Tải bản đầy đủ (.docx) (76 trang)

A Grown-up: Người trưởng thành khác xa một đứa trẻ lớn tuổi

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (159.76 KB, 76 trang )

TRƯỞNG
THÀNH

WADE LAGGER


Lời giới thiệu:
Đến một lúc nào đó, bạn bắt đầu có cái nhìn thông suốt với mọi chuyện.
Bạn sẽ nhận ra rằng trong cuộc sống này thứ khan hiếm nhất chính là niềm vui, là
sự hạnh phúc. Đó là thứ mà chúng ta phải dành cả cuộc đời để tìm kiếm! Bạn cũng
nhận ra rằng xã hội có rất nhiều những nghịch lý, bất công mà đôi khi sẽ không
bao giờ tìm được lời giải thích!
Bạn sẽ nhận ra rằng người trưởng thành rất khác với một đứa trẻ lớn tuổi! Có
những khái niệm, những lý lẽ mà chúng ta phải định nghĩa lại. Khi trưởng thành,
chúng ta mới nhận ra vấn đề phức tạp hơn chúng ta tưởng! Bạn phải tự chiêm
nghiệm để tự trưởng thành. Đôi khi để học được một điều gì đó chúng ta phải trả
giá khá đắt!
Bạn cuối cùng cũng hiểu rõ lí do vì sao những người bạn yêu thương lại rời xa bạn.
Hiểu được tại sao một người có thể yêu một người nhiều đến thế và tại sao dù được
yêu rất nhiều rất nhiều nhưng họ lại hoàn toàn không hề rung động. Bạn biết rằng
không thể xen vào cuộc đời của bất kì ai khi họ không cho phép, bạn không còn tò
mò về nỗi đau của người khác, không quan tâm đến những đổi thay xung quanh.
Những gì bạn làm, đôi khi chỉ là chấp nhận. Chấp nhận những điều sẽ đến và
những điều sẽ ra đi.
Để có được sự thấu hiểu này bạn phải trải qua bao nhiêu khổ đau, bao nhiêu đêm
khóc không thành tiếng, bao nhiêu vết thương lòng, chỉ có mình bạn biết. Cho đến
khi.. bạn bình thản trước những nỗi đau mới có thể hiểu rõ được mọi việc.
Hóa ra, quá trình trưởng thành lại khó khăn như thế…


Trưởng thành


Người trưởng thành khác với một đứa trẻ lớn tuổi. Thời gian có thể làm thay đổi
tính tình và dung mạo nhưng không thể làm cho một người tự nhiên trưởng thành.
Sự chính chắn của một người không phải do tuổi tác quyết định mà nằm ở sự từng
trãi. Sự trưởng thành là khi trải qua nhiều chuyện, thấu hiểu được nhiều điều. Càng
trải nghiệm, càng nghiền ngẫm, càng trưởng thành.
Chúng ta có những người trẻ chính chắn hơn độ tuổi của họ. Chúng ta cũng có
nhiều người tuy đã lớn tuổi nhưng chẳng khác nào một đứa trẻ. Qua cách nói
chuyện, qua hành động chúng ta có thể biết họ là người như thế nào. Có nhiều
người không có chí hướng, không đám phấn đấu, không dám vượt qua thử thách,
chấp nhận sống an phận và nhìn đời qua lăng kính màu hồng. Chúng ta chỉ trưởng
thành khi đã vượt qua nhiều đau đớn, nhiều khó khăn và sẵn sáng đón nhận những
thử thách lớn hơn.
Trưởng thành bắt đầu khi bạn nhận ra mình là ai, bắt đầu ngưng thôi than phiền,
không đổ lỗi nữa và bắt đầu làm việc để thay đổi bản thân. Trưởng thành không
phải là rành rọt thói thời rồi làm cho bản thân từ đơn giản thành phức tạp. Mà là
chính trong sự phức tạp của cuộc sống, vẫn có thể giữ tâm trí bình thản và nhìn
thấy điều đơn giản của vấn đề. Không có chuyện chỉ vì sống thêm một ngày nên
trưởng thành hơn một chút! Trưởng thành thật sự khó hơn thế rất nhiều!


Làm người tốt mãi có mệt không?
Có một người bạn, chỉ vì nấu ăn ngon, thành ra cứ khi nào tụ tập hội họp, bạn một
mình lo toàn bộ khâu nấu nướng ăn uống, những người khác chỉ ngồi khểnh bấm
chọn kênh tivi hoặc ngồi chí chóe tán phét. Thỉnh thoảng thấy bạn vừa kêu đau đầu
quá, vừa xắn quần chặt gà, vừa trông chừng hai cái bếp đang sôi hết cỡ. Nếu bạn
không đảm đương hết, hay nấu 1 món nào đó ít ngon, mọi người bắt đầu chê, hoặc
trêu, hoặc nhắc nhở.
Mình quen một anh phóng viên, anh biên tập trang rất tốt, anh chụp ảnh cũng tốt,
anh làm việc với họa sĩ cũng tốt, anh phản xạ và tiếp cận đề tài tốt. Kết cuộc, cứ kỳ
nghỉ mát của cơ quan thì anh phải ở nhà trực! Thậm chí cơ quan đi ăn tiệc kỷ niệm

