Tải bản đầy đủ (.docx) (19 trang)

Văn mẫu lớp 5 hay tả cảnh vật

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.39 MB, 19 trang )

TIẾNG VIỆT LỚP 5
NHỮNG BÀI VĂN MẪU HAY NHẤT
Chủ đề: Tả cảnh vật, vùng quê, miền đất

Mục lục

Đề bài:Tả một miền đất, vùng quê mà em biết
Cao nguyên Mộc Châu ở độ cao trên mặt biển 1050 mét thuộc tỉnh Sơn La.
Mộc Châu có những đồng cỏ mênh mông, những đồi chè bát ngát. Đồng cỏ tự nhiên ngày xưa đã
được cải tạo trồng được trên 20 giống cỏ có giá trị kinh tế cao. Như giống cỏ voi Cu Ba có búi to rậm
rạp, lá dài như lá ngô, nếm vào lưỡi có vị ngòn ngọt. Năm cân cỏ voi này có giá trị hơn một cân bột
ngô.
Thảo nguyên đã và đang được cải tạo. Những đồi chè xanh đậm, những bãi cỏ sữa xanh non, những
nương ngô xanh rờn. Hàng trăm, hàng ngàn con bò lai béo mập được nuôi để lấy sữa, để lai tạo
giống.


Đứng trên cao nguyên Mộc Châu, nhìn về phía tây nam có dãy Sam Sao, dãy Hoàng Liên Sơn như
những dãy trường thành che chắn gió nóng mùa hè và khí lạnh mùa đông. Bầu trời trong veo. Tiếng
mõ từ đàn bò vẳng lại trong bóng tà dương như khúc nhạc rừng gợi lên bao bâng khuâng man mác.
Gió đưa mùi thơm của hương chè từ các thung lũng xa xôi tràn về. Không khí đẫm vị chè, vị cỏ và vị
ước mơ.

Nhà máy chè, nhà máy sữa, thị tứ Mộc Châu... là một trong những điểm dừng đáng nhớ của du
khách trên đường tới Điện Biên, nơi mà ta hằng mơ ước.
Tiếng suối reo. Và tiếng hát của cô thiếu nữ Thái xinh đẹp dìu dặt trong sương chiều tím biếc, như
thực như mơ:

"Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Cố nhớ dáng người trên độc mộc
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ




Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa".

Đề bài: Tả cảnh công viên, vườn hoa vào một buổi
sáng mùa xuân đẹp trời
Một buổi sáng mùa xuân đẹp trời, bố mẹ cho em ra vườn hoa chơi. Cả vườn hoa như chìm ngập
trong không khí ấm áp của mùa xuân.
Em nhẹ bước đi... Gió xuân hây hẩy nồng nàn lay lay những cánh hoa yếu ớt mỏng manh trong bồn.
Những bông hoa rực rỡ đủ màu sắc đắm mình trong ánh nắng xuân vàng rực. Những bông hoa nhỏ
xinh như vô vàn chú bướm đang rung rinh đôi cánh vẫy chào ông mặt trời. Phảng phất đâu đây
hương hoa hồng thơm ngát. Em đưa hai tay nâng niu nụ hồng. Cánh hoa mỏng mịn như nhung. Trên


cánh hoa còn đọng những giọt sương mai. Những giọt sương long lanh dưới ánh nắng mặt trời. Cả
vườn hoa rung rinh trong gió.

Em ngồi bên bố mẹ ngẩng mặt nhìn lên cao. Bầu trời mùa xuân trong xanh như một tấm cẩm thạch
khổng lồ. Mây trắng bay nhởn nhơ. Em hít thở thật sâu không khí trong lành và phóng tầm mắt nhìn
ra xa. Trên bầu trời cao muôn ngàn cánh én chao mình bay lượn như đang dệt trên nền trời tấm
thảm trắng vàng. Chà! Mùa xuân thật là tuyệt. Em nghe líu lo tiếng chim hót trên cành chào mừng
mùa xuân. Tiếng chim như nói: “Ồ! Mùa xuân đẹp quá. Mùa xuân đã đem về niềm vui sức sống”.
Dưới nắng xuân ấm áp em như nghe thấy tiếng mầm non đang lớn lên, mang đến một sức sống
mãnh liệt.

Có một cô bé đang tung tăng chạy nhảy trên bãi cỏ. Cô ôm lấy những bông hoa, cười đùa ríu rít Rồi
cô bé cất tiếng hát. Tiếng hát ngây thơ và rất hồn nhiên. Rồi còn bao nhiêu cô bé, cậu bé cũng đang
vui chơi bên cha mẹ. Vườn hoa ngay bên hồ nước. Hồ nước trong xanh soi bóng mây trời. Sóng hồ
gợn lăn tăn, lăn tăn. Ánh nàng lấp lánh, lấp lánh trên đầu ngọn sóng khiến cho hồ nước trở nên rực
rỡ như dát vàng. Gió thổi vi vu, cành lá reo xào xạc. Những bông hoa đu đưa. Những mái tóc bay bay

Cảnh công viên thật là tuyệt đẹp. Em ra về mà còn thấy như luyến tiếc...


