Tải bản đầy đủ (.doc) (5 trang)

TUYỂN TẬP CÁC BÀI VĂN, ĐOẠN VĂN HAY DÀNH CHO BẬC TIỂU HỌC.

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (40.85 KB, 5 trang )

TUYERN T Ậ
P CÁC BÀI V Ă
N, Đ
O ẠN V Ă
N HAY DÀNH CHO B Ậ
C TI Ể
U HỌ
C.
Sau khi đ
ọc xong bài v ăn vi ết v ề b ố c ủa m ột em HS, b ất giác tôi nh ớ l ại có m ột bài v ăn khá ấn t ư
ợn g
vi ết v ề m ẹ. Vì tôi không bi ết ch ụp ản h nên vi ết l ại cho các th ầy cô đ
ọc cho vui. Bài đó nh ư sau:
"M ẹ em tên là Hi ền. M ẹ không xinh l ắm nh ư
ng bác bán thtị l ợ
n đ
ầu ngõ v ẫn ph ải ng ư
ớc nhìn.
M ẹ r ất ch ăm ch.ỉ Ngày nào m ẹ c ũng làm vi ệc t ừ tinh m ơ đ
ến khi chi ều t ối. N ếu m ẹ c ủa b ạn Tr ần Nh ật
Minh là ng ọn gió thì m ẹ em là c ơ
n l ốc. M ẹ v ề đ
ến nhà là cu ốn s ạch cái sân đ
ầy lá mít cùng s ỏi đá l ẫn
trái s ấu non mà chúng em bày ra ban chi ều. M ẹ cu ốn đà n l ợ
n vào gi ấc ng ủ sâu êm đ
ềm , qu ần áo l ấm
lem bùn đ
ất vào ch ậu gi ăt. Tóm l ại m ẹ có th ể cu ốn t ất c ả tr ừ m ột ng ư
ời lúc nào c ũng say mèm là b ố
em.


M ẹ r ất khéo tay. Lu ống rau m ẹ cu ốc ch ẳng c ần gieo h ạt gì sau d ăm hôm đã m ọc đ
ầy nh ữ
ng ng ọn rau
r ền c ơ
m. Rau r ền c ơ
m m ẹ n ấu có kèm vài ngon rau sam ngon l ắm! Ngoài canh rau r ền, m ẹ còn bi ết
lu ộc tr ứ
ng, lu ộc c ả tht.
ị Món lu ộc c ủa m ẹ ch ẳng bao gi ờ b ị m ặn c ả. Ngon l ắm!
M ẹ ch ẳng bao gi ờ giúp chúng em h ọc bài. M ẹ b ảo: -D ạy h ọc là vi ệc c ủa b ố mày! Nh ư
ng b ố hôm nào
c ũng "Sáng đi t ối mtị m ớ
i v ề,/ Nhi ều hôm say l ả mi ệng thì kêu la." Nh ữ
ng l ần nh ư v ậy, m ẹ không xem
"T ấm lòng cha m ẹ" n ữ
a. B ất đ
ắc d ĩ m ẹ ph ải d ạy các con ôn bài. Ch ữ m ẹ ng ử
a trái nh ư lúa non g ặp
bão. Môn toán m ẹ d ạy: - Tìm n ử
a chu vi tu ổi m ẹ, Tìm n ử
a chu vi v ận t ốc. Tóm l ại d ạng toán gì c ũng
nử
a chu vi. M ẹ tuy ệt th ật nh ư
ng cô giáo không cho là đúng.
M ẹ là ng ư
ời r ất ti ết ki ệm. M ẹ nh ặt l ại các túi bóng k ể c ả túi bóng đ
ựn g thu ốc tr ừ c ỏ gi ặt s ạch đi đ
ể đ
ựn g
đậu bán cho các bác trong xóm. Ai c ũng khen đậu c ủa m ẹ ngon. Ch ắc ng ười ch ư

a th ấy m ẹ ngâm đậu
trong cái thùng ngâm cám l ợ
n. N ếu bi ết thì....
Nh ữ
ng ngón tay m ẹ xù xì d ấu ấn c ủa nh ữ
ng n ăm tháng v ật l ộn ki ếm ăn . M ẹ đ
ưa tay lên lên b ớ
i mái đ
ầu
đã b ạc l ốm đốm . m ẹ than th ở v ớ
i các dì:
- T ại ông ngo ại không cho tao đi h ọc. N ếu cho đi h ọc ch ắc gi ờ thì tao đâ u kh ổ th ế này!
M ẹ khóc."
Đ
o ạn v ăn t ả v ề ng ười b ạn thân nh ất c ủa em.