ngày sinh nhật cơ quan thì anh cũng không được đi chơi, phải ở nhà làm việc. Chỉ
vì anh làm tốt quá, anh có thể bao quát được công việc, thế là sếp chỉ định anh ở lại
trực cơ quan, có gì còn làm được việc. Mà anh chỉ sơ suất điều gì đó là bị chỉ trích
liền, trong khi những kẻ làng nhàng khác, cười trừ một cái là xong lỗi.
Làm người tốt mãi có mệt lắm không?
Làm người giỏi mãi có mệt lắm không?
Hay tốt và giỏi chỉ mang lại phiền phức, đảm đang chỉ mang lại gánh nặng, tháo
vát mang lại quanh mình những người phụ thuộc và lười biếng, nổi bật sẽ mang lại
những chỉ trích, một người đẹp chỉ thiếu ngủ một bữa đã bị mắng là xuống sắc,
một đầu bếp chỉ một món ăn không ngon nấu trong cơn ốm, đã bị người khác dìm
hàng? Làm trăm việc tốt nhưng chỉ một việc đãng trí sơ sảy thì mọi thành quả đều
bị phủ nhận!
Người càng bao dung dễ tính, càng dễ bị trêu chọc, thậm chí bị đùa ác. Người càng
không để bụng, càng dễ bị người khác khinh khi, có làm gì quá đáng cũng chẳng
cần xin lỗi một tiếng, vì đằng nào bạn cũng sẽ bỏ qua và thứ tha?
Người càng giỏi, càng hay bị nhờ vả, nhờ làm hộ cái này cái kia.
Người càng xuất sắc, càng có nguy cơ bị chỉ trích từ những kẻ chưa từng gặp bạn
lấy một lần.
Người càng giàu, càng hay bị đòi hỏi tiền bạc. Thậm chí bỏ tiền đi du lịch cũng bị
dòm ngó, nói sao không để tiền đi chơi đó mà giúp kẻ nghèo? Và đám đông mặc
nhiên cho rằng, chỉ vì bạn giàu và chăm chỉ, bạn phải chịu trách nhiệm về cuộc đời
của những kẻ nghèo khó hoặc lười biếng nào đó.
Và nhen lên trong ta đôi chút bất bình, ấm ức? Và ta muốn không tốt nữa, không
giỏi nữa, không làm nữa, không nhận lãnh trách nhiệm nữa, không nỗ lực nữa,
không nhận lời nhờ vả nữa?
Bạn ơi, cái gì cũng có cái giá của nó cả! Tại sao ta phải bận tâm tới những người
không mấy giá trị trong mắt ta? Tại sao ta phải thay đổi giá trị cuộc đời mình chỉ vì
những kẻ vô liêm sỉ hoặc thiếu tự trọng nào đó?



Cứ sống tiếp tục, cứ đi con đường đã dẫn chúng ta tới vị trí hiện tại, cứ nuốt những
lời cay đắng vào trong lòng và mỉm cười. Trên thế giới này vẫn luôn có những
người sẳn sàng đón nhận và trọng dụng bạn, hãy kiên trì tìm kiếm! Nếu chỉ vì vậy
mà bỏ cuộc, thế chẳng phải những khổ sực suốt thời gian qua đều trở thành vô
nghĩa?
Ta là ai, ta tự biết.


Giàu có là xấu xa, nghèo khổ nhưng hạnh phúc?
Mỗi khi có chủ đề “ tiền bạc, giàu nghèo” là chúng ta đều nghe những lập luận
như: “Tiền không mua được hạnh phúc, tiền không phải là tất cả, những người giàu
đều là người keo kiệt, dù nghèo nhưng hạnh phúc vui vẻ là được…” Khi vẽ bức
tranh minh họa giữa người giàu và nghèo thì y như rằng người giàu luôn là những
người mập mạp bụng phình to. Cứ như thể ai giàu cũng mập và hễ ai mập thì đều
là người xấu, keo kiệt.
Tức cười là khi những lời nói trên đều xuất phát từ những người trong túi không có
tiền. Thường thì khi chúng ta có dư giả thứ gì đó thì thứ đó với ta không còn ý
nghĩa gì nhiều. Khi bạn có quá nhiều thức ăn, chưa bao giờ bị đói thì việc ăn uống
với bạn không có gì quan trọng cả. Điều này có nghĩa là chỉ những người giàu dư
tiền mới có quyền nói “ tiền bạc không quan trọng”. Nhưng chúng ta lại nghe đều
này từ những người đang còng lưng làm việc 8 tiếng một ngày hoặc hơn thế chỉ để
kiếm tiền, họ chịu cực chịu khổ đánh đổi mọi thứ, thời gian, vợ con, gia đình để
kiếm tiền. Cuộc sống mỗi ngày đều nhắc đến tiền, tiền nhà, tiền ăn, tiền học cho
con, tiền viện phí khi bị bệnh,…Họ kiếm tiền để sống qua ngày và chờ qua đời và
rồi họ nói tiền bạc với họ không quan trọng?!
Tiền không mua được hạnh phúc là đúng! Vì hạnh phúc và một dạng cảm xúc,
không thể định lượng và rao bán. Nhưng tiền bạc có thể mua được những điều kiện
để đổi lấy hạnh phúc. Người nghèo nói rằng tôi chỉ cần kiếm tiền đủ sống và hạnh
phúc mỗi ngày là được. Chính họ mới là những người ích kỉ khi chỉ nghĩ cho bản
thân mình. Chúng ta đứng nhìn người thân yêu của mình đau khổ vì bệnh tật rồi

