Tải bản đầy đủ (.pdf) (12 trang)

DSpace at VNU: Nghiên cứu phát triển du lịch văn hóa tỉnh Thái Bình

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (577.09 KB, 12 trang )

Nghiên cứu phát triển du lịch văn hóa tỉnh
Thái Bình
Phạm Thị Bích Thủy

Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn
Luận văn ThS ngành: Du lịch (Chương trình đào tạo thí điểm); Mã số:
Người hướng dẫn: PGS.TS Nguyễn Phạm Hùng
Năm bảo vệ: 2011

Abstract. Nghiên cứu và hệ thống hóa một số vấn đề lý luận về du lịch văn hóa,
trong đó khai thác mối liên hệ mật thiết giữa văn hóa và du lịch văn hóa. Đồng thời đưa ra
một số kinh nghiệm phát triển du lịch văn hóa tại một số quốc gia trên thế giới cũng như ở
Việt Nam có ý nghĩa thực tiễn là bài học cho việc phát triển du lịch văn hóa tỉnh Thái Bình.
Phân tích điều kiện, nguồn lực phát triển du lịch văn hóa; nghiên cứu thực trạng hoạt động du
lịch văn hóa của tỉnh Thái Bình (thực trạng về tài nguyên, nhân lực, cơ sở vật chất kỹ thuật, tổ
chức quản lý, thị trường, sản phẩm…).
Keywords. Du lịch; Văn hóa; Thái Bình
Content


MỤC LỤC
Trang
MỞ ĐẦU .......................................................................................................... 7
1. Lý do chọn đề tài .......................................................................................... 7
3. Mục đích và nhiệm vụ nghiên cứu ............................................................... 8
3. Đối tƣợng và phạm vi nghiên cứu ................................................................ 9
4. Phƣơng pháp nghiên cứu .............................................................................. 9
5. Bố cục luận văn ............................................................................................ 9
6. Đóng góp của luận văn ............................................................................... 10
CHƢƠNG 1: MỘT SỐ VẤN ĐỀ LÝ LUẬN VỀ DU LỊCH VĂN HÓA VÀ11
VIỆC NGHIÊN CỨU DU LỊCH VĂN HÓA TỈNH THÁI BÌNH ................ 11


1.1. Những vấn đề lý luận về du lịch văn hóa ................................................ 11
1.1.1. Du lịch văn hóa ................................................................................ 11
1.1.2. Tài nguyên du lịch nhân văn ............................................................ 12
1.1.3. Điểm đến du lịch văn hóa................................................................. 14
1.1.4. Cơ sở vật chất kỹ thuật của du lịch văn hóa .................................... 15
1.1.5. Sản phẩm du lịch văn hóa ................................................................ 16
1.1.6. Khách du lịch đi với mục đích văn hóa ........................................... 19
1.1.7. Tổ chức, quản lý du lịch văn hóa ..................................................... 20
1.1.8. Bảo tồn và phát huy di sản văn hóa trong du lịch ............................ 21
1.2. Bài học kinh nghiệm trong nghiên cứu, phát triển du lịch văn hóa ................ 23
1.2.1. Bài học kinh nghiệm nƣớc ngoài ................................................................. 23
1.2.2. Bài học kinh nghiệm trong nƣớc.................................................................. 28
1.3. Những vấn đề đặt ra trong nghiên cứu du lịch văn hóa Thái Bình............... 31
1.3.2. Những thuận lợi trong hoạt động du lịch văn hóa Thái Bình .................... 32
1.3.3. Những khó khăn trong hoạt động du lịch văn hóa Thái Bình.................... 33
Tiểu kết chƣơng 1........................................................................................... 34
CHƢƠNG 2: THỰC TRẠNG HOẠT ĐỘNG DU LỊCH VĂN HÓA TỈNH
THÁI BÌNH.................................................................................................... 35
2.1. Điều kiện phát triển du lịch văn hóa tỉnh Thái Bình ............................... 35
2.1.1. Điều kiện bên trong....................................................................................... 35
2.1.1.1. Điều kiện tự nhiên.................................................................................. 35

