Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Giới thiệu kịch noh ở nhật bản

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (246.09 KB, 3 trang )

k ịch Noh ở Nh ật B ản
Nō (能 Nō, Năng), hay Nōgaku (能楽 Năng Nhạc) là một thể loại quan trọng trong nghệ thuật
kịch truyền thống Nhật Bản, được biểu diễn từ thế kỷ 14. Cùng với việc có quan hệ với kyōgen,
nó phát triển từ rất nhiều loại hình nghệ thuật đại chúng, dân gian và cung đình, bao gồm
Dengaku, Shirabyoshi, và Gagaku. Mặc dù Nō có tiết tấu chậm và được cách điệu hóa đã vài thế
kỷ, gốc rễ của nó là từ Nuo (楽 (Na) của nhà Đường, 楽 (hí)), Sarugaku (bắt nguồn từ "Ngô
nhạc" truyền thống suốt nhiều triều đại ở Trung Quốc), và kịch dân gian.

Kịch Nō như ngày nay là do công phát triển của Kan'ami và con trai ông là Zeami trong thời kỳ
Muromachi với sự tài trợ của gia tộc Ashikaga hùng mạnh. Sau đó, nó chịu ảnh hưởng của một
số loại hình kịch khác như kabuki và butō. Trong thời kỳ Minh Trị, mặc dù tài trợ từ chính phủ
không còn, Nō và Kyōgen vẫn được nhìn nhận một cách chính thúc là hai trong ba loại hình kịch
nghệ quốc gia.


Theo truyền thống, diễn viên kịch Nō và nhạc công không bao giờ luyện tập cùng nhau. Thay
vào đó, mỗi diễn viên, nhạc công, và dàn hợp xướng tập riêng những động tác, bài hát, điệu múa
cơ bản của mình hay dưới sự dạy bảo của những người đi trước. Do đó, nhịp độ của buổi diễn
không bị bất kỳ cá nhân nào chi phối mà là sự phối hợp giữa tất cả mọi người. Theo đó, Nō là
một ví dụ cho nền mỹ học truyền thống Nhật Bản, được Sen no Rikyū gọi là "ichi-go ichi-e"
(tạm dịch là "chỉ một lần").


Kịch Noh là một loại kịch nhạc cổ xưa nhất của Nhật Bản và là bộ môn nghệ thuật biểu diễn có
cốt truyện. Nó rất hưng thịnh từ cuối thế kỷ 14. Cốt truyện được thể hiện bằng những lời hát gọi
là “utai”, diễn viên được phân chia thành Waki là diễn viên phụ và Shite là diễn viên chính. Diễn
viên mang mặt nạ sơn dầu bằng gỗ và mặc những bộ y phục thêu kim tuyến mầu sắc lộng lẫy.
Nhưng cũng có trường hợp diễn viên không mang mặt nạ, và lúc này, họ phải hóa trang khuôn
mặt trông như những chiếc mặt nạ, điều này cũng đồng nghĩa với việc các trạng thái tình cảm
không thể biểu lộ được trên khuôn mặt. Những động tác khó hiểu và trạng thái tình cảm dường
như được dồn nén trong giọng nói của người diễn viên, một phần tăm tối của con người đã được


biểu hiện trong kịch Noh, mặt khác sự đơn điệu của âm nhạc và động tác mang tính thần bí đã
làm nên vẻ đẹp huyền ảo và sâu sắc được gọi là “yugen” trong kịch Nô.



×