Tải bản đầy đủ (.docx) (8 trang)

BÀI TIỂU LUẬN KỸ NĂNG LÀM VIỆC NHÓM

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (135.27 KB, 8 trang )

HỌC VIỆN CÔNG NGHỆ BƯU CHÍNH – VIỄN THÔNG
BỘ MÔN TOÁN
---------Môn học: Kĩ năng làm việc nhóm

BÀI TẬP

SVTH

: Nguyễn Thị Kim Huế

MSV

: B14DCMR258

Lớp

: D14CQMR3

SĐT

: 01652961626

Ngày sinh

: 27- 03- 1996

Hà Nội, tháng 04 năm 2016


Câu 1 : (5 điểm): Bạn đang tham gia vào những nhóm nào trong thực tế? Hãy
trình bày những việc làm và đóng góp của bạn trong đó.


Bài làm :
Hiện tại tôi đang tham gia vào Hội Thanh Niên vận động hiến máu thành phố
Hà Nội. Bản thân tôi đang là một tình nguyện viên cũng là nhóm trưởng nhóm 3
của đội máu Bưu chính viễn thông.
Tôi bước chân vào tình nguyện khi còn là sinh viên năm nhất. Đội máu chính là
ngôi nhà với những con người luôn tràn đầy nhiệt huyết và tình yêu thương.
Tình yêu bắt nguồn từ đâu tôi cũng không biết nữa phải chăng từ khao khát
muốn cuộc sống của tôi và mọi người tươi đẹp hơn. Nhớ Xuân Hồng 2014, một cô
bé sinh viên năm nhất luôn quan niệm sống là cho sống là phải hết mình vì ước mơ
vì ngày mai có thể là quá khứ. Cứ nhiệt tình như thế tôi đăng kí tham gia hiến máu
tình nguyện tôi không biết khi mình cho đi máu 1 phần cơ thể mình sẽ ra sao tôi
mặc kệ cứ đăng kí thôi vì nghe nói hiến máu cứu người là hành động nhân đạo đẹp.
Tôi nghĩ chắc không có chuyện gì xảy ra đâu có nhiều người cũng đăng kí mà. Và
cũng có lẽ đây là cái duyên đưa tôi đến với ngôi nhà Bưu chính. Và cho đến bây
giờ hoạt động trong gia đình Bưu chính, hiểu về máu hiểu về tình nguyện hiến
máu, tôi yêu máu từ lúc nào không hay.
Tham gia và trải nghiệm tôi dần khám phá bản thân mình trong những chuyến
đi cũng bởi ra điểm tham gia hoạt động ngoại khóa với đội, các chương trình hiến
máu. Tôi trước đây thường mộng mơ có phần rụt rè thiếu tự tin nhưng đến với bưu
chính tôi đã học được thêm kĩ năng giao tiếp, kĩ năng làm việc nhóm, các kĩ năng
mềm trong cuộc sống của tôi được trau dồi thêm. Bưu chính cũng là nơi thách thức
chính bản thân mình. Bưu chính là nơi tôi cùng các đồng chí của tôi, những chiến
sĩ áo đỏ tình nguyện thầm lặng giúp đỡ nhau trong cuộc sống, bỏ qua những nhỏ
nhen của cuộc sống. Bưu chính cho tôi những mối quan hệ mới, cho tôi những anh
chị em mới. Tôi biết cuộc sống của tôi thật tuyệt tôi biết tôi sống có ích hơn.
Những giai điệu ấm áp, những cái bắt tay gắn bó những nụ cười thân thương lúc
nào cũng có ở nơi đây.
Đằng nào đại học cũng là 1 bước quan trọng của đời người sao không làm cho
nó có màu sắc hơn chứ. Tôi lên làm nhóm trưởng. Thời gian đầu làm nhóm trưởng
khó khăn với tôi vô cùng. Tôi không biết làm gì, nhóm thì còn laị ít thành viên mà

toàn các anh chị. Nhiệt trong tôi giảm dần. Khoảng thời gian hè lại là khoảng trầm
trong thời kì hoạt động. Mãi cho tới năm học mới, Nghĩa Tình Mùa Thu đến, tôi cố
gắng vực dậy nhiệt trong mình. Rồi các em khóa mới vào Đội. Tôi không biết lái