1


2.1.1.2. Điều kiện kinh tế - xã hội ...................................................................... 35
2.1.1.3. Tài nguyên du lịch văn hóa ................................................................... 36
2.1.2. Điều kiện bên ngoài ...................................................................................... 55
2.1.2.1. Vị trí của du lịch Thái Bình trong vùng đồng bằng sông Hồng ......... 55
2.1.2.2. Hệ thống chính sách nhà nƣớc về phát triển du lịch............................ 56

2.2. Khảo sát thực trạng du lịch văn hóa Thái Bình.................................................. 57
2.2.1. Cơ sở vật chất phục vụ du lịch văn hóa ....................................................... 57
2.2.1.1. Hệ thống cơ sở lƣu trú ........................................................................... 57
2.2.1.2. Hệ thống cơ sở kinh doanh ăn uống ..................................................... 59
2.2.1.3. Hệ thống cơ sở kinh doanh lữ hành ...................................................... 59
2.2.1.4. Phƣơng tiện vận chuyển khách du lịch................................................. 60
2.2.1.5. Các trung tâm văn hóa, thể thao phục vụ nhu cầu vui chơi, giải trí.... 60
2.2.2. Nhân lực du lịch ............................................................................................ 61
2.2.2.1. Thực trạng chung nhân lực du lịch Thái Bình ..................................... 61
2.2.2.2. Lực lƣợng cán bộ quản lý nhà nƣớc về du lịch.................................... 64
2.2.3.3. Nhân lực tại các điểm du lịch văn hóa.................................................. 66
2.2.3. Thị trƣờng khách du lịch văn hóa tỉnh Thái Bình ............................ 68
2.2.3.1. Thực trạng lƣợng khách du lịch ................................................ 68
2.2.3.2. Đặc điểm nguồn khách du lịch .................................................. 70
2.2.4. Sản phẩm du lịch văn hóa tiêu biểu ................................................. 72
2.2.4.1. Du lịch tham quan, nghiên cứu các di sản văn hóa ............................. 73
2.2.4.2. Du lịch tôn giáo, tín ngƣỡng.................................................................. 73
2.2.4.3. Du lịch lễ hội .......................................................................................... 73
2.2.4.4. Du lịch làng nghề ................................................................................... 74
2.2.4.5. Du lịch làng quê ..................................................................................... 75
2.2.5. Tổ chức, quản lý hoạt động du lịch văn hóa .................................... 76
2.2.5.1. Cơ quan quản lý nhà nƣớc cấp Trung ƣơng về du lịch .............. 76
2.2.5.2. Chính quyền địa phƣơng và Ban quản lý di tích ................................. 80
2.2.5.3. Các cơ sở và đơn vị kinh doanh du lịch ............................................... 81
2.2.6. Xúc tiến, quảng bá sản phẩm du lịch văn hóa............................................. 82
Tiểu kết chƣơng 2........................................................................................... 85
CHƢƠNG 3: MỘT SỐ GIẢI PHÁP PHÁT TRIỂN DU LỊCH VĂN HÓA
TỈNH THÁI BÌNH ......................................................................................... 88

