Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (55.76 KB, 2 trang )
Ngày xưa, có một cô gái bố mẹ chết sớm, phải đi ở cho hai mẹ con
nhà giàu nọ. Mẹ con chủ nhà tính tình hợm hỉnh, khắc nghiệt. Còn cô gái
nghèo thì hiền lành, xinh đẹp, chăm chỉ làm việc quần quật từ mờ sáng đến
tối mịt, nhưng vẫn bị mẹ con nhà chủ chửi mắng thậm tệ.
Mỗi ngày, cô phải hai buổi gánh nước xa chừng một dặm đường. Một
hôm, ra đến suối, cô gặp một bà cụ rách rưới xin ngụm nước. Cô vội rửa
sạch thùng, ra tận chỗ xa múc nước trong, hai tay nâng thùng nước cho bà cụ
uống.
Uống xong, bà cụ bảo:
- Con tốt bụng lắm, ta sẽ ban phép cho con, từ nay hễ con mở miệng nói
thì ra hoa, ra ngọc.
Cô gái cúi đầu cảm ơn, lúc ngẩng lên thì bà cụ đã biến mất. Cô gái
gánh nước trở về. Chủ nhà thét mắng hỏi vì sao cô về trễ, cô vội vàng chắp
tay xin:
- Con xin bà tha lỗi cho con.
Vừa nói bấy nhiêu thì hai đóa thơm phức và hai hòn ngọc sáng ngời từ
trong miệng cô bay ra.
Mẹ con chủ nhà rất đỗi ngạc nhiên khi nghe cô kể hết mọi chuyện, mụ
vội giục con gái ra suối lấy nước. Cô ta mang bình bạc đi. Ra đến suối thì
gặp một cô bé rách rưới, ghẻ lở xin nước. Cô ta bĩu môi nói:
- Con bé này! Tao ra đây để múc nước hầu mày à. Đừng mơ nhé con,
muốn uống thì xuống suối mà uống!
Em bé đó vụt hiện nguyên hình thành một bà tiên và bảo: “Mày xấu
bụng lắm. Đã thế ta sẽ truyền cho mày: từ nay hễ mày mở miệng nói thì nhả
ra rắn, ra cóc.” Cô ta hoảng sợ chạy về nhà, mụ mẹ đã săn đón từ cửa:
- Thế nào hả con?
Cô ta vừa đáp: “Mẹ ạ...” thì hai con rắn và hai con cóc từ miệng cô
chồm ra. Mụ mẹ hoảng hốt la thét:
- Trời ơi! Cái gì thế này? Con ranh ác nghiệt kia đặt đều hại mẹ con ta
rồi.
Mụ bèn vác gậy đánh đuổi cô gái.