Thư gửi em
Anh còn nhớ rõ trong bất kì cuốn tiểu thuyết Tây, Ta hay Tầu hoặc phim tình
cảm Đài Loan, Hàn Quốc nào, thậm chí là ca nhạc, kịch nghệ, cải lương... người
ta đều nói rằng ai yêu và được yêu là người hạnh phúc nhất trên đời.
Bee
Là người, ai cũng biết yêu. Anh cũng là người, vậy suy ra anh cũng biết yêu.
Điều đó hiển nhiên đúng như ngày xưa ông Galile đã chứng minh trái đất quay
xung quanh mặt trời vậy. Và anh đang yêu!
Mấy hôm trước anh nhận được một tin nhắn "tỏ tình". Điều đó chứng tỏ anh
cũng đang được yêu.
Theo định lý mà sách vở, phim ảnh, ca nhạc, cải lương, tiểu thuyết đưa ra lúc
đầu, ắt hẳn anh là người hạnh phúc vì yêu và được yêu.
Ấy thế mà không phải!
Vì người đang yêu anh không phải là người anh đang yêu...
Anh từng nói chuyện này với em, rằng có một cô gái nhắn tin tỏ tình với anh.
Anh chờ đợi ở em một phản ứng, một phản ứng để anh chắc chắc rằng em cũng
yêu anh nhiều như anh yêu em chứ không phải là cảm giác mơ hồ hình-như-yêu.
Rất nhiều lần, đã rất nhiều lần anh muốn nắm tay em, muốn được hôn em với
một tình cảm trong sáng nhất, muốn được có cảm giác giận dỗi hờn ghen như
hàng tỷ người yêu nhau trên thế giới này. Em vẫn nói rằng yêu anh, nhưng em
vẫn cứ xa cách. Đó là trò đùa hay là em muốn thử thách tình cảm và lòng kiên
nhẫn của anh? Đã hơn một lần, anh nghĩ rằng yêu em thật mệt mỏi. Anh muốn
chấm dứt, anh muốn mình tự do để tìm một tình yêu khác mà không phải áy náy
hay cảm thấy có lỗi khi nghĩ về em...
Vậy mà anh luôn nghĩ lại khi nhận được SMS của em!
Anh yêu em? Anh không nghi ngờ điều đó! Em yêu anh? Anh thuyết phục mình
hãy nên tin tưởng, nhưng rất phân vân...
Ngày mai, à không, hôm nay chứ, đã qua 12 giờ đêm rồi mà là ngày lễ tình yêu.
Theo truyền thống, anh sẽ tặng em chocolate và hoa hồng (cho dù anh nghĩ hoa
là thứ vớ vẩn nhất mà con người ta nghĩ ra để có thể tặng nhau). Và anh sẽ nói
em biết những suy nghĩ của anh lúc này.
Anh biết, anh không nói hay như anh viết, nhưng anh mong rằng em có thể hiểu
tình yêu của anh dành cho em. Kết thúc mọi chuyện hay bắt đầu một chương
mới, anh sẽ vô tư đón nhận.
Còn người đang yêu anh thì sao? Phải chăng là anh có một ngã rẽ khác ngoài
em? Nếu sau ngày mai anh không còn đi về phía em nữa, liệu em có phân vân
anh sẽ ngã sang lối mới?
Không! Anh sẽ đi thẳng...
Tặng một người nhân ngày Valentine
Hôm nay là ngày Valentine, thế thì viết về mối tình đầu tiên nhé...
Ông mặt trời mới lớn
Đã có một thời, khu phố của chúng tôi bình yên và nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Cho dù cái sự bình yên ấy là do bọn con trẻ tưởng tượng ra, hay có tồn tại thật,
thì đó cũng là một khoảng thời gian rất đẹp.
Bọn trẻ con trong xóm, không cần phân biệt giàu nghèo, xuất thân hoàn cảnh
như thế nào (có đứa bố mẹ công chức, có đứa bố mẹ bán hàng rong, có đứa bố
mẹ đi tù...), chơi với nhau thân thiết lắm. Chúng tôi biết nhau qua những lần
đuổi bắt, những lần ra bờ sông Hồng hái trộm rau muống về chơi đồ hàng.
Anh ấy mang một cái tên rất đẹp... Anh hơn tôi một tuổi, nhưng chẳng gọi nhau
là anh em bao giờ, chỉ toàn gọi: này, kia. Cao, gầy, da trắng, một nốt ruồi rất
nhạt gần môi, đôi mắt màu nâu to, lúc nào cũng như đang cười vậy. Chính các
cô, các mẹ cũng phải khen: "thằng ấy đẹp trai thật!" Tôi không nói dối đâu, cho
đến tận bây giờ, dù đã gặp bao nhiêu người con trai, thì gương mặt mà tôi không
thể nào quên được chính là gương mặt của anh.
Đá bóng giỏi và đánh nhau cũng giỏi lắm. Và cũng chính vì cái khả năng nổi trội
ấy, mà năm đó anh bị gãy tay, phải nghỉ học ở nhà một năm. Thế là chúng tôi
cùng bước chân vào lớp 7. Khác trường...