2



3.1. Những căn cứ đề xuất giải pháp.......................................................................... 88
3.1.1. Căn cứ khoa học............................................................................................ 88
3.1.1.1. Định hƣớng phát triển theo ngành ........................................................ 88
3.1.1.2. Định hƣớng phát triển theo lãnh thổ ..................................................... 91
3.1.1.3. Định hƣớng đầu tƣ phát triển du lịch.................................................... 92
3.1.2. Căn cứ thực tiễn ............................................................................................ 93
3.2. Những giải pháp phát triển du lịch văn hóa tỉnh Thái Bình .............................. 93
3.2.1. Giải pháp về tổ chức, quản lý hoạt động du lịch văn hóa .......................... 93
3.2.1.1. Đối với cơ quan quản lý nhà nƣớc cấp Trung ƣơng về du lịch .......... 93
3.2.1.2. Đối với đơn vị kinh doanh du lịch ........................................................ 96
3.2.1.3. Đối với chính quyền địa phƣơng .......................................................... 97
3.2.2. Giải pháp về đầu tƣ hoàn thiện cơ sở vật chất kỹ thuật .............................. 98
3.2.2.1. Hoàn thiện hệ thống giao thông ............................................................ 98
3.2.2.2. Đầu tƣ nâng cấp hệ thống cơ sở lƣu trú................................................ 99
3.2.2.3. Đầu tƣ xây dựng cơ sở vui chơi, giải trí và các công trình bổ trợ .... 99
3.2.3. Giải pháp về nguồn nhân lực du lịch ......................................................... 100
3.2.4. Giải pháp về thị trƣờng du lịch................................................................... 102
3.2.5. Giải pháp về xây dựng sản phẩm du lịch văn hóa đặc thù ....................... 103
3.2.5.1. Xây dựng các điểm du lịch văn hóa tiêu biểu của Thái Bình ........... 103
3.2.5.2. Xây dựng các tuyến du lịch chuyên biệt và kết hợp .......................... 108
3.2.5.3. Đa dạng hóa, nâng cao chất lƣợng sản phẩm và dịch vụ du lịch.... 109
3.2.6. Giải pháp đẩy mạnh xúc tiến, quảng bá du lịch ........................................ 110
3.2.7. Giải pháp về bảo tồn và phát huy di sản .................................................... 111
Tiểu kết chƣơng 3......................................................................................... 112
KẾT LUẬN .................................................................................................. 113
TÀI LIỆU THAM KHẢO ............................................................................ 115

3



MỞ ĐẦU
1. Lý do chọn đề tài
Những năm gần đây, du lịch văn hóa đã và đang trở thành xu hướng phổ
biến của nhiều quốc gia trên thế giới và khu vực. Du lịch văn hóa còn được xem
là sản phẩm đặc thù của các quốc gia đang phát triển. Với nền tảng, quy mô,
nguồn lực không lớn, các nước đang phát triển chưa có đủ thế mạnh trong việc
xây dựng những điểm du lịch đắt tiền, những trung tâm giải trí tầm cỡ và hiện
đại như các nước phát triển mà thường dựa vào nguồn lực tự nhiên và sự đa dạng
về bản sắc văn hóa dân tộc, coi đó là vốn để phát triển du lịch. Hơn nữa phần lớn
hoạt động du lịch văn hóa ở các nước đang phát triển gắn liền với địa phương,
cũng thường là nơi còn tồn tại đói nghèo. Bởi thế, thu hút du khách tham gia du
lịch văn hóa tức là tạo ra dòng chảy mới và cải thiện cuộc sống của người dân
địa phương. Đối với nước ta, du lịch văn hóa cũng được xác định là một trong
những loại hình du lịch đặc thù, có thế mạnh và tiềm năng phát triển phong phú,
thu hút nhiều khách du lịch trong nước và quốc tế.
Thái Bình là tỉnh đồng bằng ven biển có tài nguyên du lịch nhân văn
đa dạng phong phú. Hiện nay, loại hình du lịch văn hóa là thế mạnh của du
lịch tỉnh nhà. Theo thống kê, Thái Bình có hơn 2000 di tích lịch sử - văn hóa,
trong đó có gần 100 di tích được xếp hạng Di tích lịch sử và Di tích kiến trúc
nghệ thuật cấp quốc gia, gần 400 di tích cấp tỉnh. Các di tích lịch sử - văn hóa
được phân bố ở khắp các huyện, thị trong tỉnh là cơ sở để tạo nên nhiều sản
phẩm du lịch đặc sắc hấp dẫn du khách.
Về địa lý nhân văn, Thái Bình cũng có những đặc điểm riêng. Thái
Bình không có cư dân tại chỗ, mà từ nhiều địa phương khác, từ rất sớm trong
lịch sử, đã tới đây sinh tụ, chung sức chung lòng dựng làng, quai đê lấn biển,
với một ý chí quyết thắng. Sinh sống trên một vùng đất mới không rộng, mật
độ dân cư cao so với các tỉnh khác vùng đồng bằng, người dân Thái Bình
trong cuộc vật lộn dai dẳng và quyết liệt chinh phục thiên nhiên, sóng gió,