chết đi chỉ vì mình không có tiền chữa trị, và chúng ta gọi đó là hạnh phúc? Một
người vô gia cư nghèo đói xin chút ta ít đồng, chúng ta chỉ biết cảm thương và lắc
đầu vì chính chúng ta cũng chẳng có lấy 1 đồng và rồi ta gọi đó là hạnh phúc…
Tiền không mua được hạnh phúc nhưng tiền mua được thuốc than và sự chăm sóc
của bệnh viện, người thân bạn khỏe lên và bạn được hạnh phúc. Tiền không mua
được hạnh phúc nhưng mua được thức ăn để no bụng, và ta cảm thấy hạnh phúc vì
được ăn no. Xã hội thích những lời hoa mỹ và rồi chúng ta dối lòng để chứng tỏ
mình thanh cao. Thanh cao hay hạnh phúc là do cách sống. Tiền không xấu và giàu
sang cũng không là cái tội. Tiền bạc chỉ làm nâng cao phẩm chất con người của


bạn. Bạn là kẻ ác thì tiền làm cho bạn tàn ác thêm, bạn là người tốt thích làm việc
thiện thì tiền giúp bạn làm được nhiều việc thiện hơn.
Bạn có quyền chọn cho mình cuộc sống an nhàn, nghèo khó. Nhưng hãy nghĩ đến
việc tiền đâu mà bạn sẽ chăm sóc cho cha mẹ, người thân của mình mỗi khi họ bị
bệnh. Cũng như việc bạn hoàn toàn có thể lựa chọn giữa việc cho người thân một
cuộc sống tiện nghi, thoải mái hoặc đứng nhìn họ chết đi vì bệnh tật do bạn không
có tiền trả viện phí.
Nếu nghèo khó hay giàu sang là sự lựa chọn của chính chúng ta. Bản thân chúng ta
biết rõ mình muốn gì. Đừng tự dối lòng mình cũng đừng chỉ nghĩ cho chính mình.
Bạn và người thân của bạn không thể an toàn cả đời được đâu!


Sai lầm lớn nhất
Tất cả chúng ta đều có chung một sai lầm lớn nhất! Đó là nặng lời và lạnh nhạt với
người thân. Nhưng lại vui vẻ và thân thiện với người lạ.
Chúng ta sẵn sàng dành tất cả bộ mặt xấu xí nhất của mình cho những người thân
bên cạnh ta, những người yêu thương ta và sẵn sàng giúp đỡ ta dù ta có nặng lời
với họ nhiều như thế nào đi nữa! Còn với những người lạ mặt ngoài kia, những
người đang giấu tất cả sự dối trá đằng sau nụ cười, những người luôn xuất hiện

trước mặt ta khi họ muốn lợi dùng ta, thì chúng ta lại dành những nụ cười, sự vui
vẻ, nhiệt tình với họ. Để rồi khi bị lừa dối, đau khổ, chúng ta lại quay về bên cạnh
những người mà ta đã từng lạnh nhạt với họ.
Bạn đã đối xử như thế nào với cha mẹ của mình? Bao lâu rồi bạn không gọi điện
thoại hỏi thăm họ? Bao lâu rồi bạn chưa gặp mặt họ? Có nhiều người trong chúng
ta chỉ gặp họ được 1-2 lần một năm, đến khi họ mất đi vĩnh viễn chúng ta mới hối
hận rằng ước gì mình thăm họ thường xuyên hơn.
Ngày sinh nhật của bạn, bạn tổ chức tiệc tùng thâu đêm với bạn bè, mọi người đến
tặng quà và chúc mừng bạn. Bạn cảm ơn tất cả mọi người nhưng chỉ duy nhất một
người bạn không nhớ đến và cám ơn đó là mẹ của bạn. Người mà chính ngày đó
tháng đó của nhiều năm về trước đã chịu bao nhiêu đau đớn chỉ để sinh bạn ra đời.
Mẹ bạn hoàn toàn có quyền loại bỏ bạn để không phải chịu đau đớn, giày vò nhưng
mẹ bạn vẫn sẵn sàng hy sinh vì bạn.
Đó là sai lầm chung nhất và lớn nhất của chúng ta. Nhận ra được sai lầm này là
điều tốt. Nhưng quan trọng hơn là bạn sẽ làm gì khi nhận ra được nó!


Động lực để cố gắng!
Nếu bạn chưa tìm được lý do mình phải cố gắng hoặc cần có chút động lực để cố
gắng đạt được điều gì đó. Hãy nghĩ tới những người mà bạn thương yêu!
Cố gắng để bố mẹ bạn không cần phải cúi đầu trước người khác vì tiền bạc. Người
ta sẽ nhìn vào sự thành công của bạn mà đối xử với ba mẹ bạn, hãy nhớ lấy!
Cố gắng để có thể thoải mái đứng bên cạnh người mình yêu! Dù người đó có
nghèo hèn hay giàu có, điều đó không quan trọng nữa. Nếu người đó giàu, bạn
cũng không bị nói là kẻ ham tiền! Nếu người đó nghèo, bạn cũng không cần lo vì
bạn đã đủ khả năng để lo cho cả hai và đứa con sau này rồi!
Cố gắng là vì tốc độ thành công của bạn phải nhanh hơn tốc độ già đi của bố mẹ!
Có thể bạn còn nhiều thời gian để vui chơi, nhưng họ thì không!
Đôi khi động lực chỉ là để bạn mua đồ không cần nhìn giá tiền, đi chơi không cần
tính toán trước. Ngay cả việc ăn uống mà còn chắt chiu thì lấy đâu ra hạnh phúc?