Thật là dễ hiểu khi bọn con gái cả khối 6, 7 của trường ấy loạn xì ngầu, đánh
nhau chỉ với một lý do "anh ấy là của tao". Thậm chí bạn thân nhất của tôi cũng
có mặt trong cuộc chiến ấy. Đừng hòng tôi tham gia!
Mà anh cũng thật lạ, biết thế, dù ngoài mặt ra vẻ lạnh lùng, nhưng mà kì thực
bên trong hãnh diện lắm. Anh cứ tủm tỉm cười và nheo mắt chế giễu tôi, ra điều
thích chí lắm. Đừng thắc mắc vì sao lại thế, bởi vì chúng tôi chơi thân với nhau
mà.
Tôi biết anh luôn cố tình xuất hiện trước mặt tôi, bởi vì mỗi lần tôi đi qua, là
thấy anh chạy vèo ra trước cửa nhà, giả vờ đứng hóng gió, hếch cái mặt lên trêu
tôi. Có lần vội quá còn vấp ở bậc cửa. Đồ trẻ con!
Thú thực là tôi cũng hay kiếm cớ đi mua dưa cà cho mẹ, đi mua bia cho bố, để
mỗi lần đi qua lại phùng mang trợn má dọa anh. Nghĩ lại quãng thời gian ấy,
thật là khó quên.
Bố mẹ anh ly dị, rồi bố anh mất. Mẹ đi bước nữa, nhưng cũng không bao lâu bà
ta ra nước ngoài để tìm cuộc sống giàu sang, bỏ lại ba đứa con sống với bà
ngoại. Hàng tháng bà ta vứt tiền về, không cần biết con mình sống chết ra sao.
Đó là cuối năm lớp 7...
Rồi bọn trẻ con trong xóm cũng phải lớn lên, và hoàn cảnh sống khiến chúng tôi
không thể thân thiết như ngày nào. Có đứa đã bị dòng sông cuốn mất, có đứa dạt
đi các nơi để kiếm tiền, có đứa đi tù vì bán ma túy, vì nghiện ngập, vì ăn cắp...
Và tôi thì là một trong số ít ỏi vẫn hàng ngày mài đũng quần ở trường...
Anh bỏ học sau một lần đánh nhau... Đối với cái khu phố này, bỏ học dường như
là một chuyện quá sức bình thường, chẳng có gì để mà nói.
Bẵng đi một thời gian không biết tin tức của anh, nghe bà anh nói anh theo chú
đến làm việc trông coi ở bãi sỏi đá ven sông. Niềm nuối tiếc về ngày còn bé luôn
khiến tôi day dứt. Thật đấy...
Và rồi anh về. Anh về thật rồi. Năm tôi lớp 10. Đã gần ba năm rồi đấy. Vẫn cái
dáng cao và gầy như năm nào, làn da trắng hồng giờ là màu trắng xanh, và đôi
mắt không còn như lúc nào cũng cười nữa. Tất cả những gì tôi cảm nhận, khi
nhìn thật sâu vào đôi mắt ấy, là một khoảng đen vô hồn, có chút gì đó bất cần và
đau đớn.
"Chào em", giọng nói trầm và ấm hơn cái thời anh hát mấy bài hát xuyên tạc rất
nhiều, nhưng đó không phải là của cậu bé ngày xưa. Mái tóc đen đã nhuộm vàng
xác xơ... Tôi mỉm cười... "chào anh"...
Rồi anh Hải kể cho chúng tôi nghe, những năm qua anh và anh Hải đã làm
những gì. Đánh nhau như cơm bữa, cuộc sống nơi mà cá lớn nuốt cá bé, những
gì con người ta có thể làm là phải tự thích nghi mà thôi. Anh gặp Vân, con bé
sinh năm 90, một con bé từ nhỏ đã theo mẹ đón khách dọc đường Phạm Ngũ
Lão. Họ đã ở với nhau đấy, không lâu, 3 tháng thôi, nhưng đủ làm cho anh trở
thành một con nghiện, một kẻ bất cần đời.
Anh về ở với bà. Trên gác mái với một cái giường và một cái xích. Tôi đã chứng
kiến đấy! Tôi đã thấy anh chạy như bay ra khỏi nhà, ôm chiếc đầu video của bà
đi bán vì lên cơn. Tôi đã thấy anh vật vã ở thềm nhà vệ sinh công cộng. Tôi đã
thấy bà anh bắt xe ôm chở anh đi cai nghiện hai lần rồi đấy. Và tôi cũng đã nghe
thấy hàng xóm bảo rằng: "nhà đấy được cả nhà, lũ con gái thì đĩ thõa, lũ con trai
thì nghiện lòi cả mắt". Tôi đã nhìn, đã nghe và đã biết tất cả. Nhưng mà... có thể
làm được gì đây?
Một kẻ như tôi, chỉ biết bắt mình quên đi mọi thứ, bắt mình thản nhiên ngồi tán
gẫu với mọi người về anh, nói về anh với giọng điệu khinh khỉnh mà thôi...
Phố bây giờ, dù vẫn có cái vẻ tấp nập của nó, nhưng đã khác trước nhiều rồi.
