Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Truyện ngắn viết về quê hương

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (56.99 KB, 3 trang )

CÁNH TRẮNG
Hằng ngày, cứ đến 6 giờ là chúng tôi lùa đàn bò từ chuồng ra, lên cánh đồng phía
trên cho chúng ăn. Những cánh cò trắng bay qua bay lại, có nhiều con đậu ngay
trên lưng, trên đầu mấy con bò. Trông xa như những đốm trắng bám vào một màu
đỏ rực thật vui mắt. Lũ trẻ chúng tôi cũng nô đùa trên bãi cỏ, có lúc lại leo lên cây
bắt tổ chim. Trong vùng đất chúng tôi được sinh ra có rất nhiều loài chim về trú
ngụ: bìm bịp, chích chòe, tu hú, cà cưỡng, chim sẻ, chim sâu, chim vành
khuyên….và cả những con cú mèo độc ác cũng về đây hội tụ. “Đất lành chim đậu”
phải chăng câu nói này cũng hợp lý ở quê hương chúng tôi.
Trong không gian yên tĩnh và màu trời xanh ngắt với những đốm mây bàng bạc in
bóng dưới mặt sông, chúng tôi có thể ngắm những đoàn thuyền xuôi ngược, hàng
trăm con mắt trắng xóa như bay trên mặt nước. Một đứa trong chúng tôi nói: -trời
nắng quá, tao thấy nóng quá đi! Hay là chúng ta tắm sông, vừa mát, vừa vui thế có
sướng không? Thế là cả bọn cởi áo, nhảy xuống sông bơi lội thỏa thích để cho đàn
bò kéo nhau tự do gặm cỏ. Vào những ngày như thế này thì tắm với chúng tôi là
chuyện thường. Trò chơi trốn tìm được thực hiện ngay dưới sông, lấy sào ghe làm
trụ điểm.
Thằng Trí bị phạt đi tìm. Còn bọn tôi núp dưới bụng thuyền và những gốc dương
liễu bị lũ làm sụp xuống nước. Có đứa còn núp dưới cây bông gòn hoặc cây tra xem
ra chẳng có gì kín đáo. Nhưng thằng Trí nhỏ người, chậm chân nên chẳng khi nào
bắt cho cân bằng tỉ số. Thế nên, lượt nào Trí cũng là người bị phạt đi tìm. Anh ta
bắt đầu cáu gắt, giận lẫy rồi không chịu tắm nữa mà bỏ lên bờ.
Chúng tôi mặc áo xong lại ngồi dưới bóng cây xoan nói chuyện phiếm. Cảnh vật
xung quanh đẹp đẽ, thú vị, lại có mùi hương khó hiểu thơm ngát vờn qua bóng cây.
Đàn bò cũng đã lưng lửng bụng Chúng tôi kéo nhau đi quanh đồng cỏ. Mới ngày
kia, mùa đậu thu hoạch xong cỏ chỉ viền mép thế mà mới qua hai đêm mưa cỏ đã
mơn mởn xanh rì.Nhìn đàn bò say sưa gặm cỏ, con nào con nấy bụng căng tròn mà
chúng tôi mừng rơn trong bụng.
Mặt trời đã đi về phía tây như một quả cầu lửa rực đỏ trên đồi núi. Chúng tôi lùa
đàn bò về chuồng.
…..Sáng nào cũng vậy chúng tôi thả bò đi ăn và lại có hàng trăm thứ chuyện nghĩ


ra để chơi đùa cùng nhau. Hôm nay, chúng tôi có tiết mục là đi hái dừa uống nước
rồi lấy gáo đựng lửa thả ra sông cho nó trôi. Chúng tôi qua nhà bà già bên xóm
trong. Nói là xóm trong nhưng thật ra chỉ cách có một đám đậu nhỏ. Bà ở chỉ một
mình, nên khi nào thấy chúng tôi đến bà rất mừng. Bà hay kể chuyện cổ tích,
chuyện ngày xưa đánh địch cho chúng tôi nghe. Mỗi đứa lắng nghe rất chăm chú và
luôn đưa ra những ý kiến phản hồi với nhau như đang trong một cuộc đàm phán.
Một lát lại rủ nhau đi chơi chỗ khác. Chân trần mà chẳng biết sợ gai.
Có một đàn bò từ bên sông lội qua ăn cỏ bên làng chúng tôi, thế là chúng tôi rủ
nhau đánh đuổi loạn xạ. Mỗi đứa chặt một cành cây to dài chừng 1,5met làm roi.
Hễ gặp con nào lạ là đánh tới tấp. Chạy đuổi cả buổi, người nhuễ nhại mồ hôi mà
chẳng biết mệt. Chúng tôi còn coi việc đuổi bò lạ là niềm vui nữa. Xong rồi chúng


