Tải bản đầy đủ (.doc) (13 trang)

Tập san về Thầy cô, Nhà trường và bạn bè

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (902.39 KB, 13 trang )

TRNG TRUNG HC C S BO THNH



Lụựp 92

CHAỉO MệỉNG 20/11
NAấM HOẽC 2016-2017

Su tm


Thầy giáo sau khi dạy cho học trò một bài học về lòng hiếu thảo
liền hỏi
trò Bi:
- Nếu em có hai cái nhà, ba em không có cái nào, em sẽ làm gì?
- Em sẽ cho ba một cái nhà.
- Giỏi lắm. Nếu em có hai chiếc xe, ba em không có chiếc nào,
em sẽ làm gì?
- Em sẽ cho ba một chiếc.
- Giỏi lắm. Em hiểu rất rõ bài thầy giảng. Một câu hỏi chót: Nếu
em để dành được 20.000 đồng, ba em lại không có đồng nào,
em sẽ làm gì?
- Em sẽ không cho ba đồng nào.
- Ủa sao kì vậy? Em cho ba một cái nhà, cho ba một chiếc xe, sao
em lại không cho ba đồng nào?
- Thưa thầy! Tại vì những thứ hồi nãy thầy hỏi em là những thứ
không có nên em có thể cho được, còn 20.000 đồng thì em có
nên em không thể cho ba em được.
Thầy: Bó tay.com.vn !!!


Truyện cười

Xa Cỡ Nào Nữa


Một bệnh nhân nói với bác sĩ nhân khoa:
- Tôi không thể nhìn thấy những vật ở xa.
Bác sĩ bảo
- Bây giờ ông thử nhìn xem ,có cái gì ở trên trời
Bệnh nhân đáp
- Mặt trời!
Bác sĩ hỏi
- Thế ông còn muốn nhìn xa cỡi nào nữa?
Bệnh nhân: Tôi!!!

Thơ

Thầy và chuyến đò xưa
Thầy và chuyến đò xưa
Lặn xuôi năm tháng yên trôi


Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặt cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều!
Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên.
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn trông tiếng cười
Giọt sương rơi mặn trên đời

Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian.
Tác giả: Nguyễn Thị Mai Chia

Thơ

Nghĩa Thầy Cô
Ơn bố mẹ sinh thành khó nhọc


Nghĩa thầy cô dạy học gian lao
Lời hay ý đẹp thầy trao
Chấp em đôi cánh bay vào tương lai
Trang vở cũ chưa phai màu thắm
Tình thầy cô vẫn đậm ánh hồng
Lái đò sang sông lòng không ngại khó
Mong em hiền đến bến vinh quang
Còn nhớ mãi khi nâng bài viết
Vẫn ghi hoài lúc luyện ghép câu
Tóc vươn bụi phấn bạc màu
Mong đàn em nhỏ mai sau nên người
Chôn sâu dạ những lời thầy nói
Giữ kín lòng nghề bao ý đẹp em mang
Một đời nghề giáo gian nan
Yêu nghề theo nghiệp không màng lợi danh.
Tác giả: Phan Ngọc Thái




