Tải bản đầy đủ (.pdf) (55 trang)

Sự khủng hoảng giáo dục (why "a" students work for "c" students)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.58 MB, 55 trang )

1


Phần 1| Chương 1 |
Bài 1
SỰ KHỦNG HOẢNG GIÁO DỤC
Năm 2012, chiến dịch tranh cử tổng thống Mỹ giữa tổng thống Barack Obama và cựu
tổng Thống đốc bang Massachusetts - Mitt Romney đã làm sáng tỏ sự khác biệt về trình
độ kiến thức tài chính của họ.
Trong khi cả hai đều là những ứng cử viên có trình độ học vấn cao, một ứng cử viên rất
thành thạo về lĩnh vực tài chính và ….người còn lại thì không được thành thạo như vậy.

Obama và Romney
Trong suốt chiến dịch, tổng thống Obama tiết lộ rằng ông ấy phải trả 20,5% thuế cho
khoản thu nhập xấp xỉ 3 triệu USD. Còn Mitt Rommey chỉ phải trả 14% thuế cho khoản
thu nhập 21 triệu USD.
Sự chênh lệch giữa thu nhập và thuế của hai ông đã khiến nhiều cử tri tức giận, đặc biệt
là những người nghèo, những người ở tầng lớp trung lưu và những người trẻ. Thay vì hỏi
tại sao và làm thế nào mà Rommey kiếm được nhiều tiền và chỉ phải trả phần trăm thuế
thấp thì nhiều cư tri chỉ biết tức giận. Hầu hết họ đã không tự hỏi “ Rommey đã làm điều
đó như thế nào?’’ hoặc “Làm thế nào mà ông ấy đã kiếm 21 triệu USD mà chỉ phải trả
14% thuế ?” hay “ Họ đã hợp pháp hóa như thế nào?”, “ Ai là người thông minh hơn khi
đề cập đến vấn đề tiền bạc …. Tổng thống Obama hay ứng cử viên Romney?”.
Ở nhiệm kì tổng thống thứ 2, ông Obama dường như rất kiên quyết thi hành chính sách
tăng thuế với những người giàu, chứ ông không muốn dạy con trẻ về tiền bạc và chủ
nghĩa tư bản – những điều giúp lý giải lý do và cách thức người giàu càng trở nên giàu và
trả ít thuế. Nghĩa là thay vì dạy bọn trẻ cách câu cá, tổng thống Obama thích cho chúng
cá hơn
Và quyển sách này sẽ dạy bọn trẻ cách câu cá.

Để trở nên giàu có chúng ta cần bỏ ra những gì?


Nhiều người cho rằng những người giàu có chính là những kẻ lừa đảo, thực tế là điều này
chỉ đúng với một số cá nhân.. Bởi vì vẫn có rất nhiều người giàu trung thực, chăm chỉ
2


làm việc và không lừa đảo. Họ đạt được “giấc mơ Mỹ” theo cách lỗi thời thông qua giáo
dục, làm việc cần cù và biết dự thảo ngân sách một cách khôn ngoan, tự mở các doanh
nghiệp, tạo việc làm và đóng thuế của họ ít nhất có thể theo cách hoàn toàn hợp pháp. Họ
cũng giàu từ việc nghiên cứu các chủ đề không được dạy ở trong trường học của chúng
ta.
Sự khác biệt về giáo dục được phản ánh qua tổng thống Obama và Mitt Romney.
Cả hai đều tốt nghiệp từ những ngôi trường danh tiếng. Tổng thống Obama là cử nhân
trường đại học Columbia và trường luật Harvard. Mitt Romney là cử nhân trường Kinh
doanh Harvard và luật Harvard.
Sự khác biệt chính giữa tổng thống Obama và thống đốc Romney đó là: tổng thống thì
xuất thân từ một gia đình nghèo khó, còn thống đốc thì xuất thân từ một gia đình giàu có.
Câu chuyện của họ cũng tương tự như một câu chuyện trong cuốn “ Cha giàu cha nghèo”.
Những bài học về giáo dục tài chính được dạy tại nhà chứ không ở trường học. Cuốn sách
này được viết cho những bậc cha mẹ muốn con của họ có bước khởi đầu thuận lợi về tài
chính, học những kiến thức mà hầu hết các học sinh A chưa bao giờ được học.

Đưa ra trường hợp
Khái niệm “kinh doanh” trong giáo dục là một trong những ngành công nghiệp lớn nhất
trên thế giới và nó ảnh hưởng tới cuộc đời của mỗi người trên hành tinh này bằng cách
này hoặc cách khác. Ở Mỹ, chỉ tính riêng các trường cấp 1 và cấp 2 công lập đã phải thuê
triệu giáo viên làm việc toàn thời gian và phải chi 571 tỷ USD cho niên học 20122013. Đó là chỉ tính riêng ở Mỹ, một đất nước có xấp xỉ 5 nghìn học sinh vào cấp 3 niên
học 2010-2011. Ở quy mô toàn cầu con số đó tăng lên cấp lũy thừa. Tôi thường hỏi bản
thân có bao nhiêu đứa trẻ đã học hết cấp 3..Có bao nhiêu em bỏ học? Bao nhiêu em đến
trường đại học và cao đẳng… và có bao nhiều em thực sự đã tốt nghiệp? Những con số
đáng kinh ngạc về khoản nợ cho vay học đại học, cao đẳng mà học sinh phải gánh chịu

trở thành vấn đề nhức nhối toàn cầu.
Có bao nhiêu người tiếp tục học cao học – thậm chí với chi phí bỏ ra cao hơn - với hy
vọng là sẽ có được mức lương tương xứng khi họ tham gia vào lực lượng lao động toàn
cầu?
Không riêng gì giáo dục tiểu học tới giáo dục đại học tốn hàng trăm tỷ đô mà ngay cả
quân đội cũng phải chi hàng tỷ đô để đào tạo thế hệ trẻ phục vụ đất nước.
3


Đào tạo nhân viên cho các doanh nghiệp là một ngành công nghiệp tỷ đô khác vì các
trường thương mại dạy những kỹ thuật viên tương lai cách sửa và bảo dưỡng ô tô, tủ
lạnh, hệ thống điện và máy tính.
Nhưng giáo dục tài chính đã không được dạy ở trường học chính quy và không có trong
các chương trình giảng dạy, phần lớn mảng này đã bị lờ đi. Tôi đã nhiều lần tự hỏi bản
thân rằng tại sao lại như vậy?
 Thiếu giáo dục tài chính có phải là một trong những lý do dẫn đến khủng hoảng tài
chính không?
 Có bao nhiêu vụ thế chấp nhà đã xảy ra vì thiếu kiến thức về tài chính?
 Có bao nhiêu triệu gia đình đã mất nhà, đánh mất bản thân một phần là do thiếu
giáo dục tài chính?
 Có phải thiếu giáo dục tài chính là lý do tại sao nhiều người vẫn phụ thuộc vào các
chương trình hỗ trợ của chính phủ như an sinh xã hội, chăm sóc người già, lương
nghĩa vụ quân sự - những chi phí đang làm cạn sạch tiền của thành phố, của các
bang và của toàn bộ đất nước?
 Có phải Mỹ là đất nước đứng đầu trên thế giới về sự phá sản bởi vì hàng triệu
người Mỹ cần chính phủ chăm sóc họ về tài chính, xã hội và y tế?
 Có phải khoản nợ quốc dân của chúng ta đang leo thang phản ánh sự thiếu kiến
thức tài chính của những người đứng đầu đất nước?
 Liệu rằng Mỹ có lâm vào tình trạng kinh tế chết như các nước Hy lạp, Ý, Pháp,
Nhật, Anh và Tây Ban Nha đang phải đối mặt?


