Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (76.79 KB, 2 trang )
CÓ PHẢI NHỮNG NGƯỜI CƯ XỬ HỢM
HĨNH THỰC CHẤT LẠI LÀ NHỮNG
NGƯỜI CẢM THẤY BẤT AN?
rubi | January 23, 2016 | Nhận Thức & Hành Vi | No Comments
Những người cư xử một cách hợm hĩnh có thể đang che giấu cảm giác thiếu sót.
Tôi đang nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp và mảnh dẻ ở tiệm làm tóc tuần trước thì đột
nhiên cô ta nói “Bạn trai tôi bảo tôi nên quay về California để đóng phim. Nhiều người nói rằng trông
tôi thực sự rất đẹp.” Khi cô ấy nói như thế thì tôi cũng nhận ra rằng thực sự cô đúng là khá xinh đẹp.
Rồi tôi nhìn vào tấm gương và nhận ra, trái lại với cô ấy, trông tôi khá là xấu.
Khi đó, là một nhà tâm lý học, tất nhiên tôi phải thắc mắc điều gì khiến cô ấy phải nhắc đến vẻ đẹp
của chính mình. Nhìn lại cô ấy, tôi nghĩ cô khoảng 40 tuổi, cái khoảng thời gian khá là khó khăn với
một nữ diễn viên như cô, người từng đóng quảng cáo như một phụ nữ trẻ. Tôi tin rằng cô đã cảm
thấy bất an và đang tìm kiếm sự sự trấn an từ phía tôi. Nhưng lúc đó, bằng chứng nào cho thấy
những người cư xử một cách hợm hĩnh thực ra lại cảm thấy kém cỏi. Sau cùng thì cô ấy có thể chỉ
là tự tin đến mức không thể làm gì khác ngoài việc nhắc đến vẻ đẹp của mình với những người bình
thường (nghĩa là những người không-phải-người-mẫu) như tôi chẳng hạn.
Có bằng chứng cho thấy những đứa trẻ cư xử hợm hĩnh thực chất là để che dấu cảm giác không đủ
đầy bên trong. Một nhà tâm lý học phát triển tên là Kristin Valentino nghiên cứu những đứa trẻ đã
từng bị ngược đãi hoặc bị bỏ bê. Cô và những nhà nghiên cứu khác đã phát hiện ra khoảng cách
giữa sự tự tin mà chúng thể hiện và giới hạn ngầm về quan điểm về bản thân (self-concepts) thực
sự của chúng. Ví dụ, những đứa trẻ bị ngược đãi đánh giá quá cao mức độ mà những đứa trẻ khác
thích chúng và năng lực của chính mình [2,3]. Trong khi đó, chúng lại có những phản ứng tiêu cực
với hình ảnh của chính mình ở trong gương [4]. Hơn thế nữa, giáo sư Valentino và đồng nghiệp của
cô còn phát hiện ra rằng những đứa trẻ bị bỏ bê, những đứa buộc phải tự suy nghĩ về quan điểm về
bản thân của mình bộc lộ những nhận thức về bản thân ít tích cực nhất trong bài đánh giá ký ức ẩn
so với những đứa trẻ không bị ngược đãi [1].
Bài đánh giá ký ức ẩn là cái mà trong đó những trải nghiệm đã có làm cho việc thể hiện trong bài
đánh giá thuận tiện hơn mà không có sự ý thức về chính những trải nghiệm này. Kết quả của nghiên