Tải bản đầy đủ (.docx) (9 trang)

cam nhan sau khi tham quan vien bao tang chung tich chien tranh

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.35 MB, 9 trang )

BỘ CÔNG THƯƠNG
TRƯỜNG ĐẠI HỌC CÔNG NGHIỆP THỰC PHẨM HỒ CHÍ MINH
KHOA: LÝ LUẬN CHÍNH TRỊ
BỘ MÔN:
ĐƯỜNG LỐI CÁCH MẠNG CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM
 

BÀI THU HOẠCH:

Cảm nhận sau khi thăm Bảo Tàng Chúng Tích Chiến Tranh

GV: Phan Xuân Cường
SV: Phạm Nguyên Đằng
MSSV: 2003150146
Lớp : 06DHCK4

Hồ Chí Minh, ngày 22 tháng 07 năm 2016.


Tôi luôn tự hào mình là con của quê hương Quảng Ngãi- mảnh đất anh hùng trong
suốt thời kì chiến tranh chống Pháp và cuộc kháng chiến chống Mỹ gian truân của dân tộc.
Gia đình tôi là một gia đình có truyền thống cách mạng, chiến tranh đã cướp mất người Bác
cả trong gia đình của tôi. Bố tôi khi xưa cũng là một thanh niên xung phong. Bác 2 tôi đã
cống hiến một phần thân thể của mình cùng với biết bao nhiêu người khác nữa để đổi lấy độc
lập tự do như ngày hôm nay cho dân tộc.
Từ nhỏ, tôi đã được bà nội kể cho nghe những câu chuyện về tội ác của quân đội Mỹ
gây ra ở quê hương ruột thịt của mình. Điều đó đã ăn sâu trong tâm trí tôi rằng chiến tranh là
một điều thật khủng khiếp.
Khi lớn lên, được học môn lịch sử và đặc biệt là môn Đường lối cách mạng của Đảng
Cộng Sản Việt Nam do thầy Cường giãng dạy một cách rất nhiệt tình,qua giáo trình và những
lời kể lại tận tình của thầy tôi đã thấy được phần nào những đau thương mất mát do chiến


tranh gây ra, nhưng tôi chưa từng được tận mắt chứng kiến những hình ảnh về chiến tranh.
Mãi cho đến khi thầy cho làm bài văn cảm nhận về chuyến đi bảo tàng thì tôi và các bạn tôi
mới có dịp đi thăm Bảo Tàng Chứng Tích Chiến Tranh (28- Võ Văn Tần, quận 3, thành phố
Hồ Chí Minh), tôi đã có nhiều suy nghĩ và nhận thức rõ nét hơn về chiến tranh. Lòng yêu
nước và căm thù giặc trỗi dậy mạnh mẽ trong tôi cũng như biết bao bạn khác. Những cảm
xúc tôi ghi lại trong đây chỉ là một phần nhỏ trong chuyến đi thăm bảo tàng.
Lần đầu tiên đến thăm Bảo Tàng,Với chỉ 2.000đ/vé người Việt và 15.000đ/vé cho
người nước ngoài, bước chân vào cổng điều tôi nhận thấy trước hết ở đây là khung cảnh
trước sân với những chiếc máy bay, xe tăng với đủ loại, kích thước và màu sắc khác nhau
được lưu giữ và bảo quản cẩn thận.
Tôi
ngạc nhiên
có rất nhiều
ngoài cũng
thăm bảo

không
khi
người

khỏi
thấy
nước
đến
tàng,
có cả

người da
vàng, da
trắng lẫn người

da đen. Họ
chắc hẳn là những con người rất yêu chuộng hoà bình và cũng một phần ngưỡng mộ tinh
thần dân tộc của Việt Nam. Trong số họ có cả những người lính Mỹ khi xưa đã tham gia
chiến đấu tại Việt Nam. Phải chăng họ đến đây để nhìn lại những tội ác mình đã gây ra ?