Đề bài: Tả cánh đồng quê em
Cánh đồng quê em trải dài từ cây đa đầu làng đến tận chân đê sông Mã. Bốn múa cánh đồng luân
phiên xanh tốt hoa màu.
Ra khỏi làng, hàng chục mẫu đất trồng khoai. Những vạt khoai lùm lùm dây lá, chạy song song từ bờ
này sang bờ khác. Ngọn khoai non mởn, bò lan kín cả hai vạt, tạo thành một vệt dài xanh thẫm. Hết
màu xanh lá khoai là những chân ruộng cấy lúa chiêm, rồi đến một bãi ngô xanh mượt. Lúa đang thì
con gái. Lá lúa đã che kín mặt ruộng. Gió xuân nhè nhẹ thổi làm cho tóc lúa lao xao gợn sóng và
những hạt sương nhỏ rung rung trên những lá lúa mong manh. Khi ông mặt trời nhô lên khỏi ngọn


núi Go, nắng trải vàng khắp nơi. Cánh đồng quê em trở nên nhộn nhịp. Những giọt sương hứng ánh
nắng lung linh. Bướm chao lượn trên bãi ngô. Mỗi lần chúng sà xuống chạm vào những bông hoa cờ,
bụi phân hung hung vàng bay lả tả. Đàn chim cũng sà xuống những luống khoai. Mấy chú sâu đen
giật mình co rúm lại. Những cánh cò đang lặn lội kiếm ăn, những chiếc nón nhấp nhô của mấy chị đi
làm cỏ như những bông hoa trắng điểm trên nền tảng xanh đậm.

Con mương từ làng trên chảy xuống, vắt chéo qua đồng làng. Hai hàng cây bạch đàn, học sinh trường
em trồng mấy năm trước, đã cao bằng cây sào, soi bóng nước trên dòng nước mương trong. Một vệt
vàng hung lố nhố dưới hàng cây. Đàn bò làng em đi ăn đó. Mấy chú thanh niên thồ phân ra đồng vừa
đi vừa đuổi những con bò dạt sang hai bên lối đi. Mấy con bê con nghịch ngợm, chạy xuống bờ ruộng
lúa, thè cái lưỡi đỏ hồng, liếm mấy ngọn lúa rồi lại nhảy tưng tưng lên bờ nương, rúc vào bầu vú căng
sữa của mẹ.
Màu xanh cùa cánh đồng đã cho những hạt lúa vàng, những bắp ngô kín hạt, những củ khoai ngọt
bùi, nuôi sống cả làng em bao đời nay. Em yêu cánh đồng làng như yêu cãn nhà ấm cúng của em vậy.

Đề bài: Tả cảnh đường phố nơi em ở
Từ nhà dẫn đến trường, tôi có thể đi men theo rất nhiều ngả đường. Nhưng con đường mà tôi yêu

thích, thường đi là con đường Nguyễn Trường Tộ.
Buổi sáng, ngồi trong nhà. tôi đã nghe thấy tiếng xe cộ rộn rịp và từng nhóm học sinh gọi nhau í ới
khiến con đường trở nên đông vui, náo nhiệt. Tôi bước ra ngoài hiên nhìn xuống, mặt đường khòng
rộng lắm, đôi chỗ lại còn có những cái ổ gà lồi lõm. Tôi nghĩ rằng bao nhiêu cái ổ gà đó là bấy nhiêu
nỗi đau thương mà đường đã gánh chịu suốt mấy năm ròng. Đường khoác một chiếc áo màu xám
trắng Thỉnh thoảng những ô vuông màu vàng được các bác thợ sửa đường đắp lên trông giống như
những miếng vá, nổi bật lên trên “chiếc áo” màu xám ấy..


Ánh nắng xuyên qua các kẽ lá, chiếu xuống mặt đường thành những đốm sáng lung linh. Hai hàng
long não xanh um vẫy những chùm lá tươi non như những bàn tay trẻ con bé xíu chào đón khách qua
đường. Trên cành cày, các chú chim bắt đầu dạo lên khúc nhạc buổi sáng tuyệt vời. Tôi vui vui cắp
sách đến trường, lòng nhẹ nhàng thanh thản. Lòng đường đầy ắp tiếng cười nói của các bạn học
sinh. Những chiếc khăn quàng đỏ thắm bay bay trong gió tô điểm cho chiếc áo của dường thêm rực
rỡ. Thỉnh thoảng một chiếc ô tô chạy vụt qua trước mặt mọi người, để lại phía sau đám bụi mịt mù
sau ngả đường ngoặt. Những cây long não hai bên đường xoè rộng tán lá như muốn ôm tôi vào lòng,
chia sẻ nỗi niềm cùng tôi. Các chú bướm sặc sỡ rập rờn bay lượn trong thảm cỏ xanh mượt bên
đường. Làn gió nhẹ nhàng mơn man trên da thịt cùng với mùi hương dịu ngọt của hoa lá như chúc
tôi bước vào một ngày học mới đầy hứa hẹn.
Con đường Nguyễn Trường Tộ đối với tôi như một người bạn thân, cùng chia ngọt, sẻ bùi, ngày mưa
cũng như ngày nắng. Nó gắn liền với ngày thơ ấu của tôi với những kỉ niệm tươi đẹp và trong sáng
của tuổi học trò. Và cũng từ con đường này, tôi sẽ đến cuộc đời rộng lớn ở phía trước đang chờ đợi.