con thuyền nhóm đi thế nào đúng hướng. Có một cái gì đó hạn chế nó rất nhiều.
Nhìn các em tràn đầy nhiệt huyết, lúc đó tôi mới được khơi dậy hoàn toàn nhiệt
huyết. Tôi dồn tâm huyết hoạt động của tôi vào giúp đỡ, đào tạo thế hệ thành viên
gia đình máu Bưu Chính mới. Không khi nào tôi không nghĩ làm sao để tiếp lửa
cho các em. Tôi cố gắng cùng anh em trong Ban Điều Hành dẫn dắt các em mới,
trở thành thành viên thực sự của đội, cố gắng sao cho Đội xứng đáng với tên gọi
Gia Đình thứ 2 của mỗi thành viên. Tôi lên kế hoạch rất nhiều để phát triển nhóm.
Rồi bao nhiêu cố gắng của mình cũng được đền đáp, nhóm tôi phát triển nhất Đội
về
tất
cả.
Thời gian thấm thoát trôi qua, những đứa em ngày nào đều trưởng thành trong
hoạt động. Sau đó các em mà tôi đào tạo đều giữ một phần quan trọng trong Đội,
nằm trong Ban Điều Hành mở rộng. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình đã làm được
nhiều cho Đội, vì nếu không có sự giúp đỡ của mọi người và sự nhiệt huyết trong
bản thân mỗi người thì đội không thể đi lên được. Và tất cả chúng tôi đều mong
ước được nhìn thấy nụ cười và niềm lạc quan của mỗi bệnh nhân. Chúng tôi ao ước
những việc làm nhỏ của mình sẽ phần nào giúp cộng đồng hiểu hơn về hiến máu
nhân đạo. Thời gian thì vô hình mà cuộc đời thì hữu hình, sống sao cho trọn kiếp
người mới là điều hay. Như Tố Hữu từng nói “Có gì trên đời đẹp hơn thế – Người
với người sống để yêu nhau”.

Câu 2 (5 điểm): Bạn hãy đọc cuốn sách: “Thế giới quả là rộng lớn và có rất
nhiều việc phải làm” của nguyên Tổng giám đốc Tập Đoàn Deawoo - Kim
Woo Chung (tải trên mạng). Bạn ấn tượng với phần (hoặc đoạn, câu nói) nào,

phân tích và liên hệ với bản thân.
Bài làm :
Con người sinh ra là để sống một cuộc đời đáng sống được tô luyện về mọi mặt
để khi nhắm mắt xuôi tay có thể mỉm cười thỏa mãn. Bước đi trên một quãng
đường dài ai không một lần gặp phải những ngã rẽ khiến bản thân phải đắn đo.
Những ngã rẽ không ai ngờ kia là những phút bối rối khi ta phải đối diện với hàng
loạt sự lựa chọn. Xiêu lòng? Bước tiếp? Hay chọn những lối đi khác? Thật khó
khăn để lựa chọn nhưng những lựa chọn ấy sẽ tô màu cho cuộc sống của bạn.
Giống như Kim Woo Choong - cựu chủ tịch, sáng lập viên Tập đoàn Daewoo đã


từng viết trong cuốn tự truyện “Thế giới quả là rộng lớn và có nhiều việc phải làm”
( 1989 ) ở phần 10 “ Lồng chim” thuộc chương 1D “Cuộc sống không phải là con
đường bằng phẳng cũng không phải là một luống hoa hồng đẹp đẽ. Dẫu nó là một
luống hoa hồng đi nữa thì đừng quên rằng hoa hồng có nhiều gai rất nhọn. Nhưng
cũng thật điên rồ nếu quá sợ hãi những gai nhọn, cũng như lịm đi trước vẻ đẹp của
hoa hồng”.
Vâng, không một con đường nào là luôn thẳng tắp, mọi con đường đều sẽ có
những ngã rẽ, những góc tối mà ta phải chấp nhận. Cũng không có con đường nào
trải đầy hoa hồng để nâng những bước chân ta đi tới, bao giờ cũng thế, nhiều hoa
hồng - ắt hẳn phải lắm chông gai; nhưng ta không có quyền bỏ cuộc, vì sống là
phải bước đi, phải hành trình, phải chạy theo dòng chảy của thời gian…Như một
quãng đường dài, nhưng rồi cũng sẽ đến điểm cuối - không có gì là tồn tại mãi mãi,
đường dài rồi cũng sẽ kết thúc. Hoàn tất quãng đường dài mang tên "cuộc sống" đó
là nghĩa vụ mà ai trong chúng ta cũng phải thi hành...Những chông chênh là những
rắc rối trong cuộc sống, những chướng ngại vật là những thử thách buộc ta phải
vượt qua, rồi những ngã rẽ là những bước chuyển trong cuộc đời.
Không phải cuộc đời lúc nào cũng trải đầy hoa hồng trên đường ta đi. Có
những người sinh ra đã có cuộc sống sung sướng, êm ấm với sự bảo bọc của ba
mẹ. Nhưng người khó nhọc, sớm bươn chải mưu sinh cũng không thiếu. Có những

