Tải bản đầy đủ (.doc) (8 trang)

Bạn hãy đọc ba câuchuyện này và cho ý kiến của mình nhé

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (74.18 KB, 8 trang )

Ba câu chuyện cuộc đời
By Công Ty Truyền Thông Số iGO
Giữa tháng 6/2005, một bài phát biểu ở lễ trao bằng tốt nghiệp của trường đại
học danh tiếng Stanford (Mỹ) đã gây chấn động lớn ở các giảng đường đại học
và được đăng tải ở các báo giáo dục và kinh doanh trên thế giới, loan rộng trên
internet. Chủ nhân bài phát biểu này là ông Steve Jobs, Giám đốc điều hành của
công ty máy tính Apple Computer và xưởng sản xuất phim hoạt hình Pixar
Animation Studio.
Không hàm chứa những lời hô khẩu hiệu giáo điều, bài phát biểu của ông Jobs
đơn giản là một chuỗi các tự truyện của một doanh nhân thành đạt đã trải qua
một cuộc đời nhiều sóng gió và bất ngờ: bỏ học đại học, mày mò lắp ráp máy
tính, bị đuổi khỏi công ty do chính mình sáng lập để rồi cuối cùng lại quay về
thống trị…
Đặc biệt hơn cả, thay vì chúc các tân cử nhân Stanford một sự nghiệp thành
công, tương lai chói lọi như thường các đại biểu vẫn làm ở lễ tốt nghiệp, Jobs đã
nói: “Hãy cứ thèm khát và dại dột” (Stay hungry. Stay foolish”). Bởi vì chỉ có
mạo hiểm, mơ ước, và sống đúng với đam mê của mình, mới có thể thật sự
thành công và mãn nguyện".
Câu chuyện đầu tiên - “kết nối các sự kiện”
Tôi bỏ học ở trường đại học Reed sau sáu tháng nhưng vẫn ở lại loanh quanh
đến tận 18 tháng nữa mới thực sự ra đi. Tại sao tôi lại chọn bỏ học?
Mọi thứ bắt đầu từ lúc tôi chào đời. Mẹ đẻ của tôi là một sinh viên trẻ mới tốt
nghiệp đại học, chưa chồng. Vì thế, bà quyết định mang tôi cho làm con nuôi.
Bà tin rằng nên để những người có bằng đại học mang tôi về nuôi và đã sắp xếp
sẵn mọi thủ tục cho con với hai vợ chồng luật sư. Chẳng thể ngờ, đến lúc tôi
chào đời, họ lại đổi ý muốn có con gái.
Thế là, bố mẹ tôi bây giờ, lúc đó đang trong danh sách chờ đợi, nhận được một
cú điện thoại lúc nửa đêm: “Có một bé trai mới sinh chưa ai nhận. Ông bà có
muốn nhận không?” Họ vui mừng đồng ý ngay. Khi mẹ đẻ mới biết bố mẹ tôi
chưa bao giờ tốt nghiệp đại học, thậm chí cha tôi còn chưa tốt nghiệp cấp ba, bà
nhất định không ký giấy cho con nuôi và chỉ nhượng bộ khi bố mẹ tôi hứa sau


