Tải bản đầy đủ (.pdf) (652 trang)

anh dám cầu hôn em dám cưới ebook miễn phí

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.51 MB, 652 trang )


Anh dám cầu hôn em dám cuới



Anh dám cầu hôn em dám cuới

Tác giả: Dị Tương Linh

Dịch giả: Trần Thanh Loan

Kích thước: 13.5 x 20.5 cm

Số trang: 357


Ngày xuất bản: 17/9/2014

G iá bìa: 92.000 ₫

Công ty phát hành: AMAK

Nhà xuất bản: NXB Văn Học


Giới thiệu
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com
Cuộc sống là gì?
Là vô số những chuyện vụn vặt gộp lại. Bao gồm chuyện
tương cà mắm muối, bao gồm chuyện ngày mai uống sữa bò hay
uống sữa đậu nành, bữa tối ăn cá hay ăn thịt, nếu ăn cá thì chọn


cá biển hay cá nước ngọt, phải mua loại thuốc nào để diệt hết
gián trong nhà, quần áo nên mang đến tiệm giặt là hay là tự giặt
tay, tất bẩn phải giặt hàng ngày hay vài ngày giặt một lần, tủ
lạnh đã vệ sinh hay chưa, mỗi tháng phải tiết kiệm bao nhiêu
tiền mới đủ tiền trả tiền điện nước...
Hôn nhân là gì?
Là gấp đôi những chuyện vụn vặt mà một người cần phải
gánh vác cộng thêm với những chuyện vụn vặt mới mà trước
đây bạn chưa từng trải qua. Những chuyện vụn vặt này chẳng hề
lãng mạn, cũng chẳng đẹp đẽ chút nào, hơn nữa có một số
chuyện cũng rất riêng tư, không thể để người khác biết được.
*
Hóa ra cô bé Lọ Lem và hoàng tử, gặp nhau rồi mới hiểu
được thế nào là tình yêu.
Bị phản bội đau đớn sau năm năm yêu nhau, đổi lại sự hồi


sinh cuộc đời của một người phụ nữ.
Có thể bên nhau, nhưng không thể yêu nhau, đó là luật của
trò chơi do anh đã đặt ra.
Nhưng sau khi cô phạm luật, anh mới phát hiện trái tim
mình cũng bị nhấn chìm trong lặng lẽ…


Mục lục
Chương 1: Chưa một lần thất tình là cuộc đời chưa hoàn chỉnh
Chương 2: Kết hôn chớp nhoáng
Chương 3: “ Cai nghiện” tình cũ
Chương 4: Thiên sứ và con chó hoang
Chương 5: Ước hẹn



Chương 6: Có duyên với nghiệp vẽ
Chương 7: Ai là thiên sứ của ai?


Chương 1: Chưa một lần thất tình là cuộc
đời chưa hoàn chỉnh
- Phương Đường, em đang thất tình đây, đang
ở quán bar, qua đây uống với em đi! - Nghe giọng
của Yên Lạc qua điện thoại có vẻ như cô đã say
lắm rồi, hơn nữa tinh thần vô cùng suy sụp.
Yên Lạc là bạn của Phương Đường, hai người
quen nhau được bốn năm. Cô có một công việc vô
cùng thời thượng, là DJ trong một vũ trường, cô
thường xuyên chơi nhạc trên bục cao dưới ánh
đèn màu sặc sỡ, nhấp nháy hắt lên mái tóc uốn
hơi xoăn của cô. Thứ tiết tấu đầy sôi động khiến
cho không biết bao nhiêu nam nữ thanh niên phải
say đắm. Bản thân cô cũng rất thích công việc
này, cô thích cái không khí ồn ào, hỗn tạp và đám
thanh niên nam nữ điên cuồng trong điệu nhạc. Cô
nói: thứ không khí này khiến cho cô cảm thấy mình
như đang được thỏa sức hưởng thụ tuổi trẻ.
Không sai, Yên Lạc còn rất trẻ, mới có hai


mươi mốt tuổi, trong mắt của cô, Phương Đường
hai mươi sáu tuổi là một người chẳng hiểu gì về
cuộc sống, không biết hưởng thụ tuổi trẻ. Năm

