Tải bản đầy đủ (.doc) (4 trang)

Bóng người lạc phố... tìm chút yêu thương

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (41.5 KB, 4 trang )

Bóng người lạc phố
Tôi được gửi tặng một chiếc cassette cũ, máy cũ nên rè rè, rè
rè có cái hay của rè rè. Từ đó mỗi sáng, khi những chú chim
sẻ trên gác xếp còn chưa ríu rít, mặt trời vừa nhăn nhó chui
ra khỏi những đám mây, tôi thường đứng trước gương chải
chuốt và lẩm nhẩm theo vài câu hát của chương trình chào
buổi sáng. Phòng trọ chênh vênh tận tầng hai khu căn hộ cũ
nằm heo hút trong con hẻm, đùng một cái các anh trên kia
tới quy hoạch một con lộ lớn chéo ngang, thế là căn hộ phải
chường mặt ra với bộ dạng nhá nhem và thâm trầm rong
rêu. Tiếng xe cộ ồn ào bên dưới như đưa đẩy chút hiện đại
vào ngôi nhà cổ kính hòa với tiếng cassette cũ rè rè, ừ… rè
rè cũng có cái hay của rè rè.
Nắng vàng cứ vô tình rơi xuống ô cửa chơi vơi. Tiếng thở dài
vụng về của cô gái tầng 2 trườn qua các gian phòng đụng
tiếng ho sặc sụa của ông cụ tầng trệt, va vào tiếng ngáp của
con mèo mướp gầy tắm nắng trên góc kẹt tầng lửng rồi hòa
vào tiếng trứng chiên nổ tanh tánh của tôi. Tuấn thức dậy với
bộ dạng thê thảm, nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm:
- Ủa, sao mày chưa đi học?
- Hôm nay được nghỉ. Dứt câu tôi tiến tới giật phắc tấm chăn
của nó cuốn trên người.
- Nhiệm vụ của mày hôm nay là giặt tất cả mùng mền, chăn
gối. Tôi cười lễnh loãng.
Thằng Tuấn giãy đành đạch:
- Dẹp đống chăn mền của mày đi, chiều nay mày phải đi với
tao.
- Đi đâu?
- Đi rồi biết, khổ quá! Mày cứ phải ở lì trên này hả? Sao
không chịu xuống đường cho da dẻ bớt xanh xao, không thấy
mùa xuân đang hiện hữu à!




Dứt câu, nó nhào tới xí ổ bánh mì tôi cầm trên tay ăn ngấu
nghiến: thằng này đang âm mưu gì thế nhỉ, cũng chợt nhận
ra người ta đã giăng hoa xuân ngập phố.
Tôi quen Tuấn đã hơn ba năm, hai đứa cùng miền quê lam lũ
nhưng nhà Tuấn ở thị trấn, còn tôi ở phố huyện. Cuộc sống
khó khăn cho Tuấn cái vẻ ngoài chững chạc hơn chúng bạn
cùng trang lứa. Tuấn hòa đồng nhưng nhiều trăn trở. Có
những khoảng không vô hình như ngăn cách, đúng hơn là
những khoảng tối trong tâm hồn mà chính chúng tôi còn
thấy mỏi mệt. Đôi khi đối diện với chính nó đã là một thứ
thách lớn lao nên chúng tôi, hay chính mình tôi cố tình lẩn
tránh chúng -những rung động giản dị của mỗi cuộc đời.

Rồi mùa xuân. Lá vàng ngoài cửa sổ đã được thay thế như
những lá cờ xanh non nho nhỏ ve vẩy trong gió. Phòng trọ
tầng 1 có một tán cây chéo ngang, lòe xòe trong gió. Đứa
con gái thứ nhất gầy gò ngồi hướng ra phía ô cửa nhớ gì
không hiểu rồi lại càng không hiểu vì sao nước mắt cứ rấm
rứt. “Có muốn ăn gì không?” – Đứa con gái thứ hai hỏi vội
trong khi nhanh nhảu pha hai tách cà phê sữa. “Ăn gì?” – “Cà
phê sữa nhá!”. Lời đề nghị được bác bỏ bằng cái lắc đầu
nguầy nguậy: “Thứ đó ăn hoài…”.
Nắng vàng tần ngần len lỏi mệt nhọc qua mấy lỗ thông gió
vương trên ban công, hắt về phía căn phòng được trang trí
đơn giản gọn gàng. “Thôi gáng đi, chiều nay tao với mày đi
ăn tiệm” – “Mày sang nhỉ”. Đứa con gái thứ hai trả lời bằng
cái nháy mắt đầy gạ gẫm. Cô gái ấy tên Linh, cái cô loắt
choắt ấy, còn Thu thì điềm đạm hơn, hai cô đều học trường