Đề bài: Tả cảnh trường học của em
Trường em nằm trên đường số 6, phường II, thị xã Tân An. Trường em được xây dựng cách đây
khoảng mười năm nhưng vần còn đẹp lắm, bởi trường được chúng em chăm sóc, sửa sang và giữ gìn
mỗi ngày. Và hôm nay, cũng như thường lệ, lớp em được phân công trực trường. Thế là em có dịp
vào trường sớm.
Tiếng chuông nhà thờ vừa điểm năm giờ, chúng em cũng vừa tới cổng. Lúc này trường còn đắm mình
trong màn sương buổi sớm. Tất cả đều im lặng và vắng vẻ. Chim chóc cũng còn say ngủ trong tổ ấm.

Cổng trường uy nghi như người lính gác đang làm nhiệm vụ bảo vệ trường mình. Vào sân trường em
chỉ thấy những chiếc lá vàng lác dác trên sân đến bên hàng cây bạch đàn đang đu mình gió. Cạnh đó
là cột cờ đứng lặng yên, trơ trọi. Bước vào trong, hàng hiên chạy dài thẳng tắp. Em dừng lại ở từng
lớp học, cửa các lớp vẫn đóng im lìm. Bàn ghế, bảng đen trong lớp như âm thầm chờ đợi chúng em.


Trời sáng dần, chúng em mới bắt đầu chia nhau quét sân trường. Tiếng chổi quét loạt soạt, tiếng nói
chuyện xì xào tiếng cười của các bạn giòn tan vang lên, xoá đi cái không khí yên tĩnh cùa buổi sớm
mai. Trong sân đã không còn một chiếc lá. Bỗng như em thấy sân trường như rộng ra thêm. Chúng
em cảm thấy vui khi nhìn sân trường sạch như trong bệnh viện. Chúng em đến bên ao nước để rửa
tay. Đây là ao lục bình lá xanh mơn mởn điểm những chiếc hoa màu tím rất đẹp. Bên cạnh ao là vườn
thuốc nam cũng đang chờ chúng em tưới nước. Còn ruộng rau muống bên cạnh có nhiều lá khô cằn,
sáng nay cũng thấy tươi mát hẳn lên sau một đêm hứng sương.
Trường Tiểu học Tân An là nơi em có nhiều kỉ niệm. Nơi đây, em được dạy dỗ, học hành để trở thành
người hữu ích. Em rất biết ơn thầy cô và thương mến trường này.

Đề bài: Tả cảnh con đường từ nhà em đến trường
Ngày nào đến trường em cũng đi về trên con đường quen thuộc ấy. Đến nỗi, nếu nhắm mắt lại là em
có thể hình dung rõ mồn một ngay từng cảnh sắc.
Đó là một cột con đường, làng rải đá đỏ đơn sơ cũng như bao con đường làng không tên khác. Tuy
không rộng lắm,lại gồ ghề, lồi lõm nhưng con đường này cũng đủ thênh thang cho những bước chân
nhún nhảy như chim sẻ của chúng em từng buổi lớn lên. Sáng ra, từ đầu ngõ, em bước vào con
đường. Là đã gặp ngay một cây gòn già đứng giương dù che nắng, tứ mùa lích chích tiếng chim. Từ
đó, hai bên đường, hai hàng khuynh diệp chạy dài thẳng tắp một màu xanh ngút ngát. Thấp thoáng
sau hai hàng cây là hàng rào cùa hai dãy nhà ven lộ, có hàng rào dâm bụt được cắt xén phẳng phiu.
Cũng có hàng rào tre hoặc hàng rào tường xây dây kẽm gai kiên cố. Tuy vậy, đi trên đường vẫn nhìn
thấy rõ những ngôi nhà xinh xắn giữa một màu xanh vườn tược mượt mà.