Anh Hải giờ đẹp trai lắm, anh đi làm tiếp tân cho một nhà hàng. Anh Long, anh
Minh và anh Hoàng, cả Tuyết và Mai nữa, đều đã lấy vợ lấy chồng, trở thành
những ông bố bà mẹ ở tuổi 19, 20. Thành Thủy và Nhung thi trượt đại học, lâu
lắm rồi không thấy mặt. Quang và Chi, Đức sẹo, sắp ra tù rồi. Trung thì mới vào
trại vì bị bắt quả tang tổ chức hút cần sa trong nhà. Anh Dũng thì đã vào Sài
Gòn học nghề cắt tóc... Và tôi cũng đang trên đường thực hiện bản quy hoạch
cho cuộc đời mình.
Mọi chuyện đã qua rồi, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, dường như
mọi thứ đều đổi thay, chỉ có tình bạn giữa những đứa trẻ cùng xóm là không bao
giờ thay đổi mà thôi.
Đừng bảo chúng tôi còn bé tí mà đã yêu đương, đó không là tình yêu đâu, dở hơi
à?
Trẻ con luôn có những suy nghĩ, dù ngây thơ, nhưng mà rất thật lòng. Và tình
bạn của trẻ con thì không bao giờ là dối trá cả.
Sắp đến ngày giỗ của Long, năm nay có bao nhiêu người còn nhớ?
Hà Nội ngày 14/02/2008
Nguyễn Thu Thủy
For a half in future
Trong tương lai, khi hai chúng ta tìm thấy nhau, em muốn anh biết được những
điều này.
Verseau
Em biết mình không có ngoại hình hấp dẫn vì vậy em luôn muốn chăm chút cho
tâm hồn ngày càng tươi đẹp hơn. Em chắc rằng sẽ luôn giữ được cho mình
những tình cảm đẹp đẽ và những cảm xúc tinh tế.
Em biết mình không học cao biết rộng, cũng như tầm nhìn còn quá hạn hẹp vì
thế em vẫn không ngừng học hỏi mỗi ngày. Nhưng em chắc rằng sự hiểu biết
nhỏ bé ấy đủ để em có những suy nghĩ và cảm nhận chân thật nhất về những gì
anh nói cũng về mọi thứ xung quanh chúng ta.
Em cũng biết mình không có đôi tay khéo léo đảm đang và thường tự gây
thương tích cho mình. Nhưng em chắc rằng em sẽ học nấu được những món anh
thích và sẽ chăm sóc anh mọi lúc có thể. Em biết vòng tay của em thật nhỏ bé và
yếu ớt nhưng em sẽ ôm anh thật chặt.
Em còn biết mình thường hay "chồn chân mỏi gối", với vóc dáng mảnh mai, em
không có nhiều sức khoẻ. Nhưng em chắc rằng mình sẽ đi cùng anh suốt con
đường đời.
Em biết em hay nghĩ ngợi, khó quên những chuyện buồn nhưng không dễ giận.
Vì vậy em chắc rằng em cũng dễ tha thứ (em luôn muốn được nghe sự thật từ
chính anh, mà không phải bất cứ ai khác) và em đủ niềm tin vào tình yêu mà anh
dành cho em.
Em biết mình có cá tính mạnh, tính khí thất thường lúc tuỳ hứng, lúc lại nguyên
tắc. Nhưng em chắc em đủ dịu dàng và nữ tính để anh biết anh đang yêu một
người con gái, chứ không phải là một chàng trai. Và em đủ mạnh mẽ, tự chủ để
có thể vượt qua những khó khăn mỗi khi không có anh bên cạnh.
Em biết trí nhớ của mình có giới hạn và em vẫn thường hay quên nhiều thứ.
Nhưng em chắc sẽ luôn nhớ anh những khi chúng ta phải xa nhau và ngay
những lúc chúng ta đang bên nhau. Và em có thể nhớ anh nhiều hơn là em
tưởng.
Em biết gia đình của mình chỉ là gia đình bình thường với các thành viên luôn
thương yêu nhau. Nhưng em chắc rằng lòng yêu thương của gia đình mình đủ để
ủng hộ và vun đắp cho tình yêu của chúng ta.
Em biết mình không có quá nhiều bạn bè. Với những người bạn mà em có, chắc
rằng họ rất yêu quý em và vì thế họ cũng sẽ yêu quý anh.
Em biết mình còn rất nhiều khiếm khuyết và những hạn chế nhất định. Nhưng
em sẽ luôn tự mài dũa, vì tình yêu giúp cho người ta "lớn lên".
Em biết mình không quá bao dung, rộng lượng, nhưng em sẽ chấp nhận những
khuyết điểm của anh, như anh đã chấp nhận em và đơn giản vì em yêu những ưu
điểm của anh gấp nhiều lần số khuyết điểm ấy.
Em biết mình còn quá trẻ, chưa từng trải và cũng không có nhiều kinh nghiệm
thế nên em đã tập quan sát và lắng nghe cuộc sống này qua những trải nghiệm
của người thân và bạn bè. Và em chắc rằng mình đủ chín chắn trong tình yêu
của em với anh.