Điều đáng sợ không phải là có nhiều người giỏi hơn bạn, mà là những người giỏi
hơn bạn lại đang cố gắng nhiều hơn bạn. Thế nên chỉ cần bạn ngừng phấn đấu,
khoảng cách sẽ lại càng xa hơn!


Khi trưởng thành bạn sẽ nhận ra!
Bạn sẽ nhận ra muốn đạt được điều gì đó thì phải nổ lực giành lấy chứ không còn
đi xin như hồi còn bé. Trên đời này không có gì miễn phí. Thứ gì tốt thường khó
đạt được, nên nó chỉ dành cho người nổ lực đến cùng. Cái gì dễ dàng có được thì
thường không tốt!
Bạn sẽ nhận ra xây dựng mối quan hệ rất khó, giữ được mối quan hệ đó còn khó
hơn nhiều. Vun đắp mối quan hệ không phải là tìm điểm chung và khác nhau giữa
2 người. Mà là cùng nhau tạo ra những điểm phù hợp với cả 2.
Mọi thứ đều diễn theo luật nhân quả! Hãy luôn tin vào điều này! Nếu bạn chưa
nhìn thấy quả ngọt của mình thì hoặc là bạn gieo chưa đủ, hoặc là nó đang chờ một
cơ hội thích hợp và ập đến làm bạn bất ngờ! Có thể bạn không tin điều này là thật,
cũng không sao! Nhưng dù sao điều này cũng hướng bạn làm điều tốt, vậy thì cứ
tin tưởng cũng đâu mất mác gì.
Bạn cũng nhận ra rằng, cuộc đời này rất ngắn ngũi, không có thời gian để bạn buồn
bạn, ghet ghét, đố kị hay ngập ngừng do dự. Cơ hội sẽ đến gõ cửa nhà bạn khi bạn
thật sự sẵn sàng đón nhận bằng cách dọn dẹp hết những điều làm bạn tốn thời gian.
Nếu cơ hội chưa đến, có nghĩa là nhà bạn còn chứa quá nhiều buồn phiền, ganh tị
nên không có chổ cho cơ hội, hoặc cũng có thể do nhà bạn chưa có cửa! Cứ mãi
tốn thời gian vào những điều vô ích thì lấy đâu thời gian đi làm cửa nữa chứ!


Những người cần cám ơn!
Đừng bao giờ ghét những người hay đố kị với bạn. Thay vào đó là hãy cám ơn họ!
Vì chính họ mới là người nhận ra giá trị của bạn và thừa nhận rằng bạn giỏi hơn
họ! Khi nào vẫn còn người ganh tị với bạn nghĩa là bạn vẫn đang rất tốt. Càng có

nhiều người đố kị thì giá trị của bạn càng tăng!
Cũng đừng ghét những người đã từng lợi dụng bạn! Không có bằng cấp nào có thể
chứng minh giá trị của bạn tốt bằng việc có nhiều người lợi dụng bạn đâu! Ít nhất
là bạn có giá trị để người khác lợi dụng, thay vì buồn bực, hãy nghiên cứu xem họ
lợi dụng trên giá trị gì của mình và hãy phát huy nó tối đa. Họ đã giúp bạn tìm ra
điểm mạnh của mình. Việc còn lại là của bạn. Vì họ không có giá trị đó nên mới
cần đến bạn! Có lẻ đây là cách nhanh nhất để tìm ra điểm mạnh của bản thân! Nếu
bạn không biết mình có thể làm được gì, hãy cầu xin người khác lợi dụng bạn đi.
Nếu không ai thèm lợi dụng bạn.. thì thật đáng buồn!
Bạn có thể yêu cầu mình phải giữ chữ tín nhưng không thể bắt người khác phải giữ
chữ tín với mình. Bạn có thể bắt mình phải đối xử tốt với người khác nhưng đừng
kì vọng người khác phải đối xử tốt với mình. Mình đối xử với người ta thế nào
không có nghĩa người ta phải đối xử với mình lại thế đấy. Nếu không hiểu được
điều này, bạn sẽ tự chuốc lấy buồn phiền.
Đừng bao giờ trách người không giúp đở mình, cũng đừng giận người khác không
quan tâm mình. Sống trên đời ai cũng là một cá thể riêng biệt, vui buồn sướng khổ
đều tự chịu. Không ai gánh chịu giúp bạn điều gì vì tảng đá không rơi xuống chân
họ nên họ không hiểu được cảm giác của bạn.
Trên đường đời, người duy nhất có thể giúp ta là chính ta mà thôi. Người khác có
thể nâng bạn lên, nhưng đi hay không là tùy bạn!