người cả cuộc đời chưa bao giờ gặp sóng gió, thành công đến với họ thật dễ dàng
đến mức người ta thường vịn vào cái cớ họ tốt số hơn. Nhưng người thất bại vẫn
không từ bỏ, vẫn chai lì theo đuổi cái mình đam mê cũng có rất nhiều. Có những
người chưa từng một lần biết đến thất tình là gì, khi mà tình yêu của họ lúc nào
cũng tràn ngập màu hồng. Cũng có người mang một trái tim khao khát yêu thương
thế nhưng chưa một lần thật sự được nếm trải yêu đương là gì. Có người sướng
trước khổ sau cũng có người khổ trước sướng sau. Có người hạnh phúc cả đời cũng
có người suốt đời sống đau thương, cô độc. Còn lắm những điều trái ngang như
thế...Chính tác giả cuốn sách cũng đó gặp phải thất bại khi cuộc khủng hoảng tài
chính Châu Á những năm 1997, 1998 đã ập đến giữa lúc chiến lược sản xuất ô tô
của ông phải mất một thời gian dài nữa mới thu được lợi nhuận từ những nhà máy
mới được xây dựng. Và Daewoo đã sụp đổ với những khoản nợ lên tới trên 75 tỉ
USD, mà ông Kim bị cáo buộc là nguyên nhân chính đã gây ra sự sụp đổ này, vì đã
thổi phồng tài sản của công ty lên 41 tỉ USD để vay những khoản vốn đầu tư rất
lớn cho kế hoạch bành trướng sản xuất ô tô của Daewoo. Ông cũng bị tình nghi
tuồn 20 tỉ USD ra nước ngoài. Trong một buổi phát biểu ông Kim Woo Choong đã
mạnh dạn nhận "Lỗi lầm lớn nhất của tôi là quá tham vọng, đặc biệt là trong
ngành công nghiệp ô tô. Tôi đã thực hiện nó quá vội vã, gấp gáp, muốn có được


tất cả sau 5 năm thay vì 15 năm. Tôi đã đầu tư mà không cần biết đến thị trường
và chỉ chăm chăm cho mục tiêu duy nhất: bán càng nhiều ô tô càng tốt".
Ngày bé, chẳng phải ai cũng đã qua thời gian học cách bám vịn vào tường và
men theo để bước, ngã rất nhiều lần, khóc cũng rất nhiều, từ đó mới biết đi. Đứng
thẳng và bước đi chính là một bản năng của con người, chứng tỏ chúng ta cần phải
dũng cảm và mạnh mẽ tiếp nhận thử thách, mới có thể học cách thành thục đứng
trên đôi chân của chính mình. Câu chuyện tập đi cũng là ví dụ cho cách đối diện
với thử thách. Ban đầu chẳng ai biết, nhưng dần dà sẽ quen. Từ “tập” cho đến
“biết” phải trải qua một quá trình dài vấp ngã, những vết thương cả lớn cả nhỏ có
thể sẽ lưu dấu vào cơ thể cho đến lúc lớn lên, để nhắc chúng ta đã từng có thời kỳ