Mẹ cha công đức sinh thành
Ra trường thầy dạy học hành cho hay


Muốn khôn thì phải có thầy
Không thầy đố mầy làm nên
“ Tôn sư trọng đạo “ là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Việt Nam ta bao đời
nay,nhưng không phải lúc nào ta cũng nhớ đến nó.Đôi khi ta mãi mê chạy theo
những thành tích ,cố gắn đạt được những giải thưởng của các cuộc thi mà quên
rằng đó không chỉ là nổ lực của bản thân mà còn là sự tận tâm dạy giỗ của các thầy
cô. Lời cảm ơn có lẽ là họ không mong nhận được nhiều, cái họ cần là sự quyết
tâm, có ý chí vươn lên và cả thái độ học tập của chúng ta, đó là món quà ý nghĩa và
sang trọng nhất đối với họ thay vì nhận được những món quà vật chất cầu kì, xa xĩ.
Có bao giờ bạn được khen là người lễ phép, biết tôn trọng người khác hay cách nói
chuyện thì thật trí thức khoa học chưa? Nếu có chắc hẳn là bạn sẽ nghĩ đó là ý
thức của bản thân đã có sẵn. Nhưng ít ai nghĩ phẩm chất ấy cũng là do thầy cô cho
chúng ta. Ngày ngày đến lớp, ta tiếp xúc với nhiều thầy cô giáo, cách nói chuyện
nho nhã, kính trên nhường dưới của họ đã tác động và tạo dần cho những thói quen
ấy. Nhờ vậy, ta trở thành một học sinh tốt biết giữ gìn khuôn phép, tinh thần học
hỏi cao, phong thái ung dung điềm tĩnh và biết tôn trọng lễ nghĩa nữa. Ngoài ra, họ
còn là một nhà tâm lí học đối với chúng ta. Những tiết học có bài tập khó hay quá
khô khan thường làm ta mệt mỏi thì câu nói bông đùa, mẫu chuyện vui của thầy cô
giúp ta vượt qua tất cả.
Đúng lúc như vậy, những mẫu chuyện vui hay những câu chuyện có ý nghĩa
của thầy cô là liều thuốc tốt nhất và có hiệu quả, làm cả lớp cười ngặt nghẽo hoặc
suy ngẫm về một nhân vật nào đó. Vậy nên tiết học vui vẻ và sôi động hơn. Thầy
cô còn là người cha, người mẹ cho chúng ta tất cả những thứ quí giá mà họ tích lũy
được suốt quãng đưởnng đời mà họ đã đi qua. Như vậy họ không chỉ ta những kiến
thức ta cần phải xây dựng cuộc sống, mà họ còn dạy cho ta những kinh nghiệm
sống, nuôi dạy tâm hồn ta bằng những bài học quí giá, sâu sắc. Họ là những người

cha, người mẹ thứ hai của chúng ta. Dưới ngôi nhà thứ hai ấm áp, họ giành trọn
cho ta tình yêu thương sự quan tâm, lo lắng hơn cả bản thân họ. Có đôi lúc ta mắc
phải lỗi lầm nhửng lời răn đe nghiêm khắc của họ chắc cũng làm ta khó chịu phần
nào. Nhưng nếu bình tâm nghe lời trách mắng, ta có thể sữa chữa lỗi lầm ấy. Rồi
khi đó, ta lại có thêm bài học quí giá.


“ Nghề giáo viên là nghề cao quí nhất trong tấ cả các nghề “. Một bác sĩ có
thể mỉm cười khi thấy bệnh nhân của mình hồi phục, một người thợ may có thể
nghĩ ngơi sau khi làm xong sản phẩm của mình, một kỉ sư xây dựng có thể yên tâm
khi đã xây xong một ngôi nhà vững chắc. Còn nghề giáo viên, sao khi đã hết mình
dạy dỗ các em học sinh, còn phải chờ một thời gian rất lâu mới có kết quả. Vì thế
Bác Hồ đã khẳng định : vì sự nghiệp 10 năm trồng cây, vì sự nghiệp 100 năm trồng
người. Cái nghề đòi hỏi người giáo viên phải chịu khó, tận tâm, ân cần, thức khuya
để soạn giáo án, dậy sớm để lên lớp đúng giờ… đã vậy, còn phải chịu đựng những
trò nghịch ngợm phá phách của bọn học sinh không biết nghe lời. Khó khăn là vậy,
dìu dắt, lèo lái con đò đưa từ thế hệ này sang thế hệ khác cập bến tương lai là công
việc và nghĩa vụ của họ. Với sự tận tình, tràn đầy niềm tin của họ, chuyến đò dù có
gặp trắc trở, gian truân đến đâu cũng sẽ lướt qua thật mạnh mẽ. Họ là kĩ sư tâm
hồn, là tâm gương sáng mà chúng ta noi theo.
Thầy cô ơi! Công lao to lớn của thầy cô là vậy, chẳng biết phải nói đến khi
nào cho hết. Nhưng vì việc học tập khá là bận rộn, chúng em thường hay quên lãng
đi công ơn to lớn ấy. Trong suốt một năm học dày, chỉ có ngày nhà giáo Việt Nam
là mọi giáo viên đều được học sinh nhớ lại sự tận tâm ấy, được học sinh bày tỏ tấm
lòng kính trọng, biết ơn và tri ân bằng cả tấm lòng của mình. Hãy xem như mọi
ngày đến trường đều là ngày nhà giáo Việt Nam để không bao giờ quên sự biết ơn
của mình với thầy cô- người luôn vững tay chèo đưa bọn trẻ sang sông.

