Im lặng
Có đôi khi em hay im lặng...
Delta zulu
Tặng Dz của em
Là khi ấy em đang suy nghĩ anh ạ. Hoặc có thể là một thoáng khó hiểu và chậm
tiêu (em vốn ngốc mà) hoặc lúc ấy anh bỗng như một dấu chấm hỏi to đùng, khó
hiểu và khó hiểu! Những khoảnh khắc như vậy hãy dành cho em một chút kiên
nhẫn, anh nhé!
Là khi ấy em đang bối rối anh ạ. Anh cứ hay hỏi em những điều "biết chết liền"
và cả những điều "biết rồi còn hỏi" nghe dễ ghét làm sao ấy...
Hoặc là khi ấy em đang hạnh phúc! Em muốn thời gian ngừng trôi để được
ngắm mình hạnh phúc thế nào. Em muốn dừng lại, không suy nghĩ, chỉ đơn giản
là lắng nghe và cảm nhận sâu hơn cái khoảnh khắc ấy, để biết đó là thật chứ
không phải giấc mơ... và để thấy cuộc đời này không hoàn toàn màu hồng nhưng
nó thật đáng yêu, phải không anh?
Hoặc khi ấy đang có điều gì đó khiến tim em khẽ nhói đau và có lẽ em thấy
mình giận anh một chút!
Có đôi khi em hay im lặng...
Là khi ấy em đang tập trung cố nhớ và học thuộc bảng chữ cái đặc biệt của
những kiểm soát viên không lưu... để nói với anh rằng "eco india.uniform
alpha... ve’ri mợttt-chzờ!" Cái câu "ai cũng biết" rồi đấy nhưng em muốn nói
theo cách của em và anh.
Là khi ấy em đang viết thư cho anh của em đấy... Chẳng hiểu sao cứ viết cho
anh em lại thấy run và hồi hộp, phải nắn nót từng chữ thế mà vẫn xấu kinh. Viết
rồi chẳng dám gửi... cứ để đấy, sau này cháu chắt chút chít xem.
Hoặc khi ấy, chỉ đơn giản là em muốn được ngắm anh thật lâu thế thôi (xem anh
có dễ thương giống em không ấy mà).
Này là cái trán bương bướng này.
Này là mái tóc ngố ngố trông ghét không chịu được này.
Này là nụ cười ngọt ngào pha lém lỉnh.
... và này là đôi mắt cứ hay làm tim người ta như muốn tan ra.
Ôi, người đâu mà dễ ghét lạ! Không sao thương nổi!
Có đôi khi em hay im lặng...
Là khi ấy em đang nhớ, nỗi nhớ sâu tưởng chừng như muốn nhấn chìm luôn cả
em, nhớ đến phát điên, đến bực cả mình, khó chịu và cáu ghét!
Hoặc khi ấy, có thể em đang sợ, rất sợ vì điều gì đó. Tay em lạnh, tim em lạnh,
em chỉ muốn nhắm mắt lại, đếm 1 2 3 và biến mất! Khi ấy, dù có thế nào, hãy
nắm tay em thật chặt, đừng buông ra anh nhé!
Hoặc khi ấy... có thể em đang khóc! Dẫu biết nước mắt là thứ quý giá không thể
để người khác dễ dàng nhìn thấy được, dẫu biết trên đời này có loại pha lê mong
manh nhưng khó vỡ... Dẫu thế, pha lê cũng vẫn là pha lê, con gái cũng vẫn là
con gái, và với anh em vẫn là cô bé!
Hoặc khi ấy, chỉ đơn giản là em đang tận hưởng cảm giác chờ đợi.
Em chờ tiếng chuông báo có tin nhắn để nghe tim khẽ giật mình hồi hộp.
Chờ cái hôn ngọt ngào "ngủ ngon... em nhé!" để em mang những bình yên và
hạnh phúc vào cả trong giấc ngủ.
Chờ câu "Morning em yêu!" quen thuộc mỗi sáng để thấy ngày tràn ngập nắng.
Chờ câu hỏi rất chi là dễ ghét: "Nhưng mà có hương người ta không?" để em
nghe tim mình thì thầm rằng: "em yêu anh, yêu nhiều hơn cả hôm qua và chắc
chắn là không bằng ngày mai!...
Có đôi khi em hay im lặng...