tôi bắt đầu đi hải ổi đựng đầy mũ. Ngồi ăn với nhau, tôi cảm nhận được niềm vui
lâng lâng trong đầu óc. Một niềm hạnh phúc bé nhỏ đang gói trong trái tim non của
tôi khiến trái ổi cứng ngắt bỗng ngon lạ kỳ. Nhìn chúng bọn, đôi mắt tôi lại vợi vợi
xa xăm lo lắng cho một ngày mai tới để hôm nay chỉ còn là hoài niệm. Một đứa lay
mạnh làm cắt ngang nỗi niềm của tôi, chúng rủ nhau trèo lên cái cống hợp tác xã
của mấy chú nuôi tôm.
Đứng trên cống, chúng tôi thấy mọi cảnh vật xung quanh như một đám mây trôi tụ
thành một đám trắng xóa ở một góc trời. Khung cảnh trên trời như một bãi cát, như
một làn sóng, như một cánh đồng in xuống nước. Giữa không gian bao la ấy, tôi
thấy tâm hồn tôi như một nghệ sỹ, một nàng thơ bay bỗng. Nhưng cái đẹp đã không
chịu cuối mình nằm trong câu chữ, nó ương ngạnh, bướng bỉnh không cho tôi ghép
được vần nào nên nghĩa để diễn tả lột được toàn diện vẻ tự nhiên của nó. Thế là tôi
chỉ được nhìn ngắm, thưởng thức và ôm ấp trong tim cho đến mãi mãi…
Mặt trời lặn xuống và chúng tôi lại lùa đàn bò về chuồng. Tối đến tôi lại mơ những
giấc mơ hồn nhiên cùng các bạn trốn tìm, cùng kể chuyện, cùng ăn bánh ú tròn tròn
mà mẹ tôi hay mang lên cho khi bà đi chợ về.
Nhưng sáng nay khi thả bò ra đồng tôi mới hay Ngọc, Na, Trí phải lo học hè để

thi tốt nghiệp. Chỉ còn tôi một mình nhìn gốc cây chiêm chiêm bị đốt cháy mà ruột
gan buồn đến lạ. Gốc cây là tụ điểm mà chúng tôi hay trốn vào đó để ngủ trưa hay
tán dóc lúc trời nắng. Bò vẫn thả đấy, tôi ngẩng mặt lên trời rồi lại cúi xuống đất.
Tôi nhìn những đám mây trôi trên đầu mà nghĩ ra đủ thứ hình thù: nào là Tề Thiên,
Tam Tạng, Bạch mã… rồi cảm thấy cô đơn trống rỗng khi nhớ về nhũng ngày qua.
Tôi gần như khóc, nhưng thật sự đã khóc, nước mắt đang chảy trong lòng, chỗ sâu
kín nhất của những suy nghĩ trẻ con. Tôi nhớ, một nỗi nhớ dằng dặc, nặng trịch
trong tôi như một hòn đá đang đè lên ngực.
Rồi mùa hè trôi qua, chúng tôi đón chào năm học mới với những bộ quần áo trắng
và chiếc khăn quàng đỏ. Bỏ lại những chú bò, cánh đồng với biết bao nhiêu kỉ
niệm.
Mùa mưa đến, bầu trời xám xịt, cây bàng trong sân trường trút hết lá. Buổi đò chiều
về nhà lạnh lẽo ướt át thấm cả vào lòng. Mẹ tôi lái cây chèo vượt qua dòng nước lũ
chảy xiết gồng tay mà mồ hôi chảy ra từng giọt. Tôi thấy mình như chợt lớn khi nói
với mẹ: Con chèo ghe cho mẹ nhé! Nhưng mẹ tôi không cho, và bắt tôi phải ngồi
yên ngay ngắn. Lúc này lòng tôi ngổn ngang với bao nhiêu suy tư khó hiểu. Tôi hy
vọng vào một tương lai tươi sáng, rời xa nơi đất nghèo. Đưa ba mẹ thoát khỏi cảnh
gạo chợ, nước sông. Và đến với một vùng đất mới giàu có hơn, văn minh hơn. Tôi
huấn luyện mình một nép nghĩ: phải chăm chỉ học tập để khi rời xa mái trường
cũng là lúc kết thúc sự dựa dẫm vào cha mẹ. kết thúc những ngày tháng khổ cực
của cha mẹ lo cho mình. Và tôi trang bị đầy đủ kiến thức bằng một nghị lực quyết
tâm học hành, một ý chí vượt qua gian truân và sống tự lập.
. Lúc nào trong tôi cũng hòng mong làm việc, kiếm tiền cho thật nhiều để phần nào
bù đắp lại công ơn cha mẹ.


