Tải bản đầy đủ (.doc) (12 trang)

thi phap hoc thời gian nghệ thuật truyện kiều

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (89.74 KB, 12 trang )

Tiểu luận Thi pháp học “Tìm hiểu thi pháp thời gian nghệ thuật trong Truyện Kiều”

MỤC LỤC
Chương I

MỤC LỤC

Trang 1

KHÁI QUÁT CHUNG
1. Thi pháp học – Khái niệm và các phương pháp

Trang 2

nghiên cứu

Trang 2

2. Thời gian nghệ thuật trong nghiên cứu thi
pháp học
Chương II

Trang 3

THỜI GIAN NGHỆ THUẬT TRONG
TRUYỆN KIỀU
Trang 5
I.Lịch sử nghiên cứu vấn đề
II. Thời gian nghệ thuật của Truyện Kiều

Trang 5


Trang 7

1. Quan niệm của Nguyễn Du về thời gian trong

Trang 7

Truyện Kiều
2. Thống kê các tín hiệu thẩm mỹ nổi bật về thời
gian

Trang 9

III. Kết luận

Trang 11

Chương I

KHÁI QUÁT CHUNG
1. Thi pháp học – Khái niệm và các phương pháp nghiên cứu

Trang 1


Tiểu luận Thi pháp học “Tìm hiểu thi pháp thời gian nghệ thuật trong Truyện Kiều”

Thi pháp học không phải là một khái niệm mới trong các hoạt động văn
học. Hiểu một cách khái quát nhất chúng ta có thể quan niệm: Thi pháp học là
một bộ môn khoa học, nghiên cứu các hình thức nghệ thuật của văn học, bao
gồm: Thơ, tiểu thuyết, văn xuôi. Nghiên cứu thi pháp học là hướng nghiên cứu

lớn giúp chúng ta hiểu được các giá trị văn hoá, và cũng là con đường tiếp cận
tác phẩm văn học rất đa dạng. Đồng thời, nếu chúng ta biết vận dụng phương
pháp này sẽ góp phần đưa các nghiên cứu văn học đến những tìm tòi mới.
Phương pháp nghiên cứu thi pháp bắt nguồn từ cơ sở là xem xét tác phẩm
không chỉ như một văn bản ngôn từ, một tổng cộng của các yếu tố xác định mà
như một chỉnh thể của thế giới nghệ thuật mang tính quan niệm. Chúng ta có
thể xem xét các yếu tố lặp đi lặp lại trong tác phẩm, từ đó xây dựng những mô
hình về hình thức văn học, tìm cách đặt tên cho các thi pháp đó, đối chiếu bối
cảnh văn hoá để đối chứng. Chúng ta cũng cần tiến hành nghiên cứu liên ngành,
nghiên cứu thi pháp học trong mối liên hệ với ngôn ngữ học, ký hiệu học, văn
hóa học, tâm lý học, nhân loại học… Ngoài ra, có cả việc nghiên cứu, so sánh
các thể loại, các biện pháp nghệ thuật, phong cách văn học… Tuy nhiên, yêu
cầu đầu tiên và cũng là quan trọng nhất của nghiên cứu thi pháp là xuất phát từ
cấu tạo ngôn ngữ của văn bản để từ đó khám phá ra các hình thức bên trong.
Bởi lẽ, văn học lấy ngôn từ làm chất liệu xây dựng hình tượng nghệ thuật. Mọi
sáng tạo của nhà văn đều nằm trong ngôn ngữ. Ngôn ngữ vừa là sản phẩm của ý
thức chủ thể, là phát ngôn của chủ thể, gắn với thế giới các chủ thể vừa là sự
miêu tả, biểu hiện của thế giới khách thể. Với ý nghĩa này, tìm hiểu bất kỳ yếu
tố thi pháp nào cũng phải xuất phát đầu tiên từ việc tìm hiều ngôn ngữ.
2. Thời gian nghệ thuật trong nghiên cứu thi pháp học

Trang 2


Tiểu luận Thi pháp học “Tìm hiểu thi pháp thời gian nghệ thuật trong Truyện Kiều”