Ngay từ khi mặt trời vừa nhô lên nhóm lửa ở đằng đông, những ngọn cau, ngọn dừa trong các khu

vườn bên cạnh đường đã lấp lánh hồng lên. Con đường làng cũng bừng dậy. Người đi trên đường
càng lúc càng đông. Trẻ em đến trường. Người lớn ra đồng. Kẻ buôn bán về huyện, lên tỉnh. Xe đạp,
xe gắn máy, máy cày chen chúc ngược xuôi. Tiếng cười nói, hỏi thăm, trò chuyện, tiếng máy, tiếng xe
hoà lẫn nhau tạo thành một dàn đồng ca vui vẻ.
Đến mút xóm nhà, con đường làng rẽ phải. Đến đây chúng em đã nhìn thấy ngôi trường quen thuộc
của mình hiện ra với hình ảnh cây phượng già tán lá xanh um che rợp cổng.
Những năm sắp tới, có thể em sẽ đi tiếp con đường này lên huyện, lên tỉnh để nối tiếp việc học hành.
Nhưng dù đi đâu, đặt chân lên con đường xinh đẹp mới mẻ nào nhưng cũng dễ gì quên con đường
tuổi thơ đơn sơ này được.

Đề bài: Tả ngôi nhà em đang ở
Nói đến quê hương, đầu tiên phải nói đến căn nhà nhỏ có bố mẹ tôi, có thằng em Hải hay bắt nạt chị
của em.
Đó là căn nhà ba gian lợp lá kè, ẩn dưới những lùm cây xanh um đầu làng. Từ xa, chưa nhìn thấy
được đâu. Mấy ngọn kè cao vượt lên những rặng tre xanh kia là nhà em đó. Vào nhà phải qua một cái
cổng tre, có thể chống lên, sập xuống được. Hai hàng râm bụt được xén ngang bằng vai người, thẳng
tắp, men theo hai bên lối đi vào nhà. Cái sân tráng tro lò nhẵn bóng. Mùa hè phơi lúa, phơi khoai chỉ
ba nắng là khô giòn. Chiều chiều cả nhà thường dọn cơm ăn ở sân cho mát. Thềm nhà được xây bao
bằng gạch xỉ. Nhà em chưa xây tường, vách trát bằng vôi cát. Nước vôi quét từ Tết năm ngoái vẫn còn
trắng. Cánh cửa ra vào bằng gỗ thông ghép lại. Hai cánh của sổ hai bên còn làm tạm bằng phên nứa.
Gian nhà có bộ bàn ghế mộc để tiếp khách. Trên vách cao gần xà nhà, ảnh Bác Hồ lồng trong khung


kính. Dưới ảnh Bác có bức tranh ngũ quả. Gian bên trái là nơi nghỉ của bố mẹ em, còn gian phía bên
phải kê một giường đôi, gần cửa số là góc học tập của chúng em.

Trong nhà còn đơn sơ như vậy nhưng ngoái vườn thì nhiều cây cối. Nào tre, nào kè. nào ổi. nào dừa.
Góc vườn có cây khế ngọt. Hoa từng chùm, tim tím như hoa xoan. Mùa khế chín, quả vàng treo đầy
cành, chim kéo về ríu rít, râm ran. Trước sân còn có một mảnh vườn, mùa nào rau ấy. Luống su hào
củ đã to băng bát con. Mấy cây cải để giống đã lên ngồng. Cuối vườn là cây rơm vàng chỉ còn phần

trên trông như cái nấm to. Bên dưới cây rơm lõm dần vào vì rút dần rơm cho trâu ăn. Cạnh cây rơm
vàng là chuồng trâu. Gần sáng, trâu va sừng váo then gỗ lạch cạch.

Những đồ vật đơn sơ trong nhà và cây cối ngoài vườn như cùng sinh ra với em, cùng ăn ngủ, vui
chơi với em đã bao năm nay trong cảnh ấm êm vui vầy của gia đình. Em chưa bao giờ hình dung
được có lúc mình phải xa căn nhà thân thuộc đó.


Đề bài: Tả một buổi bình minh mà em được dịp
quan sát
Nhân dịp nghi hè về thăm ngoại, em đã được thưởng thức một buổi bình minh rực rỡ và đầy sức
sống trên quê hương Đồng Tháp thân yêu.
Trời còn sớm nhưng em đã thức dậy ra sân. Khí trời se lạnh. Gió thoảng khẽ lay động cành lá để lộ
những giọt sương mai trắng trong. Cả làng xóm dường như bồng bềnh trong biển sương sớm. Về
phía Đông, mặt trời tròn xoe, ửng hổng còn e ấp nấp sau hàng bạch đàn, tỏa ánh sáng lấp lánh như
hình rải quạt nhiều màu rực rỡ. Trên không, từng đám mây trắng, xanh với các hình thù kì lạ đang
nhè nhẹ trôi. Ánh đèn từ trong ngôi nhà thức sớm đã vội tắt. Khói bếp bay lên quyện vào sương mai


tạo nên những dải lụa mềm uốn lượn trên bầu trời rồi lan toả nhanh cả cánh đồng. Ở đậy, lúa đang
mơn mởn thì con gái, ngả đầu vào nhau thì thầm trò chuyện. Nhìn xa, cánh đồng trông giống như
một thảm cỏ xanh rờn nhấp nhô theo làn sương sớm, trong ánh sáng dịu dàng đầu buổi bình minh.
Sương tan, ánh nắng chan hoà, cánh đồng quê em như một bức tranh tuyệt đẹp. Em say sưa ngắm
nhìn và hít thở không khí trong lành mà bấy lâu nay em chưa được thưởng thức ở thành phố Hố Chí
Minh nơi em ở.