Đừng chỉ nhìn vào lỗi lầm của người khác!
Một thầy giáo nọ viết lên bảng những phép tính đơn giản và cố tính viết sai 1 phép
tính. Viết xong, thầy giáo quay xuống thì thấy những học sinh đang cười. Thầy
giáo liền hỏi 1 bạn nguyên nhân thì bạn ấy chỉ ra phép tính sai của thầy. Thầy giáo
mĩm cười và nói với cả lớp: “ Thầy cố tình viết sai một phép tính để dạy cho các
em một bài học! Đây cũng là cách mà cuộc đời này sẽ đối xử với chúng ta. Thầy
viết rất nhiều phép tính đúng nhưng không ai thèm để ý đến mà chỉ cười nhạo chỉ
trích vì 1 phép tính sai của thầy! Người ta sẽ không ghi nhớ những việc tốt mà

chúng ta làm, nhưng sẽ luôn sẵn sàng có mặt để chỉ trích cười nhạo ta khi phạm
một sai lầm nhỏ nhặt. Hãy cứ mạnh dạng ngẩn cao đầu vượt qua những chỉ trích!”
Xã hội này ngộ như vậy đó! Một người làm trăm việc tốt, chỉ cần làm một việc
xấu, sẽ trở thành người rất xấu và bị bác bỏ mọi điều tốt kia. Một người làm trăm
việc xấu nhưng chỉ cần làm một việc tốt thì được xem là người tốt, đã ăn năn hối
cãi và sẵn sàng bỏ qua trăm việc xấu kia!
Nên nhớ! Không ai có quyền phán xét bạn vì họ không biết bạn đã trải qua những
gì và cũng sẽ không quan tâm lý do của bạn. Họ có thể nghe những câu chuyện của
bạn, nhưng họ mãi chỉ là người ngoài cuộc! Đừng bận tâm vào miệng lưỡi người
đời và cũng đừng bao giờ phán xét khi chỉ nhìn vào lỗi lầm của người khác!


Đổ lỗi cho công nghệ
Chúng ta đang sống trong một xã hội mà con người nhìn vào màn hành điện thoại,
laptop nhiều hơn nhìn mặt bạn bè. Nói chuyện với người thân và bạn bè bằng
những tiếng cạch cạch trên bàn phím và những icon thay cho cảm xúc thật của
mình. Chúng ta nói chuyện với người nào đó cách xa nữa vòng trái đất nhưng
không nhìn mặt người bạn đang ngồi đối diện mình. Và khi đi tìm nguyên nhân
cho sự lãnh cảm của xã hội ngày nay, chúng ta liền đổ lỗi cho công nghệ, cho
Facebook, cho mạng xã hội,…
Chúng ta đổ lỗi cho công nghệ - những thứ vô tri vô giác nhưng lại không đổ lỗi
cho chính mình – những người sử dụng công nghệ. Công dụng của những trang
mạng xã hội là dùng để kết nối với mọi người. Nhưng sử dụng chúng như thế nào
thì lại là chuyện của chính con người chúng ta. Chúng ta hoàn toàn có quyền
ngưng việc lạm dụng công nghệ, gập màn hình máy tính để nói chuyện với bạn bè
ở đối diện. Chúng ta có quyền thôi đăng những status cảm xúc lên Facebook để
sống thật với cảm xúc hiện tại của mình. Chính chúng ta lạnh nhạt với bạn bè của
mình chứ không phải công nghệ. Đừng đổ lỗi!



Con lừa bị dắt mũi!
Xã hội ngày nay sự nổi tiếng có thể làm được tất cả. Rất nhiều người đang cố gắng
để được nổi tiếng, nhưng thay vì phát triển tài năng, họ chọn cách làm nên tai tiếng
bằng mọi giá, mọi thú đoạn.
Một cô gái muốn được nổi tiếng và chọn cách khoe thân lên mạng xã hội hoặc
những phát ngôn gây sốc nào đó. Và rồi rất nhiều người xem, bình luận và share.
Vài người ủng hộ, Nhiều người lên án. Chúng ta lên án hành động đó bằng việc
xem và chia sẽ những bài đăng đó kèm theo lời nhận xét của mình. Nhưng không
ai biết rằng chúng ta vừa là một con lừa bị dắt mũi. Chính chúng ta là người giúp
họ nổi tiếng, giúp họ thành công. Chúng ta càng xem càng chửi rủa, họ càng đạt
được mục đích. Trớ trêu làm sao, những người ghét họ lại là những người giúp họ
thành công nhanh nhất. Khi một ca sĩ vừa cho ra một bài hát. Fan của ca sĩ đó chưa
kịp xem thì những antifan là những người xem đầu tiên, bình luận đầu tiên và share
đầu tiên. Những lời miệt thị nặng nhẹ của bạn không hề làm tổn hại đến họ vì họ
không hề quan tâm, điều họ quan tâm là bạn vừa giúp họ quản bá sản phẩm của họ.
Nếu bạn không tìm được cách nào hay hơn để giải quyết vấn đề thì điều duy nhất
mà bạn có thể làm là đừng giúp họ đạt được mục đích bằng cách xem họ không tồn
tại. Mục đích của họ là được nhiều người biết đến, thế thì có gì thất bại hơn khi sau
bao nhiêu cố gắng nhưng chẳng ai quan tâm. Nhưng hình như rất ít người làm
được chuyện này, vì hầu hết mọi người không thoát khỏi sự tò mò và phán xét
người khác để nâng cao giá trị của mình. Họ nghĩ rằng khi miệt thị người khác thì
giá trị của họ sẽ tăng lên. Không đâu! Đại nhân quan tâm chuyện đại sự, tiểu nhân
quan tâm chuyên tiểu tiết. Có rất nhiều chuyện quan trọng hơn, ảnh hưởng đến
chính bạn hơn là chuyện quan tâm một cô gái nào đó khoe thân trên Facebook.


