Tải bản đầy đủ (.docx) (6 trang)

Kịch bản tuyên truyền học tập Bác Thái độ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (112.53 KB, 6 trang )

Chủ tịch Hồ Chí Minh đã đi xa chúng ta gần nửa thế kỷ nhưng tư tưởng, đạo
đức và phong cách của Người luôn là bài học lớn, sâu sắc để mỗi chúng ta tiếp tục
nghiên cứu, học tập và làm theo. Mỗi lời nói, hành động của Bác dù rất khiêm tốn,
giản dị nhưng bao giờ cũng hàm chứa những bài học đạo đức nhân văn. Bất cứ ai
soi mình vào tấm gương của Bác cũng đều tìm thấy cho bản thân những điều có thể
học tập và làm theo. Nhất là đối với cán bộ phải thường xuyên giữ mối liên hệ mật
thiết với dân, gần dân, trọng dân, học dân, lắng nghe dân và nêu cao ý thức tinh
thần, thái độ phục vụ nhân dân. Sau đây mời quý vị và các bạn cùng nghe câu
chuyện truyền thanh học tập Bác về thái độ tiếp dân do Đoàn Quý biên soạn
Thái độ
Lan: (nhạc Tình Đẹp Mùa Chôm Chôm)Nhớmùa chôm chôm trước/ Mùa chôm
chôm kỷ niệm với bao nhiêu nồng thắm/Có một chàng thiếu niên nơi đô thành tìm
xuống Vĩnh Long thăm bạn hiền/ Định mệnh xui khiến nên sắp đặt chuyện tình
cờChẳng hẹn mà nên thơ/ Khi xe vừa đổ bến/ Cô em cười tươi thắm mời anh mua
chôm chôm…
Hoa: trời, làm cái gì mà vui dữ vậy bà, bữa nay gặp được chàng trong mơ hả?
Lan: phải vui thôi, không phải gặp được chàng, mà là hoàng tử, hoàng tử của lòng
tôi. Ôi, thiệt là đẹp trai quá đi…
Hoa: trời, nhìn như vậy mà cái mặt mê trai thấy ớn.
Lan: đó là ước mơ của tôi, nói cho bà biết nghen, không phải ai muốn vô tôi cũng
được đâu nghe, phải là hoàng tử mới được, bà biết tiêu chuẩn của tôi là gì không?
Hoa: tiêu chuẩn của bà là gì?
Lan: tiêu chuẩn của tôi là phải 4G.
Hoa: à, 4G là ai mà sử dụng điện thoại 4G đó hả?
Lan: nói bà dốt mà bà không chịu, mai mốt lên in tơ nết học đi nghe, 4G ở đây là
NHÀ GIÀU, ĐẸP GIAI, HỌC GIỎI và Ở GIƠ, biết chưa?
Hoa: tôi thấy ba cái tiêu chuẩn đầu thì được đi, còn cái cuối, gì mà ở giơ, nghe
thấy mà ghê quá hà.
Lan: bà không biết gì hết, lấy chồng mà ở giơ, về nhà mình khỏi phải giặt quần áo,
như vậy khỏe quá còn gì. Bà thấy bà Phó CT không, lấy chồng gọn gàng, sạch sẽ
làm gì, về nhà cái gì ổng cũng đòi phải ngăn nắp, sạch sẽ, như vậy thì ai mà làm


cho nổi.
Hoa: bà nói phải hé, lần này tôi phải nghe bà, kiếm chồng phải đủ 4G mới được.
Lan: phải như vậy thôi, mình là những người phụ nữ đẹp mà (cười)…
1


