Chào mừng các em học sinh
đến với buổi học ngày hôm nay
CHÍ PHÈO
CHÍ PHÈO
- Nam Cao-
Kết cấu bài giảng
I. GIỚI THIỆU
I. GIỚI THIỆU
1.Hoàn cảnh sáng tác
2.Tóm tắt truyện
II. PHÂN TÍCH
II. PHÂN TÍCH
1. Giới thiệu đôi nét về làng Vũ Đại
2. Giới thiệu đôi nét về hình tượng nhân vật Bá Kiến
3. Hình tượng nhân vật Chí Phèo
a. Bản chất xã hội, ý nghĩa điển hình và sức tố cáo độc đáo
b. Sự thức tỉnh của Chí Phèo
c. Chí Phèo bị cự tuyệt quyền làm người và rơi vào bi kịch
4. Nghệ thuật
III. CHỦ ĐỀ
III. CHỦ ĐỀ
IV. TỔNG KẾT
IV. TỔNG KẾT
I. GIỚI THIỆU
I. GIỚI THIỆU
1. Hoàn cảnh sáng tác
- Truyện được Nam Cao sáng tác năm 1941.
- Nam Cao dựa vào “người thật, việc thật” ở
làng Đại Hoàng rồi hư cấu thêm để viết tác
phẩm này.
- Truyện lúc đầu có tên “Cái lò gạch cũ”, sau đó
nhà xuất bản đổi tên thành “Đôi lứa xứng đôi”,
cuối cùng khi in lại trong tập “Luống cày”
(1945), tác giả đổi tên là “Chí Phèo”.
2. Tóm tắt truyện.(SGK)
II. PHÂN TÍCH
II. PHÂN TÍCH
1.
1.
Giới thiệu đôi nét về làng Vũ
Giới thiệu đôi nét về làng Vũ
Đại
Đại
.
.
- Làng: xa tỉnh, nghèo đói quanh năm,
nạn cường hào, ảnh hưởng thuế má.
- Địa chủ: trên cùng là cụ tiên chỉ Bá
Kiến, tiếp đến là bọn cường hào
thay nhau cai trị, áp bức bóc lột dân lành;
đồng thời thường xuyên diễn ra mâu
thuẫn trong nội bộ: bọn chúng “chỉ là
một đàn cá tranh mồi”, “bè nào cũng
muốn ăn”, rình cơ hội để trị nhau, “chờ
nhau lụn bại để cưỡi lên đầu lên cổ
nhau”.
- Nông dân: nghèo khổ , sống cam chịu
và định kiến.
Làng Vũ Đại là hình ảnh thu nhỏ
của xã hội nông thôn Việt Nam giai
đoạn 1930 – 1945
1. Giới thiệu đôi nét về nhân vật Bá Kiến
1. Giới thiệu đôi nét về nhân vật Bá Kiến
- Là nhân vật đại diện cho tầng lớp thống trị ở nông thôn.
- Bản chất gian hùng:
+ Giọng quát rất “sang”: “bắt đầu bao giờ cụ cũng quát để thử dây
thần kinh của con người”.
+ Lối nói ngọt nhạt, “cái cười Tào Tháo”.
+ Chính sách cai trị thâm độc.
+ Thể hiện trong cách đối xử với Chí Phèo.
Bá Kiến mang bản chất thâm độc, xảo quyệt là
điển hình cho chính sách cai trị ở nông thôn.
II. PHÂN TÍCH
II. PHÂN TÍCH
3. Hình tượng nhân vật Chí Phèo
3. Hình tượng nhân vật Chí Phèo
.a. Bản chất xã hội, ý nghĩa
điển hình và sức tố cáo độc
đáo.
- Chí Phèo là hiện
tượng có tính quy luật
của một bộ phận nông
dân bị xô đẩy vào con
đường tha hóa, lưu
manh trong xã hội thực
dân – phong kiến.