đầm lầy để nuôi sống mình, đã từ rất sớm tự rèn luyện cho mình một ý chí tự
lực, tự cường, mãnh liệt, một tinh thần đấu tranh chống xâm lược. Chính trên
cơ sở kết hợp các nhân tố đặc biệt về thiên nhiên và con người mà trong lịch
sử dựng nước và giữ nước oai hùng của dân tộc, Thái Bình là nơi sản sinh

7


nhiều anh hùng hào kiệt, nhiều danh nhân văn hóa có công với đất nước. Thái
Bình còn là một trong những địa phương có phong trào cách mạng mạnh mẽ,
là quê hương của “tiếng trống năm 30”. Điều kiện hình thành và phát triển đã
tạo cho Thái Bình một khối lượng lớn những di tích lịch sử cách mạng, là tiền
đề thuận lợi cho hoạt động du lịch văn hóa.
Đã có nhiều nghiên cứu về văn hóa Thái Bình và du lịch văn hóa Thái
Bình, ví dụ như: “Văn hóa làng ở Thái Bình” tác giả Phạm Minh Đức - Phạm
Hóa, “Di tích khảo cổ học ở Thái Bình” và “Di tích lịch sử văn hóa Thái
Bình” của Bảo tàng Thái Bình, “Danh nhân Thái Bình” và “Quy hoạch tổng
thể phát triển du lịch tỉnh Thái Bình thời kỳ 2001 - 2010 và định hướng đến
năm 2020” của Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch Thái Bình, “Địa chí Thái
Bình” của UBND tỉnh Thái Bình ấn hành… Tuy nhiên, các công trình trên
chưa nghiên cứu riêng về du lịch văn hóa Thái Bình, chưa nghiên cứu tổng
thể, toàn diện về du lịch văn hóa Thái Bình. Cùng với đó, thực tiễn hoạt động
du lịch văn hóa Thái Bình hiện nay cho thấy sản phẩm du lịch ở đây còn
nghèo, đơn điệu, chưa tương xứng với tiềm năng, chưa mang tính đặc trưng
của địa phương, chưa tạo được tính cạnh tranh trên thị trường, vì thế chưa
thỏa mãn nhu cầu tìm hiểu của du khách. Nhiều dự án đầu tư du lịch đã được
tiến hành và đi vào hoạt động nhưng nhìn chung hầu hết vẫn ở quy mô nhỏ lẻ,
tự phát, chưa có tính đồng bộ cao hoặc có những dự án lớn nhưng vẫn còn
trong tình trạng dang dở.
Căn cứ vào thực trạng và tính cấp bách của vấn đề, tác giả đã lựa chọn

đề tài “Nghiên cứu phát triển du lịch văn hóa tỉnh Thái Bình” nhằm tìm ra
những định hướng và giải pháp góp phần nâng cao hiệu quả khai thác sản
phẩm du lịch văn hóa của tỉnh trong thời gian tới, đưa du lịch văn hóa thành
loại hình chủ đạo đem lại nhiều lợi ích về kinh tế và xã hội cho Thái Bình.
3. Mục đích và nhiệm vụ nghiên cứu
Mục đích của luận văn khi thực hiện là góp phần phát triển du lịch văn
hóa tỉnh Thái Bình cũng như góp phần bảo tồn di sản văn hóa trong kinh
doanh du lịch của tỉnh.
Để đạt được mục đích trên, luận văn sẽ tiến hành giải quyết các nhiệm
vụ chính là:

8


- Nghiên cứu cơ sở lý luận về du lịch văn hóa như: tài nguyên du lịch
nhân văn, điểm đến du lịch văn hóa, thị trường, nguồn khách… để từ đó xây
dựng sản phẩm văn hóa thành sản phẩm du lịch, tổ chức thực hiện và quản lý
chúng nhằm mục đích phát triển du lịch và bảo tồn văn hóa.
- Nghiên cứu, đánh giá thực trạng khai thác sản phẩm du lịch văn hóa
của tỉnh Thái Bình.
- Nêu ra những đề xuất góp phần phát triển du lịch văn hóa và bảo tồn
di sản văn hóa tỉnh Thái Bình.
3. Đối tượng và phạm vi nghiên cứu
3.1. Đối tượng nghiên cứu
- Thực tiễn hoạt động du lịch văn hóa Thái Bình, cụ thể về các vấn đề:
cơ sở vật chất phục vụ du lịch văn hóa, nhân lực du lịch, sản phẩm du lịch văn
hóa, thị trường khách du lịch, công tác tổ chức, quản lý du lịch văn hóa, hoạt
động xúc tiến, quảng bá du lịch Thái Bình…
- Những kinh nghiệm trong việc bảo tồn, phục hồi, khai thác tài
nguyên văn hóa vào mục đích kinh doanh du lịch.

3.2. Phạm vi nghiên cứu
- Phạm vi về không gian: Nghiên cứu các di sản văn hóa, tài nguyên
du lịch văn hóa trên địa bàn tỉnh Thái Bình. Trong đó, luận văn tập trung
nghiên cứu một số điểm du lịch có quy mô tương đối lớn, có khả năng hình
thành điểm du lịch thu hút khách của Thái Bình.
- Phạm vi về thời gian: số liệu, tài liệu sẽ thu thập từ thời điểm năm
2000 đến nay, các định hướng phát triển sản phẩm du lịch văn hóa của tỉnh và
các giải pháp được đưa ra cho thời gian tới.
4. Phương pháp nghiên cứu
- Phương pháp tổng hợp, phân tích tài liệu
- Phương pháp thống kê, phân loại, so sánh
- Phương pháp khảo sát thực địa
5. Bố cục luận văn
Luận văn gồm 118 trang. Ngoài phần mở đầu, kết luận, danh mục tài
liệu tham khảo, phụ lục, luận văn chia làm 3 chương:
Chương 1: Một số vấn đề lý luận về du lịch văn hóa và việc nghiên
cứu du lịch văn hóa tỉnh Thái Bình

9


Chương 2: Thực trạng hoạt động du lịch văn hóa tỉnh Thái Bình
Chương 3: Một số giải pháp phát triển du lịch văn hóa tỉnh Thái Bình.
6. Đóng góp của luận văn
- Hệ thống hóa một số vấn đề lý luận về du lịch văn hóa.
- Hệ thống hóa giá trị nguồn tài nguyên du lịch văn hóa tỉnh Thái Bình.
- Nghiên cứu, khảo sát thực tế hoạt động du lịch văn hóa của tỉnh. Trên
cơ sở đó, đánh giá điểm mạnh, điểm yếu của du lịch văn hóa tỉnh Thái Bình.
- Đề xuất một số giải pháp nhằm phát triển du lịch văn hóa tỉnh Thái Bình.