Th ằng Nhái ch ỉ đ
ứn g đ
ến mang tai tôi và h ọc c ũng kém h ơ
n tôi r ất nhi ều nh ư
ng
nh ư
ng trò ch ơ
i ch ốn thôn quê tôi ph ải bái nó là s ư ph ụ. Loáng m ột cái nó đã leo lên
đến ng ọn cây pháo nh ớ
t ném xu ống m ột ôm cành chi chít nh ữ
ng qu ả pháo nh ớ
t. R ồi
nó c ầm con dao ra góc v ư

ờn đ
ẽo đ
ẽo ch ặt ch ặt ,kì cà kì c ạch đ
ư
ợ c hai kh ẩu súng. Tôi
và nó b ắn mê t ơ
i. M ẹ tôi đi ch ợ v ề qu ất m ỗi đ
ứa m ột roi l ằn đít. Cái th ằng Nhái đ
ến l ạ,
nhân hai phân s ố thì quy đ
ồn g . Vi ết v ăn thì sai l ỗi chính t ả be bét nh ư
ng câu cá c ự
c
siêu. Móc con giun vào đ
ầu l ư
ỡi câu loáng m ột cái đã câu đ
ư
ợ c con cá rô giãy đà nh
đạc h khoái l ắm. Được con cá c ờ nó cho tôi th ả vào cái chai đem v ề nuôi mê tít. Tôi r ất
yêu cái dáng lo ắt cho ắt c ủa Nhái. Nó r ất hanh nh ẹn và tháo vát. C ắt c ỏ, c ư
ỡi bò, th ậm
chí c ả... d ỡ rào hàng xóm v ề làm c ủi đu n cái gì nó c ũng th ạo. Ôi cái th ằng b ạn thân
thi ết c ủa tô, ôi nh ữ
ng chi ều ch ăn trâu th ả di ều, hái sim ấy s ẽ ch ỉ là d ĩ vãng thôi khi mà
n ăm t ớ
i tôi đã vào tr ư
ờn g chuyên. N ơ
i ấy tôi s ẽ ph ải quên đi thú vui quê nhà đ
ể h ọc
thêm nhi ều đề

i u mớ
i l ạ khác.
Tr ờ
i ch ư
a sáng h ẳn đã nghe chân hu ỳnh hu ỵch đ
ầu ngõ. M ẹ tôi b ảo: -D ậy đi ! Th ằng "Lí Qu ỳ
quên búa" l ại đ
ến r ồi! Và đúng là th ằng Nhái b ằng x ư
ơn g b ằng thtị hi ện ra gi ữ
a sân. Cái đ
ầu
khét l ẹt vì n ắng cháy, tóc húi cua, m ắt s ếc, đôi chân vòng ki ềng ch ư
a đi đã ch ạy. Nói v ề nó có
th ể tóm l ư
ợc m ột câu:- da đen m ũi t ẹt hay c ư
ời , ăn nhanh , đi ch ậm , nói c ư
ời vô t ư
" M ẹ tôi
b ảo nó:- V ề đi, hôm nay th ằng Giáp còn ph ải h ọc bài! - Ngh ỉ hè r ồi còn h ọc gì bác. Nó tr ả l ờ
i


tnh
ỉ khô. Ch ẳng c ần ai m ờ
i nó ng ồi xu ống bên r ổ khoai ch ọn m ột c ủ to nh ất bóc ăn ngon lành.
Tôi ng ắm nó. Th ấy mình v ớ
i Nhái hai chân tr ờ
i khác l ạ. Tôi đượ
c đào t ạo theo phong cách v ẩy
bút là vi ết v ăn đè bút xu ống là có th ể gi ải toán nh ư