Phúc lợi cho người giàu
Chúng ta đều biết có chương trình phúc lợi cho người nghèo vậy chương trình phúc lợi
cho người giàu là gì?
 Tại sao những nhà lãnh đạo của chúng ta: tổng thống, quốc hội, các quan chức khác
đã tự cho mình quyền để nhận về những khoản lương hưu khổng lồ và nhiều gói
phúc lợi lớn khác trong khi số lượng gia đình cần trợ cấp xã hội tăng lên? Có phải
những nhà lãnh đạo của chúng ta - những người phụ thuộc vào chính phủ cần
tài chính để đáp ứng những nhu cầu cơ bản nhất của họ?
4


 Điều gì sẽ xảy ra nếu như chúng ta có những nhà lãnh đạo biết cách làm giàu hơn là
chỉ biết tiêu tiền của những người khác (những người đóng thuế)?
 Tại sao những CEO lại tự ban cho mình quyền được trả lương cao hơn, được sở
hữu cổ phiếu và nhiều bổng lộc khác trong khi họ sa thải những công nhân của
mình? Có phải sự tham lam của những CEO này là do thiếu kiến thức tài chính hay
là họ đã đến trường để học tính tham lam?
 Có phải những giám đốc ngân hàng đã chi hàng tỷ đô để có được kiến thức tài
chính tương xứng?
 Tại sao hàng triệu công nhân bị sa thải, hàng triệu các doanh nghiệp nhỏ phải đóng
cửa trong khi những giám đốc ngân hàng, những người mà một phần gây ra sự sụp
đổ đó vẫn được tiền thưởng hàng triệu đô la?
 Tại sao các giáo viên và các quan chức chính phủ lại có quyền quyết định xem con
cái chúng ta học gì? Tại sao không xin ý kiến của các bậc phụ huynh và hỏi con trẻ
xem chúng cần học gì?
 Tại sao nhiều công nhân được trả lương cao nhất ở Mỹ không đến từ những khu
vực tư nhân nữa? Tại sao nhiều người lao động được trả lương cao được gọi là
công chức? Tại sao những người lính cứu hỏa và cảnh sát khi về hưu lại nhận được
hàng triệu đô tiền lương? Điều gì đã xảy ra với các dịch vụ của chính phủ?

 Ai đã gây ra cuộc khủng hoảng tài chính này?
Khủng hoảng tài chính ngày nay không do những người nghèo những người không được
giáo dục gây ra. Đằng sau sự hỗn loạn là những người được giáo dục tốt nhất trên thế
giới, những người giống như chủ tịch cục dự trữ liên bang Ben Bernake - cựu giáo sư đại
học Stanford và đại học Princeton_ một học sinh của thời đại suy thoái, nhưng đáng tiếc
là những người đó hổng kiến thức về giáo dục tài chính và những kinh nhiệm kinh doanh
thực tiễn trong cuộc sống.
Cuốn sách này viết về giáo dục nhưng không phải là nền giáo dục được dạy trong trường
học của chúng ta.

Sự khủng hoảng về giáo dục
Chúng ta không ở trong cuộc khủng hoảng về tài chính mà chúng ta đang ở trong cuộc
khủng hoảng về giáo dục. Cuộc khủng hoảng này bắt đầu khi bọn trẻ đến trường, dành
5


nhiều năm đôi khi là vài thập kỉ để học nhưng chúng không học về tiền và chúng cũng
chỉ được dạy bởi những người biết ít về tiền bạc.
Có một số lý do cho điều này, trường học của chúng ta có quan niệm giống như quan
niệm của tôn giáo về tiền bạc.
Một vài trường học cho rằng:
“ Tình yêu dành cho tiền bạc là gốc rễ của mọi tội ác”
- Timothy 6:10
Một số trường học lại lờ đi đoạn văn:
“ Con người tôi tàn lụi vì thiếu kiến thức”
-Hosea 4:6
Con người đang dần tàn lụi về kinh tế là do thiếu sự giáo dục tài chính trong trường học.
Lão Tử, người sáng lập Đạo giáo ở Trung Quốc ở thế kỉ thứ 5 trước công nguyên có câu:
“ Nếu bạn cho người đàn ông một con cá, bạn sẽ nuôi sống anh ấy một ngày.
Nếu bạn dạy anh ấy cách câu cá bạn sẽ nuôi sống anh ấy cả đời”.

Nhưng đáng tiếc là, thay vì dạy con trẻ cách câu cá, chúng ta đang dạy những đứa trẻ triết
lý kinh tế Robin Hood :
“Lấy của người giàu chia cho người nghèo” .
Đó cũng được gọi là chủ nghĩa xã hội.
Cuối cùng, tất cả mọi sự bao dung, rộng lượng đều tạo ra nhiều người nghèo hơn.
Vào ngày mùng 2 tháng 11 năm 2012, một tiêu đề của bài báo The Weeky Standard đã
viết:
“ Cuộn tem thực phẩm tăng nhanh hơn 75 lần so với việc làm”
Như dự đoán, Đảng Cộng hòa đổ lỗi cho tổng thống Obama về cuộc khủng hoảng này và
Đảng Dân chủ lại cho rằng Đảng Cộng hòa phải chịu trách nhiệm.

6


Cuốn sách này không phải là về chính trị mà nó là cuốn sách về giáo dục, nói về việc
thiếu giáo dục tài chính là nguyên nhân gây ra khủng hoảng tài chính như thế nào.

Thời kì tụt hậu
Hầu hết những giáo viên là những người rất tuyệt vời. Vấn đề là hầu hết giáo viên, các
bậc cha mẹ và các sản phẩm là của cùng một hệ thống giáo dục.
Có rất nhiều giáo viên cảm thấy thất vọng và nhiều giáo viên đang được khuyến khích để
thay đổi. Rất tiếc, nền công nghiệp giáo dục có lẽ là nền công nghệ có tỷ lệ thay đổi chậm
nhất.
Những nền kinh tế khác nhau có những thời kỳ tụt hậu khác nhau. Một định nghĩa của
thời kì tụt hậu là khoảng thời gian trì hoãn giữa lúc những ý tưởng mới đang được đề
xuất đến lúc nó được thông qua. Ví dụ tôi đã được biết rằng trong thế giới công nghệ,
thời kỳ tụt hậu là khoảng 18 tháng, thời gian giữa lúc đề xuất một ý tưởng mới đến lúc ý
tưởng đó tạo thành sản phẩm mới. Đó là lý do tại sao cạnh tranh trở nên quá khốc liệt khi
giới thiệu một sản phẩm mới đến thị trường…và tại sao những doanh nghiệp mới thành
lập sớm bị đóng cửa vì có thể có công ty khác cũng có thể đưa ra thị trường những sản