Đừng nghĩ bạn là người tốt
Chắc hẳn chúng ta đã nghe đến câu nói: “Xã hội không sợ hãi trước sự tàn độc của
kẻ ác mà chỉ sợ hãi trước sự im lặng của người tốt.” Chính sự im lặng của người
“tốt” mới làm cho xã hội xấu xa thêm. Đừng cho rằng mình vô tội khi chứng kiến

hành vi xấu xảy ra mà không làm gì hết. Chúng ta thường tự cho mình là người tốt,
cho mình thanh cao và lương thiện chỉ vì đã không làm việc xấu. Nhưng chúng ta
không biết rẳng, nếu chúng ta không có hành động gì khác để ngăn chặn việc xấu
xảy ra mà chỉ dừng lại ở việc bày tỏ sự thương hại thì chúng ta chẳng khác gì tòng
phạm.
Đừng nghĩ rằng mình là người tốt. Chúng ta không tốt như chúng ta nghĩ. Chỉ là
chúng ta chưa có cơ hội để làm việc xấu. Khi đứng trước những lựa chọn khắc
nghiệt, giữa sự sống và cái chết thì chúng ta mới biết được bản chất thật của chính
mình. Khi còn một mẫu bánh cuối cùng, bạn sẽ nhường cho người khác và chấp
nhận hy sinh? Hay cả 10 người sẽ cùng tranh đấu nhau để được sinh tồn?


Tôi tài giỏi, bạn chưa chắc


Đây là câu nói phủ định lại tựa đề một quyển sách khá nổi tiếng “ tôi tài giỏi bạn
chưa chắc” của tác giả Adam Khoo. Tôi không tin lắm vào câu đó, theo tôi, nó phải
là: “ tôi tài giỏi, bạn phải hơn thế” . Đều này không có nghĩa là bạn sẽ có kết quả
hơn tôi, nhưng chắc chắn rằng bạn phải cố gắng nhiều hơn tôi!
Chúng ta không nói về kết quả đạt được, chúng ta sẽ nói về sự cố gắng. A và B
cùng thi nhau chạy trên một con đường mang tên thành đạt. Cả 2 đều nó năng lực,
kiến thức và sự cố gắng như nhau. Thế chẳng phải xuất phát điểm của ai thấp hơn
sẽ mãi mãi bé hơn sao? A sinh ra đã có gia đình giàu có, cha mẹ sẵn sàng chi vốn
và chỉ dẫn cho con để kinh doanh, B sinh ra ở gia đình nghèo khó, cha mẹ bệnh tật
và mang nợ nần. Nếu chỉ có gắng như nhau thì khi B trả được nợ cho gia đình thì A
đã đi trước một đoạn. Khi B có đủ vốn như cha mẹ A cho lúc đầu thì A đã có một
gia tài. Để B theo kịp A, B phải cố gắng, cố gắng hơn A rất rất nhiều.
Các nhà tuyên truyền động lực nói rằng: Họ làm được thì bạn cũng làm được. Các
bạn trẻ làm giống như họ bảo nhưng lại không đạt được kết quả như họ và bắt đầu
than phiền. Ngây thơ làm sao! Chúng ta chỉ nhìn thấy kết quả nhưng không nhìn

thấy con đường đi của họ, sự nỗ lực của họ. Chúng ta không thể đạt được như họ
chỉ vì làm giống họ. Chúng ta phải làm hơn họ! Đừng mong đạt được thành công
nếu như cố gắng chưa đủ nhiều. Hãy cố gắng nhiều hơn để rút ngắn khoảng cách
từng chút một!


Chúng ta có khiêm tốn không?
Nếu trả lời không, bạn khá trung thực. Nếu câu trả lời là có thì bạn đã không còn
khiêm tốn rồi. Nếu bạn biết mình khiêm tốn thì bạn đã không còn khiêm tốn nữa.
Con người chúng ta ai cũng muốn chứng tỏ mình giỏi hơn người khác, thích được
sự kính trọng, ngưỡng mộ từ người khác. Nhưng vì xã hội thích những người hoàn
mỹ, luôn cơ ngợi những người có tài có đức bằng những quy chuẩn nào đó và
trong đó có khiêm tốn. Thế nên chúng ta luôn mở miệng nói rằng mình khiêm tốn,
cố gắng che dấu sự khoe khoang để chứng tỏ mình khiêm tốn. Khi chúng ta phải cố
gắng để làm điều đó thì bản thân chúng ta biết rõ mình không phải loại người vĩ
đại như chúng ta nghĩ. Chúng ta chỉ đang giả bộ khiêm tốn.
Việc giả bộ không sai trái, nhưng để khiêm tốn thật sự rất khó. Đó là cả một sự tập
luyện để thành thói quen. Bây giờ chúng ta có bao giờ thúc ép hay giả bộ mình
phải đánh răng vào buổi sáng không? Đánh răng vào buổi sáng đã trở thành thói
quen cơ bản đến mức chúng ta thực hành nó mà không cần nghĩ ngợi bất cứ điều
gì. Đến khi nào những đức tính như khiêm tốn trở thành một thói quen cơ bản thì
đó mới là khiêm tốn thật sự. Đừng chỉ vì đang tập luyện để khiêm tốn mà tự nhận
mình là người khiêm tốn. Khiêm tốn khó hơn rất nhiều. Vì nó là một sự lựa chọn
chứ không phải bản năng!