ng r ất xa l ạ đờ
i th ườ
n g . Còn Nhái, thì khác
h ẳn nó ch ẳng th ể nào h ọc thu ộc lòng m ột câu th ơ
, khi chia phân s ố thì nh ất định đả
o ng ượ
c
phân s ố th ứ nh ất nh ư
ng r ất thu ộc các k ĩ n ăng s ống. N ấu c ơ
m, gánh lúa, cõng em, ph ơ
i rơ
m,
trèo mít, b ắt ve không vi ệc nào nó không thành th ạo. N ếu nó không đế
n ch ơ
i tôi c ảm tháy nh ơ
nh ớ th ế nào ấy, còn n ếu nó đế
n là th ế nào tôi c ũng có chuy ện. Lúc thì nó r ủ trèo tr ộm ổi nhà bá
Vân, b ị bá b ắt đượ
c khi thì nó d ỡ rào nhà ông Đ
a b ẻ tr ộm d ứ
a đem cho tôi. M ẹ tôi gi ận l ắm.
Th ế là, nó b ỏ m ấy tr ư
a vót cho tôi b ộ s ươ
n g di ều sáo đẹ
p mê. Nó còn xúi tôi trèo l ấy trái h ồng
non giã l ấy nh ự
a xé bài ki ểm tra dán vào làm thành m ột cái di ều toàn chín v ớ
i m ườ
i . Nó lí lu ận
mày h ọc gi ỏi th ế ai bi ết. Gi ờ tao đư

a lên cao ch ẳng ph ải c ả làng đề
u th ấy sao! Nghe nó tôi
cùng nó hì h ục dán di ều. Bu ổi tr ư
a, nó đư
a th ằng m ọt sách tr ốn ng ủ ra ru ộng l ạc ch ạy s ấp,
ch ạy ng ử
a th ả di ều. B ị m ẹ tôi b ắt đượ
c qu ất m ấy roi ch ừ
a đế
n vài n ăm ch ứ ch ẳng ch ơ
i.
Dự
a vào nh ữ
ng ý sau, hãy vi ết thành m ột đo ạn v ăn g ợ
i t ả và g ợ
i c ảm h ơ
n:
Mùa đông đến. Những cơn gió lạnh tràn về. Nhìn lên trời, em không thấy chim én nữa. Mẹ giục em l ấy
áo ấm ra mặc.Em rất vui sướng khi mặc chiếc áo len mẹ mới đan cho em.)
Những cơn gió lạnh đầu mùa, những tà áo dài vội vã trên phố cuối chiều. Một mùa đông lại đến với giá
buốt và trời cao tạm vắng những cánh én chao nghiêng. Bé nhìn lên trời mà tiếc r ẻ. Thế là từ nay, là
những ngày đông rầu rĩ . Trời đông chỉ khoác trên mình chiếc áo sẫm màu chì nung chảy. Trong nh ững
đêm dài hun hút, ngõ sâu lại phải dầm mình trong mưa phùn tê tái . Cây bàng lại ph ải co ro ch ịu rét, nó
sốt ruột buồn rầu đếm ngược thời gian đợi một ngày kia trời xuân mang nắng t ới. Bé vẫn đi học. Bé
không sợ rét vì đã có chiếc áo len mẹ mới đan cho. Diện chiếc áo m ới lòng Bé vui phơi ph ới, bao nhiêu
cái lạnh đã bị xua đi hết. Nhưng rồi Bé lại buồn vì vùng cao biên giới còn bi ết bao trẻ em nghèo đến
trường trong những chiếc áo phong phanh. Giá như đừng có mùa đông để không có nh ững cô bé,cậu
bé dầm mình trong giá buốt đi thả dê trên miền sơn cước hay đi học với những đôi chân trần thì quý
biết bao.
Tôi học văn rất kém nên rất sợ phải viết văn. Chính thức tôi cũng thể nào hi ểu nổi làm sao mà chỉ có