10


TÀI LIỆU THAM KHẢO
Tiếng Việt
1. Đào Duy Anh (1992), Việt Nam văn hóa sử cương, Nxb Tp. Hồ Chí Minh
2. Trần Thúy Anh (Chủ biên) (2011), Du lịch văn hóa, những vấn đề lý
luận và nghiệp vụ, Nxb Giáo dục
3. Trần Thúy Anh, Nguyễn Thu Thủy, Nguyễn Thị Anh Hoa (2010), Ứng
xử văn hóa trong du lịch, Nxb Đại học Quốc gia Hà Nội
4. Bảo tàng Thái Bình (1999), Di tích khảo cổ học ở Thái Bình, Nxb Bảo
tàng Thái Bình
5. Bảo tàng Thái Bình (1999), Di tích lịch sử văn hóa Thái Bình, tập 1,
Nxb Bảo tàng Thái Bình
6. Trương Quốc Bình (2005), Vai trò các di sản văn hóa với sự phát triển
du lịch Việt Nam, Tạp chí Du lịch Việt Nam, số 3, tr.22-23
7. Trương Quốc Bình (2010), Việt Nam - công tác quản lý di sản văn hóa,
Tạp chí Du lịch Việt Nam, số 7, tr.58-59
8. Trịnh Xuân Dũng (2011), Du lịch Việt Nam nhìn lại việc thực hiện
Hiến pháp năm 1992, Tạp chí Du lịch Việt Nam, số 12, tr.44-45
9. Phạm Minh Đức - Phạm Hóa (2010), Văn hóa làng ở Thái Bình, Sở
Văn hóa, Thể thao và Du lịch Thái Bình xuất bản
10. Hồ Hoàng Hoa (1998), Lễ hội một nét đẹp trong văn hóa cộng đồng,
Nxb Khoa học Xã hội
11. Trần Thị Minh Hòa, Trần Thúy Anh (2011), Khai thác di sản văn hóa
phục vụ phát triến du lịch, Tạp chí Du lịch Việt Nam, số 12, tr.28-29
12. Nguyễn Phi Hoanh (1970), Lược sử mỹ thuật Việt Nam, Nxb Khoa học
Xã hội
13. Nguyễn Phạm Hùng (2010), Đa dạng văn hóa và sự phát triển du lịch
ở Việt Nam, Tạp chí Du lịch Việt Nam, số 11, tr.48

14. Đinh Gia Khánh (1999), Trên đường tìm hiểu văn hóa dân gian, Nxb
Khoa học Xã hội, Hà Nội
15. Đinh Gia Khánh, Lê Hữu Tầng (chủ biên) (1993), Lễ hội truyền thống
trong đời sống xã hội hiện đại, Nxb Khoa học Xã hội, Hà Nội

115


16. Trường Khánh (2002), Hoàng Đế Triều Trần cội nguồn - ấn tượng dân
gian, Nxb Văn hóa Dân tộc, Hà Nội
17. Phạm Trọng Lê Nghĩa (2011), Phát huy vai trò quản lý nhà nước tại
các điểm du lịch, Tạp chí Du lịch Việt Nam, số 3, tr.58-59
18. Hữu Ngọc (2008), Lãng du trong văn hóa Việt Nam, Nxb Thanh Niên
19. Quốc hội nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam (2001), Luật Di
sản, Nxb Chính trị Quốc gia
20. Quốc hội nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam (2005), Luật Du
lịch, Nxb Chính trị Quốc gia
21. Dương Văn Sáu (2009), Du lịch lễ hội và lễ hội du lịch ở Việt Nam,
Tạp chí Du lịch Việt Nam, số 4, tr.26-27
22. Dương Văn Sáu (2010), Phát triển sản phẩm du lịch ở Việt Nam, Tạp
chí Du lịch Việt Nam, số 2, tr. 32-33
23. Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch Thái Bình (2001), Quy hoạch tổng
thể phát triển du lịch tỉnh Thái Bình thời kỳ 2001 - 2010 và định hướng
đến năm 2020, Thái Bình
24. Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch Thái Bình (2009), Báo cáo nhân lực
du lịch Thái Bình, Thái Bình
25. Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch Thái Bình (2009), Báo cáo tình hình
phát triển du lịch, thực trạng và nhu cầu phát triển nguồn nhân lực du
lịch của Thái Bình đến năm 2020, Thái Bình
26. Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch Thái Bình (2010), Báo cáo Tổng kết

công tác văn hóa, thể thao và du lịch năm 2010. Phương hướng, nhiệm
vụ trọng tâm năm 2011, Thái Bình
27. Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch Thái Bình (2011), Dự thảo Quy
hoạch phát triển sự nghiệp Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh Thái
Bình giai đoạn 2010 - 2020, Thái Bình
28. Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch Thái Bình (2011), Báo cáo kết quả
công tác văn hóa, thể thao và du lịch 6 tháng đầu năm 2011
29. Sở Văn hóa Thông tin Thái Bình (2002), Danh nhân Thái Bình, Trung
tâm UNESCO thông tin tư liệu lịch sử - văn hóa Việt Nam và sở Văn
hóa Thông tin Thái Bình xuất bản