phẩm công nghệ nhanh hơn, tốt hơn và rẻ hơn.
Thời kì tụt hậu ở thời đại nông nghiệp được đo hằng trăm năm. Thời kỳ tụt hậu ở thời đại
công nghiệp được đo khoảng 50 năm. Thời kì tụt hậu ở thời đại thông tin được đo là nửa
năm.
Tôi được biết rằng công nghiệp tự động có thời gian tụt hậu là 25 năm. Điều này có
nghĩa rằng, ý tưởng mới bạn nhìn thấy ở ô tô ngày nay được hình thành từ 25 năm trước..
ví dụ như ý tưởng tạo ra chiếc xe ô tô sử dụng cả hai nhiên liệu (xăng và điện). Và công
việc kinh doanh của chính phủ có thời gian tụt hậu xấp xỉ là 35 năm.
Lý do có nhiều giáo viên và bậc cha mẹ cảm thấy thất vọng là bởi vì trong số tất cả các
ngành công nghiệp thì ngành công nghiệp giáo dục là ngành công nghiệp có thời gian tụt
hậu đứng thứ 2. _ khoảng 50 năm.
Ngành công nghiệp có tốc đổ thay đổi chậm hơn là ngành công nghiệp xây dựng với thời
gian tụt hậu là 60 năm.
Lưu ý rằng lĩnh vực ô tô, chính phủ, xây dựng và lĩnh vực giáo dục tất cả đều có tổ chức
công đoàn vững chắc và tổ chức công đoàn là sản phẩm của thời đại công nghiệp.
7


Tương lai của giáo dục
Thời gian tụt hậu trong giáo dục có nghĩa là những đứa trẻ bắt đầu đến trường ngày hôm
nay sẽ trở thành những ông bà trước khi hệ thống giáo dục chấp nhận những thay đổi mà
cuốn sách này đề cập.
Bằng việc dạy con của bạn những bài học trong cuốn sách này, bạn đang cho chúng
những khởi đầu thuận lợi về tài chính. Nếu như khoảng thời gian tụt hậu vẫn còn kéo dài,
thì phải đến tận năm 2065 những ý tưởng trong cuốn sách này mới được dạy trong các
lớp học. Tôi không tin chúng ta có thể đợi.
Cuốn sách này được viết cho những các bậc cha mẹ muốn chuẩn bị cho những đứa trẻ
của họ kiến thức về thế giới thực chứ không phải kiến thức ở trường học. Thế giới hiện
tại là thế giới của thời đại thông tin, thế giới luôn luôn thay đổi với nhịp độ nhanh.
Một thế giới không giống như thế giới chúng ta đã từng sống và trải nghiệm.

Cuốn sách này được viết cho những bậc cha mẹ, người mà hiểu được con cái của họ đang
phải đối mặt với những thách thức tài chính lớn, những đống rác rưởi tài chính mà các thế
hệ trước đã để lại.
Cuốn sách này được viết cho những bậc cha mẹ người mà muốn hiểu tại sao tổng thống
Obama kiếm được 3 triệu USD và trả 20.5 phần trăm thuế trong khi Mit Romney kiếm
được 21 triệu USD và chỉ phải trả 14 phần trăm thuế.
Sau khi cha mẹ biết và hiểu rõ sự khác biệt về những kiến thức mà hai người đàn ông này
có thì họ có thể truyền cái kiến thức đó cho con cái của họ.
Cơ hội gặp gỡ Robert Kiyosaki ngay tại Việt Nam. Bạn đã sẵn sang?
/>
Câu chuyện của tôi
Cả đời mình tôi luôn luôn tán thành sự nghiệp giáo dục tài chính.
Vào năm 1973, tôi quay trở về Hawaii từ chiến tranh Vietnam và tìm cha tôi, người mà
tôi gọi là người cha nghèo và thất nghiệp. Ông ấy đã từng là giám đốc giáo dục bang
Hawai. Vấn đề của ông ấy bắt đầu từ khi ông ấy chạy theo trung úy thống đốc - thuộc
Đảng Cộng Hòa để chống lại ông chủ của mình – một người theo Đảng Dân Chủ. Và khi
10


thất bại trong bầu cử, thì ông ấy cũng mất luôn công việc.
Cha của tôi đã cam kết “ tự sát” khi chạy theo trung úy thống đốc. Ông ấy đã dám đánh
liều với sự an toàn công việc bởi vì ông ấy là một người đàn ông nguyên tắc. Sau khi ông
ấy trở thành người đứng đầu trong nhà trường, đứng đầu sở giáo dục, ông ấy rất phẫn nộ
về sự tham nhũng của chính quyền Hawaii’- một chính phủ mà tạp chí Forbes đã
từng gọi là “ cộng hòa nhân dân Hawaii”. Một bài báo với tiêu đề tương tự cũng
đã tường thật lại rằng: “ Nhà nước đánh thuế mọi thứ - kể cả vấn đề di chuyển và
Fidel Castro sẽ cảm thấy thoải mái như ở nhà tại đây” .
Tổng thống Obama lớn lên ở Hawai. Ông ấy là tổng thống đầu tiên đến từ
Hawaii. Tờ Forbes có thể giải thích lý do tại sao tổng thống lại có quan điểm
chính phủ, kinh doanh và các khoản thuế.


Cái kết của đế quốc
Tôi không theo Đảng Cộng Hòa hay Đảng Dân Chủ
và tôi cũng không đổ lỗi cho tổng thống Obama về
cuộc khủng hoảng mà chúng ta đang phải đối mặt.
Cuộc khủng hoảng này đã được trù tính từ hàng
nhiều thập kỉ và những cuộc khủng hoảng tương tự
đã xảy ra xuyên suốt lịch sử.
Sự thờ ơ về tài chính và sự tham nhũng về chính trị
đã hủy hoại đế quốc ở nhiều thế kỉ. Sự thờ ơ về tài
chính và tham nhũng đang đe dọa sự sụp đổ của đất
nước Mỹ.

Nền kinh tế của chiến tranh
Đế quốc cũng kết thúc khi đế quốc phải tham gia
quá nhiều cuộc chiến tranh ở những vùng xa.

Liên minh quân sự - công nghiệp
Ngày 17/2/ 1961, Tổng thống
Dwight Eisenhower đã đưa ra
một cảnh báo nghiêm về những gì
ông mô tả như là một mối đe dọa
cho chính phủ dân chủ.
Ông gọi nó là liên minh quân sự
công nghiệp một liên minh đáng
gờm của các nhà thầu quốc phòng
và các lực lượng vũ trang.
Eisenhower, đại tướng năm sao
trong chiến tranh thế giới thứ 2
đã về hưu đưa ra các nhận xét

trong bài phát biểu chia tay ở
Nhà Trắng.