Đến khi vừng hồng thực sự hiện ra rực rỡ giữa bầu trời mây trắng thì cả làng xóm như bừng lên dưới
ánh nắng bình minh. Cánh đồng lúa tràn ngập ánh nắng và rộn ràng mọi âm thanh, tiếng động. Đằng
xa, em đã thấy thấp thoáng bóng những chiếc áo màu tươi tắn của tổ làm cỏ lúa trên đê. Tiếng kẽo
kẹt của chiếc xe bò chở phân và dụng cụ ra đồng bón lúa hoà cùng tiếng lội nước bì bõm của các cô

chú xã viên tranh thủ đi làm sớm, càng làm cho cánh đồng nhộn nhịp hẳn lên. Em khoan khoái bước
nhẹ dọc bờ kênh. Ánh sáng chiếu xuống dòng nước bạc lấp lánh như bạn nào đó tinh nghịch chơi trò
chiếu gương. Thỉnh thoảng một vài chú cá lòng tong, cá trắm cỏ nhảy lên khỏi mặt nước đớp mồi, rồi
lặn xuống nước mất tăm để lại những vòng tròn lan xa. Trong không khí yên ắng ấy bỗng đột ngột
vang lên tiếng rao hàng trên sông hoà cùng tiếng khua mái chèo của ai đó. Đàn chó ùa ra bờ sông cất
tiếng sủa ăng ẳng với theo. Em bước vội vào khu vườn nhà tràn ngập ánh nắng vàng ấm áp. Bên
luống rau xanh, mái đầu bạc thân yêu của bà em đang lúi húi nhổ cỏ bắt sâu.


Một ngày mới đang bắt đầu trên quê em. Được thưởng thức buổi bình minh đẹp vào ngày hè, trên
quê ngoại thân yêu, em thêm vui khỏe, lạc quan và thêm yêu cuộc sống. Em hứa sẽ cố gắng học giỏi,
rèn luyện tốt để mai sau góp phần làm cho quê hương ngày càng tươi đẹp, ấm no hơn nữa.

Đề bài: Tả con sông quê em
Con sông Hồng chảy qua quê hương em. Sông chảy giữa những bãi mía, bờ dâu xanh ngắt. Mặt sông
thường đó như màu gạch non nên mới mang tên là sông Hồng. Dòng sông đẹp như một dải lụa đào
vắt ngang lên tấm áo màu xanh của đồng bằng Bắc Bộ. Con sông này đã gắn liền với thời thơ ấu của
chúng em. Em và con sông đã trở nên thân thiết


Những buổi sáng đẹp trời, con sông Hồng mới nhộn nhịp làm sao! từng đoàn thuyền đánh cá giong
buồm thả lưới trắng xoá cả mặt sông. Những tiếng hò, tiếng hát vang lên. Sông tấp nập những tàu
thuyền đi lại như mắc cửi. Hai bên bờ đọng lại những hạt sương trên lá cỏ non như những hạt ngọc
bé xíu long lanh… Cỏ còn ướt đẫm sương đêm mà các bà, các chị xã viên đã ra tỉa bắp, hái dâu. Bình
minh chan hoà trên mặt sông. Buổi trưa, trẻ em rủ nhau ra vùng vẫy, tắm rửa. Chúng lặn hụp, bơi lội
khéo léo như những con cá heo. Sóng ôm chúng vào lòng, ôm lấy những đứa trẻ hồn nhiên, vui tươi
và nghịch ngợm. Sông dịu dàng, dễ dãi như một người mẹ đôi với đàn con. Sông vui cười đùa nghịch
với chúng em. Những cụ già râu tóc bạc phơ dắt đàn cháu ra sông tắm rửa. Những người mẹ tất bật
mang quần áo, chiếu màn ra giặt giũ .Những chiều hè hoặc những buổi tối sáng trăng, em và các bạn
em thả thuyền lênh đênh trên mặt sông cất vó, câu cá hoặc nằm trên sạp thuyền hát, ngâm thơ cho

