Phép màu từ chính mình
Do công việc hằng ngày của mình, chúng tôi là những người đầu tiên đọc bản thảo
câu chuyện tự kể của Thúy Hằng (Vuợt lên nghiệt ngã, Tuổi Trẻ cuối tuần ngày 7-1-2007)
trước khi những dòng ấy được lên tiếng trước hàng vạn bạn đọc. Đó là một bản thảo “ứa
máu”, mà toàn là máu tươi, từ những tế bào ung thư đang hoành hành trong lá phổi của
một cô gái trẻ.
Đó là những trang giấy thấm đầy nước mắt suốt bao năm của tuổi học trò, kiên
cường chiến đấu mỗi ngày mỗi giờ trước cái chết… Khi ban tổ chức chương trình “Những
câu chuyện làm thay đổi cuộc sống” quyết định đến thăm Thúy Hằng ngay tại nhà bạn ở
thị xã Tam Kỳ (Quảng Nam), chúng tôi những tưởng sẽ gặp em bên chiếc giường bệnh,
trong nỗi đau thân xác. Bất ngờ thay, xuất hiện trước mắt mọi người là một nụ cười tươi
khỏe, trên đôi môi chiến thắng của nghị lực phi thường. Trong lúc trò chuyện, chính người
lớn chúng tôi đều khóc, dù có khác nhau đôi chút trong… cách khóc, song chính em lại
luôn luôn cười - tiếng cười rất to, và vang xa như để nhắc nhở chúng tôi: Đừng tuyệt vọng!
Thúy Hằng là người mà chúng ta “hãy gặp trước khi tuyệt vọng” như cách nói của bạn tôi,
một đồng nghiệp ở Tuổi Trẻ.
Tập sách này có vô số những con người như vậy, hiện ra trong đớn đau tột cùng
của da thịt vì khiếm khuyết bệnh tật, tai nạn đến đỉnh điểm khổ đau của tâm hồn vì bị làm
nhục, bị phản bội, hoặc thất bại, đổ vỡ, cùng đường… Những người phụ nữ góp lời trong
cuộc trò chuyện tập thể này đã làm kinh ngạc hết thảy mọi người. Như có phép màu! Một
thứ “phép màu từ chính mình” theo cách nói của chị Ngô Cẩm Hồng một nhân vật trong
tập sách này.
Mọi đổi thay đều bắt đầu từ chính mình. Nên sức mạnh của “phép màu” ấy chính ở
khả năng gợi sức mạnh bên trong của mỗi người… Thú vị thay, các cuộc họp của ban tổ
chức, ban giám khảo, các hoạt động giao lưu, gặp gỡ trong khuôn khổ của chương trình…
đều biến thành những cuộc trò chuyện không dứt về sức mạnh thay đổi con người. Những
cuộc trò chuyện đó, như nhân lên khả năng thay đổi từ người này sang người khác, tiếp nối
không thôi!
Tập sách này, như một kho báu quí giá, không phải từ trên trời ban cho, mà được
góp từ những thông điệp vàng của người đời. Câu chuyện của mỗi người phụ nữ trong đây
là những trang sách góp vào một cuốn sách khổng lồ, làm thành một cuộc trò chuyện bất
tận của cuộc sống, vì thành công và hạnh phúc cho mỗi con người.
Hơn 1.800 bài dự thi gửi về từ khắp mọi miền đất nước. Khuôn khổ chật hẹp của
một cuộc thi, của tập sách, của trang báo không gói được hết sức lan tỏa của những câu
chuyện làm thay đổi cuộc sống với “phép màu từ chính mình”.
DƯƠNG THÀNH TRUYỀN
---------------------------------------------------
Hướng đến vẻ đẹp hoàn thiện
Trong cuộc sống, ai cũng có những giây phút phải đối mặt với sự thay đổi. Cần có
những đổi thay để ta có thể sống thành công hơn, hạnh phúc hơn. Sức mạnh của lòng tự tin
có trong mỗi người, không phân biệt bất kỳ ai. Một khi tự tin, ta có thể thay đổi chính số
phận của mình.