Với việc làm này, Mỹ đang chứng minh rằng
chúng ta đã thất bại khi học từ lịch sử.
Khi còn trường trung học đệ nhất cấp, tôi đã được nghe lời cảnh báo của
tổng thống Eienhower tới các quốc gia về lời đe dọa của “liên minh quân sựcông nghiệp”. Lúc đó, tôi còn nhỏ nên lời cảnh báo đó ít có ý nghĩa đối với tôi.
Nhưng khi quay trở về từ chiến tranh Việt Nam vào năm 1973, tôi hiểu được lời
11


cảnh báo của tổng thống. Chúng tôi đã không đấu tranh cho sự tự do của người
dân Việt Nam mà chúng tôi đang đấu tranh cho tiền bạc. Chúng tôi đã bị lừa bởi
chính những người lãnh đạo của chúng tôi. Chúng tôi không có quyền chiến đấu
ở Việt Nam, ngoại trừ vấn đề chiến tranh là một vụ kinh doanh lớn. Khi tôi quay
trở về từ VietNam, tôi biết đã đến lúc tôi phải dừng việc tuân theo mệnh lệnh
một cách mù quáng và tôi biết đã đến lúc tôi bắt đầu nghĩ lại về bản thân.
Tôi không chỉ trích những thủy thủ và những người quân nhân đồng nghiệp của tôi vì hầu
hết những người tôi gặp trong quân ngũ đều là những người tuyệt vời, họ đã cống hiến
hết mình cho tổ quốc của họ. Vấn đề ở đây là chúng tôi gây chiến tranh để làm cho liên
minh quân sự - công nghiệp trở nên giàu có hơn. Bất cứ khi nào liên minh quân sự công nghiệp cần thêm tiền, thì chúng tôi bắt đầu một cuộc chiến tranh khác.
Theo ý kiến của tôi, chúng ta đang mắc phải những sai lầm, khi chúng ta in thêm tiền
Đế quốc La Mã đã sụp đổ khi người La Mã bắt đầu phá tiền của họ và tham gia vào
chiến tranh ở các vùng xa và tăng thuế với người công nhân của họ.
Mỹ đang lặp lại những sai lầm trong quá khứ và điều này được chứng minh qua câu châm
ngôn :
“ Những người không học từ lịch sử chắc chắn sẽ tái phạm lỗi lầm”

Những môn học học sinh “A” không học
Vào năm 1973, tôi nói với cha tôi rằng tôi sẽ rời quân đội và ông đã rất thất vọng bởi vì

ông muốn tôi ở lại quân đội để được trợ cấp về y tế và lương hưu. Nhìn lại khoảng thời
gian tôi ở học viện quân sự, tôi đã ở đó được 10 năm và chỉ cần 10 năm nữa là tôi được
nghỉ hưu.
Khi tôi bác bỏ ý kiến của ông ấy, người cha nghèo của tôi khuyên tôi làm cho hãng hàng
không như những phi công đồng nghiệp của tôi đang làm. Khi tôi nói với ông ấy là tôi
đang học bay thì cuối cùng ông ấy gợi ý cho tôi trở về trường học và học lấy bằng thạc sĩ,
có thể là tiến sĩ và leo lên nấc thang danh vọng của công ty.
Tôi yêu cha của tôi nhưng ông ấy đang gợi ý cho tôi theo con đường của ông ấy và nối
nghiệp ông …điều này đã chứng minh rằng chúng tôi sẽ lặp lại lỗi nếu như chúng tôi
không rút ra bài học từ những cái lỗi đó.
Và dù tôi yêu cha tôi thì tôi cũng không muốn mắc những lỗi lầm trong quá khứ mà ông
đã từng phạm phải.
12


Nếu như tôi làm theo lời khuyên của cha tôi, có lẽ ngày này tôi cũng giống như ông ấycó trình độ học vấn cao nhưng sống trong 60 năm nghèo khổ và phụ thuộc vào tiền tiết
kiệm, lương hưu, an sinh xã hội,chương trình chăm sóc người già.
Vào năm 1973, tôi quyết định nghe theo lời khuyên của người cha giàu. Tôi bắt đầu học
những môn học mà người cha nghèo chưa bao giờ được học.
Cuốn sách này viết về những chủ đề mà tôi đã nghiên cứu, những khóa học mà hầu hết
mọi người chưa được học kể cả học sinh A. Có một sự nực cười lớn về những chủ đề mà
học sinh ban A chưa hề học.
Vào năm 1997, cuốn sách “Cha Giàu Cha Nghèo” đã tự xuất bản bởi vì các nhà xuất bản
đều không cho phép nó xuất bản. Như dự kiến, hầu hết các nhà xuất bản đều là học sinh
A giống như người cha nghèo của tôi. Hầu hết các nhà xuất bản đều gừi cho tôi bức thư
phải đối và nói rằng: “ chúng tôi không thích cuốn sách của bạn”. Một số người thật thà
và trung thực còn viết: “ bạn không biết bạn đang viết gì đâu” hay “ý kiến của bạn thật là
lố bịch” .
Cơ hội gặp gỡ Robert Kiyosaki ngay tại Việt Nam. Bạn đã sẵn sang?
/>

Ngôi nhà của bạn không phải là tài sản của bạn
Cuốn “Cha Giàu Cha Nghèo” bị chỉ trích dữ dội vì quan điểm “ ngôi nhà của bạn không
phải tài sản của bạn”. 10 năm sau, vào năm 2007, hàng triệu người chủ sở hữu nhà trên
thế giới đã nhận thấy một thực tế rõ ràng là nhà của họ không phải tài sản của họ. Khi giá
trị bất động sản giảm mạnh trên toàn thế giới, hàng triệu người bị lâm vào tình trạng phá
sản và tận mắt thấy rằng ngôi nhà của họ chính là khoản nợ khổng lồ.

Người gửi tiết kiệm là người thua cuộc
Tôi đã bị phê bình gay gắt khi nói: “ người gửi tiền tiết kiệm là người thua cuộc”. Ngày
nay, hàng triệu người nhận thức được rằng các ngân hàng trung ương của thế giới như
ngân hàng Dự Trữ liên bang tại Hoa Kì đang in hàng nghìn tỷ đô góp phần phá hủy sức
mua của tiền tiết kiệm của người dân.
Sau vụ sụp đổ năm 2007,các ngân hàng hạ thấp lãi suất vào tiền tiết kiệm. Trước khi vụ
sụp đổ này xảy ra, có rất nhiều người sống được dựa vào tiền lãi trên số tiền tiết kiệm họ
gửi. Ngày nay, hàng triệu người gửi tiền tiết kiệm sống nhờ vào chính tiền tiết kiệm của
13


họ.
Vào năm 2000, giá vàng thấp hơn 300 USD một ounce. Ngày nay, giá vàng đã tăng lên
trên 1,500 một ounce và điều này làm giảm sức mua của đồng đô la. Cũng vào thời điểm
đó, các ngân hàng trả thấp hơn 2 % lãi trên số tiền tiết kiệm trong khi lạm phát đang ở
mức 5 %… Mặc dù chính phủ nói rằng sẽ không có lạm phát. Đó là lý do tại sao: người
gửi tiền tiết kiệm là người thua cuộc. Tính đơn giản là:1,500 USD cho 1 ounce vàng là
lớn hơn 300USD cho một ounce. Lạm phát ở mức 5 % lớn hơn 2% lãi suất tiết kiệm của
bạn. Bạn sẽ không cần dùng đại số học hay vi phân hoặc tích phân để tính ra: “ những
người gửi tiết kiệm là những người thua cuộc”

14



“ Nợ là tốt”
Hầu hết các chuyên gia về tài chính khuyên rằng : con người nên thoát khỏi nợ nần. Với
tôi, điều đó là thiếu kiến thức về giáo dục tài chính.
Thực tế là có nợ tốt và cũng như là có nợ xấu. Đơn giản là “ nợ tốt làm cho bạn giàu
lên và nợ xấu làm cho bạn nghèo đi”. Nhưng đáng tiếc là, hầu hết chúng ta chỉ biết đến
nợ xấu, tiền mà họ mượn để có được tiêu sản trái nghĩa với tài sản.