năm, một khoảng cách, giữa bọn họ có quá nhiều
khoảng cách, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến
việc hai người trở thành bạn bè.
Mặc dù nhỏ hơn Phương Đường năm tuổi
nhưng kinh nghiệm tình trường của cô còn dày dặn
hơn Phương Đường gấp bội, hơn nữa lần nào yêu
cũng vô cùng “dữ dội”, đòi sống đòi chết vì nhau,
điều này khiến cho Phương Đường, một người
xưa nay làm gì cũng vô cùng cẩn trọng, phải thở
dài không bì được. Trái tim của cô không được
kiên cường như Yên Lạc, không thể chịu đựng nổi
cách yêu đương quá mức thất thường, nhưng trái
tim cô lại có thể chứa đựng nỗi đau khổ của người
khác, vì vậy mỗi lần Yên Lạc thất tình là đều tìm
Phương Đường tâm sự.
Phương Đường đến quán bar mà Yên Lạc
đang ngồi và tìm thấy “mục tiêu” đã say mèm.
Yên lạc ôm lấy cô và nói: “Em khổ quá, anh ấy


không cần em nữa rồi!”
- Ai? Cái gã làm bảo hiểm á? – Phương Đường
một dạo từng nghi ngờ người đàn ông đó tiếp cận
Yên Lạc vì mục đích mời chào bảo hiểm.
- Anh chàng bảo hiểm chia tay từ tháng trước
rồi. Lần này là một đầu bếp, rất đẹp trai, lại biết
nấu nướng. Lần này là em động lòng thật sự đấy,
cứ nghĩ rằng anh ta là chân mệnh thiên tử của
mình. Nhưng bây giờ anh ta không cần em nữa
rồi! – Yên Lạc khóc nức nở, hệt như một người

vợ bị bỏ rơi.
- Lúc trước khi vẫn còn nồng nàn với cái gã
bán bảo hiểm kia, em cũng bảo anh ta là chân
mệnh thiên tử của mình đấy thôi!
- Lần trước không tính, lần này mới là thật!
Phương Đường an ủi Yên Lạc qua loa cho
xong chuyện, theo kinh nghiệm của cô, không cần
thiết phải nói chuyện theo kiểu triết lý cuộc sống
hoặc cổ vũ tinh thần cho một kẻ đang say khướt,
làm như vậy chỉ phí sức, bởi vì sau khi tỉnh lại, cho


dù là quên thật hay quên giả, họ luôn luôn chối bay
chối biến những biểu hiện của bản thân mình lúc
say rượu.
Người uống say thường muốn làm hai việc, thứ
nhất là phát tiết, thứ hai là kể lể. Nếu bạn gặp phải
người say rượu, hãy ngoan ngoãn ngồi lắng nghe,
đừng tự cho rằng mình là thiên sứ, mình buộc phải
đi cảm hóa bọn họ.
Yên Lạc tiếp tục kể lể nỗi bất mãn và phẫn nộ
trong lòng mình: “Chị có biết anh ta nói gì với em
không? Anh ta nói: Em không phải là cái xương
sườn đó của anh!”
Năm nào cũng chia tay, ngày càng nhiều lý do.
Câu nói “Em không phải là cốc trà đó của anh”
năm ấy thịnh hành rất lâu, chắc là uống trà nhiều
quá, thấy nhạt nhẽo quá rồi, thế nên mọi người bắt
đầu chuyển sang mùi vị khác, không còn uống trà
sữa mà chuyển sang “gặm xương”.

So sánh với hình ảnh cái xương sườn này cũng
hay, cho dù bạn cao quý như Adam hay thấp hèn


như một con chó hoang thì khúc xương vẫn là mục
tiêu sống của bạn. Đều là có máu có thịt, nhưng
điều khác biệt duy nhất là khúc xương mà bạn
giành được liệu có vết răng hoặc nước dãi của kẻ
khác ở trên đó hay không, nếu có thì có ít hay
nhiều?
Nhờ sự giúp đỡ của các nhân viên bảo vệ quán
bar, Phương Đường đã lôi được Yên Lạc lên taxi.
Sau khi về đến nhà, cô phải vận dụng hết “mười
phần công lực” để lôi được Yên Lạc vào trong
thang máy, đưa vào phòng rồi thả cô xuống ghế sô
pha. Yên Lạc trở mình, tìm một tư thế dễ chịu rồi
chìm vào giấc ngủ. Còn Phương Đường do vật lộn
suốt cả buổi, đã quá giấc nên bây giờ trằn trọc
không ngủ được.
Sáng hôm sau, Phương Đường dậy đúng giờ đi
làm, cô là một người làm công ăn lương đều đều
chín giờ vào làm, năm giờ về, nếu đi muộn sẽ bị
trừ lương. Là một người phải tự lực cánh sinh nên
cô khá coi trọng mấy trăm tệ tiền thưởng mỗi
tháng. Điều này đồng nghĩa với việc cô có thể


mua cho bạn trai thêm một chiếc áo sơ mi hoặc
hai người có thể ra ngoài ăn một bữa ngon lành
dưới ánh nến lãng mạn.