bạn nghe. Buổi tối dưới trăng, em và các bạn bơi thuvền ra giữa sông buông chèo mặc cho nó trôi lơ
lửng rồi nằm dài ra sạp thuyền ngắm trăng, hóng gió. Sóng vỗ ì oạp vào mạn thuyền như hát cho
chúng em nghe, ru cho chúng em ngủ. Gió nồm, trăng sáng, trời nước lênh đênh, sóng nước vỗ vào
mạn thuyền oàm oạp. chúng em ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Thuyền lênh đênh trên sông nước,
trôi dạt vào bờ dâu, bãi cỏ. Sáng dậy mọi người đều ngơ ngác không hiểu mình lạc vào đâu và bắt
đầu chèo thuyền ngược lại về nhà. Dòng sông Hồng êm đềm chảy xuôi. Mọi người đều say sưa ngắm
nhìn sông Hồng một cách thích thú. Hai bên sông là những thảm cỏ xanh rờn. Chỗ kia là một chiếc
tàu địch bị bắn cháy hồi Pháp thuộc, di tích còn đến ngày nay. Chỗ này là bác Ba xóm ngoài đã cầm
mã tấu chém đứt đầu xẻ mặt thằng quan ba của Pháp. Mọi người vừa đi, vừa ngắm chẳng mấy chốc
đã về bến.

Dòng sông này đã kể lại cho em những kỉ niệm êm đềm nhất. Nhớ ngày nào em mới lên ba. Mẹ dắt
ra bờ sông tắm, em sợ và hét ầm lên mếu máo khóc. Hồi em học lớp một, em đã để lại cho con sông
này một kỉ niệm khó quên. Hồi đó em chưa biết bơi. Các bạn em rủ ra sóng tắm. Chúng em đùa
nghịch ớ ngay cạnh bờ chứ khòng dám ra giữa sông. Chiếc nón “tốt đỏ” mà mẹ em mua cho sáng nay
chưa có quai, em đội lung liêng trên đầu bị gió thổi trôi ra giữa sông. Em hốt hoảng vội nhào ra nắm
lấy. Nhưng không kịp nữa rồi. Nón trôi ra xa lắm không thể nào lấy được nữa. Em không biết bơi nên
suýt chìm nghỉm xuống lòng sông. Lũ bạn em đều không biết bơi cả, rối rít định nắm tay nhau dàn
thành hàng dài để em nắm vào mà ngoi lên. Vừa lúc ấy thầy giáo em đi qua thấy chỏm tóc em bập
bềnh trên mặt sông bèn để cả quần áo nhảy xuống vớt em lên. Thầy nắm lấy chỏm tóc em kéo lên và
ôm em bằng tay trái rẽ nước bơi vào bờ. Lên bờ, mặt em nhợt nhạt trắng bệch, bụng no nước. Thấy
dốc ngược người em lên rồi làm hô hấp nhân tạo. Một lúc sau em tỉnh dậy, thầy bế em về nhà. Các


bạn ai cũng vui mừng cho em và thương em, về đến nhà, bố mẹ em cho em đến trạm xá. Hai ngày
sau về và lại ra sông tắm. Dòng sông mát lạnh vỗ về em như là xin lỗi em thì phải. Sông ơi sông! Sông
không có lỗi gì đâu. Chính ta mới là người có lỗi đấy sông ạ! Quên làm sao được những buổi đi cào
hến, giậm trai ở bờ ven sông. Những ngày ấy còn ghi đậm trong trí nhớ của em.
Ôi! Dóng sông! Dòng sông cua quê hương, đất nước. Dòng sông đẹp dịu dàng khi những ngày nắng
đẹp; dòng sông trắng xoá trong những đợt mưa rào mùa hạ; sông thường hay đỏ ngầu, ầm ầm chảy

xiết khi nước lũ tràn về; sông còn đắm mình trong ánh bình minh.
Em yêu con sông quê hương như yêu người mẹ dịu hiền của em. Ôi! Con sông Hổng. Sông đã bao
phen giận dữ nổi sóng nhấn chìm tàu giặc xuống lòng sòng. Sông đã ôm những kỉ niệm, ước mơ của
những tâm hồn bé nhỏ.

Đề bài: Tả một khu rừng thời thơ ấu
Thời thơ ấu!
Mỗi khi nhắc đến ba tiếng ấy, trái tim tôi lại thổn thức. Bao nhiêu kỉ niệm êm đẹp về thời thơ ấu,
nhưng chỉ có “rừng thông xanh” là tôi yêu quý nhất. Đã bao lần tôi xao xuyến về cái tên ấy. Ôi! “Rừng
thông xanh của tôi”!
Những buổi chiều tà, tôi cùng các bạn vào rừng thông câu cá. Ngồi ở phiến đá bên dòng suối thả
mồi, chúng tôi trò chuyện rôm rả, hết trên trời lại dưới biển. Khi phao động, chúng tôi giật cần.
Những chú cá rô phi viền đỏ lóng lánh giãy đành đạch trên đám cỏ xanh. Hoàng hôn xuống, chúng tôi
ra về với những chú rô phi béo mập.
Ôi, đẹp làm sao những buổi chiều đi nhặt củi về, ngồi nghỉ dưới gốc thông, tôi lắng nghe tiếng dòng
suối thủ thỉ tâm tình. Tiếng thông reo vi vu như một điệu đàn bất tuyệt. Một lần bị mẹ mắng, tôi
chạy vào rừng thông. Ngồi dưới gốc cây nghe tiếng đàn du dương ấy, bao nhiêu nổi giận vừa trào
dâng, bao nhiêu cái mệt mỏi đều như tan biến đâu hết. Tiếng đàn thông, tiếng tâm sự của dòng suối
ru tôi vào giấc ngủ êm đềm. Khi tỉnh dậy, mặt trời sắp lặn, tôi luống cuống ba chân bốn cẳng chạy
thẳng về nhà.