sinh trưởng bình thường như bao người khác.
Thật sự, ở đời cũng vậy. Phải vấp ngã vài lần mới có thể biết cách tự đứng
lên vững chãi, phải trải qua sóng gió vài lần mới học cách kìm chặt chân không bị
phong ba lật nhào, phải chịu đau thương vài lần mới học cách cứng cỏi để không vì
thế mà suy sụp. Chúng ta đâu thể cứ trôi theo thời gian mà êm đềm sống qua mấy
thập kỷ? Chỉ có cuộc đời luôn là bài học, sau bao lần thử thách, dạy chúng ta sống
đúng là mình, sống mạnh mẽ, sống kiên cường và bao dung. Cứ ngã đi, rồi sẽ biết
cách đứng dậy thế nào. Học cách chịu trách nhiệm với cuộc đời mình, học cách tự
làm tất cả mọi thứ, học cách đối diện với những nấc thang sẽ phải bước qua. Nếu
còn e ngại, chắc chắn sẽ không thể làm được. Nếu còn chần chừ, cơ hội sẽ chạy vụt
qua. Chúng ta không thể ngơ ngẩn nhìn bản thân đứng yên, vậy thì hãy chạy đi.
Chạy trên con đường chúng ta phải chạy, chạy đến mục tiêu mà chúng ta muốn
nhắm đến, đừng sợ đường tối, đừng sợ sỏi đá, gai nhọn. Hết chặng đường tối sẽ có
một chặng đường sáng, quan trọng nhất là phải kiên trì, và học cách chấp nhận.
Đừng vội oán trách cuộc đời khắc nghiệt tại sao cứ bắt bạn phải nếm trải thất
bại, khổ đau trong khi người khác lại hạnh phúc đến thế. Đừng vội than thân trách
phận, đừng đổ lỗi cho bất cứ điều gì...Cuộc sống này công bằng lắm. Tất cả những
gì chúng ta đang trải qua đều đã được an bài. Tất cả chúng là những thứ cuộc sống
tạo ra để thử sức bền của chúng ta thôi. Tại sao chúng ta không vui vẻ đón nhận
chúng, coi chúng là những điều hiển nhiên mà chúng ta cần phải vượt qua. Để rồi
sau đó thấy rằng sức mạnh của con người là vô hạn, chỉ cần ta không nản chí,
không đẩy bản thân vào vô vọng, không cho phép mình rơi xuống vựa sâu của bi
lụy và sợ hãi... Rồi đến một ngày sự kiên trì sẽ được đền đáp. Cái cây kia dẫu héo
úa vẫn sẽ có ngày đơm hoa kết quả. Nếu dễ dàng từ bỏ, bạn sẽ chẳng bao giờ biết
được sự ngọt ngào và mãn nguyện của chiến thắng, của ước mơ là gì.
Hãy tin vào bản thân mình. Tin rằng mình sẽ làm được.


Khi bạn muốn buông xuôi, xin hãy nghĩ đến những người yêu thương bạn. Hãy
nghĩ đến những ước mơ, hoài bão. Hãy nghĩ đến lý do bạn bắt đầu. Hãy nghĩ đến

những động lực thúc đẩy bạn. Đừng bỏ cuộc vội vàng khi ước mơ còn dang dở. Có
những lần thất bại, nước mắt cứ tuôn xối xả, đừng buồn vì bản thân mình chưa đủ
giỏi, mà buồn vì không thể mang về kết quả tốt nhất cho bố mẹ vui lòng. Bố mẹ đã
vất vả thế nào để mang đến cho chúng ta một cuộc sống tốt nhất có thể. Họ đã ban
cho ta cuộc sống, nuôi nấng ta, chăm sóc ta, yêu thương ta. Họ kỳ vọng ở chúng ta
nhiều biết bao...Vì lẽ đó, ít nhất nếu bạn muốn bỏ cuộc, hãy nghĩ đến bố mẹ của
mình.
Dĩ nhiên, có thể người bạn nghĩ đến, điều bạn nghĩ đến khi vấp ngã không phải
là bố mẹ mình. Nhưng dù đó là bất cứ lý do gì cũng mong bạn đừng bỏ cuộc, mong
bạn sẽ nhìn thấy được ánh sáng, niềm tin, sẽ tìm được nơi bấu víu, để dẫu có rơi
xuống tận cùng của thất bại, bạn vẫn còn đủ sức để đứng lên và làm lại từ đầu...
Mỗi người chúng ta đều sinh ra để làm nên những điều phi thường, mà vượt lên
chính bản thân mình chính là điều phi thường và kì diệu nhất... Thế nên, đừng vội
nản lòng khi thành công đến muộn, khi những ước mơ mãi chưa thành... Là muộn
nhưng rồi sẽ đến, là chưa chứ đâu phải là không. Hãy can đảm, hãy mạnh mẽ, hãy
kiên trì đến khi chạm đến ước mơ của mình, đạt được những điều mình mong
muốn, hoặc ít nhất đến cuối cùng sẽ không hối hận vì đã quá dễ dãi với bản thân để
cho mọi thứ trôi vào suy nghĩ mãi không thành sự thật. Khi đã khóc đủ nhiều,
chúng ta sẽ thầm cảm ơn cuộc sống đã ban cho mình những mất mát, đau thương
để biết nụ cười thật sự ngọt ngào như thế nào. Bạn thân mến, ngày hôm nay dù có
mệt mỏi nhưng đừng bao giờ buông lơi cuộc sống này nhé vì bạn không chỉ sống
cho mình mà còn sống cho những người thân yêu bên bạn.
Elbert Hubbard từng nói “Thêm một chút bền bỉ, một chút nỗ lực, và điều
tưởng chừng như là thất bại vô vọng có thể biến thành thành công rực rỡ”. Đúng
vậy !. Nếu bạn sợ gai thì sẽ không thành công. Thành công thuộc về những ai
không ngại sự thách đố của gai. Tất cả những người thành công vượt bậc ngày nay
là vì sự gian truân nghịch cảnh chứ không phải luống hoa hồng đang rộ hoa. Khi
mọi thứ bằng phẳng thì ai cũng làm hay cả. Nhưng khi mọi thứ trắc trở cho mọi
người thì bạn phải tự hỏi cái gì làm cho bạn khác biệt, cái gì phân biệt bạn với
những người còn lại. Cuộc sống của chúng ta đầy rẫy những khó khăn và thử