hai mươi chín chữ cái trong đó có mười sau nguyên âm mà có thể vi ết thành bài văn.
Bữa ấy, cô giáo ra đề văn: Em hãy tả người bạn rất thân của em. Tôi nghĩ mãi không bi ết viết gì. Trong
khi cả lớp hì hục viết bài thì tôi vẫn chưa thể nặn ra một chữ. Chẳng lẽ ngồi không, tôi đà nh liếc xem
mọi người đang chăm chú viết những gì?
Bên trái tôi thằng Phú Anh đang viết:- "Trong lớp em có rất nhiều bạn thân nh ưng em yêu quý nh ất là
bạn An. Bạn An dáng dong dỏng cao nước da ngăm ngăm đen".... Bên phải tôi th ằng Chiến cũng đang
viết:-:- "Trong lớp em có rất nhiều bạn thân nhưng em yêu quý nhất là bạn Hòa. Bạn Hòa dáng dong
dỏng cao nước da trăng trắng".... Không thể chép bài của bọn nó được như thế cô giáo phát hiện ra
ngay. Bất giác, tôi nhớ đến thằng Đức, thằng bạn chăn trâu của tôi. Thế là tôi viết: - Thằng bạn khá
thân của tôi tên là Đức. Thằng Đức có cái mũi ở giữa mặt, tóc đỏ hoe vì khi chăn bò nó không bao gi ờ
đội mũ. Nó có một tính xấu là mượn cái gì không bao trả đúng hẹn đôi khi còn không trả lại n ữa.
Bài đó tôi được điểm một. Bố tôi giận lắm quất cho mấy roi. Hôm làm bài thi chuyển l ớp, ch ẳng ngờ đề
bài lại là: Em hay tả một người thân thiết với em nhất!
Rút kinh nghiệm lần trước, tôi tả chị Hoa trong ngõ. Chị Hoa có cái mũi gần giữa mặt, chị không đi th ả
bò nhưng tóc chị còn đỏ hơn râu ngô. Chị mượn của ai cái gì cũng bắt đầu trả đúng hẹn. Em rất yêu
vừa chứ không yêu lắm chị Hoa.
Bài văn tả con trâu (văn 4)
Đề bài: Em hãy tả con trâu mà em yêu thích nhất. (* dành cho trẻ nông thôn)
Con gì lớn tướng mà chăm. Lớn mà ngoan. Sáng sớm đã ra đồng. Nó kéo cày rất hăng. Kéo không ai
bằng. Con trâu nhà em Na đó.


Con trâu nhà em Na là chú trâu mộng có tầm và cỡ. Nước da chú đen láng bóng v ới nh ững s ợi râu
cước vừa to vừa dài. Nhìn từ xa đã thấy dáng dấp lực lưỡng phi thường của nó. Cái vai u trên cái c ổ
vại vạm vỡ. Hai cái sừng như hai cánh ná cong cong. Hai cái tai như hai chiếc lá đa luôn động đậy. Hai
con mắt như hai con ốc nhồi sáng long lanh. Cái mũi đen bóng lúc nào cũng lấm tấm m ồ hôi. B ốn cái
chân như bốn thân cau lầm lẫm.
Con vật đứng thứ hai trong mười hai con giáp đó thích bơi lội lắm. Lúc rỗi nó lại đằm mình trong nước
thậm chí là bùn nhão nó cũng đằm. Nó dầm mình vút toàn thân chỉ chừa hai con m ắt và cái m ũi thôi.
Tuy có dáng vẻ tô kệch nhưng chú trâu nhà Na rất hiền. Khi đi chăn thả nó không cần chủ phải theo sát

nó không bao giờ tự ý ăn lúa hay lạc của ai. Nó gặm cỏ soàn soạt chẳng cận phân biệt cỏ nước hay c ỏ
khô. Chẳng cần đến cuối chiều cái bụng nó đã căng tròn. Khi đó Na lại trèo lên cưỡi và thổi sáo. Nh ững
lúc đó nó lại vểnh đôi tai lên mà nghe ra chiều khoan khoái lắm.
Con trâu đã gắn bó với mấy sào ruộng nhà Na bấy lâu nhưng nó chưa đòi hỏi gì. Đêm đêm Na vẫn
nghe thấy tiếng trâu quật đuôi đập muỗi. Vừa đập muỗi nó vừa nhai lại. Vừa nhai l ại nó v ừa nghĩ. Ngày
mai lại dậy sớm ra đồng. Lại kéo cày rất hăng. Kéo không ai bằng.
Bài văn tả con mèo.
Đầu bài: Em hãy tả mọt con mèo của nhà em hoặc con mèo mà em yêu thích.
...
Meo, meo!
Hôm nay trời nắng chang
Mèo con đi học chẳng mng cái gì
Mang theo một mẩu bút chì
Và mang một mẩu bánh mì con con"
- Lại vẫn cái ca muôn thuở, Cún con bực dọc ném về phía con Miu một cái bực b ội và phàn nàn.
Miu cũng không thèm để ý, nó rón rén đi ra sân hong chiếc áo choàng trắng mu ốt đi ểm m ấy v ệt v ằn
đen dấu vết của một trận hoả hoạn do bất cẩn năm xưa. Một ngày mới của con Miu nhà Na bắt đầu bao
giờ cũng vậy.
Với thân hình thon thả, thân hình uyển chuyển đặc biệt là đôi mắt tròn như hai hòn bi ve r ất đỗi ngây
thơ, Miu được coi là hoa hậu trong thế giới vật nuôi trong nhà. Hiền lành và không ngoan nên nó luôn
được bà chủ yêu mến. Lúc rỗi, Na bế nó, vuốt bộ lông mịn như nhung. Những lúc ấy Miu lại rung rung
đôi ria ra chiều thích thú.
Miu rất khéo léo, thoắt cái nó thu mình nhảy phốc lên bậc của sổ và ngồi ch ỗm ch ệ giữa hai con song
cửa mà chẳng có một sự va chạm dù nhỏ nào. Nó đu mình leo lên xà nhà thành thạo hơn mấy các th ợ
điện đu xà sứ mà chẳng cần có bảo hiểm. Đôi khi nó còn móc chân lên b ạt rồi co mình r ơi pịch xu ống
đất mà không tỏ vẻ một chút đau đớn.
Miu bắt chuột rất giỏi, nếu không muốn nói Miu là vô địch sát chuột. Cứ có chuột là nó bắt. Nó ngồi thu
mình đợi con chuột vào ổ mai phục. Hai cái tai như hai cái lá khẽ thu lại, m ắt mở to nhìn con chu ột.
Bỗng, nó quật đuôi một cái và phóng về trước . Con chuột xấu số đã trở thành miếng mồi. Từ lâu, Miu
là nỗi khiếp đảm của họ hàng nhà chuột.