“ Thuế giúp những người giàu giàu lên”
Nợ tốt không chỉ làm cho bạn giàu lên mà nó còn làm giảm tiền đóng thuế của bạn. Học
cách tận dụng đòn bẩy của nợ tốt và hiểu khả năng của nó để làm giảm thuế cá nhân – đó
là một ví dụ tốt cho tầm quan trọng của giáo dục tài chính.
Vì thuế là một khoản chi phí mà hầu hết mọi người phải chi trả nên điều này không có gì
lạ khi các loại thuế không phải là một môn học được dạy ở các trường? Trong cuốn
sách này bạn sẽ học được ai là người phải trả ít thuế nhất và tại sao lại như thế? Điều
này sẽ đưa đến một quan điểm khác rằng tại sao tổng thống Obama phải trả 20.5 %
thuế vào 3 triệu USD thu nhập và thống đốc Mitt Rommey trả 14% vào 21 triệu USD.

Lời mời của Oprah
Vào năm 2000, cuốn Cha giàu cha nghèo đã có mặt trong danh sách những cuốn sách bán
chạy nhất trên New York Times, Cha Giàu Cha Nghèo cũng là cuốn sách tự xuất bản duy
nhất trong danh sách lúc bấy giờ.
Sau khi được Oprah Winfrey mời, tôi đã đến chương trình truyền hình của cô ấy và hiệu
ứng Oprah đã lan rộng.
Cha giàu cha nghèo đã trở thành một cuốn sách tài chính cá nhân mọi thời đại, trở thành
cuốn sách bán chạy nhất trên báo New York Times hơn 6 năm. Cho đến nay, cuốn sách
được bán trên 30 triệu bản trên thế giới và được xuất bản bằng 53 ngôn ngữ và được bán
ở 109 quốc gia.
Trớ trêu thay, tôi đã thi trượt Tiếng Anh hai lần ở trường trung học. Tôi thất bại bởi vì tôi
không viết được, không đánh vần được và bởi vì giáo viên không đồng ý với những điều

tôi viết.

15


Tôi đề cập đến điều này không phải là để khoe khoang hay tự cao về bản thân. Mọi người
trên toàn thế giới đã nói với tôi rằng cuốn sách “cha giàu cha nghèo” đã nói chuyện với
họ, đồng cảm với họ. Cuốn sách này đã đồng cảm với mọi người trên toàn thế giới –
những người biết rằng có những lỗ hổng trong nền giáo dục của họ - đặc biệt là những
vấn đề liên quan đến tiền.
Tôi được cho biết rằng một trong những tài năng của tôi là có khả năng tiếp thu những
quan điểm, ý kiến phức tạp và đơn giản chúng. Đó là những điều tôi làm trong cuốn sách
Cha giàu cha nghèo và đó là mục tiêu tôi viết cuốn sách này cho các bậc cha mẹ. Một
phần quan trọng trong cuốn sách này là các bước hành động dành cho cha mẹ - điều mà
bạn sẽ tìm thấy ở phần kết của mỗi chương. Chúng được tạo ra để gửi cho cái bạn các
mẹo, công cụ và các nguồn lực ở bước đầu tiên trong việc dạy con của bạn về tiền bạc.

Những suy nghĩ đúc kết
Tổng thống Obama và cựu thống đốc Mitt Rommey là những người đàn ông tài giỏi. Cả
hai đều là những người đàn ông tốt và cả hai đều được tiếp thu một nền giáo dục tốt nhất.
Tuy nhiên, một người kiếm được 3 triệu USD và phải trả 20.5 % thuế trong khi người
còn lại làm được 21 triệu và chỉ phải trả 14% thuế.
Sự khác nhau không phải là những điều mà họ học được ở trường , mà là những điều họ
được dạy ở nhà. Bằng nhiều cách khác nhau, câu chuyện của Rommey so với Obama
tương đồng với câu chuyện cha giàu so với cha nghèo.
Cuốn sách này được viết cho những cha mẹ người mà muốn những đứa trẻ của họ có một
nền giáo dục mà hầu hết mọi người đều không được nhận ngay cả những học sinh A

Các bước hành động giành cho cha mẹ
Hãy biến ngôi nhà của bạn thành một nơi học chủ động

Bọn trẻ học bằng cách thực hành. Đáng tiếc là hầu hết những đứa trẻ ở trường được hi
vọng là học bằng cách ngồi ở bàn sau đó về nhà và ngồi (lại ngồi) và làm bài tập về nhà.
Tạo ra một WEN, “ Đêm Giáo Dục về Giàu Có”. Hãy giành một đêm, một tuần hoặc một
tháng để tạo thời gian học chủ động về tiền bạc. Hãy khiến nó biến thành một nghi thức
trong gia đình và làm nó một cách vui vẻ.
Chơi trò chơi : Monopoly hoặc CASHFLOW cho trẻ hoặc CASHFLOW 102 và 202 và
dành thời gian chơi, vui vẻ với trò chơi đó. Trong quá trình chơi, sẽ có cơ hội để thảo
16


luận lứa tuổi phù hợp, các vấn đề về tiền trong cuộc sống thực, các thử thách, các vấn đề
liên quan tới trò chơi.
Tôi khuyến khích bạn tìm trò chơi tài chính Rich Dad trên mạng cho các thiết bị di động.
Một đêm một tuần hay một tháng đó sẽ tạo nền tảng cho con bạn có một cuộc sống tốt
hơn, cải thiện mối quan hệ trong gia đình và tạo nên cam kết trở thành người học suốt
đời.
Hãy sử dụng cuốn sách này như là một tài liệu hỗ trợ và thảo luận. Cha giàu cũng là cuốn
sách đưa ra những hướng dẫn, Đánh thức thiên tài tài chính trong con bạn, cung cấp
những nội dung tập trung cũng như trò chơi, hoạt động và bài tập. Những điều hay nhất
về tiền đó là có rất nhiều thông tin ở thế giới ngoài kia. Điều phải làm là một người hoặc
một gia đình cần bỏ thời gian của mình để học hỏi tiếp thu những kiến thức đó. Và hãy
học để tìm ra sự khác biệt giữa giáo dục và rao hàng.
Cha giàu của tôi chơi trò Monopoly với con trai ông trai và với tôi ít nhất một lần 1 một
tuần hàng năm. Ông ấy sử dụng những bài học rất thú vị trong trò chơi để dạy chúng tôi
những bài học trong thực tế cuộc sống. Nhưng còn người cha nghèo của tôi chỉ hỏi: “ con
đã hoàn thành bài tập về nhà chưa” .
Cơ hội gặp gỡ Robert Kiyosaki ngay tại Việt Nam. Bạn đã sẵn sang?
/>
17



Cho con bạn
những kiến thức
khởi đầu về tài
chính chứ đừng
đưa tiền cho
chúng

18


Phần 2 Chương 2

Bài 2
TRUYỆN CỔ TÍCH ĐÃ QUA RỒI
Có rất nhiều lý do tại sao các bậc cha mẹ đảm nhận vai trò định hình cuộc sống của con.
Một vài bậc cha mẹ tranh luận rằng sự thật này đã thay đổi qua thời gian và rằng ngày
nay thay đổi chính là hằng số trong cuộc đời của chúng ta. Trong hầu hết các trường hợp,
theo ý kiến cá nhân của tôi hầu hết chúng ta không thay đổi theo thời gian. Những lời
khuyên tài chính chúng ta nhận được từ cha mẹ chúng ta đều cổ và đã lỗi thời – cổ lỗ với
thế giới ngày nay