Hoa: thôi, lên làm nè bà, ở đây một hồi Phó CT mà thấy là bả la quát quát lên bây
giờ.
Lan: sợ gì chứ, giờ còn sớm mà…
Hoa: chết rồi, phải chi nhắc tiền nhắc bạc mà nhanh thì hay quá, tới rồi kìa.
Phó CT: (đi lại) sao giờ này mà hai cô còn ngồi ở đây, hai cô biết giờ này là mấy
giờ chưa?
Lan: còn sớm mà chị..
Phó CT: cô nhìn đồng hồ coi mấy giờ mà sớm… lúc nãy tôi đi ngang phòng, thấy
cả chục người dân đang chờ hai cô kìa, người dân kiếm hai cô làm việc, mà tôi
phải xin lỗi bà con, rồi đi kiếm hai cô nè.
Lan: chờ có chút có gì đâu chị?
Phó CT: cô nghĩ đi, hơn cả chục người chờ cô, mỗi người một chút thì là bao
nhiêu? Bà con đến đây thì mình phải có trách nhiệm tiếp và làm nhanh công việc
cho bà con chớ.
Lan: nhưng mà…
Hoa: dạ, hai em biết rồi, để hai em đi làm việc, chào chị…(đi vào làm)
Lan: làm cái gì mà bà sợ bả dữ vậy, để tôi nói chuyện với bả.
Hoa: mình sai như vậy rồi còn nói cái gì nữa?
Lan: mệt bà ghê luôn vậy đó.
(---nhạc chuyển---Lan lên phòng làm việc để tiếp người dân)
Lan: (kêu) ai có chuyện gì cần giải quyết không?
Bà năm: (trả lời từ xa)tôi….(đi lại chậm chạp)
Lan: (la) cái bà già này, làm cái gì mà như rùa bò vậy, bà biết là một ngày tôi biết
nhiêu là việc hay không?Nhanh lên cho tôi nhờ cái coi.

Bà năm: tôi… để tôi nhanh…
Lan: rồi bà làm cái gì?
Bà năm: cô giúp tôi làm cái giấy khai tử cho ông nhà tôi.
Lan: rồi ổng chết năm nào?
Bà năm: năm nào?Tôi cũng không nhớ nữa, hình như là năm 2000 thì phải.
Lan: mệt bà này ghê vậy đó, chồng chết năm nào cũng không nhớ là sao, giờ bà
phải biết ổng chết năm nào để làm mới được.
Bà năm: giờ tôi phải làm sao hả cô?
Lan: bà hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Thôi, giờ vầy, bà về hỏi con cháu bà coi còn nhớ
năm của chồng bà chết không, rồi lại đây.
Bà năm: vậy thôi, tôi về(đi ra).
2


Lan: (nói một mình)mệt ghê vậy đó, làm mà không biết cái gì hết à. (kêu) người kế
tiếp…
(xong một ngày làm việc tại UB, Lan về nhà với vẻ bực bội)
Lan: (la) cả nhà chết đâu hết rồi, sao không thấy ai hết vậy nè?
Bà tám: (đi ra)ủa, Lan con mới về hả?
Lan: bộ má không thấy sao mà còn hỏi, nguyên ngày làm việc mệt gần chết, về
nhà không thấy ai rót cho lý nước uống.
Bà tám: ừ, má quên(rót nước)……nè con. Bữa nay con làm mệt lắm hả?
Lan: (vừa uống nước vừa trả lời) mệt chứ sao không, cái xã gì đâu… không ai biết
cái gì hết, chuyện lớn cũng hỏi, chuyện nhỏ cũng hỏi.
Bà tám: thì bà con không biết thì hỏi, bà con mình phần lớn là nông dân không hà.
Con biết thì con chỉ bà con…
Lan: thôi, mệt quá hà, làm đã mệt, về con nghe má giảng đạo nữa, rồi thằng Tuấn
nó đi đâu mất tiêu rồi, sao về nãy giờ không thấy nó gì hết vậy?
Bà tám: nãy nó vừa học xong, nó xin má ra ngoài bãi cỏ đá banh với tụi bạn rồi.
Lan: học hành không lo học, tối ngày đá đá, đá cho gãy giò rồi về đây báo.