Chúng ta chưa phải là “NGƯỜI”
Chúng ta nuôi được bản thân mình – Loài vật nào cũng làm được việc này. Chúng
ta nuôi được gia đình mình – Loài vật làm tốt việc này hơn cả bạn. Chúng ta giúp
ích được cho xã hội - các con thú sống theo bầy đàn cũng làm được vậy thậm chí

con ong, con kiến còn làm tốt hơn vạn lần. Thế chúng ta có khác gì với những con
thú kia? Chữ “ người” kia phải như thế nào mới đạt được?
Chúng ta được gọi là con người vì từ xa xưa chúng ta được đặt tên như vậy, cũng
như chó, mèo. Chúng ta chỉ là một loài trong muôn vạn loài trên Trái Đất, mỗi loài
có hình dạng riêng, ngôn ngữ riêng. Chữ “ Người” mà chúng ta cần đạt tới đó là
đỉnh điểm của sự tiến hóa mà chúng ta đang phát triển mỗi ngày để đạt được. Phải
chăng đó chính là sự yêu thương, không chỉ dừng lại ở bản thân, gia đình, đồng
loại mà là tất cả sự sống trên thế giới này, yêu thương tất cả những loài vật khác.
Những loài vật chỉ yêu bầy nhóm của nó và tấn công những kẻ khác. Vậy đó chính
là sự khác biệt giữa người và vật.
Nhưng ngày nay chúng ta thấy rất nhiều cảnh tượng các con vật khác loài yêu
thương bảo vệ nhau và chúng ta cũng thấy chính “con người” giết hại đồng loại
của mình. Để làm người. Rất khó.


Nên giải thích với những người không tin mình?
Chúng ta thường nghe những lời khuyên rằng chúng ta cần phải cải thiện các mối
quan hệ của mình, nói chuyện với những người không thích mình để giải quyết
mâu thuẫn. Không! Đừng làm việc đó. Đừng cố giải thích bản thân mình với bất kì
ai, những người tin bạn thì họ không cần bạn giải thích, còn những người không tin
bạn thì sẽ không bao giờ tin lời bạn nói.
Người thích bạn nhìn bạn toàn là ưu điểm! Người ghét bạn nhìn ưu điểm cũng
thành khuyết điểm. Chúng ta sinh ra không phải để làm vừa lòng tất cả mọi người,
ngay cả Chúa hay Đức Phật cũng không làm được việc này! Nếu không, cả thế giới
này chỉ theo 1 tôn giáo! Việc chúng ta cần làm là tìm kiếm những người tin tưởng
mình và đừng bao giờ làm tổn thương họ!


Tha thứ có dễ không?
Bất kì ai trong chúng ta đều đã có những chuyện buồn mà nguyên nhân là do người

khác đem đến. Có thể chúng ta đã từng bị bạn bè phản bội, từng bị người yêu bỏ
rơi,…Những lúc đó chúng ta tin rằng cuộc đời này chúng ta không bao giờ tha thứ
cho họ.
Nhưng hãy thử nghĩ lại xem, có phải theo thời gian, chúng ta đã quên rằng những
chuyện buồn đó và với họ, tất cả chỉ là 1 kỉ niệm nào đó chứ không còn thù ghét
như xưa! Chúng ta đã dần tha thứ cho những người làm mình tổn thương, chúng ta
không chủ động làm việc đó mà do thời gian làm việc đó. Trước sao gì chúng ta
cũng sẽ quên, tha thứ thật sự rất dễ! Nhưng để tiếp tục tin tưởng lại lần nữa mới là
điều khó khăn.
Tha thứ cho người khác giúp chúng ta quên đi nỗi buồn, nhưng tiếp tục tin tưởng
làm chúng ta sợ hãi vì sợ bị phản bội lần nữa!


Bất kì ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc
Đây là câu tuyên ngôn vĩ đại nhất mà nhân loại có được. Chúng ta nghe trong Hiếp
pháp Mỹ, nghe trong Luật nhân quyền quốc tế. Chúng ta biết nó nhưng không ai áp
dụng nó cho cuộc sống của mình.
Chúng ta luôn để phiền não quay quanh mình mà không thể buông bỏ. Chúng ta
luôn có lý do để giữ lại chúng nhưng không tìm lấy 1 lý do cho mình từ bỏ chúng.
Chúng ta tự giam cầm mình trong địa ngục mà quên đi rằng có cuộc sống vui vẻ
hạnh phúc mới là điều quan trong nhất.
Cuộc sống ngắn lắm, đời người chỉ có 900 tháng, lấy đâu thời gian cho bạn buồn
phiền? Nơi nào hạnh phúc thì đi, việc gì hạnh phúc thì làm miễn đừng xâm phạm
đến lợi ích của người khác. Thứ gì làm ta hạnh phúc thì ở lại, thừ gì khiến ta không
vui thì kiên quyết tránh xa nó. Nếu không có lý do, hãy tự tạo lý do!