Đưa ra các trường hợp
Thời truyện cổ tích đã qua rồi
Ngày xửa ngày xưa, hầu hết mọi người đều đến trường, kiếm một việc làm, làm việc
chăm chỉ và về hưu. Cho tới vài năm trở lại đây, công ty bạn làm việc chăm sóc bạn khi
bạn nghỉ hưu…bạn nhận được tiền lương và những phúc lợi y tế cả đời. Ngày nay điều
đó trở thành truyện cổ tích.
Ngày xửa ngày xưa, mọi người đều làm việc chăm chỉ để mua một ngôi nhà và ngôi nhà
đó tăng giá trị. Những người chủ sở hữu nhà có thể làm giàu qua đêm. Nhiều người có

thể bán nhà của họ, bỏ túi một khoản tài sản nhỏ để dành cho cuộc sống về già, ở nhà nhỏ
hơn và sống hạnh phúc sau đó. Ngày nay đó là truyện cổ tích.
Ngày xửa ngày xưa, Mỹ trở thành quốc gia giàu trên thế giới. Ngày nay đó là truyện cổ
tích.
Ngày xửa ngày xưa, đô la Mỹ có giá trị như vàng. Ngày nay đó là truyện cổ tích.
Ngày xửa ngày xưa, mọi người đều đi học đại học và yên tâm rằng họ sẽ kiếm được
nhiều tiền hơn là những người không học đại học. Ngày nay đó là truyện cổ tích.
Năm 2007, thị trường thế chấp sụp đổ và thảm họa tài chính trong lịch sử bắt đầu. Truyện
cổ tích bây giờ trở thành ác mộng và ác mộng đó vẫn còn đang tiếp diễn.

19


Ngoài nỗi sợ, hàng triệu bậc cha mẹ tiếp tục khuyên con của họ “tới trường và kiếm lấy
tấm bằng đại học sau đó con có thể có được một công việc lương cao”. Dù tình trạng thất
nghiệp vẫn cao kể cả ở những cử nhân có bằng đại học nhưng các bậc cha mẹ vẫn thuật
lại câu thần chú này. Rất nhiều cử nhân ra trường thất nghiệp, tiếp tục học lên cao học.
Sau đó họ ra trường với khoản nợ còn nhiều hơn trước và vẫn rất lận đận để tìm được
một công việc lương cao.
Giáo dục ngày càng đắt đỏ
Vì giá trên trên thế giới bị mất giá đó là lý do tại sao chi phí giáo dục tăng lên?
 Năm 2006, giá nhà ở Mỹ xấp xỉ 230.000 đô la. Đến năm 2011, giá nhà giảm 26%,
còn 170.000 đô la.
Khi giá nhà giảm, giá của giáo dục đại học tăng 4,6% năm 2006 - 2007 ở mức
22.218 đô la
 Ngày 9 tháng 10 năm 2007, chỉ số trung bình công nghiệp Dow Jones đạt mức cao
nhất mọi thời đại – 14,164. Đến tháng 3 năm 2009, chỉ số Dow Jones giảm hơn
50% còn 6.469.
Khi thị trường chứng khoán sụp đổ năm 2007 - 2008, học phí đại học tăng 5.9 % ở
mức 23.712 đô la.

 Tháng 7 năm 2008, dầu đạt mức kỉ lục 147 đô một thùng và giảm xuống còn 40 đô
một thùng trước khi nền kinh tế phục hồi
Khi giá dầu giảm năm 2008 - 2009. Học phí đại học tăng 6,2 % ở mức 25.177 đô
la.
Năm 2011, khoản nợ vay đại học chỉ tính riêng nước Mỹ đã lần đầu tiên vượt quá
hơn 1 nghìn tỷ đô.

Khoản nợ khó lòng tha thứ được
Ngày nay, hàng ngàn học sinh rời trường học với khoản nợ, khoản nợ xấu nhất. Nợ vay
học sinh là một khoản nợ xấu nhất bởi vì nợ vay học sinh không bao giờ được tha thứ
hoặc thanh toán hết. Với hầu hết các loại nợ, như là thế chấp nhà hay nợ thẻ tín dụng, một
người có thể tuyên bố phá sản và khoản nợ được xóa bỏ. Nhưng trường hợp này không
đúng với nợ vay học sinh. Dù cho học sinh đó có chết thì bố mẹ anh ấy hoặc cô ấy vẫn
phải tìm cách trả nợ, nếu bố mẹ cũng ký vào giấy nợ.
20


Đồng hồ đang chạy tích tắc
Khi học sinh tốt nghiệp, vòng quay lãi suất bắt đầu quay và lãi suất bắt đầu dồn lại. Thay
vì giàu có hơn khi ra trường thì hàng triệu học sinh, sinh viên bị nghèo đi, lún sâu vào nợ
nần vì lãi suất nợ vay bắt đầu chất đống lại.
Nợ vay sinh viên có thể có tác động xấu tới đời sống sinh viên. Nợ sinh viên có thể ảnh
hưởng tới ngôi nhà mà học sinh mua (nếu họ có đủ tiền mua), chất lượng cuộc sống của
gia đình họ (nếu họ đã lập gia đình), và ước vọng cuộc sống an nhàn về già (nếu họ có
thể nghỉ hưu)
Với nhiều người, nợ vay sinh viên sẽ là “dây thòng lọng” quấn quanh cổ họ cả đời.

Giá trị của giáo dục đại học
Lần đầu tiên trong lịch sử, mọi người không ngừng đặt câu hỏi về giá trị của giáo dục đại
học. Một vài người còn cho rằng ROI –lợi nhuận của giáo dục đại học là không đáng

đầu tư.
Năm 2006-2007, mức lương khởi điểm trung bình của một sinh viên tốt nghiệp đại học là
30.000 đô. Năm 2009 - 2011 mức lương giảm xuống còn 27.000 đô.

Khủng hoảng thất nghiệp
Thất nghiệp trong thanh niên trở thành vấn nạn toàn cầu, một vấn đề mà dẫn tới “mùa
xuân Ả Rập” hay cuộc biểu tình “Occupy Wall Street”
(Hãy chiếm lấy phố Wall).
Năm 2012, chiến dịch tranh cử tổng thống nóng lên, các
ứng cử viên chính trị đều hứa hẹn sẽ mang việc làm trở lại
Mỹ. Làm thế nào để điều này có thể xảy ra khi các công
nhân nhà máy Mỹ kiếm được khoảng từ 125 tới 200 đô một
ngày, chỉ khi yếu tố lợi nhuận được tính đến. Nhiều công
nhân từ các quốc gia lương thấp chỉ kiếm được 2 đô một
ngày.

Cú sốc tương lai
Lần đầu tiên ở Mỹ, nhiều
người tin rằng con cái của họ
sẽ không khá hơn họ về mặt
tài chính

Thậm chí ngay cả Trung Quốc có vấn đề với các quốc gia lương thấp. Người ta ước tính
rằng hàng tá các quốc gia lương công nhân thậm chí còn thấp hơn Trung Quốc. Bạn

21


không cần phải là giáo sư toán để biết rằng các nhà máy trả lương thấp cho công nhân và
2 đô một ngày thì đương nhiên ít hơn 200 đô một ngày.