Với mong muốn tạo một diễn đàn để phụ nữ Việt Nam có một địa chỉ để chia sẻ
câu chuyện vươn lên của mình cùng mọi người, qua đó khích lệ lòng tự tin, tiếp thêm sức
mạnh cho nhiều người khác, Pantene đã tài trợ và cùng báo Tuổi Trẻ tổ chức cuộc thi viết
dành cho phụ nữ mang tên “Những câu chuyện làm thay đổi cuộc sống”.
Hưởng ứng cuộc thi ý nghĩa này, hàng ngàn bạn đọc đã gửi câu chuyện có thật của
mình, chia sẻ những khoảnh khắc, những động lực giúp họ vượt qua khó khăn và tự tin
thay đổi để sống một cuộc đời mới. Câu chuyện của họ - những câu chuyện rất đời thường
- đã là nguồn động viên, là bài học và “truyền lửa” cho hàng triệu trái tim bạn đọc. Cuộc
thi đã thật sự góp phần khuyến khích và phổ biến phong trào phụ nữ Việt Nam tự tin vào
chính mình, và mạnh dạn thể hiện khát vọng, vươn tới thành công và hạnh phúc, khích lệ
cộng đồng có thái độ sống tích cực, hướng tới những khát vọng sống cao cả.
Kết thúc cuộc thi, quyển sách “Những câu chuyện làm thay đổi cuộc sống” được
xuất bản với những câu chuyện xúc động, đầy ý nghĩa được chọn lọc từ mấy ngàn bài tham
dự cuộc thi. Đây là kết quả to lớn của cuộc thi, mà công đầu thuộc về những bạn đã chia sẻ
câu chuyện đời mình.
Gắn liền với sứ mạng làm đẹp cho phụ nữ trên toàn thế giới từ 60 năm qua, Pantene
luôn đồng hành cùng phụ nữ trên con đường vươn đến vẻ đẹp hoàn thiện từ mái tóc đến
tâm hồn. Đồng tổ chức cuộc thi “Những câu chuyện làm thay đổi cuộc sống” với báo Tuổi
Trẻ lần này, Pantene mong muốn phụ nữ Việt Nam luôn tìm thấy sự tự tin và vươn đến
thành công. Thay mặt Pantene, tôi trân trọng cảm ơn các bạn đã nhiệt tình tham gia cuộc
thi và đóng góp câu chuyện của mình với cuộc thi, với những trang sách - trang đời chung
cho tất cả mọi người.
TRỊNH KIM NGỌC
----------------------------------------------------------
Mẹ gieo niềm tin
Nếu có ai đó hỏi tôi điều gì đã làm thay đổi cuộc sống của tôi? Tôi sẽ trả lời đó là:
học vấn. Cách nay mười năm, gia đình tôi lâm vào tình cảnh vô cùng túng đói. Để có thể
đủ tiền cho chúng tôi đến trường, bố và mẹ đã làm đủ nghề nhưng đói vẫn đói, đói tới mức
xanh cả mặt.
Khi anh trai đậu đại học, bố tôi quyết định rời làng lên Lạng Sơn bán báo. Những
chồng báo ngày một nặng thêm vào mỗi kỳ học phí của anh. Hông và bàn tay bố chai sần
đi, mỗi lần nhìn thấy những vết sần đó lòng tôi không khỏi xót xa, đau nhói tâm can. Rồi
điều đau buồn nhất đã xảy ra: bố tôi chết một cách khó hiểu ngay trên giường nhà trọ. Cho
tới giờ bí mật đó vẫn chưa thể lý giải, trở thành nỗi đau sự day dứt nhất của tâm hồn chúng
tôi.
Mẹ con tôi hụt hẫng, mất một thời gian khá dài mới có thể thích nghi được cảnh
nhà không còn bố. Lần này đến lượt mẹ đi kiếm tiền, mẹ tôi đã làm thuê bất kể là nghề gì
từ phụ hồ, nhặt rác, thu ve chai, sục bùn… Và mẹ thậm chí cũng đi làm một người hành
khất nữa. Tôi đau đớn muốn gào thét khi biết chuyện nhưng cổ họng cứ ứ nghẹn. Thương
mẹ đến buốt ruột, chạy tới ôm chầm lấy mẹ khóc như chưa từng được khóc. Theo yêu cầu
của mẹ, tôi đã không cho anh chị của mình biết mẹ của chúng tôi từng là người hành khất.
