Tải bản đầy đủ (.docx) (53 trang)

Giao ước nợ và Kế toán thận trọng

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (344.71 KB, 53 trang )

DOI: 10.1111/j.1475-679X.2009.00359.x
Journal of Accounting Research Vol.
48 No. 1 March 2010 Printed in
U.S.A.

Giao ước nợ và Kế toán thận trọng
V A LERI V . NIKOLAEV ∗

NỘI DUNG BÀI BÁO

TÓM TẮT
Sử dụng một mẫu của hơn 5.000 các vấn đề nợ, tôi kiểm tra
xem doanh nghiệp có sử dụng rộng rãi các giao ước trong các hợp
đồng nợ công để phát hiện và ghi nhận lỗ kịp thời trong lợi nhuận
kế toán. Giao Ước chi phối chuyển nhượng quyền ra quyết định và
kiểm soát từ các cổ đông sở hữu trái phiếu khi một công ty gặp
khủng hoảng tài chính và do đó hạn chế khả năng các nhà quản lý
chiếm đoạt tài sản sở hữu trái phiếu. Giao Ước được kỳ vọng sẽ
hạn chế cơ hội quản lý, tuy nhiên, chỉ trong điều kiện hệ thống kế
toán ghi nhận lỗ kịp thời. Do đó, nhu cầu về ghi nhận lỗ kịp thời tỷ
lệ thuận với sự tin cậy của một hợp đồng giao ước. Phù hợp với giả
thuyết này, tôi tìm thấy bằng chứng cho thấy sự ảnh hưởng tích cực
của giao ước trong hợp đồng nợ công đến mức độ ghi nhận lỗ kịp
thời. Tôi cũng tìm thấy các bằng chứng cho thấy nợ tư nhân trước
trước đó làm giảm đi các ảnh hưởng trong mối quan hệ này.
1. Nền tảng nghiên cứu
Tôi kiểm tra các công ty bằng việc dựa vào giao ước trong
hợp đồng nợ công của họ để ghi nhận những thiệt hại kinh tế trong
thu nhập một cách kịp thời hơn, thì liệu những doanh nghiệp đó có
nguyên tắc bảo thủ hơn. Hợp đồng nợ là một bằng chứng kinh tế
trọng điểm cho sự thận trọng trong kế toán (Watts [2003a]). Thận


trọng làm giảm nhẹ xung đột lợi ích giữa cổ đông và người nắm
giữ trái phiếu (Ahmed et al. [2002]), và đặc biệt, tạo điều kiện cho
các giao ước có vai trò trong việc chuyển nhượng quyền kiểm soát
các quyết định quản lý quan trọng để nắm giữ trái phiếu khi giá trị
của kỳ vọng của họ có nguy cơ rủi ro (Ball và Shivakumar [2006]).


Mặc dù là một lý thuyết hấp dẫn của chủ nghĩa kế toán bảo thủ
nhưng lại có ít bằng chứng thực nghiệm về phương thức phụ thuộc
một công ty sử dụng giao ước nợ có liên quan đến mức độ của sự
thận trọng trong kế toán. Thị trường nợ công cung cấp một cơ hội
quý giá để kiểm tra mối quan hệ này. Không giống như các ngân
hàng, được biết đến như phân cấp theo dõi (ví dụ, Diamond
[1984]), những người nắm giữ trái phiếu nào thiếu thông tin nội bộ
kịp thời, có động cơ nhỏ hơn để giám sát hoạt động quản lý và ít
thực hiện kiểm soát những hành động này. Những khác biệt này
ngụ ý rằng các người nắm giữ trái phiếu sẽ có một nhu cầu lớn hơn
trong việc ghi nhận khoản lỗ kịp hơn so với các ngân hàng hoặc
cho vay tư nhân khác.
Giao ước nợ hạn chế khả năng của một người quản lý có cơ hội
chiếm đoạt tài sản từ người sở hữu trái phiếu khi một công ty gặp
khủng hoảng kinh tế. Các hành động có giá trị chiếm đoạt bao gồm
chuyển nhượng bất hợp lý cho các cổ đông, phát hành quyền đòi
nợ ưu tiên cao hơn hoặc bằng, và và đầu tư vào các dự án giá trị
hiện tại ròng (NPV) âm (Jensen và Meckling [1976]; Myers
[1977]; Smith andWarner [1979]). Giao ước sẽ hạn chế những hành
động như vậy, tuy nhiên, nó chỉ ràng buộc nếu hệ thống kế toán ghi
nhận sự suy giảm của hiệu quả kinh tế công ty (hoặc vị trí tài
chính). Như vậy giao ước không phải luôn luôn có thể ngăn chặn
việc chiếm đoạt các giá trị sở hữu trái phiếu. Việc ghi nhận khoản

lỗ kịp thời dự kiến sẽ nâng cao hiệu quả của giao ước vì giao ước
có nhiều khả năng được ràng buộc chặt hơn và do đó có nhiều khả
năng để hạn chế hành động cơ hội của việc quản lý. Giả sử kế toán
phục vụ nhu cầu của hợp đồng (Watts và Zimmerman [1986]),
khuyến khích sử dụng các giao ước, do đó, dẫn đến nhu cầu tăng
lên đối với việc ghi nhận kịp thời các thiệt hại kinh tế trong lợi
nhuận kế toán.
Những gì mang lại cho các nhà quản lý ưu đãi để đáp ứng nhu
cầu công nhận kịp thời thua lỗ? Đầu tiên, một danh tiếng tốt là rất
quan trọng để đưa một công ty đến các thị trường nợ công và khả
năng của mình để giảm chi phí nợ (Diamond [1991]). Thứ hai,
công nhận lỗ kịp thời chịu ảnh hưởng của các mối đe dọa kiện tụng
(Basu [1997]; Qiang [2007]). Khi hợp đồng nợ dựa trên giao ước
kế toán, những người nắm giữ trái phiếu có khả năng cung cấp các
ưu đãi cao hơn cho việc ghi nhận lỗ kịp thời cho quản lý của công
ty và kiểm toán viên. Hợp đồng nợ công thường đòi hỏi kiểm toán
viên phải xác nhận tuân thủ giao ước khế ước, trong đó có khả