Ngày 5 tháng 11 năm 2012, tạp chí Time xuất bản mẩu tin của Peter Gumbel:

Tại sao Mỹ có nhiều thanh niên thất nghiệp hơn Châu Âu
Theo số liệu thống kê mới nhất ở cả 2 bờ Atlantic được công bố tuần này chỉ ra rằng tỷ lệ
thất nghiệp đang tiếp tục gia tăng ở Châu Âu nhiều hơn ở Mỹ và bức tranh ảm đạm này
bao phủ những người trẻ Châu Âu ở độ tuổi dưới 25 tuổi. 27 quốc gia châu Âu nhìn
chung, tỷ lệ thất nghiệp trẻ tăng lên 22,8% trong tháng 9, tăng 21,7 % so với năm trước.
Ở Hi lạp và Tây Ban Nha, tỷ lệ này vượt quá 50%. Cục thống kê lao động Mỹ thông báo
vào ngày 2 tháng 11 rằng tỷ lệ thất nghiệp không đổi trong tháng 10. Và tỷ lệ thất
nghiệp của những người trẻ ở Mỹ ở độ tuổi dưới 25 là 16%.
Nhưng với những số liệu này dễ dấn đến hiểu lầm bởi vì họ không kể toàn bộ câu chuyện.
Họ không tính tới hàng triệu người trẻ đang không ở trong thị trường lao động bởi vì họ
tiếp tục học hoặc tham gia các chương trình đào tạo. Nếu bạn tính cả số người trẻ này,
bức tranh thất nghiệp ở Mỹ còn thảm hại hơn cả châu Âu.
Giáo dục trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Trường học của chúng ta cung cấp những
chức năng quan trọng trong việc đào tạo kĩ năng cho người lao động để hỗ trợ kinh tế đất
nước. Ví dụ, trường học đào tạo bác sĩ, kế toán, luật sư, kĩ sư, giáo viên, công nhân công
ích, quân đội, những người cần thiết cho xã hội.
Ấy thế nhưng, như những hợp đồng kinh tế toàn cầu, có bao nhiêu người có kiến thức
hay không có kiến thức sẽ tìm được việc làm? ? Tháng tư năm 2012, không đến 50%
người Mỹ có bằng cấp có thể tìm đc một việc làm thực thụ. Nhiều người tìm được việc
nhưng là bán thất nghiệp (được dùng vào việc không dùng đến năng lực.
Câu hỏi là: loại hình giáo dục nào quan trọng?
Và tại sao chúng ta cứ tiếp tục nói với con trẻ “tới trường học hành chăm chỉ và kiếm
việc lương cao đi” khi công việc thì cứ tiếp tục di cư tới các quốc gia lương thấp. Tại sao
nên trở thành kế toán và luật sư khi công nghệ làm cho nó có thể thuê kế toán hoặc luật
sư từ các quốc gia lương thấp? Tại sao nói về an toàn công việc khi tiến bộ công nghệ có
thể làm cho một số công việc trở nên lỗi thời? Và quan trọng hơn là tại sao giáo dục tài
chính lại ít được dạy ở trường học đến vậy?
Cơ hội gặp gỡ Robert Kiyosaki ngay tại Việt Nam. Bạn đã sẵn sàng?

/>22


Đứng đầu chuỗi thức ăn.
Hầu hết các bậc cha mẹ muốn con họ được giáo dục tốt để đảm bảo tương lai an nhàn. Họ
muốn con họ đứng đầu chuỗi thức ăn. Họ lo sợ khi nghĩ đến việc con mình sẽ phải làm
việc cực nhọc, làm một công việc tầm thường, thiếu việc làm, tiền lương thấp, trả thuế
cao hơn và cao hơn, và chiến đấu với lạm phát cả đời.
Nhiều cha mẹ hi vọng một nền giáo dục tốt sẽ giúp con họ đứng đầu lớp hoặc làm lãnh
đạo của một nhóm, có thể là một bác sĩ, một luật sư hoặc một CEO.
“Lời

rao hàng”

“Lời rao hàng” ở trường học là:
Bạn phải hoàn thành việc học ở trường
Bạn phải có bằng đại học
Nếu bạn không hoàn thành việc học ở trường, bạn sẽ không thành công trong cuộc sống
Dưới đây là danh sách 50 người không hoàn thành việc học ở trường nhưng không gì có
thể ngăn cản họ thành công. Họ đã thành công:
1.

George Washington

Tổng thống Mỹ

2.

Abraham Lincoln


Tổng thống Mỹ

3.

Harry Truman

Tổng thống Mỹ

4.

Grover Cleveland

Tổng thống Mỹ

5.

Zachary Taylor

Tổng thống Mỹ

6.

Andrew Johnson

Tổng thống Mỹ

7.

John Glenn


Phi hành gia, Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ

8.

Barry Goldwater

Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ

9.

Benjamin Franklin

Đại sứ Hoa Kỳ

10.

Winston Churchill

Thủ tướng Anh

11.

John Major

Thủ tướng Anh

12.

Robert Frost


Nhà thơ

13.

Florence Nightingale

Y tá

14.

Buckminster Fuller

Nhà phát minh
23


15. George Eastman

Nhà sáng lập của Eastman Kodak

16.

Ray Kroc

Nhà sáng lập McDonald’s

17.

Dave Thomas


Nhà sáng lập Wendy’s

18.

Ralph Lauren

Doanh nhân, nhà thiết kế thời trang

19.

Doris Lessing

Tác giả đạt giải Nobel văn học

20.

GeorgeBernard Shaw

Nhà soạn kịch

21.

Peter Jennings

Phát thanh viên cho đài ABC

22.

Christopher Columbus


Nhà thám hiểm

23.

TD Jakes

Mục sư

24.

Joel Osteen

Mục sư

25.

John D. Rockefeller

Nhà sáng lập của Standard Oil

26.

Karl Rove

Cố vấn tổng thống

27.

Ted Turner


Nhà sáng lập CNN

28.

Quentin Tarantino

Đạo diễn phim

29.

Peter Jackson

Đạo diễn phim (Chúa tể của những chiếc nhẫn)

30.

Mark Twain

Nhà văn

31.

Leon Uris

Nhà văn

32.

Carl Bernstein


Phóng viên Washington Post

33.

Carly Fiorina

CEO của Hewlett Packard

34.

Charles Dickens

Nhà văn

35.

Andrew Carnegie

Nhà tư bản công nghiệp

36.

William Faulkner

Người chiến thắng giải Nobel và giải
Pulitzer

37.

Li Ka Shing


Người đàn ông giàu nhất Châu Á

38.

Richard Branson

Nhà sáng lập hãng hàng không Virgin
Atlantic và Virgin Record

39.

Enzo Ferrari

Nhà sáng lập Ferrari
24


40.

Henry Ford

Nhà sáng lập công ty Ford Motor

41.

J. Paul Getty

Nhà sáng lập Getty Oil


42.

Jack London

Nhà văn

43.

Larry Ellison

Nhà sáng lập Oracle

44.

Tom Anderson

Nhà sáng lập My Space

45.

Mark Zuckerberg

Nhà sáng lập Facebook

46.

Steve Jobs

Nhà sáng lập Apple


47.

Steve Wozniak

Nhà sáng lập Apple

48.

Bill Gates

Nhà sáng lập Microsoft

49.

Paul Allen

Nhà sáng lập Microsoft

50.