Bà tám: đâu có dữ vậy con.
Lan: má tối ngày binh vực nó hoài nó làm lừng đó.
Bà tám: kìa, thằng Tuấn về kìa con.
Tuấn: (đi vào) thưa má con mới về, thưa chị hai em mới về.
Bà tám: ừ, con vô nhà coi tắm rửa rồi ra ăn cơm.
Tuấn: dạ.
Lan: đứng lại đó, làm cái gì mà tối ngày tao không thấy mầy làm cái gì hết vậy, tối
ngày đá banh đá banh… đá cho dữ vô, rồi tới chừng nào gãy giò thì đừng có về
đây báo tao nghe.
Tuấn: mệt chị quá hà, đi thì thôi, về nhà là nghe chị giảng đạo hà, chị có tốt lành
hơn ai mà chị dạy người ta.
Lan: mầy… mấy dám nói chuyện với chị mầy như vậy đó hả? má… má coi nó kìa,
má dung túng nó riết… giờ nó nói chuyện như vậy đó…
Bà tám: thôi, hai đứa cho má xin, chuyện gì đâu mà hai đứa làm dữ hà… mỗi đứa
nhịn một câu cho êm nhà êm cửa.Hai chị em mà như chó với mèo vậy đó.
Tuấn: má nói chị hai kìa, con có làm gì đâu mà tối ngày kiếm chuyện với con hoài
vậy chứ.
Lan: không làm gì tao mới nói mầy đó, tối ngày không thấy mầy làm cái gì hết, hở
chút là đi, hở chút là đi…
3


Tuấn: em đi hồi nào, có chị đi thì có, chị đi nguyên ngày thì làm sao mà thấy em ở
nhà được. Đi ở ngoài đường thì nghe người ta mắng vốn, còn về nhà thì nghe bà
giảng đạo, mệt ơi là mệt…
Lan: mầy nói người ta mắng vốn, mà người ta mắng vốn cái gì?
Bà tám: người ta mắng vốn cái gì vậy Tuấn con?
Tuấn: thì người ta nói mầy về nói lại bà chị của mầy nghe, làm không biết được
cái gì hay ho mà nói chuyện thấy ghét.
Bà tám: đó, má nói với con rồi mà con không nghe.

Lan: hứ, cái đó là người ta ghanh tỵ với con thôi.
Tuấn: ghanh tỵ cái gì, người ta còn nói là già rồi mà còn chãnh chọe, coi chừng ế
chồng kìa.
Lan: cái đó là người ta nói hay mầy nói?
Tuấn: không rảnh đâu mà nói chị, quen chị quá rồi, người ta khỏi nói cũng biết là
chị như vậy mà.
Lan: mầy nói cái gì?
Tuấn: thì nói có bà chị như vầy thấy nhục quá, đi chỗ nào cũng phải cúi mặt,
không người này mắng vốn, thì người kiamắng vốn. Riết muốn chui xuống đất
kìa…
Lan: (tát Tuấn) mầy nói cái gì hả?
Tuấn: chị giám đánh tôi hả, má nuôi tôi từ trước tới giờ mà còn chưa tát tôi, giờ
chị giám tát tôi…
Bà tám: hai chị em bây làm cái gì vậy hả, hai đứacho má yên một ngày không
được hả?
Lan: má coi lại nó kìa…
Tuấn: tôi thấy má coi lại chị kìa, được rồi… chị dám đánh tôi hả, tôi đi cho chị
vừa lòng…(chạy ra)
Bà tám: Tuấn… con đi đâu vậy Tuấn….
Lan: cho nó đi luôn đi, cho nó đi chết bờ chết bụi luôn đi…
Bà tám: trời ơi, đúng là gia môn bất hạnh mà… ông ơi, ông có linh thiêng về đây
coi nè ông ơi…
(---nhạc chuyển - vài ngày sau---)
Bà tám: ông ơi, ông có sống khôn thác thiêng thì ông giúp tôi ông ơi, giúp tôi
chuyện của con Lan với thằng Tuấn đi ông ơi, giờ hai đứa như nước với lửa vậy
đó… hơi…
Ông năm: (kêu ngoài cửa)cô tám ơi, cô tám có ở nhà không cô tám?
4