Các phạm trù của thi pháp hết sức đa dạng. Các phạm trù thi pháp truyền
thống gồm có cốt truyện, kết cấu, thể loại, lời văn. Ngoài ra, có những phạm trù
mới như quan niệm nghệ thuật về con người, không gian, thời gian, kiểu tác giả,
chi tiết nghệ thuật. Gắn với đề tài lựa chọn chúng tôi xin trình bày một cách

ngắn gọn vấn đề thi pháp về “Thời gian nghệ thuật”. Trong triết học, thời gian
là hình thức tồn tại của vật chất. Trong tác phẩm nghệ thuật, thời gian chính là
phương thức tồn tại của thế giới nghệ thuật. Thời gian nghệ thuật là thời gian
mà ta có thể thể nghiệm được trong tác phẩm nghệ thuật với tính liên tục và độ
dài của nó, với nhịp độ nhanh hay chậm, với các chiều thời gian hiện tại, quá
khứ hay tương lai. Thời gian nghệ thuật không mang tính khách quan mà mang
tính chủ quan, gắn với cảm nhận của con người. Thời gian nghệ thuật còn gắn
với việc tác giả tổ chức chất liệu. Chất liệu văn học sẽ ghi khắc, in dấu, cố định
diễn trình thời gian. Ngoài ra, thời gian nghệ thuật còn là biểu tượng nên nó
mang tính quan niệm, tư tưởng của nhà văn về cuộc sống. Thời gian nghệ thuật
là thời gian tổ chức lại từ thời gian tự nhiên, do vậy các tác giả văn học có thể
sử dụng những cách thức như: tỉnh lược, hãm chậm, kể lướt, kể đan xen, chồng
chất… Chúng ta có thể xem xét về biều hiện của thời gian nghệ thuật trong tác
phẩm thông qua hệ thống từ ngữ chỉ thời gian: năm, tháng… tuổi nhân vật, hoa
quả theo mùa, các biểu tượng về ngọn núi, biển cả, các chiều thời gian: hiện tại,
quá khứ, tương lai…
Hình thức thời gian trong văn học trung đại có sự khác biệt với thời gian
trong thần thoại, sử thi, cổ tích cũng như văn học cận hiệu đại. Theo Likhachép,
thời gian trần thuật trong văn học trung đại phụ thuộc vào mật độ sự kiện nhiều
hay ít, thời gian trần thuật chưa phát triển, thời gian khép kín trong sự kiện, có
tính đơn hướng, lời kể đều đặn, lặng lẽ.

Trang 3


Tiểu luận Thi pháp học “Tìm hiểu thi pháp thời gian nghệ thuật trong Truyện Kiều”

Với những cách hiểu về khái niệm thi pháp, trong khuôn khổ bài tập tiểu
luận này, em xin tìm hiểu vấn đề:
“Thời gian nghệ thuật trong Truyện Kiều” của đại thi hào Nguyễn Du


Chương II
THỜI GIAN NGHỆ THUẬT TRONG TRUYỆN KIỀU
I.

Lịch sử nghiên cứu vấn đề

Trang 4


Tiểu luận Thi pháp học “Tìm hiểu thi pháp thời gian nghệ thuật trong Truyện Kiều”

Không một người Việt Nam nào không biết đến Truyện Kiều, những bài
hát ru trong Truyện Kiều, những câu bói Kiều, lảy Kiều dường như đã thấm sâu
vào máu thịt, vào tâm hồn của mỗi người dân Việt Nam. Từ xưa đến nay, từ
những nhà phê bình văn học cho đến những người chỉ đơn giản là yêu mến, là
tự hào về Truyện Kiều đã tốn không ít giấy mực để phân tích, chiêm nghiệm....
Trong lịch sử nghiên cứu phê bình văn học Việt Nam đã có nhiều công
trình nghiên cứu về Truyện Kiều nhưng trực tiếp đề cập trên bình diện thi pháp
học có công trình nghiên cứu “ Thi pháp Truyện Kiều”- một tác phẩm đặc sắc
của Giáo Sư Trần Đình Sử.
Công trình nghiên cứu “Thi pháp Truyện Kiều” bao gồm 6 chương.
Chương I: Những chặng đường nghiên cứu thi pháp Truyện Kiều. Trong
chương này tác giả đã tổng kết lại những công trình nghiên cứu thi pháp Truyện
Kiều qua từng thời kỳ, từ những công trình của Phong Tuyết chủ nhân Thập
Thanh Thị , Mộng Liên Đường chủ nhân, Đào Nguyên Phổ đến những bài viết
của Phạm Quỳnh, Đào Duy Anh, Dương Quảng Hàm, Nguyễn Việt Hoài… và
những nghiên cứu của những năm 1940, sau cách mạng Tháng Tám và những
năm 1980 Từ đó tác giả đã tổng kết: “Nghiên cứu thi pháp Truyện Kiều thực
chất là nghiên cứu thế giới nghệ thuật, hệ thống nghệ thuật của tác phẩm”. Đó