Lúc Phương Đường ra khỏi cửa, Yên Lạc vẫn
còn đang ngủ, dù gì cô ấy cũng đi làm vào ban tối.
Phương Đường viết vài dòng dán lên tủ lạnh ở nơi
tương đối dễ thấy, như thế nếu Yên Lạc có tỉnh
dậy, lúc đói bụng đi tìm đồ ăn là có thể nhìn thấy.
“Lạc, chị đi làm đây, trong nồi cơm điện có
cháo, trong tủ lạnh có sữa và bánh mì. Tốt
nhất là ăn ít cháo, tốt cho dạ dày người say
rượu!”
Phương Đường ăn uống rất khoa học, rất biết
khi nào cần ăn thứ gì thì tốt. Đây có lẽ là lý do
khiến cho cô trông trẻ hơn rất nhiều so với tuổi
thật của mình.
Đến công ty chưa được bao lâu thì Phương
Đường nhận được điện thoại của bạn trai - Chu
Lệ Văn: “Ngày mai là anh về rồi!”
- Anh bay chuyến mấy giờ?


- Ba rưỡi chiều là hạ cánh!
- Tiếc quá, chiều mai em phải họp rồi!
- Không sao, công việc quan trọng hơn! - Sự
thông cảm của bạn trai khiến Phương Đường cảm
thấy rất ấm áp.
- Anh muốn ăn gì? Ăn ở nhà hay ra ngoài hàng
ăn?
- Ăn ở nhà đi, lâu lắm rồi không được ăn món
em nấu!
Chu Lệ Văn là người bạn trai duy nhất của
Phương Đường tính cho đến thời điểm hiện tại.

Hai người đã yêu nhau năm năm rồi, gần như
chưa từng cãi nhau bao giờ. Hai người có thể coi
là một đại diện cho những cặp đôi đẹp nhất trong
mắt mọi người, năm nay họ đã bắt đầu bàn
chuyện cưới xin, mùa thu cảnh sắc tương đối đẹp,
rất thích hợp với kỳ nghỉ trăng mật, vì vậy họ đang
dự định sẽ kết hôn vào mùa thu.
Lúc Phương Đường về đến nhà, Yên Lạc đã


tỉnh như sáo, đang tập thể dục trước màn hình ti
vi, xem ra bộ dạng thất tình ngày hôm qua đã tan
biến như mây khói.
- Ổn rồi chứ?
- Cái gì ổn? - Yên Lạc ngơ ngác hỏi.
- Thất tình ấy!
- Chẳng qua chỉ là thất tình thôi mà, có gì ghê
gớm đâu. Thay đại một anh khác là ổn thôi. Chị
mau qua đây mà xem, anh chàng dạy thể dục này
rất đẹp trai, hình như là người thành phố này. Đợi
kết thúc chương trình xem có tìm được tên câu
lạc bộ thể dục này không! - Yên Lạc yêu rất
nhanh, thất tình cũng rất nhanh, thoát ra khỏi nỗi
đau thất tình lại càng nhanh.
Phương Đường ngao ngán hỏi: “Không phải em
lại thích anh chàng huấn luyện viên ấy đấy chứ?
Một câu lạc bộ đã được lên hẳn ti vi thì chắc chắn
muốn làm hội viên ở đó không rẻ đâu!”
- Điều đó cho thấy anh ấy kiếm được nhiều!



- Em vừa mới thất tình hôm qua cơ mà!
- Vì vậy em cần nhanh chóng tìm một tình yêu
mới để hàn gắn vết thương lòng của em!
- Em không thể nghỉ ngơi một thời gian để chấn
chỉnh lại bản thân sao?
- Không được, không có đàn ông thì em chết
mất! - Yên Lạc đáp.
Phương Đường mặc xác kẻ “nghiện yêu” kia,
mở tủ lạnh ra chuẩn bị bữa tối. Cháo nấu ban sáng
trong nồi cơm điện vẫn còn nguyên nhưng sữa
trong tủ lạnh đã vơi đi nhiều. Cô hỏi Yên Lạc:
“Suốt ngày hôm nay em chỉ uống sữa thôi à?”
- Vâng, em đang giảm béo mà! - Giảm béo là
vấn đề mà tất cả mọi phụ nữ đều gặp phải, một số
người đang thực hiện, số còn lại đang nhìn những
người phụ nữ xung quanh mình thực hiện.
- Bụng rỗng mà uống sữa là không tốt đâu. Ăn
cháo cũng có thể giảm béo mà.
- Thật không? Thế tối nay em sẽ ăn cháo vậy!