thách. nếu không có bản lĩnh bạn sẽ rất khó để vượt qua những trở ngại đó. Nhiều
người khi đứng trước khó khăn đã rối trí, dẫn đến những suy nghĩ tiêu cực và kết
quả là họ gục ngã ngay chính điểm không nên gục ngã ấy! Vậy làm thế nào để bạn
có thể vượt qua các khó khăn và thử thách của cuộc sống? Bạn có đủ tự tin khẳng


định rằng mình sẽ bước qua và san bằng mọi chướng ngại trên đường đời của bạn?
Bạn còn trẻ, vì vậy bạn có quyền thất bại sau khi đã cố gắng hết sức mình. Nếu bạn
chỉ làm công việc người ta bảo có thể bạn không có sự lo âu nào cả, nhưng cùng
lúc bạn sẽ không bao giờ thành đạt cái gì to tát. Nếu một người không bao giờ thất
bại thì làm sao anh ta có thể trông đợi được nếm mùi thành công? Kim Woo
Choong có một so sánh như thế này “Cái lồng chim làm cho cuộc sống của con
chim nhàn hạ. Nó chẳng lo lắng về thức ăn lạnh lẽo hay những sự nguy hiểm.
Nhưng chẳng có gì đáng thèm muốn đối với một con chim như vậy, một con chim
ngoài trời phải tự tìm kiếm lương thực, tự xây tổ và tự mình chống trả lại những
con chim ăn thịt nhưng nó lại được tung bay cả một khoảng trời rộng lớn. Nó sung
sướng với sự tự do và phiêu lưu của mình hơn là con chim trong lồng vốn chẳng có
gì ngoài tiện nghi. ’’ .
Trước hết, khi gặp khó khăn bạn đừng vội nghĩ ngay đến hai từ bỏ cuộc – Vì bỏ
cuộc thì bạn đã chấp nhận thất bại rồi! Hãy suy nghĩ lạc quan lên, hãy hi vọng rằng
bạn sẽ giải quyết nó êm đẹp. Nếu không đủ sức mạnh để đưa mình băng qua khó
khăn thì làm sao bạn có đủ bản lĩnh để giải quyết nó? Hãy chấp nhận khó khăn như
một phần của cuộc sống. Nếu cuộc sống của bạn chỉ toàn màu hồng thì đó có phải
là cuộc sống bạn mong muốn? Chắc chắn bạn không muốn sống một cuộc đời
nhàm chán và vô vị chứ? Thế thì tại sao bạn lại chối bỏ những khó khăn do cuộc
sống mang lại nhỉ? Chúng sẽ giúp bạn trưởng thành hơn, chín chắn hơn và bản lĩnh
hơn. Ngày nay, các bậc làm cha làm mẹ đều có xu hướng cho con cái mình tham
gia những khóa huấn luyện kỹ năng mềm với những bài học khó khăn, thử thách
và không kém phần vất vả. Vì sao lại như vậy? Họ muốn những đứa trẻ đó lớn lên
biết cách chấp nhận thực tại và đối đầu với tương lai đầy gian nan vất vả phía