116


30. Nhất Thanh (2001), Đất lề quê thói (Phong tục Việt Nam), Nxb Văn
hóa Thông tin
31. Trần Đức Thanh (2005), Nhập môn khoa học du lịch, Nxb Đại học
Quốc gia Hà Nội
32. Trần Đức Thanh (2008), Xây dựng sản phẩm du lịch vì người nghèo,
Tạp chí Du lịch Việt Nam, số 4, tr.25-26
33. Trần Ngọc Thêm (1997), Tìm về bản sắc văn hóa Việt Nam, Nxb Văn
hóa Thông tin, Hà Nội
34. Vũ Đức Thơm - Phạm Tất Lượng (2005), Đền Trần và Thái Đường
Lăng, Ban Tuyên giáo huyện ủy Hưng Hà xuất bản, Thái Bình
35. Bùi Thanh Thủy (2009), Nội hàm văn hóa du lịch, Tạp chí Du lịch
Việt Nam, số 12, tr. 45-47
36. Trần Thị Thu Thủy (2010), Nghiên cứu phát triển du lịch văn hóa tỉnh
Bình Định, Luận văn Thạc sĩ Du lịch, Hà Nội
37. Tỉnh Ủy - Hội đồng nhân dân - Ủy ban nhân dân tỉnh Thái Bình
(2010), Địa chí Thái Bình, Nxb Văn hóa Thông tin, Hà Nội

38. Tổng cục Du lịch (2006), Bảo vệ môi trường du lịch, Tài liệu tham
khảo về nội dung lồng ghép trong chương trình đào tạo Du lịch
39. Tổng cục Du lịch (1998), Non nước Việt Nam, Sách hướng dẫn du lịch
40. Trung tâm Xúc tiến Du lịch Thái Bình (2011), Báo cáo kết quả công
tác 6 tháng đầu năm 2011, Thái Bình
41. Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đào tạo nguồn nhân
lực và nghiên cứu khoa học trong du lịch - những vấn đề đặt ra, Tài
liệu hội thảo, Hà Nội
42. Lê Anh Tuấn, Nguyễn Thị Hồng Tâm (2010), Văn hóa ứng xử của
hướng dẫn viên du lịch, Tạp chí Du lịch Việt Nam, số 9, tr.53-55
43. Nguyễn Minh Tuệ và đồng sự (1999), Địa lý Du lịch, Nxb Thành phố
Hồ Chí Minh
44. Đinh Đăng Túy (2004), Đền Đồng Bằng - một kiến trúc kỳ vĩ một
truyền thuyết anh hùng, Công ty Du lịch tỉnh Thái Bình ấn hành
45. Nguyễn Quang Vinh (2007), Quy trình xây dựng sản phẩm văn hóa
thành sản phẩm du lịch, Hội thảo khoa học “Nghiên cứu và đào tạo du
lịch ở Việt Nam trong quá trình hội nhập quốc tế”, tr. 86-91

117


46. Trần Quốc Vượng (2000), Văn hóa Việt Nam tìm tòi và suy ngẫm, Nxb
Văn hóa Dân tộc, Hà Nội
47. Trần Quốc Vượng (1998), Việt Nam cái nhìn địa – văn hóa, Nxb Văn
hóa Dân tộc, Hà Nội
Tiếng Anh
48. Barbara Kirshenblatt - Gimblett (1998), Destination Culture, University
of California Press
49. Charles R. Goeldner, J. R. Brent Ritchie (2009), Tourism Principles,
Practices, Philosophies, John Wiley & Sons, inc

50. Dallen J. Timothy, Stephen W. Boyd (2003), Heritage tourism,
Prentice Hall
51. Melanie Smith, Mike Robinson (2006), Cultural Tourism in a Changing
World: Politics, Participation and (Re)presentation, Channel view
publications

118



×