Công lý có thật sự tồn tại?
Chúng ta đã chứng kiến rất nhiều điều bất công trong xã hội này. Đến nỗi chúng ta
không còn tin vào sự tồn tại của công lý.

Xã hội có những kẻ ác phạm tội kinh khủng mà chúng ta phẫn nộ chỉ muốn giết
chết kẻ đó để hắn không còn tồn tại ở thế giới này. Nhưng nếu chúng ta giết họ thì
lại bị phạm tội giết người.
Câu hỏi đặt ra là những kẻ đó có được xem là người không? Là người thì không
thể làm những điều như vậy được, nhưng nếu không được xem là người thì khi giết
họ, chúng ta có bị xem là giết người?
Chúng ta đặt ra luật pháp để bảo vệ loài người, bảo vệ lẽ phải. Nhưng những luật
pháp đó cũng do chính chúng ta đặt ra trong quá trình đi tìm công lý và nó hoàn
toàn không hoàn hảo và có thể sẽ không bao giờ hoàn hảo.
Chúng ta có những quy tắc riêng của mình để phán xét đúng sai. Chúng ta chiến
đấu cho niềm tin vào công lý của mình. Và nếu người khác cũng làm như vậy thì ai
sẽ là người đúng? Thật sự chúng ta vẫn đang mơ hồ về câu hỏi công lý là gì và nó
có thật sự tồn tại ở thế giới này không!?


Hãy làm tất cả những gì mình thích… nhưng
Hãy sống cuộc sống của chính mình, hãy làm những gì mình thích nhưng tuyệt đối
không được ảnh hưởng đến người khác. Cuộc sống quá ngắn ngũi thế sao phải
sống theo ý của người khác. Thích ăn thì ăn, thích ngủ thì ngủ, thích gì làm đó.
Đừng để người khác nói rằng ăn nhiều là mập thế nên bạn không dám ăn, ngủ
nhiều là xấu thế nên không dám ngủ. Bạn thích rượu bia, cứ việc uống. Nhưng:
Không được ăn thức ăn của người khác. Không được lấy tiền người khác, tiền cha
mẹ mua thức ăn. Hãy phục vụ điều mình thích bằng chính đồng tiền do tự tay mình
làm ra.
Thích ngủ thì ngủ nhưng đừng lấy thời gian đang làm việc cho người khác ra ngủ.
Như vậy là bạn đang chiếm dụng thời gian của công ty. Muốn ngủ mà không ai
quấy rầy thì hãy cố làm giàu đi để khỏi phải làm thuê cho ai cả rồi bạn ngủ cả đời
cũng được.
Thích rượu bia cứ uống, sức khỏe là của bạn. Bạn tự chịu trách nhiệm với nó.
Không dùng tiền gia đình để chơi bời, không được phiền người khác chăm sóc

mình khi bạn bị bệnh sao này. Hãy tự kiếm nhiều tiền để uống bao nhiêu thì uống
và trả tiền cho người khác để họ chăm sóc khi bạn bệnh.
Bạn có quyền làm điều mình thích nhưng bạn phải tự chịu trách nhiệm với nó,
tuyệt đối đừng làm phiền người khác. Đừng viện lý do sống theo sở thích để hưởng
thụ cuộc sống của bạn nhưng lại dùng tiền của người khác hay bắt người thân cực
khổ lo cho bạn khi nằm viện.
Đừng đua xe ầm ĩ ở đường phố rồi nói rằng bạn sống vì đam mê, Đó không phải là
nơi để bạn thực hiện. Hãy đến những đường đua được cấp phép, những cuộc đua
được tổ chức hợp pháp, nơi mà bạn có thể thành công từ đam mê tốc độ của mình.
Chứ không phải trở thành một kẻ rác rưởi của xã hội vì làm ồn đường phố và an
toàn của người khác.


Mọi người đều mong bạn thành công
Chúng ta không hề ghét bỏ, ganh tị gì với những người như Bill Gates, Steve
Jobs,.. Nhưng chúng ta luôn ganh tị với những người bạn của mình, đồng nghiệp
của mình khi họ thành công, thăng chức… vì họ cũng đi trên con đường của mình.
Thời đi học, chúng ta ganh tị với những người học giỏi hơn ta vì ta cũng muốn học
giỏi nhưng không làm được. Lúc đi làm, ta ganh tị với những đồng nghiệp của
mình khi thấy họ thăng chức giàu có vì bạn cũng muốn được như vậy nhưng không
làm được. Chúng ta không ganh đua với tên giám đốc kiếm được hàng triệu đô mỗi
năm nhưng ganh tị với người bạn kiếm được mức lương cao hơn mình rất nhiều
mặt dù lúc đi học họ học cũng không hơn bạn thậm chí tệ hơn bạn. Và trong
khoảnh khắc, chúng ta ước gì người bạn đó bị thất nghiệp.
Thế đây, con người chúng ta cũng cầu chúc và hy vọng cho người khác thành
công… chỉ trừ những người bạn của mình.


×