Thế rồi, tôi cũng hoàn thành xuất sắc chương trình Đại học. Tôi ở lại Sài Gòn làm
việc với mong muốn kiếm thật nhiều tiền rồi đưa ba mẹ vào.
Nhưng những năm, những tháng trôi qua, tôi lần lượt trở thành mồ côi cha rồi mẹ
chỉ trong 3 năm ngắn ngủi.

Ngày hôm quyết định về quê lập nghiệp, tôi chỉ kịp ở với mẹ chưa tròn một tháng.
mẹ lặng lẽ ra đi khi tôi đang chuẩn bị hồ sơ thi tuyển vào một công ty trong phố cổ.
Nơi chỉ cách xa nhà tôi một con sông.
Lo đám cho mẹ xong, tôi chỉ còn lại một mình trong căn nhà rộng lớn, nơi thôn quê
yên tĩnh. Tất cả những đứa cùng tuổi với tôi nó cũng đã nên danh nên phận, có đứa
đã có chồng. Tôi thắp nén hương cho mẹ và nhớ lại những ngày tháng trẻ thơ mà
lòng tan ra trong không khí. Tôi như nín thở nghe lại tùng câu dặn dò, từng câu
trách hờn của mẹ.
Rồi một mình ôn lại những kỉ niệm xưa mà thầm tiếc nhớ.
Thế là tuổi thơ đã trôi đi, thời gian mang theo mọi thứ kể cả ba và mẹ. Tôi cảm thấy
lòng quặn đau với bao chiều suy nghĩ: Giá như ba mẹ cho tôi có một lần thực hiện
ước mơ chăm sóc, giúp đỡ gia đình. Giá như tuổi thơ lại một lần nữa trở về.
Ôi, ba mẹ ơi, quê hương ơi, Thuận Tình của tôi ơi!!!
Tất cả đã chỉ còn lại trong tôi một khoảng trống tĩnh mịch đau buồn. Tôi nhớ in lại
hình ảnh mẹ già chèo ghe vượt sóng vượt lũ đưa tôi đi học,. Nhớ ba ngồi bên bếp
lửa nấu nồi cơm và chạy xộc ra ôm tôi khi thấy tôi ướt đẫm nước mưa đi về sau
buổi học…..
Tất cả đã trôi đi quá nhanh, nó không cho tôi làm được những điều tự hứa đáy lòng
với cha mẹ. Nhưng, tôi sẽ phấn đấu hết mình, làm hết mình với công việc mới bằng
những kiến thức của mình. Tôi hy vọng, dưới suối vàng, ba mẹ cũng vui mừng khi
nhìn con trưởng thành, khô lớn.
Lúc này tôi đang ở quê nhà sau 5 năm lăn lộn nơi đất khách quê người. Tôi sẽ mãi
mãi sống với nơi này cho dù sông đã lở một bên, lũ lụt hằng năm vẫn đang đe dọa.
Tôi tin ba mẹ đã yên lòng.



×