Quả nhiên đến bữa tối, Yên Lạc chỉ ăn cháo,
ngay cả rau cũng không động đến. Yên Lạc đột
nhiên hỏi: “Nếu muốn nâng ngực thì đến bệnh viện
nào cho tốt nhỉ?”
Phương Đường nghe vậy giật nảy mình: “Sao
phải đi nâng ngực?”
- Em nghĩ nguyên nhân khiến em mãi thất tình
là bởi vì ngực em quá nhỏ. Đàn ông đều thích

những phụ nữ ngực bự.
- Nếu vì ngực em nhỏ mà bỏ em chứng tỏ gã
đàn ông ấy cũng chẳng ra gì. Một gã đàn ông như
thế sớm muộn gì cũng bị những đứa con gái ngực
bự cướp mất.
Yên Lạc thở dài: “Em vẫn muốn làm cho ngực
mình to thêm một chút. Được như chị là đủ rồi!”
Phương Đường cực lực khuyên ngăn Yên Lạc
làm phẫu thuật nâng ngực: “Phẫu thuật nâng ngực
nguy hiểm lắm, phẫu thuật không tốt khiến miếng
độn di chuyễn về phía nách thì làm sao? Lần
trước chị đọc trên báo cũng có trường hợp như


thế, kết quả người phụ nữ ấy với bệnh viện làm
phẫu thuật ngực cho chị ta đã kiện cáo nhau suốt
một thời gian dài!”
- Em đâu đến mức xúi quẩy như thế!
- Chuyện này chẳng ai nói trước được. Hơn
nữa nếu em làm phẫu thuật nâng ngực, sau này
không cho con bú được đâu. Chẳng lẽ em định
cho con uống sữa bò? Bây giờ an toàn thực phẩm
kém lắm.
- Em chẳng nghĩ xa xôi như thế, có thể sau này
em sẽ không sinh con! - Yên Lạc vẫn không chịu
bỏ cuộc.
Phương Đường đành phải giở “tuyệt chiêu”:
“Em thử tưởng tượng mà xem, khi nhét mấy thứ
đồ giả ấy vào người mà em không thấy sợ à? Còn
nữa, chẳng nhẽ sau này mỗi khi gần gũi với bạn

trai em lại phải tỉnh táo nhắc nhở anh ta là: ‘Nhẹ
thôi anh, đừng có nhỡ tay bóp vỡ ngực em’ đấy
à?”
Yên Lạc cười to, cuối cùng cũng chịu bỏ ý định


đi nâng ngực: “Có cách nào an toàn hơn không
nhỉ? Ví dụ như ăn uống chẳng hạn?”
©ST E.NT

Phương Đường liền thể hiện sự hiểu biết của
bản thân: “Có rất nhiều thực phẩm có thể nở ngực,
chỉ có điều hiệu quả rất chậm, em cần phải kiên
nhẫn mới được, ví dụ như: da gà, móng giò lợn,
lạc, sữa, cát căn, sơn dược, long nhãn… Những
thứ này đều có tác dụng nở ngực. Từ ngày thứ
bảy tới ngày thứ mười bốn sau chu kỳ sinh lý, ăn
nhiều móng giò lợn cũng có tác dụng nở ngực rất
hiệu quả.”
- Lát nữa em sẽ ra chợ mua!
- Còn nữa, phải tuân thủ phương thức nghỉ ngơi
và làm việc khoa học, phải ngủ đủ giấc, tối ngủ
không được mặc áo ngực gây ảnh hưởng tuần
hoàn máu.
Yên Lạc bắt đầu than thở: “Làm phụ nữ sao
mà khổ thế!”