là một hướng nghiên cứu mở với rất nhiều cách tiếp cận khác nhau: ngữ văn
học, ngôn ngữ học, phong cách học, ký hiệu học, hiện tượng học... Từ nghiên
cứu thi pháp mới có thể vạch ra thực chất sáng tạo của Nguyễn Du và mới xác
định cụ thể vai trò, địa vị của tác phẩm Truyện Kiều trên tiến trình văn học cổ
điển Việt Nam.
Chương II: Truyện Kiều và văn hóa, văn học Trung Quốc. Ở chương này
tác giả đã đi từ sự thật lịch sử đến sáng tạo tác phẩm Truyện Kiều, đặt Truyện

Trang 5


Tiểu luận Thi pháp học “Tìm hiểu thi pháp thời gian nghệ thuật trong Truyện Kiều”

Kiều trong truyền thống tiểu thuyết tài tử giai nhân cũng như đặt Truyện Kiều
như một đối tượng của văn học so sánh, trong đó tác giả so sánh với Kim Vân
Kiều truyện về chủ đề, cốt truyện, nhân vật, phong cách học.
Chương III: Truyện Kiều và văn hóa, văn học Việt Nam. Trong chương
này tác giả so sánh Truyện Kiều với một số tác phẩm truyện Nôm và ngâm khúc
để khẳng định xét về hình thức Truyện Kiều đã phát triển những nét mới trong
thi pháp truyện Nôm và ngâm khúc lên một trình độ cao chưa từng có.
Chương IV: Truyện Kiều - Thế giới nghệ thuật của Nguyễn Du, tác giả đã
khai thác ở các khía cạnh:Tư tưởng, nhân vật, cách kể chuyện; cái nhìn nghệ
thuật về con người; không gian nghệ thuật; thời gian nghệ thuật; hình tượng tác
giả.
Chương V: Mô hình tự sự và ngôn ngữ nghệ thuật bao gồm 11 phần:
Hình thức tự sự; mô hình cốt truyện, thể loại đến khuynh hướng cảm thương
chủ nghĩa; chất thơ, trữ tình; độc thoại nội tâm và cấu trúc tự sự; giọng điệu
nghệ thuật cảm thương; màu sắc; đối ngẫu; phép sóng đôi; ẩn dụ; điển cố; nghệ
thuật ngôn từ.
Chương IV, cũng là chương cuối tác giả khẳng định sức sống của Truyện

Kiều khi đặt trong tương quan với truyện Nôm sau nó, trong đời sống văn học
sau Truyện Kiều và trong hoạt động tiếp nhận văn học.
Trên cơ sở vận dụng lý luận về thi pháp học thời gian nghệ thuật và tìm
hiểu công trình nghiên cứu “Thi pháp Truyện Kiều” của Giáo sư Trần Đình Sử,
em xin lựa chọn vấn đề về “Thời gian nghệ thuật trong Truyện Kiều” để
chứng minh những vần đề lý luận thi pháp học đã được tiếp cận.
II. Thời gian nghệ thuật của Truyện Kiều
1. Quan niệm về thời gian của Nguyễn Du trong Truyện Kiều

Trang 6


Tiểu luận Thi pháp học “Tìm hiểu thi pháp thời gian nghệ thuật trong Truyện Kiều”

Trong Truyện Kiều, Nguyễn Du có rất nhiều quan niệm về thời gian.
Trước hết, trong Truyện Kiều có quan niệm về thời gian định mệnh. Cơ
sở của thời gian định mệnh này xuất phát từ tư tưởng định mệnh. “Đặc điểm
của thời gian định mệnh là tất cả mọi sự kiện, chuyển biến kết cục của đời
người đều đã được định sẵn từ trước như một tất yếu khắc nghiệt” (theo GS
Trần Đình Sử). Các nhân vật dự báo định mệnh trong truyện “chiếm một vị trí
không gian bên lề cuộc sống, giữa thực tại và hư vô”. Thời gian này cũng chỉ
tồn tại trong quan niệm của nhân vật, không tồn tại trong thời gian hành động
và sự kiện. Các lực lượng siêu hình vì thế nên lý giải như là một biểu hiện của
đời sống nội tâm thần bí của nhân vật.
Bên cạnh thời gian định mệnh là thời gian con người, “ thước đo sự tự
thực hiện của con người phù hợp với địa vị xã hội - lịch sử của họ”. Để sáng
tạo thời gian con người này Nguyễn Du đã “ nhìn nhân vật từ phía nhân vật, từ
phía những mục đích, khát vọng, xu hướng hành động của chúng”. Tác giả đã
dẫn chứng thời gian của Kiều là thời gian của những kỷ niệm, ước mơ, mong
đợi… Hiện tại của Thúy Kiều - Kim Trọng là nỗi lòng say mê và hành động