Những buổi sáng tôi thường đi học sớm, lên lối trong rừng thông, tôi lắng nghe tiếng chim thánh
thót:
Ríu ran kẽ lá
Là lời của chim
Tôi ngắt một bông hoa ở bên bờ suối. Chao, bông hoa mới đẹp chứ. Những giọt sương đọng ở cánh
hoa long lanh như những hạt ngọc. Rừng thông xanh rì reo vi vu trong gió. Ôm lấy cây thông, áp tai
mình vào, tôi như nghe thấy tiếng thổn thức của mầm xanh… Đến giờ học, tôi chạy vụt đi, bông hoa
còn vương lại trên cành thông, những hạt phấn vàng li ti bay bay...

Có những buổi học về sớm, tôi lang thang trong rừng thông. Chọn lấy một cây cao nhất, tôi ôm lấy
“đo” xem mình có cao bằng “nó” không, tưởng mình phải bằng nửa cây thông, không ngờ chỉ bằng
một phần tư “nó”.

- Thôi! - Tôi vỗ về cái thân to như cột nhà của cây thông - mai về nhà tao ăn mười bát cơm, hai
mươi bát cơm, để lớn bằng mày, thông nhé! Đợi tao với đấy, lớn nhanh nó vừa vừa chứ, kẻo người ta
chặt đi là đi đời.
Nằm gối đầu trên gốc thông, xoài người xuống thảm cỏ xanh rờn. tôi lấy truyện ra đọc. Tiếng thông
reo vi vu, gió thổi mát rượi làm cho câu chuyện cổ tích tôi đang đọc như hiện ra trước mắt. Những
buổi tối bọn con gái rủ nhau ra chơi rừng thông để hứng gió, bọn con trai chúng tôi vừa nhác thấy
chúng nó ở đầu rừng đã xộc ra huơ tay múa chân, miệng thét inh ỏi làm cho bọn con gái sợ hãi chạy
tán loạn.


Chủ nhật được nghỉ, có bạn định đeo súng cao su vào rừng bắn chim. Vì muốn những chú chim xinh
xắn quen thuộc ấy không phải chết, tôi đã rủ bạn chơi đánh trận giả. Bởi là người quen thuộc rừng
thông nhất, nên những cây thông nào có vài vết sứt nhỡ nhỡ là tôi trèo tót lên ngay. Các bạn ở dưới
chăng làm gì được, hai phe tiếp tục đấm đá nhau. Lợi dụng "phe nó” sơ hở, tôi nhặt luôn một cành
thông rơi dưới đất xông vào đánh. Kết quả phe kia thua. Được chúng nó “cồng kênh” tôi sung sướng
"phất cờ” bằng hoa, nghe bọn "phe mình” hét to, vừa hét vừa vỗ tay: "Hoan hô! Nguyên soái Bình
vạn tuế! Hoan hô! Hoan hô!”.
Cây thông cùng reo vi vu như chào mừng tôi. Dòng suối cũng chảy róc rách như kể chiến công của
tôi, còn tôi thì kiêu hãnh nhìn bốn phía…
... Mùa nước lũ, thông giận dữ lung lay cành lá làm cho nước sợ hãi sủi bọt...
Khi mùa xuân đến, thông bỗng cười xoà, vi vu suốt ngày đêm. Mùa xuân đã dệt cho thông một
chiếc áo xanh rờn. Được thấy ánh mặt trời, được đón làn gió mát, được ngắm hoa đẹp, được nghe
suối chảy và tiếng nói cười của chúng tôi, thông lại được suốt ngày vi vu ca hát cùng đàn chim xinh...
Đấy! “Rừng thông xanh của tôi” là như thế đây! Nó như một “người mẹ hiền” của tôi, lúc vui cũng
như buồn, “rừng thông xanh” đều cùng tôi chia sẻ.
Đã bao mua xuân qua, “rừng thông xanh của tôi” đểu giữ được “tính tình" cũng như giữ được vẻ

đẹp màu xanh. Nó mãi mãi vẫn là:
“Rừng thông xanh của tôi”.