trước. Cũng như chúng có thể học được những kỹ năng sống cần thiết cho chúng.
Hãy bước qua khó khăn bằng cách giữ thái độ thăng bằng và duy trì sự ổn định,
bạn đừng gục ngã khi chỉ mới gặp khó khăn. Khi bạn có một tâm lý thật tốt thì bạn
sẽ dễ đánh đánh gục mọi khó khăn thử thách trước mắt còn nếu tinh thần bấn loạn,
bạn nghĩ bạn có thể làm gì? Khi tinh thần minh mẫn thì bạn có thể nghĩ ra hàng
đống kế sách và sách lược hay ho để giải quyết mọi việc nhưng khi bạn mệt mỏi
chán nản bạn chẳng thể làm được cái gì hay ho cả. Đừng hành hạ bản thân mình
đặc biệt là tâm lý trước những thử thách. Hãy khuyến khích và chăm sóc bản thân
thật tốt trong những lúc như thế này, vì hơn bao giờ hết thời điểm bạn căng ra như
giây đàn là thời điểm bạn tiêu tốn nhiều năng lượng nhất. Tìm sự ủng hộ và giúp
đỡ từ người thân bạn bè khi gặp trở ngại, nếu có thể. Bạn đừng nghĩ rằng, bạn có
thể đơn phương độc mã chinh chiến với những thất bại khó khăn đáng ghét trước
mắt. Nó có thể sẽ khiến bạn cảm thấy rất mệt mỏi và chán nản! Đừng quên rằng
mình còn một hậu phương vững chắc bên cạnh: gia đình. Mọi người sẽ luôn dang


rộng vòng tay che chở và giúp đỡ bạn. Hãy tìm kiếm ở mọi người sự đồng cảm và
khích lệ, nó sẽ giúp bạn vững tâm vượt qua tất cả! Cuối cùng, đừng che dâu khuyết
điểm của bản thân cũng như những khó khăn mà bạn đang gặp phải. Dù bạn
không muốn làm họ lo lắng nhưng cuối cùng họ cũng sẽ biết và khi bạn phải gồng
mình để che dấu mọi chuyện bạn sẽ trở nên lạc lõng bơ vơ. Bạn cần điểm tựa cho
mình! Bạn cần ai đó bên cạnh. Đừng bao giờ có ý nghĩ che dấu khó khăn của mình
là cách để người thân vui vẻ. Họ liệu có vui vẻ không khi biết rằng bạn đang lao
đao
trong
những
khó
khăn.
Tôi vẫn đang đi trên con đường của mình, bao lần vấp ngã và sẽ còn vấp ngã
nhiều lắm. Nhưng có hề gì, tôi lại đứng dậy, phủi tay, quay lại nhìn cú ngã ấy lần

cuối, mỉm cười và bước tiếp. Tôi sẽ chẳng vì những phút yếu lòng mà bỏ cuộc trên
con đường dài của chính mình đâu. Bạn cũng không được bỏ cuộc trên con đường
mang tên cuộc sống. Con đường đó có đẹp hay không phần nhiều do bạn. Hãy
bước sao để sau này khi một lần ngoảnh đầu lại nhìn quãng đường năm xưa ta có
thể mỉm cười mà tự hào rằng đấy là con đường đẹp nhất trên đời. Vấp ngã thì hãy
đứng dậy và tiếp tục đi. Nghị lực, kinh nghiệm và lí trí là 3 món hành trang mãi
mãi theo bạn trên suốt cuộc hành trình dài.
Cuộc đời chỉ có một lần để sống hãy sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những
năm tháng sống hoài sống phí cho khỏi xót xa vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của
mình. Hãy cứ khát khao hãy cứ dại khờ. Đừng sợ những cái gì không biết và đừng
lo thất bại. Vừa là đặc quyền vừa là nghĩa vụ của thanh niên biến khoảng trống
thành cơ hội và đương đầu với nghịch cảnh bằng một tinh thân thách đố. Đừng cúi
mình trước khó khăn : Bước vào khó khăn với một dũng khí.



×