theo tiếng gọi của tình yêu mãnh liệt, trong trắng.
Đặc sắc hơn, trong Truyện Kiều có nhịp điệu thời gian sự kiện. Các sự
kiện gấp khúc, chồng chéo “sự kiện này chưa xong, sự kiện kia đã tới, gối đầu
lên nhau, chồng chất, xô đẩy nhau”. Thời gian sự kiện này đã phản ánh tính
chất dang dở, không trọn vẹn của đời sống cũng như của Kiều và tô đậm tính
chất vô lý, tàn nhẫn, phũ phàng của các thế lực đen tối. Qua đó, tạo cảm giác
không lý giải nổi của các sự kiện, biến cố trong Truyện Kiều.
Ngoài ra, Nguyễn Du còn có quan niệm thời gian tuần hoàn trong Truyện
Kiều. Thời gian tuần hoàn là “thời gian có thể đảo ngược. Vận động chủ yếu là

Trang 7


Tiểu luận Thi pháp học “Tìm hiểu thi pháp thời gian nghệ thuật trong Truyện Kiều”

sự biến hoá, lặp lại cái đã có. Quá khứ không mất đi mà tồn tại trong dạng
khác. Tương lai là sự lặp lại hay kéo dài cái đã qua hay hiện có”.
Theo thời gian trong Truyện Kiều có thời gian ba kiếp. Kiếp trước không
mang nội dung cụ thể tuy được nhắc nhiều lần. Kiếp này là hiện tại của Kiều.
Kiếp sau là cuộc sống sau của Kiều sau cái chết ở sông Tiền Đường. Đạm Tiên
là một hình ảnh của quá khứ nhưng cũng là hình ảnh của tương lai. Dự cảm của
Kiều là sự lặp lại một kiếp Đạm Tiên trong đời mình. Kiều hay nhớ nhung
nhưng chưa biết hồi tưởng. Do vậy, tác giả khẳng định thời gian tuần hoàn
không gợi ra được tư tưởng về sự phát triển. Tuy nhiên, tác giả cũng khẳng định
chỗ sâu sắc nhất trong cảm thụ thời gian của Nguyễn Du là đã thể hiện tính
không đảo ngược của những mất mát, đau khổ của con người. Sau 15 năm lưu
lạc, sau cái chết trẫm mình ở sông Tiền Đường , Kiều vẫn sống một cuộc đời
duy nhất và thống nhất. Thời gian của Kiều không thể được tính lại từ đầu…
Thời gian không đảo ngược không phải với nghĩa xuân bất tái lai nói chung mà
là với một ý nghĩa xã hội sâu sắc. Cuộc sống khách quan không chứng thực cho

những hứa hẹn thần bí, siêu hình”.
Nét đặc sắc trong thời gian trần thuật của Truyện Kiều so với các truyện
Nôm khác là đã có hệ thống tính thời gian: Năm, tháng, ngày, buổi. Và
“Nguyễn Du không kể lại các sự kiện một cách giản đơn mà bao giờ cũng đặt
chúng trong một khung cảnh có không gian, màu sắc và nhịp điệu riêng”. Tác
giả cũng phát hiện ra thời gian sự kiện còn gắn liền với cảm xúc bốn mùa của
thiên nhiên làm cho tính thực tại của tác phẩm thêm đậm đà.
Ngoài ra, trong Truyện Kiều vẫn còn thời gian ước lệ. Nguyễn Du thích
bố trí sự kiện của nhân vật vào mùa xuân và mùa thu, mùa hè rút ngắn, mùa
đông bỏ qua.