Đề bài: Tả cảnh đêm trăng sáng
Cả nhà đang chìm trong giấc ngủ ngon lành. Bên ánh điện hồng, em vẫn chăm chú ngồi học bài. Đang
say sưa học, bỗng một hồi chuông ngân nga vang lên báo hiệu mười giờ, cũng là lúc em học xong bài.
Em đứng lên vươn vai thở phào nhẹ nhõm. Từ kẽ cửa hở, những luồng gió mùa thu mát lạnh đang
thổi tới, xua đi những cái mệt mỏi trong người em. Em bước ra khỏi bàn, khẽ đẩy cửa cho gió ùa vào.
Vừa đẩy cánh cửa ra, trước mắt em trăng sáng vằng vặc làm em khẽ thốt lên:
- Chao ôi! Đêm trăng mới đẹp làm sao!


Bây giờ ông trăng tròn vành vạnh như cái mâm con đã vượt quá ngọn cây cổ thụ làm cho ánh trăng
mùa thu càng sáng tỏ hơn. Ánh trăng trải đều khắp nơi nơi. Trăng đổ dài trên sân gạch in bóng những
hàng cau cao lênh khênh. Thân cau thon thon cùng với tán lá cau lắc lư dưới ánh trăng. Từng tàu cau
đang phành phạch quạt cho buồng cau con cùng những nụ hoa cau thơm mát. Từng chùm hoa cau
trắng tinh nho nhỏ xinh xinh đang thả mình trong ánh trăng hiền dịu. Hương thơm thoáng từ chùm
hoa cau làm ai cùng cảm thấy dễ chịu như được ánh trăng tắm mát. Hương hoa dạ hương hoà với
hoa cau thơm dịu làm em cảm thấy dễ chịu hơn. Từng cơn gió khe khẽ làm bay mái tóc em. Em cảm
thấy người khoan khoái dễ chịu hơn bao giờ hết.
Em đưa tay vẫy chào ánh trăng rồi vào nhà ngủ. Đã nằm xuống giường rồi mà hình ảnh ông trăng
cùng bao cảnh vật tắm ánh trăng cứ hiện lên trước mắt em. Chắc rằng tối hôm nay em sẽ mơ mình
cùng các bạn đang bay bổng trên không trung chơi đùa với ánh trăng tuyệt đẹp.

Đề bài: Tả cảnh Hồ Gươm
Cứ nói đến Hồ Gươm là em lại nhớ đến những kỉ niệm ngày thơ ấu đẹp đẽ, êm đềm.
Hồ Gươm nằm ở trung tâm thủ đô Hà Nội. Mặt hồ trông như chiếc gương soi lớn hình bầu dục.
Giữa hồ, trên tham cỏ xanh rờn. Tháp Rùa nổi lên lung linh. Khi mây bay gió thổi, Tháp Rùa như dính
vào nền trời bồng bềnh xuôi ngược gió mây. Có lúc hồ trong veo như tấm kính, phản chiếu cảnh trời
xanh mây trắng. Trên bờ hồ, dưới những tán lá cây phượng vĩ là những chiếc ghế đá mà sau mỗi buổi

chiều đi học về, em cùng các bạn ngồi đó để khoe điểm với nhau. Khi hè về, tiếng ve râm ran hoà lẫn
tiếng chim trong các lùm cây tạo thành một bàn hoà tấu kéo dài. Buổi sáng, khi ông mặt trời thức dậy


chiếu những tia nắng đầu tiên xuống, mặt hồ như được dát vàng. Xa xa, cầu Thê Húc cong cong, màu
đỏ son như chiếc lược đồi mồi. Đó là đường vào đền Ngọc Sơn, một di tích lịch sử. Trên cầu, em đã
cùng chị thả những hạt cơm cho cá. Mỗi khi mưa, mặt hồ lại lăn tăn gợn sóng gợi cho em nhớ cảnh
cá đớp mồi. Những chị liễu ở gần đó, rủ mái tóc dài thướt tha xuống mặt đất như đang chải chuốt.
Những anh cọ thẳng đứng, cao vút, như muốn vươn tới trời cao. Vào những ngày hội, hồ lung linh,
rạo rực giữa muôn ngàn ánh đèn màu. Mọi người vui mừng ca hát, reo hò. Em cùng mẹ đến ngồi
trên nhà hàng nổi ở mặt nước. Đó là nhà hàng Thuỷ Tạ. Cách đó không xa, một toà nhà lớn mọc lên,
đó là Bưu điện thành phố. Trên nóc nhà, chiếc đồng hồ lớn ngân nga điểm giờ. Lan tỏa đâu đây, mùi
hương hoa dìu dịu. Những bông hoa sữa đậu xuống vai áo người đi đường. Thảo nào, cái Hương bạn
em cứ chun mũi vào hít lấy hít để như muốn tận hưởng cái giây phút kì thú.

Mai đây dù có đi xa, em cũng không thể nào quên được Hồ Gươm với mùi hương hoa sữa quen
thuộc, nơi đã gắn bó với em trong suốt quãng đời thơ ấu với bao kỉ niệm đẹp.



×