Chí Phèo trong phim “Làng Vũ
Đại ngày ấy”
Từ khi sinh ra đến năm 20 tuổi
Từ khi sinh ra đến năm 20 tuổi
.- Khi còn nhỏ Chí Phèo là đứa trẻ bị bỏ rơi, “hết đi ở
cho nhà này lại đi ở cho nhà nọ”.
- Lớn lên Chí Phèo là một thanh niên:
+
Hiền lành lương thiện
Hiền lành lương thiện: “hiền lành như đất”
+
Có ước mơ bình dị
Có ước mơ bình dị: “…một gia đình nho nhỏ. Chồng
cuốc mướn cày thuê. Vợ dệt vải….”
+
Có ý thức nhân phẩm
Có ý thức nhân phẩm: bị “bà ba” bắt làm chuyện
không đứng đắn, “hắn thấy nhục hơn là thích”.
Trước khi đi tù Chí Phèo là một nông dân, khỏe
mạnh, hiền lành, thuần phác, trong sáng, và có ý
thức về cuộc sống.
Quá trình bị lưu manh hoá
Quá trình bị lưu manh hoá
-
Nguyên nhân :
Nguyên nhân :
+ Trực tiếp:
+ Trực tiếp: cơn ghen của Bá Kiến.
+
Gián tiếp
Gián tiếp: nhà tù thực dân.
-
Biểu hi
Biểu hi
ệ
ệ
n của sự lưu manh:
n của sự lưu manh:
+
Nhân hình
Nhân hình: trông dữ tợn, gớm giếc
+
Nhân tính
Nhân tính:
Ngôn ngữ: “chửi” là công cụ để Chí Phèo giao tiếp
với xã hội.
Tâm lý: u mê tăm tối vì chìm đắm trong những cơn
say.
. Hành vi: rạch mặt ăn vạ, đốt phá + ba lần xách dao
đến nhà Bá Kiến Chí Phèo trở thành con quỷ dữ
của làng Vũ Đại.
Hắn về lớp này trông khác
hẳn, mới đầu chẳng ai biết
hắn là ai. Trông đặc như
thằng săng đá! Cái đầu thì
trọc lốc, cái răng cạo trắng
hớn, cái mặt đen mà lại rất
cơng cơng, hai mắt gườm
gườm trông gớm chết! Hắn
mặc quần áo nái đen với cái
áo tây vàng. Cái ngực
phanh, đầy những nét chạm
trổ rồng phượng với một ông
tướng cầm chuỳ, cả hai cánh
tay cũng thế. Trông gớm
chết!
Chí Phèo trong suy nghĩ trẻ thơ
Hắn vừa đi vừa chửi…. Bắt đầu hắn chửi trời.
Có hề gì? Trời có của riêng nhà nào? Rồi hắn
chửi đời. Thế cũng chẳng sao: đời là tất cả
nhưng chẳng là ai. Tức mình hắn chửi tất cả
làng Vũ Đại. Nhưng cả làng Vũ Đại ai cũng
nhủ: “Chắc nó trừ mình ra!”. Không ai lên tiếng
cả. Tức thật… Đã thế hắn chửi cha đứa nào
không chửi nhau với hắn. Nhưng cũng không
ai ra điều…. Không biết đứa chết mẹ nào lại đẻ
ra thân hắn cho hắn khổ đến nông nỗi này? A
ha! Phải đấy hắn cứ thế mà chửi, hắn cứ chửi
đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn, đẻ ra cái
thằng Chí Phèo …
Những cơn say của hắn tràn cơn này sang
cơn khác, thành một cơn dài, mênh mông,
hắn ăn trong lúc say, ngủ trong lúc say, thức
dậy hãy còn say, đập đầu rạch mặt chửi bới
dọa nạt trong lúc say, u ống rượu trong lúc
say, để rồi say nữa say vô tận.
Hắn biết đâu đã phá bao nhiêu cơ nghiệp, đập nát
bao nhiêu cảnh yên vui, đạp đổ bao nhiêu hạnh
phúc, làm chảy máu và nước mắt của bao nhiêu
người lương thiện… Tất cả dân làng đều sợ hắn và
tránh mặt hắn mỗi lần hắn qua.
Rạch mặt ăn vạ…