này sẽ cho tôi vào đại học.
17 năm sau, tôi vào đại học thật. Nhưng tôi lại ngu ngốc chọn một trường đắt
tiền ngang với Stanford, và toàn bộ số tiền ít ỏi của bố mẹ tôi, những người lao
động chân tay, đổ vào trả tiền học.
Sau sáu tháng, tôi thấy việc đầu tư như vậy thật vô nghĩa. Tôi không biết mình
muốn làm gì và cũng không biết trường đại học sẽ giúp mình như thế nào. Thế
mà tôi vẫn ngồi đây, tiêu tốn những đồng tiền bố mẹ bỏ bao mồ hôi công sức cả
đời mới kiếm được. Tôi quyết định bỏ học và tin rằng, mọi thứ rồi cũng được
thu xếp ổn thoả. Lúc đó thật sự rất run, nhưng bây giờ nhìn lại, tôi hiểu rằng, đấy
là quyết định đúng đắn nhất của đời mình. Ngay khi quyết định bỏ học, tôi đã
bỏ những môn bắt buộc mà mình không thích và bắt đầu kiếm các lớp có vẻ thú
vị hơn.
Tôi không được ở ký túc xá, vì vậy tôi ngủ ở sàn nhà phòng các bạn, trả vỏ lon
Coca để lấy 5 cent mua thức ăn, và đi bộ hơn 10 cây số dọc thành phố vào các
ngày chủ nhật để đến ăn một bữa làm phúc hàng tuần của đền Hare Krishna. Tôi
thật sự thích cuộc sống đó. Và chính những gì đã xem, nghe, thấy, khám phá
bằng trí tò mò và tri giác của tuổi trẻ…lúc đó đã biến thành những kinh nghiệm
quý báu cho tôi sau này.
Đại học Reed lúc đó có trường học dạy thiết kế thư pháp, có lẽ là đỉnh nhất
trong cả nước. Mọi mẫu chữ trên các poster, biển hiệu… xung quanh trường đều
rất được thiết kế rất đẹp.
Lúc ấy, coi như đã bỏ học và không phải học những môn bắt buộc nữa, tôi quyết
định chọn lớp học về mẫu chữ mỹ thuật để tìm hiểu cung cách thiết kế. Tôi đã
tìm hiểu về các mẫu chữ serif, san serif, về các khoảng cách khác nhau giữa các
mẫu chữ, về các phương cách làm cho kiểu in (typography). Những kiểu cách vẽ
chứ đó thật gợi cảm, tinh tế, giàu lịch sử. Chúng mê hoặc tôi từ lúc nào không
hay.
Những thứ viển vông này chắc chẳng đem lại một ứng dụng thực tế nào cho
cuộc đời tôi. Thế nhưng 10 năm sau, khi bắt đầu thiết kế chiếc máy tính
MacIntosh đầu tiên, tất cả quay trở lại. Chúng tôi đã dồn hết kiến thức của mình

vào thiết kế chiếc Mac này. Đó là chiếc máy đầu tiên có kiểu chữ rất đẹp.
Nếu tôi đã không bước chân vào lớp học thiết kế chữ hồi đại học, chiếc Mac bây
giờ sẽ không bao giờ có các kiểu dáng chữ và các phông chữ có khoảng cách
đều nhau như thế này. Và vì thế, có lẽ cũng chẳng máy tính cá nhân nào trên thế
giới có các kiểu chữ này (vì Windows cóp hoàn toàn từ Mac). Nếu không bao
giờ bỏ học, tôi đã không đi học lớp thiết kế chữ này, và các máy tính cá nhân
cũng không có được những mẫu chữ tuyệt diệu hôm nay. Dĩ nhiên, khi còn ngồi
ghế nhà trường, làm sao tôi có thể kết nối các sự việc theo hướng như vậy?
Nhưng 10 năm sau nhìn lại, tất cả đều rất rõ ràng.
Dĩ nhiên, các bạn không thể kết nối các sự việc khi nhìn về phía trước, chỉ có thể
làm như vậy khi ta nhìn lại một quãng đường. Vì vậy, các bạn phải tin tưởng
rằng các hành vi, sự kiện của hiện tại có một mối liên quan nào đó đến tương lai.
Bạn phải tin tưởng vào một điều gì đó - linh tính, số phận, cuộc đời, thuyết nhân
quả…bất kỳ cái gì. Lối suy nghĩ này chưa bao giờ làm tôi thất vọng, và chính nó
đã tạo nên tất cả những khác biệt trong cuộc đời mình.
Câu chuyện thứ hai: Tình yêu và sự mất mát
Tôi đã rất may mắn khi tìm thấy điều mình thực sự yêu thích khi còn trẻ tuổi.
Woz và tôi bắt đầu thiết kế máy Apple trong gara ô tô của bố mẹ tôi hồi tôi mới
20 tuổi. Chúng tôi làm việc rất chăm chỉ, và trong vòng 10 năm sau, Apple đã
trưởng thành. Từ một bộ sậu chỉ có hai người biến thành một tập đoàn trị giá 2
tỷ đô la với hơn 4.000 nhân viên. Chúng tôi đã cho ra đời sản phẩm đỉnh cao
nhất của mình -máy MacIntosh - năm trước đó, lúc tôi mới bước sang tuổi 30.
Rồi tôi bị đuổi việc. Làm sao có thể bị đuổi việc khỏi một công ty bản thân mình
sáng lập nên? Chuyện là thế này. Khi Apple mở rộng, chúng tôi thuê một người
mà tôi nghĩ là rất tài năng để điều hành công ty cùng mình. Một hai năm đầu,
mọi thứ đều ổn. Nhưng rồi những định hướng tương lai có điểm bất đồng, cuối
cùng, chúng tôi cãi nhau. Hội đồng quản trị đã đứng về phía anh ta, tôi thì ra
khỏi công ty, khi 30 tuổi.
Tâm huyết của cả một thời kỳ đã tiêu tan, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Một vài tháng sau đó, không biết phải làm gì, tôi cảm thấy đã không phải với