Bước vào khu vực sảnh chính của bảo
tôi thấy được rất nhiều loại bom, đạn đủ mọi
thước. Bên cạnh còn có phòng trưng bày về chất
dioxin. Nhìn những hình ảnh này, ắt hẳn ai cũng
chạnh lòng , tác hại của chất độc hoá học vô
khủng khiếp đã gây biết bao đau đớn cho người
kể cả khi chiến tranh đã kết thúc hơn 40 năm.
Theo chân người hướng dẫn, chúng tôi
lên lầu hai, cả nhóm ngồi bên ngoài phòng trưng
bày Hoà Bình, nghe chị hướng dẫn giới thiệu về bảo tàng và kể sơ lược về các đòn tra
tấn dã man của địch đối với những chiến sĩ cách mạng của ta, các vụ thảm sát dân ta,…
Càng nghe, tôi càng nôn nóng muốn được xem tận mắt những hình ảnh đó. Cuối cùng
chúng tôi cũng được đi tham quan tự do các phòng trưng bày.
Tại phòng trưng bày các sự thật lịch sử
Tôi quá bất ngờ vì những điều mình tưởng tượng về chiến tranh trước đây chưa
bằng một phần nhỏ những nỗi đau, sự tàn khốc mà những tấm ảnh này ghi lại.
Đây là hình ảnh về vụ thảm sát tại làng Sơn Mỹ (xã Tịnh Khê, huyện Sơn Tịnh,
tỉnh Quãng Ngãi) ngày 16-3-1968. Quân đội Mỹ ồ ạt tiến vào và tàn sát cùng một lúc
504 thường dân- chủ yếu là phụ nữ, người già và trẻ em.

Xác người nằm ngổn ngang trên đường, có
những em bé còn bú sữa mẹ.
Chúng gom dân lại và tàn sát tập thể hàng chục, hàng trăm người cùng một lúc.
Còn rất nhiều những tấm ảnh thương tâm về vụ thảm sát Sơn Mỹ. Tôi không hiểu

tại sao những người lính Mỹ này lại có đủ can đảm để xả súng vào những đứa trẻ thơ tội
nghiệp như thế. Hay là họ chỉ biết tuân thủ theo lệnh « bắn bất cứ cái gì di động » ?
Ngoài ra còn nhiều tấm ảnh về tác hại của bom lân tinh, bom napan- những điều
mà trước kia tôi không hề tưởng tượng được. Tôi chỉ được học ở trường những điều cơ
bản như : ngày tháng năm nào, trận đánh nào, xảy ra ở đâu, bao nhiêu người chết, bao

tàng,
kích
độc
phải
cùng
dân


nhiêu người bị thương, vũ khí gì,…Tại đây, nhìn những tấm ảnh này, tôi có thể phần nào
hình dung được cảm giác vô cùng đau đớn khi bị bom tàn phá thân thể.

(1)

Mỹ ( Trảng Bàng, Tây Ninh,

Bé gái
Phan
Thị
Kim
Phúc
bị
bỏng
bởi
bom

napan
1972).

Trên con đường chỉ toàn là trẻ em và lính Mỹ. Các em chỉ biết chạy …và chạy.
Nhìn những mảnh da rơi ra từ tay em bé và khuôn mặt đau đớn của em, tôi không có từ
ngữ nào để diễn tả được cảm xúc của mình.
(2) Hai mẹ con bà Nguyễn Thị Út- nạn nhân bom lân tinh.

Tôi chỉ biết thốt lên : Ôi, những con người thật tội nghiệp!
Phòng trưng bày về chất độc da cam
Bước sang phòng trưng bày về chất độc da cam, tôi đã chứng kiến những tác hại
khủng khiếp và lâu dài mà chất độc hoá học đem lại. Trong đó có dioxin là một chất cực
độc, trơ về mặt hoá học nên có thể tồn tại trong đất hàng trăm năm và gây hậu quả tai hại
cho con người và môi trường. Những đứa trẻ thế hệ sau đó được sinh ra với đủ các kiểu dị
tật khác nhau : anh em song sinh dính vào nhau (trường hợp anh em Việt- Đức), dị tật về
khuôn mặt, tay, chân, hình dáng,…không ai giống ai. Nhìn hình ảnh về các quái thai chứa
trong bình được lưu giữ tại bệnh viện Từ Dũ, có một số bạn không dám nhìn. Đó dường
như không còn là hình dạng con người nữa. Một số người nước ngoài xem các tấm ảnh
này rồi họ lại lắc đầu. Chắc họ cũng đang bức xúc và cảm thông cùng dân tộc Việt Nam.
Chất độc màu da cam đã trở thành gánh nặng và nỗi ám ảnh đối với dân tộc ta. Những
nạn nhân này không chỉ mang nỗi đau về thể xác mà tinh thần họ càng bị tổn thương hơn
nữa.
Tôi chợt suy nghĩ về người phụ nữ. Nói sao cho hết công lao của họ. Trong chiến tranh,
họ ở nhà lao động, sản xuất, nuôi dạy con cho chồng yên tâm đi đánh giặc. Nhưng đâu chỉ
có vậy, họ phải đối mặt với quân đội Mỹ hàng ngày và tính mạng có thể mất bất cứ lúc
nào. Ấy vậy mà họ sẵn sàng nuôi quân và che chở cho bộ đội ngay khi nào có thể. Khi
chiến tranh qua đi, họ mang theo gánh nặng không thể nào tả được : chồng là những
người thương binh mất đi khả năng lao động, con cái mang hình hài dị dạng. Họ phải vừa



lao động vừa phục vụ chồng con trong sinh hoạt hằng ngày. Những nỗi đau của họ thật
đáng để mọi người cảm thông và chia sẻ.