sư phạm. Linh cùng quê với Tuấn nên chơi thân, chính nó giới
thiệu hai cô đến nhà trọ này. Tôi ít khi chạm mặt vì hai cô
luôn đi học rất sớm, còn tôi vẫn luyến tiếc giấc ngủ sau


những lần trắng đêm thức làm đồ án và bài tập nên thực sự
tôi vẫn chưa một lần thấy mặt hai cô bạn tầng dưới mà chỉ
nghe qua lời kể của Tuấn.Vậy đó, căn nhà cũ kỹ này có cả
thảy bốn người trọ. Mỗi người một chuyện, một thế giới ẩn
riêng.
*****
Tuấn và tôi sửa soạn quần áo tươm tất. Sau một hồi tra hỏi
có dùng kèm vũ lực, nó mới chịu khai ra chuyện hẹn hai cô
bé tầng 1 đi uống nước. Tôi chẳng buồn quan tâm lắm nhưng
rồi nghĩ tới nghĩ lui thấy mình cũng đang rảnh nên đành chấp
nhận.
Thu học về muộn nên hứa sẽ đến hẹn sau khi tan lớp. Mưa
chiều tầm tã, tiếng mưa rin rít qua từng mảnh phố, từng kiếp
người, phủ lê mái ngói xanh rêu, phủ lên tường cao ốp đá,
Sài Gòn với những mớ hỗn độn như căng ra rồi ùa vào trong
mình sự dung dị ẩm ướt. Xe ngập nước chết máy, tôi gửi tạm
vào siêu thị rồi mon men ra trạm xe buýt. Cơn mưa nhỏ dần,
nhẹ mà mềm mại phủ xuống thâm trầm phố xá. Tôi nhắn
Tuấn mưa lớn quá nên sẽ đến muộn. Đôi khi thấy những cơn
mưa như những cô cậu trẻ yêu đương, đến bất chợt, đôi khi
ồn ào lại có dịu dàng và âm ỉ, mưa đến cơ hồ xoa dịu phần
nào những cơn nắng rát bỏng và nghiệt ngã của cuộc đời.
Tựa đã từng tri kỷ tri âm, đôi khi hờn dỗi và cãi vã để rồi
hiểm thắm thiết, thủy chung và yêu nhau hơn.
Trạm xe buýt vắng, Cô gái ngồi ngóng xe chốc chốc lại hướng

đôi mắt xa xăm về khoảng đường phía sau, chí ít để biết
rằng dòng xe vẫn lưu thông chứ không đứng lại, nhưng
chúng đi với một tốc độ từ tốn và bóng dáng chiếc xe buýt
xanh chẳng thấy đâu. Em ngồi đó. Ánh mắt em thấm đẫm
nỗi cô đơn đến vụng dại. Thân hình bé mỏng mảnh trong làn
mưa cơ hồ như nuốt chửng sự mỏng manh ấy. Hai người ngồi
chung một ghế, tôi nhận thấy có sự đồng cảm đặc biệt nào
đó lôi kéo mình nhìn sang em, hay đó chỉ là sự tò mò ngây
thơ về điều kì diệu có được từ một ánh nhìn, hay là sự lo ngại
băn khoăn để rồi lạ lẫm trước những thứ chưa bao giờ cảm


nhận. Trong im lặng tôi nhìn em nhiều lần, ánh sáng như ủng
hộ chiếu qua, cô quay hẳn ra nhìn đường phố, tôi được nhìn
em chân thật. Mà sao tôi cứ nhìn qua kia chứ, tôi cần gì nơi
bóng hình đó?
Em vẫn ngồi đó, rồi quay lại nhìn tôi, chợt cười. Tôi nhích
người về phía em, khẽ nắm đôi bàn tay run run vì se lạnh.
Em hơi ngỡ ngàng nhưng cũng bắt nhịp ánh mắt tôi rồi em
lặng đi trong bàn tay tôi ấm áp. Rồi em đứng lên, nhìn về
phía tôi cười, khẽ vén tà áo bước ung dung về phía đại lộ,
mưa lấp lấp trên tóc em. Em nhỏ nhắn giữa cơn mưa, em
kiêu kì trong làn nước, chợt có thứ ánh sáng đó tựa như xuân
mai bừng lên trong tâm trí tôi, sáng ngần giữu lạc lõng phố
phường.
Tôi nhắn tin Tuấn mình không đến nữa, không phải vì mưa, vì
kẹt xe, mà vì tâm hồn không còn trống trải…
Và Linh cũng nhận được tin nhắn từ Thu như vậy, ừ chỉ vậy
thôi. Cuộc sống mà…




×