Ringo Starr

Thành viên ban nhạc Beatle

Ở trường
Tôi không khuyên trẻ em nên bỏ học tôi cũng không phủ nhận tầm quan trọng của trường
học. Giáo dục đương nhiên rất quan trọng. Câu hỏi đặt ra là loại hình giáo dục nào? Và
trẻ em nhận được giáo dục từ đâu? Giáo dục cho trẻ em sẽ chuẩn bị cho chúng những
hành trang gì để bước vào tương lại? Một nền giáo dục tốt liệu có giúp cho trẻ luôn an
toàn về tài chính ở trong thế giới ngày càng thiếu an toàn này?

Cuốn sách này bàn về những kiến thức không được dạy ở trường. Cuốn sách chỉ cho con
trẻ con đường đi mà chúng không cần dựa vào chính phủ hay một công việc để có cảm
giác an toàn. Cuốn sách nói về làm thế nào để dẫn đầu chứ không phải làm việc cho
người đứng đầu.
Cuốn sách này nói về tư bản, giải thích lý do tại sao những doanh nhân vĩ đại nhất thời
đại của chúng ta không cần học. Những ví dụ điển hình như Steve Job hay Mark
Zuckerberg. Trong cuốn sách này, bạn sẽ biết được những doanh nhân đó đã nhận ra điều
gì – và vì sao họ rời trường học.

Tương lai của giáo dục
Ngày xửa ngày xưa, mọi đứa trẻ đều phải tập trung vào hai loại giáo dục. Hai loại đó là:
25


1. Giáo dục học thuật (lý thuyết)
Loại hình giáo dục này cung cấp những kĩ năng chung như làm thế nào để đọc, viết và giải
toán. Đây là loại hình giáo dục cực kì quan trọng.
2. Giáo dục nghề nghiệp (dạy nghề)
Loại hình giáo dục này cung cấp nhiều kĩ năng chuyên môn để kiếm sống. những học sinh
top đầu, học sinh A, trở thành bác sĩ, kế toán, kĩ sư, luật sư hoặc nhà quản trị kinh doanh.
Những trường khác là trường thương mại dành cho những học sinh muốn học để trở thành
công nhân cơ khí, thợ xây, đầu bếp, y tá, thư ký và lập trình viên máy tính.
Còn thiếu điều gì nữa?
3. Giáo dục tài chính: đây là loại hình giáo dục không có ở trong hệ thống giáo dục trường
học. Đây là hình thức giáo dục của tương lai. Một lần nữa chúng ta khuyên trẻ em nên đến
trường học để ra trường tìm được một công việc và làm việc để kiếm tiền, ấy thế nhưng chúng
ta dạy chúng rất ít hoặc chẳng dạy chúng chút nào về tiền.
Số liệu thống kê kể một câu chuyện buồn : trong khi 90% học sinh muốn học về tiền thì 80%
giáo viên không cảm thấy thoải mái khi dạy về chủ đề này. Một ngày nào đó, giáo dục tài
chính sẽ trở thành một phần trong chương trình giảng dạy của mọi trường học, nhưng có lẽ

là không phải tương lai gần.
Cơ hội gặp gỡ Robert Kiyosaki ngay tại Việt Nam. Bạn đã sẵn sang?
/>
Câu chuyện của tôi
Tôi được giáo dục về tài chính khi tôi lên 9 tuổi. Việc học bắt đầu với người cha giàu của tôi.
Ông ấy không phải cha ruột của tôi nhưng là cha của người bạn thân nhất của tôi. Và ông ấy
sử dụng trò chơi Monopoly như một công cụ giáo dục và chúng tôi sẽ chơi trò đó vài giờ sau
khi tan học về nhà.
Khi tôi trở về nhà, bố ruột tôi, người mà tôi gọi là người cha nghèo, sẽ hỏi “Con làm gì cả
ngày vậy”
Khi tôi trả lời là chơi monopoly, ông ấy sẽ nói, đừng tốn thời gian vô ích vào trò chơi ngớ
ngẩn đó. Con nên ở nhà học bài, làm bài tập về nhà. Nếu con không làm bài tập về nhà, con
26


sẽ không được điểm cao, con sẽ không thi đỗ đại học danh tiếng, và sẽ chẳng tìm được
công việc tốt. Bởi vì tôi không bao giờ đạt được điểm cao – tôi là học sinh C vĩnh viễn –
người cha nghèo của tôi và tôi đã có những buổi nói chuyện một cách thường xuyên về chủ đề
này.
Bạn thân của tôi - Mike là con của cha giàu. Chúng tôi đến trường cho con nhà giàu. Tin tốt
là: chúng tôi là những đứa trẻ nghèo (cha giàu của tôi thì chưa giàu và cha nghèo của tôi rất
thành công nhưng chẳng bao giờ giàu. Điều này khiến cho cha giàu của tôi tiếp tục giáo dục
tài chính bằng cách chơi monopoly với chúng tôi thường xuyên.
Ông muốn chúng tôi trở nên thông minh hơn, giàu hơn những đứa trẻ con nhà giàu.
Một ngày ông dẫn con trai ông và tôi “đi thực tế”. Thay vì tới bảo tàng hay các triển lãm nghệ
thuật, ông đưa tôi đi xem “những ngôi nhà xanh” - những bất động sản cho thuê của ông. Tôi
nhận ra rằng cha giàu đang chơi trò monopoly trong cuộc sống thực. Sẽ có “một ngày”, ông
nói những ngôi nhà xanh này sẽ trở thành khách sạn lớn màu đỏ của ông.
Khi tôi trở về nhà và bảo cha tôi rằng người cha giàu đang chơi monopoly ngoài đời, cha tôi
đã cười. Ông nghĩ rằng ý tưởng này thật lố bịch. Lời khuyên của ông là đừng có tốn thời

gian với trò này và hãy làm bài tập về nhà đi.
Vào thời điểm đó, cha tôi là vụ trưởng vụ giáo dục ở một quần đảo lớn tại Hawaii. Vài năm
sau, ông đứng đầu hệ thống giáo dục ở trường và trở thành Bộ trưởng bộ giáo dục của toàn
bang.
Cha nghèo của tôi là học sinh A, là thủ khoa của lớp và cũng là lớp trưởng. Ông rất yêu
trường học. Ông chỉ mất 2 năm để hoàn thành chương trình 4 năm ở đại học Hawaii. Ông
cũng từng học tại đại học Stanford, đại học Chicago và đại học Northwestern.
Cha giàu của tôi còn chưa học hết lớp 8 , bởi vì cha ông ấy mất nên ông ấy phải tiếp quản việc
kinh doanh của gia đình. Mặc dù kiến thức từ giáo dục trường học bị hạn chế nhưng ông ấy
vẫn trở thành người đàn ông giàu nhất Hawaii. Khi tôi 19 tuổi, cha giàu của tôi đã mua “khách
sạn đỏ” ngay trên bãi biển Waikiki. Trong 10 năm, ngôi nhà nhỏ màu xanh của ông ấy trở
thành khách sạn đỏ khổng lồ.
Tại thời điểm đó, tôi chưa nhận ra rằng trò chơi monopoly và sự giáo dục của cha giàu sẽ thay
đổi hướng đi của đời tôi. Cha giàu đã sử dụng trò chơi Monopoly để dạy tôi suy nghĩ như một
nhà tư bản.
Người cha nghèo và người cha giàu của tôi là hai thái cực đối lập. Cả hai đều là những
người đàn ông tốt, nhưng họ không bao giờ hợp nhau về cách nghĩ cách nói chuyện. Sự khác
27


×