Là khi ấy em đang thật sự rất bình yên... bên anh! Em biết... ở nơi nào đấy
không mưa, không mây đen, không giông bão, không sấm chớp, không nắng
chói chang và gió rát. Nơi ấy chỉ có nắng dịu dàng và gió ngọt ngào, có bóng
bay, có kẹo bông, có cầu vồng 7 sắc, có màu xanh của cỏ, có ngôi sao sáng nhất
của anh và em, có tiếng cười giòn tan và những giọt nước mắt hạnh phúc.
Nơi ấy em được là chính em. Nơi ấy em biết yêu anh và biết được anh yêu.
Tim anh - nơi ấy em bình yên và ấm áp!
Sài Gòn, ngày nắng, tháng 11, 2007
Chân tình ở đâu
Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người ra
trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên
ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều.
Đúng vậy.
Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất
đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản
thân.
Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về
nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau
khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy. Còn anh, lúc nào cũng chỉ
thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm.
Ai cũng nghĩ cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như
vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến
đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ khi hoạn nạn đến,
người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.
Một ngày kia, khi cô gái qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai, không may
đã gặp tai nạn. Lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên vội băng qua đường mà
không để ý. Một chiếc ôtô đâm vào khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa
vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.
Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày
đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô. Khi thấy cô nằm trên giường
thiếu mất một cánh tay, khi biết cô vĩnh viễn mất đi cánh tay, anh đã cực kỳ
sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau
ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối
cùng là không còn nữa.
Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu
giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua
tặng. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa
hồng kia. Đó là tình yêu sao?
Cô gái đã vì chàng trai mà hy sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ
cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai,
đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.
Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt
hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay
của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi:
Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không?
Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn
người ở bãi biển không?
Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người
không?
Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?
Trong bức tranh hoạt họa, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi,
những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.
Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm nghìn mũi kim đang
chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể
nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại
không ai làm được điều đó.
Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút
gian nan trắc trở, không thể vượt qua được sóng gió cuộc đời?
Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp?
Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ?
Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ "mãi mãi", nhưng đến khi gặp gian
nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình
yêu mà mình từng vun đắp?
Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi:
"Khi đại nạn đến, anh có thể, nắm chặt tay em không?"
Tôi từng chứng kiến cảnh một người vừa vào bệnh viện trong trạng thái nguy
kịch và ngay sau đó chủ nhà đã kiếm cách để không cho người đó ở lại nhà mình
nữa. Điều này khiến tôi ngạc nhiên vô cùng. Tôi chưa từng thấy những điều như
vậy vì tôi biết rằng người bệnh kia sống rất tốt với người xung quanh. Nhưng rồi
tôi tự nhủ: Thế gian mà! Có điều gì phải ngạc nhiên đâu.
Chúa thì không như vậy. Bản tính con người có nhiều điều xấu xa và luôn phạm
lỗi lầm, coi thường tình yêu của Chúa nhưng Chúa vẫn yêu họ.
Kinh thánh chép: Nguyện nguồn mạch con được phước
Con hãy lấy làm vui thích nơi vợ con cưới buổi đang thì (Châm ngôn 5: 18)
Trong lễ cưới bao giờ các vị mục sư cũng hỏi câu: Anh hay chị có hứa sẽ ở với
nhau dù giàu sang hay nghèo khó, khoẻ mạnh hay đau yếu không? Tôi rất thích
những câu hỏi này. Chắc chắn, hứa là một điều dễ dàng, còn thực hiện điều đó
không phải dễ. Và để làm được điều này, hai người đến với nhau phải có mong
muốn "giúp nhau" hay chính là chăm sóc và mang lại hạnh phúc cho nhau.
Người đàn ông, với sức mạnh Chúa ban như là bờ vai để phụ nữ cần đến mỗi khi
họ ngã. Hãy yêu và bảo vệ vợ mình như lời Chúa nói: "Hỡi người làm chồng,
hãy tỏ điều khôn ngoan ra trong sự ăn ở với vợ mình" (I Phi-e-rơ 3:7) vì "hơi
sống của Đức Chúa Trời dẫu có dư dật, chỉ làm nên một người mà thôi".
Vậy, khi đại nạn đến, anh có thể nắm chặt tay em không?
Vâng! Khi đại nạn đến anh sẽ nắm chặt tay em.