Tác giả: Lê Thị Thùy Dương


Cảm nhận

NGHỀ DẠY HỌC


Có lẽ trong cuộc đời của mỗi người, cha mẹ là người cho ta hình hài, nuôi ta
khôn lớn, nhưng thầy cô lại là người có công rất lớn đã dạy dỗ ta nên người, cho ta
nguồn tri thức vô tận. Công lao của thầy cô đối với mỗi học sinh là vô cùng lớn
lao. Ngày 20 tháng 11 là ngày chúng ta tri ân đến thầy cô bằng tất cả tấm chân tình.
Thầy cô ơi! Thầy cô luôn chăm sóc, là người dạy bảo, hướng dẫn, giáo dục
cho ta, tận tình hết lòng vì học trò. Công ơn của thầy cô to lớn biết bao. Lúc ta
chập chững bước vào lớp một, ta còn rụt rè, sợ hãi, thầy cô đã đến bên động viên,
an ủi, đã dìu dắt, dạy dỗ và chỉ bảo. Khi thì chỉ cho ta học đếm, khi học viết và học
đánh vần từng bước từng bước chậm rãi ôn tồn giảng dạy cho ta bắt đầu làm quen
với năm học đầu tiền. Rồi lên lớp hai, ba, bốn, năm chúng ta phải tạm biệt ngôi
trường cấp một thân thương đã dìu dắt ta từ nhỏ, phải rời xa thầy cô đã giúp ta
phần nào trong tương lai phía trước của ta. Lên cấp hai cũng như bắt đầu vào một
khỏi đầu mới, tuy đã lớn hơn được đôi chút nhưng cũng không khỏi ngỡ ngàng.
Học chung với các bạn xa lạ, có thầy cô chủ nhiệm riêng và nhiều thầy cô bộ môn
khác. Thầy cô cũng tập cho ta làm quen với cách học mới, luôn quan tâm đến học
sinh. Gia đình bạn nào khó khăn, không đủ điều kiện đi học thì thầy cô cũng không
ngại, sẵn sàng giúp đỡ bạn. Khi có phong trào thi đua trong lớp thì thầy cô lại
chăm chút cho học sinh, luôn ở bên động viên, khích lệ, khuyên cả lớp phải đoàn
kết để cùng nhau vượt qua. Thầy cô luôn tỏ vẻ nghiêm khắc với học sinh nhưng
trong lòng thì lúc nào cũng yêu thương những đứa học trò bé bỏng của mình. Có
lúc cả lớp làm thầy cô giận bỗng thấy nhưng vết nhăn trên gương mặt. Thầy cô dạy
cho ta những lời hay, ý đẹp, cho ta biết bao kiến thức bổ ích. Suốt mấy năm liền,
thầy cô luôn sát cánh bên ta, kèm cập, trợ giúp để sau này ta sẽ có một tương lai
xán lạn. Thầy cô không chỉ dạy kiến thức mà còn dạy cho ta cả đạo đức, phẩm chất