Tôi biết bĩ cực lắm mẹ mới phải làm như vậy, mẹ muốn chúng tôi có cơm ăn chứ không
phải là cháo hay cơm trộn khoai. Suốt cuộc đời tôi sẽ chẳng thể nào quên được cảnh mẹ
ngồi giã thóc giống thành gạo chỉ vì không có nổi một ngàn đồng đi xay xát, và cả những
bữa cơm chỉ toàn rau khoai luộc.
Khó khăn túng đói là thế, mẹ không một lời than vãn, lúc nào cũng nhắc nhở các
con học hành tử tế. Tuần nào mẹ cũng gửi thư lên thành phố cho anh chị nói: “Chỉ có học
vấn mới thay đổi cuộc sống của mẹ con ta”. Nghĩ thương mẹ, chúng tôi chỉ còn biết dồn
hết sức lực vào chuyện học.
Năm tháng qua đi, những khó khăn vơi dần theo thời gian. Cuộc sống của chúng tôi
bây giờ đã đổi khác, ấm êm, sướng vui và hạnh phúc. Ai đó vào nhà tôi chẳng thể tưởng
tượng nổi cách nay mười năm chúng tôi đã phải ăn cháo, có khi gần cả tháng trời, để có thể
tới trường học chữ. Đôi lúc nhớ lại những gì mình đã trải qua, chính tôi còn không tin nổi
vì điều gì mà cả mấy mẹ con đều vượt qua được tất cả khó khăn túng đói đó. Có lẽ vì niềm
tin vào câu nói của mẹ gieo vào đầu chúng tôi hàng ngày: “Chỉ có học vấn mới thay đổi
cuộc sống của mẹ con ta”. Và bây giờ điều đó đã trở thành sự thật.
Tôi biết món quà mà mẹ hài lòng nhất nhận được từ chúng tôi chính là sự thành đạt
của mỗi người. Với tôi, mẹ vẫn là niềm tin, chỗ dựa vững chắc nhất trong cuộc đời này. Và
niềm tin mẹ gieo mầm trong mỗi chúng tôi nay đã thành quả.
ĐOÀN XUÂN
--------------------------------------------------------------
Chiếc xe màu rêu
Tôi lên 8 thì mẹ tôi qua đời trong một tai nạn giao thông khi đang gánh hàng rong
trên đường. Bố mang hai chị em tôi về bà nội, rồi ở với một người đàn bà khác. Lâu lâu
ông cũng về thăm con, đưa cho bà ít tiền rồi lại đi. Năm tôi 13 tuổi, bà nội mất. Bố mang
em đi nuôi, còn tôi thì gửi cho một bà dì họ để phụ bán quán cà phê.
Tôi lớn dần lên và chỉ được đi học bổ túc ban đêm, còn ban ngày phải phụ dì
dượng mọi việc trong nhà. Năm 16 tuổi, tôi đã phổng phao như một cô gái. Trong một lần
bà dì có công chuyện phải về quê dài ngày, tôi bị ông dượng dụ dỗ làm chuyện bậy bạ.
Chuyện này sau đó còn tiếp diễn một thời gian nữa, vì tôi phải ngủ riêng một mình tại quầy
cà phê để trông hàng và sáng dậy sớm đun nước. Ông dượng đe dọa nếu tôi mách với dì sẽ
bị đuổi khỏi nhà. Vì dại dột, tôi trở thành người đồng lõa với xấu xa. Rồi cũng đến lúc
chuyện vỡ lỡ khi bà dì rình bắt được quả tang. Giận quá không kìm được, dì đã ném quần
áo và đuổi tôi ngay lập tức.
Bơ vơ không người thân thích, tôi lang thang trong đêm và rơi vào nhà chứa ngay
sau đó. Bà chủ chứa trở thành “người cưu mang”. Sau đó, tôi biết mình “dính” bầu, bà đưa
tôi tới bệnh viện “tẩy rửa” và cột chặt đời tôi bằng công việc bán thân sau đó. Việc tiếp
khách hàng ngày và bị bóc lột gần hết số tiền kiếm được bắng thân xác không biết rồi sẽ
kéo dài bao lâu nếu như không có một sự kiện xảy ra sau đó vài năm.
