Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Bán cho tôi cây bút này

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (75.57 KB, 3 trang )

Bán cho tôi cây bút này
By Nguyễn Hạo Nhiên November 29, 2015
0
1023

“Bán cho tôi cây bút này thử xem,” ông giám đốc bán hàng nhếch mép đưa
cho hắn cây bút đang cầm trong tay.
Hắn khẽ cầm cây bút nhìn vào mặt người đang phỏng vấn mình. Rõ ràng
ông giám đốc đã xem phim The Wolf of Wall Street và rất thích trò bán bút
của Belfort:
– Bán cho tôi cây bút này thử xem.
– Viết tên anh lên tờ khăn giấy này đi.
– Tôi không có bút.
– Đó, quy luật cung cầu anh bạn ạ.


Nhưng damn it, hắn nghĩ, chẳng lẽ mọi thứ lại đơn giản như thế? Chắc
chắn một người ở vị trí như ông giám đốc bán hàng sẽ không thích những
thứ vớ vẩn hời hợt chỉ có mấy tay gà mờ mới thích như vậy. Hẳn là ông đã
chuẩn bị trước một cây bút khác trong túi, và ngay khi tên nào bắt chước
rập khuôn như trong phim, ông sẽ rút thêm cây bút và làm đối phương
cứng họng.
Hẳn rồi. Mình ứng tuyển vô đây để bán nhà, chứ đâu có bán bút. Bút và
nhà là hai thứ hoàn toàn khác nhau, và rõ ràng không một tay bán hàng
kinh nghiệm nào không biết rằng dù có giỏi đến đâu, ta cũng chẳng thể
bán mọi thứ cho tất cả mọi người. Với lại chuyện “dạy dỗ” cho khách biết
họ cần cây bút với chuyện thuyết phục họ mua là hai chuyện khác nhau.
Holy hell, mình hiểu rồi. Đây là bẫy. OK chơi thì chơi.
Hắn khẽ nhìn mặt ông giám đốc lần nữa. Ông giám đốc vẫn nhếch mép
cười như chờ đợi con mồi sa lưới.
Hít một hơi dài, hắn đút cây bút vào túi:


– Không, thưa anh. Em tìm được người mua khác với giá cao hơn rồi anh ạ.
Rõ ràng em cần bán được cây bút này mới kiếm được việc, nên em đã tự
mua luôn. Anh không cần lo về cây bút nữa nhé.
Và hắn cười ý nhị, chờ đợi một lời khen ngợi.
Nhưng ngoài sự mong đợi của hắn, ông giám đốc ngơ ngác hỏi:
– Ơ, là sao?
– Là em tìm được người khác mua, nên em không cần bán cho anh nữa.
Em hoàn thành nhiệm vụ với doanh thu cao hơn anh ạ.
– Là sao? Nói rõ hơn tôi nghe?
Hắn bắt đầu lúng túng:


– Ý em là người bán hàng phải biết nên bán được cho ai, và nên bỏ cuộc
với ai. Anh rõ ràng không cần bút, còn em thì cần, nên thay vì bán cho
anh, em bán cho em, nhanh hơn và được giá hơn ạ.
– Ơ không phải là anh phải bán cây bút cho tôi sao? Tôi chưa hiểu?
Có gì đó trong trái tim hắn bỗng dưng tan vỡ. Hắn thở dài, rút cây bút
trong túi ra và nói:
– Thôi được rồi, anh viết tên anh cho em đi anh.
– Nhưng tôi không có bút.
– Đúng rồi, là quy luật cung cầu anh ạ.
Lão giám đốc mắt sáng rỡ, vỗ tay cái đét và cười to:
– Anh giỏi lắm! Dân bán hàng phải vậy chứ!
Và hắn được nhận. Mỗi ngày được giao nhiệm vụ lên Facebook spam tin
nhắn bán nhà.



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×