Trang 8


Tiểu luận Thi pháp học “Tìm hiểu thi pháp thời gian nghệ thuật trong Truyện Kiều”

Thêm một đặc sắc nữa của thời gian trong Truyện Kiều đó là Nguyễn Du
đã biết dừng lại ở yếu tố bây giờ, tức là Nguyễn Du không chỉ dừng ở việc chỉ
ra mối liên hệ giữa các sự kiện mà còn gợi ra mối liên hệ với thời gian giữa các
sự kiện đó.
Với những những biểu hiện về thời gian, những quan niệm về thời gian
của Nguyễn Du trong Truyện Kiều. Cách khám phá thời gian dưới nhiều góc độ
như vậy giúp chúng ta hiểu sâu sắc hơn những giá trị nội dung tác phẩm cũng
như nét tiêu biểu trong tư tưởng của Nguyễn Du.
2. Thống kê các tín hiệu thẩm mỹ nổi bật về thời gian
Để phân tích, tổng kết thời gian trong Truyện Kiều ở dưới nhiều góc độ,
chúng ta cần căn cứ từ chính các yếu tố ngôn ngữ trong tác phẩm. Các yếu tố
ngôn ngữ đã được chuyển hoá thành các tín hiệu thẩm mỹ, các yếu tố ngôn ngữ
lặp đi, lặp lại tạo thành hệ thống để khái quát thành các quan niệm về thời gian
nghệ thuật của Nguyễn Du.

Để diễn tả thời gian định mệnh, Nguyễn Du sử dụng những từ: Phương
xa, cõi ngoài, trong mộng, trăm năm, cõi người…
“ Trăm năm trong cõi người ta
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau”
“Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không”
Các tín hiệu ngôn ngữ đó theo GS Trần Đình Sử: “Nó tạo ra một tương
lai mơ hồ, gợi lên một sự đợi chờ phấp phỏng cho nhân vật”
Khi chứng minh thời gian con người, tác giả đã rất tinh tế khi phát hiện ra
hành động của các nhân vật hay gắn liền với từ “vội”. Kim Trọng khi đến với
người yêu, khi trở lại vườn Thuý, khi gặp mặt cũng như khi chia ly đều rất vội.

Trang 9


Tiểu luận Thi pháp học “Tìm hiểu thi pháp thời gian nghệ thuật trong Truyện Kiều”

Cái bước chân: “Xăm xăm băng lốí vườn khuya một mình” của Thuý Kiều cũng
là vội. Tác giả còn phát hiện không chỉ Kim Trọng, Thuý Kiều vội mà Tú Bà,
Mã Giám Sinh, Sở Khanh, Bạc Bà, Hoạn Thư, Hồ Tôn Hiến cũng nằm trong
khuôn khổ của chữ vội ấy.
Từ việc phát hiện chữ vội, tác giả phát hiện ra hệ thống các trạng từ thời
gian để minh chứng cho nhịp điệu thời gian sự kiện của tác phẩm: Vội, vội
vàng, kíp, kịp, đã, thoắt… qua các ví dụ cụ thể:
“ Nàng thì vội trở buồng thêu
Sinh thì dạo gót sân đào vội ra”
“ Thoắt mua về, thoắt bán đi”
Cách sử dụng điệp từ: Đã, càng, cho… để tác phẩm tạo thành “những
cơn lốc nhỏ của sự kiện, của dục vọng, của tình cảm”. Bên cạnh đó tác giả cũng
xem xét hệ thống những từ “thong dong”, “ Ghé lại thong dong dặn dò”, “Tẩy

trần vui chén thong dong”… để khẳng định “đó chỉ là khoảnh khắc im ắng
giữa hai đầu giông bão” và thời gian sự kỉện Truyện Kiều cơ bản vẫn là “thời
gian gấp khúc”.
Cách sử dụng điệp từ “đâu” cũng rất đặc biệt:
“ Người đâu gặp gỡ làm chi”
“Thoắt đâu thấy một tiểu kiều”
“ Sự đâu sóng gió bất kỳ”
“ Kiệu hoa đâu đã đến ngoài”

“Cứ mỗi tiếng đâu như vậy xuất hiện là báo hiệu hay tổng kết một thay
đổi lớn, không thể đảo ngược, mà phần nhiều là báo hiệu một thảm hoạ…”. Từ
đâu còn được so sánh với chữ đâu nghi vấn cảm thán (Bơ vơ nào đã biết đâu là