Sáng đó, tôi được nghỉ và đi dạo ra chợ xép gần đó để mua vài thứ đồ dùng. Bất
thần một cơn đau bụng ập đến. Tôi vật vã nằm ngay vệ đường. Có vài người dừng lại
nhưng chỉ có một anh xe ôm có chiếc xe màu rêu bắt tôi ngồi lên xe để anh chở vào bệnh
viện. Tôi được mổ ruột thừa ngay sau đó. Và cứ như ông trời sắp đặt, anh xe ôm không bỏ
đi ngay mà chờ đợi để làm mọi việc của một “người nhà” khi được biết hoàn cảnh thật của
tôi. Tiền viện phí thì bà chủ đưa vào trả đủ, nhưng việc chăm sóc tôi sau đó hoàn toàn nhờ
anh - một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.
Ngày ra viện, anh lại chở tôi về trên chiếc xe 81 màu rêu của mình. Vì bệnh tật đem
lại sự yếu lòng, tôi thổn thức khóc sau lưng anh. Anh an ủi tôi và hứa sẽ tìm cách giúp đỡ.
Sau đó, anh còn tới tìm tôi nhiều lần. Mỗi lần thấy cái xe màu rêu tới là tôi mừng rỡ, bởi
bao nhiêu năm qua, làm gì có ai thăm viếng tôi. Chỉ những đàn ông đủ loại tới tìm thú vui
trên thân xác những cô gái như tôi mà thôi. Cuộc sống với những đe nẹt của bà chủ, cãi cọ
qua lại của những cô gái đồng cảnh ngộ, những dữ dằn thô lỗ của mấy tay bảo kê và thi
thoảng cả những xô xát của khách làng chơi đã làm tôi dần chai sạn. Tưởng không còn cảm
xúc nhưng tôi đã ngỡ ngàng nghe trái tim mình đập những nhịp khác thường khi chiếc xe
màu rêu xuất hiện.
Rồi anh đã thực hiện được lời hứa. Không biết bằng cách nào anh đã vay mượn
được một món tiền khá lớn đủ để trả tiền viện phí và nhiều khoản khác để bà chủ chịu cho
tôi cầm quần áo đi theo anh. Về nhà trọ nơi anh ở, với khung cảnh bình dị của căn phòng
thuê, tôi biết đời mình đã sang một trang mới. Anh cũng mồ côi, cũng bươn chải để sống
nên anh thông cảm với tôi. Dần dần, anh dạy tôi biết bao điều để sau này tôi thành một
người vợ, người mẹ và là người bạn đời của anh. Chúng tôi về với nhau mà không cần có
đám cưới rình rang, không cần bất cứ thủ tục nào, nhưng tôi và anh vẫn hạnh phúc. Hàng
ngày chiếc xe màu rêu theo anh đi chở khách, anh còn phải cật lực hơn trước để lấy tiền trả
nợ. Tôi lân la tìm việc mua rau muống và hoa chuối về bào bỏ mối đắp đổi tiền chợ.
Tôi vô cùng sung sướng bởi một quá khứ ê chề như vậy tưởng mình khó lòng có
con, nhưng sau đó ít lâu tôi đã có bầu và sinh được một bé gái xinh xắn. Tháng ngày qua đi
trong sự cố gắng của cả hai vợ chồng, tôi đã đủ vốn để thuê một phòng rộng hơn ở một
hẻm lớn và mở được một quầy tạp hóa nhỏ. Chiếc xe màu rêu vẫn theo anh trên mọi nẻo
đường để dành dụm những đồng tiền khó nhọc nuôi con.
Bây giờ con tôi đã học lớp 7. Bao năm đã trôi qua, chiếc xe màu rêu không còn
nữa, anh đã bán đổi lấy một chiếc tốt hơn. Nhưng trong tôi, nó luôn hiện diện cùng với
lòng nhân hậu của anh. Tôi đã được thay đổi cuộc đời từ khi nó và anh cùng xuất hiện.