Sự
thật

vậy nhưng vốn mang bản chất con người Việt
gan góc,
nạn nhân
BéNam
Đoàncan
Thịtrường,
Mỹ Dung,
sinh những
năm 1991
này không chịu đầu hàng số phận. Họ cố gắng
sống tốtTrung,
và cống
tại Thạch
Hà hiến
Tĩnh.cho đất nước với tất
cả khả năng có thể của mình.

Chị Huỳnh Thị Thuận, sinh năm 1977 tại
thôn Đại Cát, xã Minh Phụng, huyện Ninh
Hoà, tỉnh Khánh Hoà

Đây là một cô giáo tật nguyền Huỳnh
Thanh Thảo (sinh năm 1986), xã Trung
Lập Thượng, huyện Củ Chi, tp Hồ Chí

Minh- không đi lại được nhưng tại
phòng đọc sách của mình, cô dạy học
cho nhiều em nhỏ.

Quay trở lại với chất độc màu da cam,
tổng thống Kennedy đã ra lệnh thực hiện
chiến dịch phá huỷ rừng ở miền nam Việt Nam bằng không quân Mỹ từ năm 1961 đến
năm 1971. Mỹ cho máy bay rải hàng tấn thuốc diệt cỏ xuống các khu rừng gây rụng lá
toàn bộ cánh rừng để bộ đội ta không còn nơi trú ẩn.

Rừng đước Cà Mau chết trụi do
chất độc hoá học.


Được học nhiều về các môn tự nhiên, đặc biệt là môi trường. Tôi nghĩ đến biết bao
nhiêu điều tai hại đằng sau tấm ảnh này. Rừng là một lá chắn rất quan trọng đối với vùng
ven sông và biển. Rừng bị tàn phá sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến môi trường. Mất đi
lớp phủ thực vật, đất sẽ bị xói mòn và thoái hoá, sinh vật bị chết. Chất dioxin tích tụ trong
đất và ngấm vào nước ngầm sẽ ảnh hưởng lâu dài đến sức khoẻ của con người. Hậu quả
không chỉ thể hiện ngay ở hiện tại mà còn kéo dài cho đến tận sau này.
Rời khỏi phòng trưng bày chất độc da cam, chúng tôi ghé vào phòng trưng bày
các bức ảnh về hoà bình. Tại đây, tôi thấy được rất nhiều bức ảnh của các em học sinh
tiểu học vẽ về hiểu biết của các em đối với chiến tranh. Tôi xin trích ra một số tấm sau để
chúng ta có thể hiểu được suy nghĩ của các em.

Tôi cảm thấy mừng vì những đứa trẻ thế hệ ngày nay cũng rất quan tâm đến chiến
tranh và ủng hộ hoà bình. Vậy mà trên thế giới hiện nay, chiến tranh liên tục xảy ra ở các
nước Irac, Iran, Libya, Apganixtan,…Hơn ai hết, chúng ta –những con người đã từng bị
mất nước và gánh chịu những nỗi đau, mất mát của chiến tranh-có thể hiểu được cuộc
sống không yên bình của họ. Chúng ta hãy lên tiếng và hành động vì một thế giới hoà

bình, một thế giới không có chiến tranh.
Chuồng cọp
Rời khỏi khu vực nhà trưng bày, chúng tôi rẽ về phía khu "chuồng cọp ". Trong một căn
phòng nhỏ, tôi bàng hoàng với những gì hiện ra trước mắt mình. Đó là hình vẽ mô phỏng
lại các trò tra tấn dã man của quân Mỹ "dành " cho những người tù cộng sản ở Côn Đảo.
“Đòn tàu ngầm” - người tù bị trói chặt trên băng
ghế, đầu thấp hơn chân, miệng bị bịt chặt bằng vải,
đầu bị giữ chặ xuống ghế, sau đó chúng nối một ống
cao su dẫn nước vào mũi tù nhân, đôi khi nước đó còn
cò pha cả xà phòng hoặc vôi, đợi khi nước đã đầy
bụng tù nhân, bọn cai ngục dùng chân mang giày đinh,
đạp mạnh vào bụng họ để họ nôn ra cả nước và máu.