Trang 10


Tiểu luận Thi pháp học “Tìm hiểu thi pháp thời gian nghệ thuật trong Truyện Kiều”

nhà, Từ công hờ hững biết đâu) để thấy sự khác biệt. “Đâu” trong những câu
nghi vấn cảm thán là chỉ trạng thái con người nói chung chứ không thể hiện
trạng thái con người nhỏ bé, bất lực trước cơn lốc cuộc đời.
Thời gian trần thuật được diễn tả qua hệ thống tính thời gian bằng những
từ chỉ thời gian như: Bóng tà, gương nga, bóng nguyệt…
Cách sử dụng từ “bây giờ” của Nguyễn Du cũng mang một loạt các ý
nghĩa: Mang chiều sâu, rộng của quá khứ và tương lai, bây giờ đầy lạc quan,
hứa hẹn, bây giờ tổng kết niềm tin, bây giờ xót xa, vời vợi… Từ đó thời gian đã
tổng kết: “Khám phá cái bây giờ chính là Nguyễn Du đi vào nội tâm nhân vật,
đi vào cái cá biệt không lặp lại của không gian và thời gian. Nó cho thấy bên
cạnh dòng thời gian sự kiện, Truyện Kiều có thêm dòng thời gian tâm trạng…
Khám phá cái bây giờ, chứng tỏ nhà văn đã biết nhìn nhân vật theo điểm nhìn

của nhân vật, nhìn nhân vật từ bên trong…”
Những tín hiệu ngôn ngữ nổi bật, lặp đi lặp lại trong Truyện Kiều đã thể
hiện sâu sắc về quan niệm thời gian của Nguyễn Du.
III. Kết luận:
Mỗi hành động, sự kiện đều phải xảy ra ở một thời điểm nào đó. Vì vậy,
đi liền với không gian nghệ thuật là thời gian nghệ thuật . Thời gian nghệ thuật
là thời gian mang tính quan niệm và cá nhân. Mỗi tác giả có một cách cảm nhận
khác nhau về thời gian để thể hiện ý đồ nghệ thuật của mình. Khi nghiên cứu thi
pháp học về thời gian nghệ thuật chúng ta cần lưu ý các vấn đề sau:
Thứ nhất, thời gian nghệ thuật có thể làm độc giả quên đi hiện thực, nhập
làm một với thời gian trong tác phẩm. Do được xây dựng bằng ngôn ngữ nghệ
thuật nên thời gian trong tác phẩm dễ dàng biến đổi linh hoạt.

Trang 11


Tiểu luận Thi pháp học “Tìm hiểu thi pháp thời gian nghệ thuật trong Truyện Kiều”

Thứ hai, thời gian trong văn học có những nhịp điệu, sắc độ riêng để
phản ánh hiện thực. Văn học có thể kéo dài thời gian bằng cách miêu tả rất tỉ mỉ
mọi diễn biến tâm trạng, mọi diễn biến hành động của nhân vật của các sự kiện
nhưng cũng có thể rút ngắn thời gian cả thập kỷ trong gang tấc.
Thứ ba, thời gian trong văn học có thể trôi nhanh hay chậm, yên ả, đều
đều hay thay đổi đột ngột, gấp gáp, đầy biến động, có thể có những liên hệ giữa
quá khứ, hiện tại, tương lai. Thời gian có thể được trần thuật cùng chiều với
thời gian tự nhiên, nhưng cũng có thể đi ngược từ hiện tại trở về quá khứ bằng
hồi tưởng. Các lớp thời gian có khi đan bện, xoắn xít với nhau. Cũng có lúc
giũa quá khứ và hiện tại, tương lai có mối liên hệ thời gian, cùng đồng hiện
trong một thời điểm. Điều đó tạo nên sự vận động và tính quá trình đa dạng của
hình tượng văn học mà các loại hình nghệ thuật khác khó đạt đến được. Chính

nhờ ngôn từ mà hình tượng văn học có những hình thức thời gian đặc biệt để
văn học có thể chiếm lĩnh đời sống trên một tầm sâu rộng mà hội hoạ và điêu
khắc khó bề đạt được.
Tìm hiểu “Truyện Kiều” trên bình diện thi pháp thời gian nghệ thuật là
vấn đề không mới, nhất là trong điều kiện nền nghiên cứu phê bình văn học Việt
Nam đã có công trình đồ sộ “Thi pháp Truyện Kiều” của Giáo sư Trần Đình
Sử. Với thời gian hạn hẹp và trình độ tri thức của bản thân có hạn nên bài tập
tiểu luận của em chỉ mang tính chất vận dụng những vấn đề lý luận thi pháp
học về thời gian nghệ thuật trong văn học đã được tiếp cận trong chương trình
đào tạo thạc sỹ văn học để tìm hiểu về thời gian trong Truyện Kiều trên cơ sở
những vấn đề cốt lõi về thời gian nghệ thuật trong Truyện Kiều đã được Giáo sư
Trần Đình Sử nêu ra. Kính mong Thầy và các bạn quan tâm đóng góp cho ý
kiến để em có thể hoàn thiện bản thân. Em xin chân thành cảm ơn./.

Trang 12



×