Miu là con vật rất nghịch ngợm. Khi bắt được chuột nó thường vờn, tung hứng con vật đến khi chết
khiếp. Chưa có vật nào nghịch hơn thế. Nó dùng hai chân trước hất tung con chu ột lên cao r ồii nó lao
lên xoay một vong trên không trung lăn tròn trên mặt đất nằm ng ửa ra và hứng con chuột v ừa đúng t ầm
rơi xuống.
Bà của Na mỗi khi thấy vậy thường dùng cán chổi tịch thu chiến lợi phẩm của Miu. Bà nói:
- Nó ăn không hết lại tha vào gầm giường bẩn lắm.


Mỗi khi nhà có giỗ, Miu thường kêu meo meo! Mẹ lại bôi một chút mỡ lên mép nó th ế là nó không còn
kêu nữa.
Đến bữa, bố lại nhặt cho nó một cái xương gà bé nhất.

Đề bài: Em hãy tả người bạn thân nhất của em.
Ngôi nhà ấy chỉ có mỗi cái ti vi là đáng giá mà cái ti vi đó cũng chỉ xem được m ỗi VTV1.
Chủ nhân của nó cũng lạ chỉ xem duy nhất bản tin "Thời tiết nông vụ" và có một sở tích giặt chổi lông.
Cái công việc mà ta dễ liên tưởng đến Ngụy Trung Hiền tuy Ngụy Trung Hiền không giặt chổi.
Đó chính là Rô thằng bạn chí thân của tôi. Cái thằng đến kì quặc, da bánh m ật, đôi mắt lá dăm đặt
nhầm chỗ ngay sát dưới đôi lông mày rậm. Cái trán dô bướng bỉnh với mái tóc đen hơi húi cua xen kẽ
những sợi bạch kim như gợi nên những sự pha tạp trớ trêu, kì lạ của tạo hóa. Với đôi chân vòng ki ềng,
thằng Rô chạy người ta dễ nhầm một cơn lốc qua ngõ. Nó vừa nhuốm màu bùn tro v ừa chua chua m ồ
hôi của kẻ lười tắm trộn lẫn mùi mồ hôi của bò khó tả lắm. Cái tật cố hữu ấy lại được ẩn sau nụ c ười có
phần đôn hậu và chiếc răng khểnh của nó khiến ai gặp nó cũng thấy mến.
Nó không thích toán. Chia số tự nhiên cho phân số nó có thể làm cả bu ổi mà không thành. Vi ết v ăn
cũng vậy. Tôi thường nhắc nó. Nó cãi:
-Ngày nay, mực chưa chắc được sản xuất từ mực, rượu Tây chưa chắc có nguồn gốc t ừ bên Tây. Học
giỏi chưa chắc kiếm nhiều tiền. Tớ cứ ngu ngu như vậy biết đâu lại hay.
Nó có hay hay không chưa chắc. Nhưng nó cũng nào cũng vui.
Bài văn tả chú heo.
Đề bài: Em hãy tả con vật mà em yêu thích nhất.
Bài làm.