các bậc tiền bối, đã bỏ lỡ cơ hội khi nó đến tầm tay. Tôi đã gặp David Packard
và Bob Noyce và cố gắng nói lời xin lỗi vì đã làm hỏng mọi chuyện. Là một
trường hợp thất bại mà công chúng đều biết đến, thậm chí tôi còn nghĩ đến việc
bỏ chạy khỏi thung lũng nơi mình sống.
Nhưng rồi có một điều mà dần dần tôi nhận ra - tôi vẫn rất yêu những việc mình
làm! Những biến đổi ở Apple đã không hề làm giảm sút niềm đam mê đó. Tôi đã
bị từ chối, nhưng vẫn yêu. Vì thế, tôi quyết định làm lại.
Lúc đó, tôi không thể nhận thức được rằng, chính việc bị đuổi khỏi Apple là
điều tuyệt vời nhất đã diễn ra trong đời. Những gánh nặng của vinh quang được
thay thế bởi cảm giác nhẹ nhỏm khi bắt đầu lại từ đầu và không chắc chắn về
mọi thứ. Tôi được tự do bước vào thời kỳ sáng tạo nhất của cuộc đời.
Trong vòng 5 năm sau đó, tôi bắt đầu một công ty tên là NeXT, một công ty
khác tên Pixar, và đem lòng yêu một người phụ nữ tuyệt vời sau này đã trở
thành vợ tôi.
Pixar bắt đầu sản xuất các phim hoạt hình sử dụng công nghệ máy tính đầu tiên
của thế giới, bộ phim Câu Chuyện Đồ Chơi (Toy Story), và bây giờ đã trở thành
một trong những xưởng sản xuất phim hoạt hình thành công nhất thế giới.
Vật đổi sao dời, cuối cùng thì Apple lại mua lại NeXT và tôi trở về Apple, sử
dụng chính những công nghệ đã phát triển ở NeXT vào phục hưng lại cho
Apple. Tôi và Laurence đã cùng nhau xây dựng một gia đình đầm ấm.
Tôi tin chắc rằng, những điều kỳ diệu trên đã không xảy ra nếu tôi không bị đuổi
khỏi Apple. Đó là một liều thuốc đắng, nhưng đúng là bệnh nhân cần có nó. Đôi
lúc cuộc đời quẳng một cục gạch vào đầu bạn. Đừng mất niềm tin.

×