của mỗi người. Không phải lúc nào thầy cô cũng nghiêm khắc, có lúc thầy cô bày
ra những trò chơi hài hước làm học sinh cười nghiêng cười ngã, tiết học đó thật vui
nhộn. Thầy cô là thế hệ đi trước, cũng từng học, từng được trải nghiệm đến hôm
nay thì truyền thụ lại những kinh nghiệm đó cho học sinh. Thầy cô như người lái
đò cho ta cập bến, mở đường chỉ lối để ta biết nhận thức được cái nào đúng, cái
nào sai để định ra con đường phía trước mình đi. Tất nhiên nếu ta không chịu học,
không được thầy cô chỉ dạy thì sao có thể thành đạt được. Cũng như chúng ta đi
học mà không chịu tiếp thu bài thì cũng vậy, Chúng ta phải biết thầy cô bỏ ra nhiều
công sức, tâm huyết của mình để soạn ra những bài giảng hay, dễ hiểu cho học
sinh dễ tiếp thu nên chúng ta cần nổ lực và nổ lực hơn nữa để không phụ lòng
mong mỏi của thầy cô. Mỗi năm đến ngày 20 tháng 11, lòng mỗi người lại dâng
lên cảm xúc khó tả, suy ngẫm về công ơn thầy cô đã giúp chúng ta khôn lớn đến
nay. Ngẫm nghĩ về mình đã làm gì cho thầy cô chưa, các bạn đã cố gắn dành
những chùm hoa điểm mười, những cành hoa, những cái nơ cài áo dâng tặng thầy
cô để tỏ lòng kính yêu công dưỡng dục mấy năm trời của thầy cô. Nhưng đối với ta
những thứ này chẳng là bao nhiêu so với công dưỡng dạy của thầy cô.
Mong sao thời gian chậm lại từng phút giây để chúng ta có thể tận hưởng
được những năm cuối cùng để được gần gũi hơn với thầy cô. Công lao của thầy cô
đã dạy dỗ sẽ được khắc ghi và hằng sâu vào trong lòng của mỗi học sinh. Chúc
thầy cô luôn vui khỏe, hoàn thành tốt sứ mệnh “trồng người” và hãy luôn:
“Vững tay chèo lòng không mệt mỏi
Hết chuyến này đến chuyến khác sang sông.”

Tác giả: Phan Trần Thùy Trang

Truyện ngắn

BUỔI HỌC ĐÁNG NHỚ



Là học sinh chắc hẳn các bạn đã không ít lần phạm lỗi, nhưng đối với tôi
một học sinh lớp chín, lần phạm lỗi đáng nhớ nhất là năm tôi học lớp tám. Đó là
một buôi học “trần trụi” từ trước đến giờ lớp tôi từng trải qua- tiết học hóa đầy sự
ân hận của chúng tôi…
Hốm ấy, cô cũng bước vài lớp như mọi khi. Thấy cô vào cả lớp đang nhốn
nháo đều đứng lên chào cô.
- Mời các em ngồi_ cô vừa nói vừa gật đầu đáp lại lời chúng tôi.
Bước tới bàn giáo viện, cô lấy cặp ra và mở sổ để gọi trả bài.
- Mai Ngọc An. Bạn đứng dậy, cúi mặt xuống bàn trả lời:
- Thưa cô, em không thuộc bài.
- Tiết sau cô gọi tiếp, nhớ học bài nha. Ngồi xuống đi!
Cô tiếp tục dò tên:
- Nguyễn Trọng Nghĩa
- Cô cho em nợ tuần sau em trả nha cô!_Bạn Nghĩa đáp.
- Lê Thị Trà My.
Bạn My cầm vở đi lên, đọc được khái niệm tính chất nhưng phần bài tập
bạn làm vận dụng không được.
- Hồ Hải Dương._Cô gọi.
- Thưa cô em không thuộc bài . Bạn Dương đáp với sự lo lắng.
- Đem tập lên đây. Cô đề nghị.
Bạn Dương đem tập lên
- Tại sao em không chép bài?
- Tại hôm đó em quên mang vở .
- Quên tại sao em không mượn vở bạn chép vào.
- Em….em…._Dương ấp úng trả lời cô.
Cô tức giận thở, dài rồi hạ giọng:
- Thôi được rồi, học xong mượn bạn chép vào, bữa sau cô kiểm, về chỗ đi.
Các em lấy tập ra học bài mới.
Ở trên cô đang viết tựa bài lên bảng thì phía cuối lớp các bạn ung dung nói

chuyện riêng, lớp lúc này ồn ào đến lạ. thấy thế cô vô cùng giận dữ:


