Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Chứng minh văn chương gây cho ta những tình cảm ta ko có, luyện cho ta những tình cảm ta sẵn có

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (55.34 KB, 2 trang )

Chứng minh câu nói của Hoài Thanh Văn chương gây cho ta những
tình cảm ta không có, luyện những tình cảm ta sẵn có.
Đi tìm ý nghĩa của văn chương, Hoài Thanh đã giải thích: Nguồn gốc cốt
yếu của văn chương là ở lòng thương người và rộng ra là thương cà muôn
loài, muôn vật. Chính vì thế mà ông khẳng định: "Văn chương gây cho ta
những tình cảm ta không có, luyện những tình cảm ta sẵn có".
Trong những chức năng cùa văn chương, người ta chú ý nhất đến chức năng
truyền cảm. Nghĩa là văn chương có khả năng gây dựng những cảm xúc cho
ta. Chúng ta hãy nhớ lại câu chuyện “Ông lão đánh cá và con cá vàng”, một
câu chuyện cổ tích đến từ nước Nga rất xa xôi và tất nhiên có khá nhiều tình
tiết xa lạ đối với chúng ta về văn hóa và phong tục. Thế nhưng chúng ta vẫn
xúc động trước lối sống đầy ân nghĩa của chú cá vàng và vẫn căm ghét trước
sự tham lam của mụ vợ. Chúng ta thường nghe nói: lòng tham của con người
là vô đáy. Nhưng có lẽ đối với nhiều người, phải đọc đến tác phẩm này,
chúng ta mới lần lượt hình dung về sự vô đáy của lòng tham.
Chúng ta lại nhớ đến "Bài học đường đời đầu tiên" nhớ đến chú Dế Mèn vốn
hay cà khịa, hung hăng và hống hách. Trò nghịch ngợm tinh quái của Mèn
đã khiến chị Chốc trút cờn giận tày đình lên người Dế Choắt. Nỗi đau và sự
ân hận của Dế Mèn vì thế mà cũng là một bài học lớn đối với mỗi chúng ta.
Nó răn dạy chúng ta, nhắc nhở chúng ta hãy trận trọng trong mỗi lời ăn tiếng
nói và trong mỗi hành động của mình.
Những bài học, những cảm xúc mà chúng ta vừa mới nêu ra, có thể với một
số người, nó bắt đầu từ cuộc sống thế nhưng với rất nhiều người nó được
"truyền sang” từ những tác phẩm văn chương. Vì thế mà dân gian ta mới có
câu sách là người bạn lớn. Nó dạy ta những bài học nhân sinh và nghĩa lý ở
đời.
Văn chương truyền cho ta niềm vui, nỗi buồn, truyền cho ta những cảm xúc
và rung động. Không chỉ thế, văn chương còn tô thêm những tình cảm đã có
trong tâm hồn của mỗi chúng ta. Thử hỏi trong chúng ta có ai lại không còn
nhớ chút gì về ngày đầu tiên đi học. Với nhiều người có khi những ấn tượng
ấy thậm chí vẫn còn sâu sắc lắm. Ấy thế mà tại sao khi đọc bài văn "Cổng


trường mở ra" của tác giả Lý Lan chúng ta vẫn thấy xúc động, vẫn hay, vẫn
thích đọc đi đọc lại nhiều lần? Câu trả lời có thể có nhiều cách để mà giải


thích. Thế nhưng, sự lý giải dễ dàng và hợp tình lý nhất là bởi vì bài văn đã
khơi đúng những cảm xúc của chúng ta. Có đọc bài văn, chúng ta mới thấy
cái cảm xúc kia là sâu xa lý thú. Và cũng nhờ có đọc bài văn mà chúng ta lại
càng khắc sâu hơn một ấn tượng đẹp đẽ về những năm tháng tuổi thơ.
Văn chương là tâm hồn và cũng là cuộc sống. Hai thứ ấy quện hòa quấn quýt
vào nhau. Cuộc sống là chất liệu của văn chương còn văn chương thì làm
đẹp lòng người. Nhưng để lòng người càng thêm yêu thêm đẹp thì văn
chương trước hết cũng phải đẹp, phải hay. Nghĩa là nó phải yêu thương đích
thực và phải là sản phẩm của những tâm hồn biết yêu thương.



×