Bà tám: ai kêu giống tiếng của anh năm vậy kìa, (đi ra) mèn ơi, anh năm… mời
anh vô nhà… ( tiếng bước chân ), mời anh ngồi…
Ông năm: cô cứ để tôi tự nhiên, quý nhân gì đâu cô ơi, bữa nay sẵn dịp đi ngang
nên ghé thăm cô nè.
Bà tám: dữ không, (rót nước) mời anh uống nước…
Ông năm: ừ, cảm ơn cô, mà cô tám… bữa nay sao không thấy con Lan hé cô?
Bà tám: hơi… nó nằm ở trong nhà kìa anh ơi.(kêu)Lan à…hai ngày nay nó nằm lỳ
trong nhà không hà, không chịu đi đâu hết, tôi cũng hết đường nói với nó luôn…
Ông năm: con nhỏ này, đúng là tuổi trẻ bồng bột quá.
Lan: (đi ra) má kêu con có chuyện gì không má… ủa, thưa bác năm mới qua…
Ông năm: ừ mà nè Lan, hai ngày nay con làm cái gì sao nghe con Hoa nói là con
không có đi làm?
Lan: dạ… thì…
Ông năm: thì cái gì?
Lan: thì… giờ con có còn mặt mũi nào nữa đâu mà đi làm bác năm?
Ông năm: mèn ơi, mần cái gì mà không còn mặt mũi là sao?
Lan: dạ, thì… cái chuyện bà con trong xã nói con đó bác, giờ con thấy xấu hổ quá,
không dám gặp ai hết bác ơi.
Ông năm: thôi… hỏi con vậy thôi, chứ bác nghe hết rồi, nè nghe… mình làm sai
thì mình phải sửa sai nghe con, ông bà mình từ xưa cũng có câu đánh kẻ chạy đi,
không ai đánh người chạy lại. Mình làm sai thì mình phải sửa cái sai của mình, như
vậy mới đúng.
Lan: hai ngày nay con ở nhà xem truyền hình, xem mấy phóng sự về Bác Hồ, Bác
Hồ là lãnh tụ của cả dân tộc, là danh nhân văn hóa cả thế giới ngưỡng một mà rất
gần dân, gần bà con, vậy mà con mới làm cán bộ xã thôi mà…
Ông năm: con hiểu được như vậy là tốt lắm rồi đó, con Hoa bên nhà báccũng bị bà
con phê phán như con vậy đó, nó cũng buồn dữ lắm. Nhưng nói nào ngay, nghe
bác phân tích thiệt hơn, nó hứa là quyết tâm sửa đổi, bởi vậy mấy ngày nay nó đi
làm bình thường hà.
Lan: vậy hả bác, mấy ngày nay con sợ bạn bè cười nên con khóa điện thoại, không

liên lạc với ai hết.
Ông năm: như vậy là không được à nghe, làm người ai mà không từng mắc sai
lầm, quan trọng là mình phải biết nhận ra và quyết tâm sửa chữa. Chắc bây cũng
còn nhớ là sinh thời Bác Hồ cũng đã nhiều lần khen ngợi các cháu thiếu nhi khi các
5


cháu mắc lỗi nhưng đã dũng cảm nhận lỗi, Bác đã động viên các cháu nhỏ là “ biết
nhận lỗi cũng là ngoan”, bây không nhớ sao ?
Lan: Dạ…, dạ con …Mà má ơi… còn thằng Tuấn làm sao rồi má, chắc nó còn giận
con lắm hả má?
Bà Tám: chuyện này con khỏi lo, thằng Tuấn tuy còn nhỏ mà hiểu chuyện lắm đó
nghe, nó không có giận đâu, nó nói với má là nó nói chuyện hỗn với con, nó cũng
thấy buồn lắm, giờ nếu biết con biết lỗi là nó vui lắm đó.
Lan: thiệt hả má?
Ông năm: thiệt, chính thằng Tuấn nó cũng nói với bácy như vậy mà.
Lan: thằng Tuấn đâu rồi má…
Bà tám: nó đi học rồi… chiều mới về…
Lan: vậy được rồi, để bữa nay con vô bếp nấu vài món cảm ơn nó mới được.
Ông năm: đó… như vậy phải được không.
Bà tám: anh năm sẵn bữa ở lại dùng cơm với mẹ con tôi luôn nghen anh năm?
Ông năm: mèn ơi… như vậy thì còn gì bằng nữa./.
Đoàn Quý(Đài TT Châu Thành)

6



×