- Đã không thuộc bài rồi mà giờ còn nói chuyện nữa à. Ngồi học không
chịu muốn quỳ học phải không? Cả lớp quỳ lên hết đi!
Cả lớp đều quỳ lên cả. lúc bấy giờ vẻ mặt cô bắt đầu tái đi và đượm buồn
lên hẳn.
-Kim Thoa! Đọc phần thí nghiệm _Cô gọi đọc bài
Nghe cô gọi mình, Thoa ngơ ngác quay sang khẽ nhỏ với bạn kế bên.
-Trang mấy vậy?_Vừa hỏi Thoa vừa lật sách một cách vội vã.
Sự vui vẻ lúc mới bước vào của lớp đã không còn nữa mà thay vào đó là
một nỗi buồn, thất vọng về những điều học trò của mình làm hôm nay. Cô mất đi
sự hăng say của một người giáo viên khi lên lớp, thốt ra đầy tuyệt vọng:
-Mở sách ra chép bài toàn bộ nội dung vào. Tiết sau tôi kiểm tra em nào
không có sẽ bị ghi vào sổ đầu bài. Vừa quỳ vừa chép đi. Học hành kiểu gì mà lơ đà
quá vậy, các em học cho chính mính chứ học cho ai. Đi học hay các em đi chơi mà
chỉ biết xách cặp vào đây ngồi nói chuyện._Cô nói với sự tức giận.
Tôi nhắc các bạn im lặng ghi bài. Lớp tôi lúc này rất yên tĩnh đến nỗi nghe
được tiếng gió và tiếng lá xào xạc ngoài sân, tiếng giáo viên lớp bên giảng bài.
-Các em làm cô thất vọng quá, tự chép bài rồi tự mài mò học đi, cô không
giảng bài đâu. Tới chừng thi thì hỏi sau không làm bài được.
Tôi và các bạn chỉ biết ngồi nghe và chép bài. Bỗng không còn nghe tiếng
cô nói nữa mà thay vào đó là một âm thanh nức nở nhè nhẹ. Tôi thì thầm với bạn
kế bên:
-Dung ơi, nhìn xem kìa, cô khóc phải không?
Dung quay lên nhìn cô rồi trả lời:
-Đúng rồi, cô khóc rồi kìa.
Một bạn thấy thế mạnh dạng hỏi cô
-Cô ơi cô khóc ạ cô?
Cô vội lau nhẹ khóe mắt, lắc đầu:

-Không có gì em ghi bài tiếp đi.
Lớp tôi nhìn cô sụt sùi mà ân hận, muốn xin lỗi cô nhưng không đủ can
đảm, chỉ biết im lặng thời gian cứ thế trôi qua…
“Tùng…tùng” tiếng trống vang lên báo hiệu hết tiết.
Cô vội bước ra tôi, cản bước:
-Cô ơi cô đừng buồn nữa. chúng em xin lỗi cô nhiều lắm. Xin lỗi cô!
Các bạn đều cùng nhau tiếp lời:
- Chúng em xin lỗi cô mà cô!
- Không có gì đâu._Cô đáp rồi đi mất cùng hai hàng nước mắt.
Sau khi tan học, tôi cùng một số bạn khác tìm gặp cô để xin lỗi. Chờ ở ngoài
phòng thay đồ một lúc không lâu, chúng tôi thấy cô bước ra, nhanh chân tiến lại:
- Cô ơi, thay mặt lớp, em xin lỗi cô. Mong cô đừng buồn cũng như đừng
giận lớp em.


Cô nghe thế, bắt đầu rưng rưng:
- Cô không có giận gì lớp em. Cô không sao. Các em về đi! Trễ rồi.
Nói rồi cô chạy ngay vào phòng, bởi cô không muốn chúng tôi nhìn thấy cô
khóc lên như một đứa trẻ. Chúng tôi cứ đứng bên ngoài và chờ được cô tha thứ.
Thấy chúng tôi mãi không chịu về, cô Hiệu phó từ văn phòng bước ra hỏi chuyện:
- Có chuyện gì thế? Sao các em không về mà đứng đây?
- Thưa cô, lúc nãy lớp em làm cô Hóa phải khóc, chúng em đến đây thay
mặt lớp xin lỗi cô vì những điều lớp em đã làm.
- Vậy cô các em đâu rồi?
- Dạ, cô trong phòng thay đồ ạ.
Cô Hiệu phó bước vào tìm cô Hóa, sau đó bước ra:
- Các em thấy đấy, nghề giáo khắc nghiệt như vậy đó các em ạ. Ai mà không
muốn được học sinh yêu quý, kính trọng. Nhưng để thực hiện được nhiệm vụ là
người lái đò đưa các em qua sông thì bắt buộc đội ngũ giáo viên chúng cô phải
nghiêm khắc trong việc giảng dạy học sinh để các em có thể nhận được những kiến