- Làm phụ nữ không mệt, chỉ những phụ nữ lắm
chuyện mới mệt mỏi. Thực ra tỷ lệ thân hình em

rất chuẩn, không cần phải giảm béo, cũng không
cần phải nâng ngực. Là do em luôn không hài lòng
với bản thân mà thôi!
- Em chỉ muốn giữ chân người đàn ông của
mình thôi mà!
- Giữ chân đàn ông không chỉ dựa vào thân
hình, còn cần có trái tim nữa. Người đàn ông bị
giữ chân bởi thân hình không phải là người, mà là
sói, một con sói háo sắc! - Phương Đường liền lấy
mình làm ví dụ: “Chị không xinh đẹp nhưng chị và
Chu Lệ Văn vẫn yêu nhau được năm năm đấy
thôi, lại sắp sửa kết hôn nữa!”
- Nhưng em lại không thích mẫu đàn ông như
Chu Lệ Văn! - Cách nói của Yên Lạc khiến cho
Phương Đường cảm thấy rất khó chịu. Chẳng có
người phụ nữ nào thích nghe người khác phê bình
bạn trai của mình ngay trước mặt mình cả.
Yên Lạc trước giờ vẫn không ưa Chu Lệ Văn,


luôn cho rằng anh ta “đi với bụt mặc áo cà sa, đi
với ma mặc áo giấy”, trông có vẻ rất thật thà
nhưng thực tế lại rất lăng nhăng, là một người đàn
ông không đáng tin cậy. Trong khi đó Phương
Đường lại không nghĩ thế, cô cho rằng Yên Lạc
nghĩ vậy vì ghen tị với tình cảm ổn định của mình.
Ngược lại, Chu Lệ Văn cũng không ưa Yên
Lạc, cảm thấy cô quá phóng túng, quá dễ dàng
yêu một người đàn ông, có vẻ vô cùng nông cạn.
Vì vậy anh thường bóng gió khuyên Phương

Đường tránh xa Yên Lạc, đừng để Yên Lạc làm
hư.
Mặt khác, Phương Đường cũng không thích
những người đàn ông của Yên Lạc, mặc dù họ
đều có ngoại hình không tồi, nhưng ai nấy đều quá
coi trọng công danh lợi lộc. Bọn họ tiếp cận và
qua lại với Yên Lạc đều là vì thích thú sự mới mẻ,
nếu không cũng là vì một mục đích nào đó. Yên
Lạc là mẫu con gái có thể vì tình yêu mà làm tất
cả mọi thứ, dễ dàng bị lừa gạt. Phương Đường
không chỉ một lần khuyến cáo Yên Lạc, nhưng cô


không chịu nghe.
Mỗi người lại có những tình yêu không giống
nhau, những người yêu nhau lại có những cư xử
khác nhau. Những người đang yêu thường cho
rằng cảm giác của mình là đúng, luôn nghĩ rằng
tình yêu của mình khác biệt với số đông để đến
khi kết thúc mới phát hiện ra bản thân của mọi
kiểu tình yêu chỉ có hai loại: thành công hoặc thất
bại.
Ngày hôm sau, Phương Đường dậy muộn nên
chẳng có thời gian chuẩn bị bữa sáng cho bản
thân, sữa bò trong tủ lạnh lại quá lạnh, thế nên cô
quyết định xuống dưới cửa hàng ăn nhanh dưới
nhà để mua một cốc sữa nóng.
- Chị Phương, tờ tiền này của chị có vấn đề! Nhân viên thu ngân trả lại tờ tiền trị giá năm mươi
tệ cho cô.
- Sao lại thế? - Phương Đường đón lấy tờ tiền,

đưa ra ánh sáng quan sát con dấu trên tờ tiền, quả
thực rất mờ, đúng là một tờ tiền giả. Cô liền lấy tờ


một trăm tệ đưa cho nhân viên tu ngân: “Xin lỗi
nhé, tôi không cố ý đâu!”
- Không sao ạ! Chắc chị không để ý nên bị
người khác đưa tiền giả mà không phát hiện ra rồi!
- Nhân viên thu ngân quen với Phương Đường
nên không báo công an chuyện này.
Phương Đường cũng rất ngại, cảm thấy mình
giống như một tên trộm bị bắt tại trận vậy. Cô
thầm nghĩ lại “lai lịch” của tờ tiền này, chắc là tối
đó lúc bắt taxi đưa Yên Lạc về, gã lái xe ấy đã
trả tiền thừa lại cho cô, lúc đó cô mải chăm sóc
Yên Lạc nên không đòi hóa đơn từ gã lái xe đó.
Bây giờ có muốn gọi điện tố cáo gã lái xe ấy cũng
không biết là xe nào nữa.
Mới sáng ra đã gặp phải chuyện không vui
khiến tâm trạng vui vẻ của Phương Đường hoàn
toàn tan biến, suốt cả buổi sáng cô cứ thẫn thờ
như người mất hồn. Buổi chiều lúc họp, bởi vì mải
nghĩ đến giờ Chu Lệ Văn sẽ về, nên cô có hơi
không tập trung, liên tục liếc đồng hồ.


×