Ngoài ra chúng còn dùng nhiều trò tra tấn vô cùng thâm độc như đòn tàu bay,
châm cứu, đùa với rắn hay đóng đinh vào đầu những người tù… nhằm mục đích là để lấy
lời khai từ họ. Có lẽ đau đớn nhất chính là các nữ tù. Họ bị lính Mỹ chà đạp trắng trợn,
thân thể họ bị vùi vập rất thảm khốc. Bọn lính sẵn sàng cưỡng hiếp, lấy mảnh chai bia
rạch vào âm đạo của người phụ nữ cho họ mất khả năng sinh sản và bị bệnh sau này.
Những chị em sau khi nếm trải các "trò chơi" của chúng sẽ trở nên hoảng loạn về tinh
thần, thậm chí bị ám ảnh cho đến hết cuộc đời. Có như vậy ta mới thấy chúng còn tàn
nhẫn và ác độc hơn cả chế độ phong kiến ngày xưa.

Đây


khung cửa phòng giam biệt lập ở
Thủ
Đức ( được gọi là phòng kỷ luật hay "hoả lò" ). Các nữ tù nhân phải thay phiên nhau ra
hít thở khí trời vì phòng giam quá chật hẹp, ngột ngạt.




Đây là phía trên mái của nhà giam. Theo lời anh
hướng dẫn ở bảo tàng, bọn Mỹ đứng trên đây để dội
nước lạnh xuống những người tù trong những ngày
đông giá rét. Trong mùa đông thì chúng nhốt 1-2 người
trong một "chuồng cọp". Mùa hè, chúng nhốt 5-14
người để không khí trở nên nóng bức,ngột ngạt.

Chuồng cọp kẽm gai mô phỏng theo đúng kích
thước của nhà tù Côn Đảo.


Chế độ lao tù khắc nghiệt như thế, cộng với bệnh tật, thiếu thốn thuốc men, lại bị
tra tấn thường xuyên nên sau khi ra tù, các chiến sĩ chỉ con lại "da bọc xương", thậm chí
họ không thể đi lại được nữa.



Chiếc máy chém bọn Mỹ Diệm dùng để diệt
những người cộng sản vẫn còn được lưu lại
giữ gìn cho đến nay.

Kết thúc chuyến tham quan bảo tàng, tôi và các bạn trở về với biết bao điều bổ ích.
Dường như trong tôi còn có sự sợ hãi, sợ về sự man rợ, dã man của bọn Mỹ gây ra. Tôi
suy nghĩ về biết bao nhiêu điều, thấm thía được sự mất mát, đau thương và thấy quý trọng
hoà bình biết bao. Tôi càng thêm tự hào về dân tộc Việt Nam nói chung và quê hương
Quảng Ngãi của tôi nói riêng..
Suy nghĩ chung sau khi kết thúc chuyến thăm bảo tàng Chứng Tích Chiến

Tranh.
Thế hệ cha ông ta đã hi sinh nhiều đến thế để mang lại cuộc sống hoà bình, tự do,
ấm no cho cả dân tộc. Vậy mà ngày hôm nay có một số bạn trẻ không biết quý trọng điều
đó, họ nghe theo những lời tuyên truyền phản động, nói xấu những người cách mạng, nói
xấu Đảng Cộng Sản. Những người đó thật đáng chê trách. Không chỉ có vậy, ngày nay
càng có nhiều bạn trẻ bị cuốn vào các trò chơi trên máy vi tính mà không quan tâm đến
việc học tập cũng như không biết yêu thương mọi người xung quanh. Lâu ngày, thói quen
hình thành, tôi không thể tưởng tượng được rồi họ sẽ trở thành những con người như thế
nào. Phải chăng họ sẽ là gánh nặng cho xã hội trong tương lai?
Một thực tế đáng mừng là ngoài những thành phần tiêu cực của xã hội thì đại đa
số các bạn trẻ ngày nay đều nhận thức được tầm quan trọng của tri thức. Họ chấp nhận đi


xa, ngày đêm học tập và nghiên cứu với mong ước có thể đem vốn kiến thức bổ ích về
xây dựng và bảo vệ quê hương, đất nước của mình.
Chúng ta có quyền hy vọng một tương lai tươi sáng cho dân tộc Việt Nam.



×