thức tốt, cố gắn học hành. Không phải ai cũng thông cảm và hiểu cho giáo viên,
cũng như những điều chúng em đã làm vừa nãy.
Chúng tôi ai nấy nghe xong đều gục mặt xuống, không dám ngẩn đầu lên.
Nhìn sau cánh cửa, tôi thấy thoáng qua cô Hóa đang lấp ló ở đó nhưng trông cô
vẫn chưa hết bùi ngùi. Cô Hiệu phó tiếp lời:
- Thôi các em về đi, cô Hóa để cô an ủi giúp cho. Không sao đâu, mai mốt
ráng học tốt làm cô vui lại. Về đi, trễ lắm rồi.
Nghe thế, chúng tôi vâng lời. Trước khi về, chúng tôi không quên chào cô
Hiệu phó và xin lỗi cô Hóa lần cuối:
- Cô ơi, chúng em xin lỗi. Chúng em xin phép cô về trước đây ạ.’
Lúc này, cô mới trả lời với giọng nói còn nất nhẹ:
- Ừ, về đi. Cô không có giận các em đâu.
- Dạ, tạm biệt cô. Đừng buồn nữa cô nha!
Bước ra về nhưng chúng tôi không khỏi ân hận trước những gì đã làm khiến
người cô phải buồn.
Không còn bao lâu nữa, chúng tôi sẽ xa mái trường này. Thời gian trôi qua
như dòng nước chảy, mấy ai trong chúng tôi sẽ về thăm lại trường xưa, thăm lại
thầy cô cũ. Vậy mà, chúng tôi lại làm thầy cô buồn, điều đó khiến tôi cứ ray rức
mãi. Tha thứ cho em cô nhé! Những đứa học trò dại dột, nông cạn và thiếu nghĩ
suy.
Tác giả: Nguyễn Thị Mộng Cầm

Sưu tầm

Những câu đố vui


1. Trên đồng có 6 con bò, đếm đi đếm lại chỉ có 12 chân. Hỏi tại sao?
2. Có một cây cầu có trọng tải là 10 tấn, có nghĩa là nếu vượt qua trọng tải trên 10
tấn thì cây cầu sẽ sập. Có một chiếc xe tải chở hàng, tổng trọng tải của xe 8 tấn

cộng 4 tấn bằng 12 tấn. Vậy làm sao bác tải xế qua được cây cầu nào mà không
cần bớt hàng ra khỏi xe?
3. Một kẻ giết người bị kết án tử hình. Hắn ta phải chọn một trong ba căn phòng:
phòng 1 có lửa cháy dữ dội, phòng 2 thì đầy những kẻ ám sát đang giương súng và
phòng 3 đầy những con sư tử đói trong 3 năm. Phòng nào an toàn cho hắn?
4. Hai con vịt đi trước hai con vịt, con hai vịt đi sau hai con vịt, hai con vịt đi giữa
hai con vịt. Hỏi có mấy con vịt?
5. Có bà kia không biết bơi, xuống nước là bả chết. Một hôm bả đi tàu, bỗng nhiên
tàu chìm, nhưng bả không chết là vì sao?
6. Con cua đỏ dài 10 cm chạy đua với con cua màu xanh dài 15 cm, con nào về
đích trước?
7. Câu này có nghĩa là gì: 1’=>4=1505
8.

Trả lời:
1.Vì con bò này cưỡi lên lưng con bò kia theo dây chuyền là vòng tròn nên mỗi
con chỉ có 2 chân.
2. Bác tài xế cứ đi qua cây cầu thôi, còn xe ở lại.
3. Phòng 3 vì sư tử đã chết hết vì nhịn đói quá lâu.
4. Có 4 con vịt.
5. Vì bà ấy đi tàu ngầm.
6. Con cua xanh sẽ về đích trước. Vì con cua đỏ đã bị luộc chín.
7. Một phút suy tư bằng một năm không ngủ.
8. 28 hình tam giác.

Người sưu tầm: Trần Thị Cẩm Tú




×