Trắng nõn, bụ bẫm và đáng yêu là con éc mà mẹ em vừa bắt về. Đó chính là chú lơn I -éc -sai mà em
hằng mong đợi.
Chú nặng chừng 15 kg, nước da trắng hồng. Đôi tai to vểnh đặc biệt là cái mõm tròn tròn v ới hai l ỗ m ũi
xinh lắm cơ.
Tuy còn nhỏ và là công dân mới nhập tịch nhưng chú bạo lắm. Chẳng cần giới thiệu v ới cư dân trong
vườn. Vừa thả ra là chú đã hăng hái xục xạo khắp vườn cứ như là thông thạo lắm. Vừa thấy con gà
Đông Tảo với cái chân to xù cản mũi chú cứ hích liều đi tới. Kết quả người mang họ Trư đã buộc võ sĩ
họ Dậu phải nhường lối. Dạo quanh một lượt chú đã phát hiện ra cái nhà kho cũ bỏ hoang. Dinh c ơ này
là chỗ ngủ đây rồi.
Xem ra chú lợn rất thân thiện và háu ăn. Mỗi lần em ra vườn chú đều tưởng em s ẽ cho chú ăn cái gì
đấy. Chú xán lại tận nơi. Ụt ít đưa cái mũi với hai cái lỗ xinh xinh hít hít xem có cái gì không. N ếu em
ném cho chú mẩu khoai lang hay cái lá rau chú chén liền. Nh ược bằng chỉ có tay không chú gh ị ghị cái
lưng vào chân em như hàm ý "Không sao, khi khác nhé!" rồi ủn ỉn bỏ đi.
Tuy vậy nhưng chú lợn khá hiền lành. Khi đói thì kêu eng éc vậy nhưng ch ẳng gây sự với ai. Hằng
ngày chú tha thẩn đi kiếm ăn trong vườn. Nghề đào hầm hố là việc của chú. Chú đào kh ắp nơi. S ự
nhiệt tính thái quá có làm mấy cây cọ tung gốc và chết. Mặc cho muỗi đốt hai tai chi chít chú ch ẳng oán
thán số phận.
Giá mà chú biết tết này người ta sẽ mổ thì chắc chú sẽ chẳng chịu ăn đâu.
Bài văn tả chú cún con.
Đề bài: Em hãy tả con vật mà em yêu thích nhất.
Bài làm.
Lang thang trong sân nhà Tèo là chú cún con. Chú bé xíu t ới nỗi mà Tèo gọi chú là mèo, ch ỉ khác là


con mèo biết sủa ong óc mỗi khi có ai lạ.
Mẹ Tí bắt nó về khi nó mới 30 ngày tuổi. Cái tuổi đáng lẽ mới tập ăn và bú tí mẹ thì nó đã phải xa nhà
để làm nhiệm vụ "bạn với Tí" và trông nhà cho Tèo. Rõ khổ!
Toàn thân cún màu đen như mực nên cún có tên là Mực. Hai tai nhỏ xíu trên cái đầu tròn nh ư quả bóng
ten nít. Phía dưới hai tai là bốn con mắt. hai con mắt thật tròn nh ỏ như hai hai hạt nhãn đen láy r ất đỗi
ngây thơ cứ ngước lên nhìn vòm trời sâu thẳm mỗi khi Tèo ôm ấp bế nó. còn hai con m ắt gi ả màu vàng

thì chẳng bao giờ động đậy. Đó là đèn mà Mực dùng để đi đêm cũng nên.
Cún rất ngoan, ngoại trừ ngày đâu mới về kêu ăng ẳng. Nó thường chơi trong sân chẳng mấy khi ra
ngõ. Cún thân với tất cả. Các bác ngan, chú lợn trong vườn đều mến nó. Chẳng ai bắt nạt nó c ả . Ngay
cả chị Mướp có tiếng là đành hanh cũng sẵn sàng ăn chung một bát và cùng chung s ở thích leo lên yên
xe máy với cún. Cảnh tượng hòa bình đó khiến sân nhà Tèo rất êm đềm.
Mỗi lần Tí học về là Mực lại ra tận ngõ đón. Cái dáng vẻ ân cần trăm ngàn mến yêu của cún dành cho
Tèo thật khiến người ta ngưỡng mộ. Nó xoắn lấy chân Tí như thể đã thế kỉ nay không g ặp khiến Tèo
vui lắm.
Tèo rất yêu con Mực đó. Nếu ai đó gọi Mực là Riềng là Tèo không vui. Làm sao vui được nếu M ực
thành món nhựa mận nhỉ?



×