thầy khó tính,
lúc lại nghĩ thầy ấm áp, dễ thương.

Nhớ lắm những ngày ôn tập vất vả, thầy tận tâm kèm từng đứa, từng đứa một. Nhọc
nhằn biết bao nhiêu, vậy mà thầy vẫn làm, vì “những đứa con hư hỏng” này, thầy không
quản khó khăn. Thầy bỏ ra biết bao công sức, ngày đêm đưa những chuyến đò cập bến
tri thức. Vậy mà, có ai từng nghĩ đến công ơn to lớn ấy? Có ai biết, đằng sau những bài
giảng giảng tuyệt vời ấy, là những giọt mồ hôi mặn chát? Thương lắm những đêm mệt
mỏi bên chồng giáo án, thương lắm những ngày tất bật ngược xuôi vì chúng con. Tất cả
những gì thầy dành cho chúng con, thật sự, thật sự rất đỗi thiêng liêng, rất đáng trân
trọng.


Thầy không chỉ dạy con kiến thức, mà còn dạy con cách làm người. Thầy dạy chúng con
cách yêu thương cuộc sống, yêu thương con người; thầy dạy chúng con cách tha thứ,
dạy con lòng bao dung,…. Những lời dạy đầy triết lí cuộc sống ấy, con làm sao có thể

quên? Con đường của thành công không thể thiếu sự yêu thương. Cách thầy truyền đạt,
cách thầy răn dạy, từng hành động của thầy, tất cả đều toát lên một nét đẹp phi
thường.

Chúng con trước đây chỉ là những đứa trẻ ngô nghê, xem đời như một con đường bằng
phẳng, lúc nào cũng nghĩ cuộc sống toàn màu hồng. Chúng con ngày trước, thậm chí
chẳng chịu tập trung học hành, lúc nào cũng hời hợt không định trước tương lai. Người
ta từng nói, cây non không uốn không thể thành cây đẹp. Chính vì thế, thầy đã đến với
chúng con, dạy dỗ con, uốn nắn con thành người. Chúng con chín chắn, biết suy nghĩ,
cũng nhờ đôi tay thầy nâng đỡ, mỗi một bài học thầy mang đến, đều mở ra trước mắt
chúng con một thế giới đầy tình thương. Góc trời nhỏ bé ấy, không biết từ khi nào đã
lấp đầy những câu chữ của thầy.

Thầy không dịu dàng, cũng chẳng ngọt ngào như cô, nhưng đối với chúng con, những gì
thầy mang đến đều rất đỗi ấm áp… Chúng con, thật sự cảm ơn thầy, cảm ơn vì tất cả.

Chúng con cũng nợ thầy một lời xin lỗi, xin lỗi vì đã làm thầy buồn lòng. Là do chúng con,
do chúng con tinh nghịch, chúng con chưa nhận ra tình cảm sâu nặng mà thầy dành cho
chúng con. Lũ học trò chúng con, rất lâu rồi, đã muốn nói câu xin lỗi, nhưng, thật sự
chúng con không đủ can đảm. Hôm nay, con viết những dòng này,… xin lỗi thầy nhiều
lắm!

Sang năm, hết năm sau, có lẽ chúng ta phải nuối tiếc chia tay. Ngày thấy sẽ như thế
nào? Chúng con thật sự không hình dung nổi… Chỉ biết, hiện tại, chúng con sẽ cùng nhau
cố gắng học tập thật tốt, cùng nhau tiến bộ để không phụ lòng mong mỏi của thầy. Nhân
dịp 20-11, chúng con muốn gửi đến thầy lời chúc sức khoẻ, thành đạt trong cuộc sống.


Chúc thầy thành công trong sự nghiệp trồng người. Thầy ơi, sâu tận đáy lòng, chúng con
muốn nói: “Con yêu thầy, nhiều lắm!”


“Mai đây trên bước đường dài
Công thành danh toại nhớ hoài ơn cô…”

17.Bài viết 17:
Họ và tên: TRƯƠNG LÝ MAI VY - LỚP 12A9
Bài dự thi viết vè thầy cô giáo tôi

Tôi năm nay 17+, ở cái tuổi mười bảy “Bẻ gãy sừng trâu” này tôi đã và đang học hỏi
được nhiều điều tốt đẹp, những bài học ý nghĩa trong cuộc sống mà tôi đang trải qua hàng
ngày từ người thân, từ bạn bè, và từ thầy cô của tôi – những người ngày qua ngày vẫn
đứng trên bục giảng để dạy cho chúng tôi những bài học để sau này chúng tôi có thể vững
bước trên con đường đầy chông gai sắp tới.
Năm nay là năm cuối cấp. Tôi có cảm giác như mọi thứ diễn ra với tôi trong suốt mười
hai năm trời sẽ sắp mất đi. Rồi sẽ không còn nữa khi ngày qua ngày được cắp sách đến
trường, được vui chơi với bạn bè, được thầy cô dạy dỗ. Có lẽ là tôi hơi lo xa, nhưng mỗi
năm khi tôi chứng kiến buổi chia tay của các anh chị mười hai đi trước, tôi không thể nào
kiềm được nước mắt của mình. Tôi đã nhìn thấy thầy Hiệu trường lặng lẽ lấy tay gạt đi
dòng nước mắt của mình khi nghe bài diễn văn đầy cảm động của các anh chị mười hai.
Tôi cảm nhận được các thầy cô khác đang cố ngăn cho nước mắt mình rơi ra khi thấy
những học sinh của mình đang ôm nhau khóc. Mỗi lần như thế, tôi mới biết được, tình
yêu thương giữa thầy, cô trò thật thiêng liêng và vô bờ bến đến mức nào. Và tôi tự nhủ,
chắc là đến ngày đó, tôi cũng sẽ…..khóc thật to. Tôi sẽ không còn đươc nhìn những dáng
người tận tụy đứng trên bục giảng dạy cho chúng tôi những bài học mới. Mỗi lúc chúng
tôi có chút lơ là, chểnh mảng trong học tập, hay kết quả có phần giảm sút, chúng tôi luôn
được nhận những lời khuyên ngắn gọn, nhưng chân thành của thầy, cô. Tôi nhớ, cô giáo
Hiền chủ nhiệm tôi đã từng nói rằng: “ Chúng ta học lớp 12, nghĩa là chúng ta đang học
cho mười hai năm hai năm học”. Đúng thật, tôi có cảm giác nếu như tôi không cố gắng
học để thì coi như hành trình suốt mười hai năm là công dã tràng. Tôi xin dành lời cảm



×