năng cho thấy nhiều công ty kiểm toán cho một mối đe dọa kiện
tụng lớn hơn. Do đó, kiểm toán viên có thể sẽ thận trọng hơn và
biểu hiện của việc thận trọng nhìn thấy thông qua các giao ước kế
toán.
Khác biệt kinh tế quan trọng giữa tư nhân (ví dụ, các khoản vay
ngân hàng) và công cộng (ví dụ, trái phiếu) nợ. Cho vay tư nhân
như các ngân hàng được coi là giám sát cao cấp với truy cập trực
tiếp đến thông tin nội bộ (Fama [1985]; Diamond [1991]). Tuy
nhiên giao ước trong các hiệp định vay vốn tư nhân không được dự
kiến sẽ tạo ra nhu cầu tương tự cho việc ghi nhận khoản lỗ kịp thời
như những người trong các hợp đồng nợ công, mặc dù ít nghiên

cứu tồn tại về chủ đề này. Đầu tiên, các giao ước nợ tư nhân đòi hỏi
các công ty duy trì tỷ lệ tài chính nhất định trong một phạm vi chặt
chẽ hơn nhiều so với nợ công. Kết quả là, hành vi vi phạm giao
ước và đàm phán lại của họ là phổ biến (Watts và Zimmerman
[1986]; DeAngelo, DeAngelo, và Skinner [1994]; Dichev và
Skinner [2002]). Sự cần thiết phải đàm phán lại làm tăng đáng kể
kiểm soát chủ nợ tư nhân trong công ty và do đó làm giảm phạm vi
cho chủ nghĩa cơ hội quản lý. Thứ hai, trong khi các hợp đồng nợ
công ít khi đòi hỏi phải duy trì tỷ lệ kế toán (do chi phí thương
lượng lại cao hơn gắn liền với quyền sở hữu khuếch tán), họ sử
dụng một loạt các giao ước tiêu cực dựa vào thông tin kế toán.
Nhà quản lý phải đáp ứng các giao ước trước khi có những hành
động nhất định, trong đó có tiên chi trả cổ tức, mua lại, đầu tư, phát
hành nợ, vv Vì những hành động này có thể được sử dụng để
chiếm đoạt tài sản sở hữu trái phiếu, các giao ước hạn chế hành
động như vậy (chứ không phải là giao ước mà yêu cầu bảo trì các
tỷ lệ tài chính) tạo ra một nhu cầu nhận mất kịp thời. Thứ ba, trong
khi nợ tư nhân thường đòi hỏi phải tuân thủ hàng quý (hoặc thậm
chí hàng tháng) với giao ước, hợp đồng nợ công bình thường chỉ
yêu cầu có xác nhận hàng năm phù hợp (ví dụ, Kahan và Tuckman
[1993], p. 16). Như vậy, là kiểm toán viên của một công ty để bỏ
qua việc ghi nhận một sự mất mát, quản lý có thể có một thời gian
dài hơn đáng kể đến hành động cách cơ hội trước khi tuân thủ kế
tiếp là do trong trường hợp của nợ công. Ba phân biệt cho rằng trái
chủ công cần được quan tâm nhiều hơn so với cho vay tư nhân với
mức độ công nhận kịp thời các khoản lỗ.
Tôi sử dụng dữ liệu Mergent Fixed Income Securities Database
để lấy giao ước thường được sử dụng trong các hợp đồng nợ công.
Tôi xây dựng các chỉ tiêu sử dụng giao ước bằng cách tính tổng số



các giao ước hiện diện trong mỗi hợp đồng. Tôi cũng xây dựng một
chỉ số proxy cho việc sử dụng của kế toán trong phần giao ước của
hợp đồng. Hơn nữa, tùy thuộc vào mối quan hệ của họ với các
hành động quản lý, tôi chỉ định cho giao ước với một trong ba
nhóm: hạn chế thanh toán liên quan, hạn chế đầu tư liên quan, và
các hạn chế tài chính liên quan. Trong mỗi của các phân nhóm, tôi
đếm số lượng các giao ước để đo lường chúng được sử dụng như
thế nào rộng rãi.
Nhiều giao ước hạn chế các hành động quản lý có quan hệ với
thông tin kế toán một cách không quan sát được trong các cơ sở dữ
liệu. Tuy nhiên, trong khi các chi phí thương lượng lại cao hơn dựa
trên giao ước trong hợp đồng nợ công kém hấp dẫn hơn trong các
hiệp định tín dụng tư nhân thì thông tin kế toán vẫn là một thành
phần quan trọng của hợp đồng đó (Moody [2006]). Tôi tìm kiếm
hồ sơ 8-K trên Edgar cho hợp đồng công và đọc phần giao ước của
họ. Trong khi tôi không quan sát các hợp đồng nợ công đòi hỏi
phải duy trì các tỷ lệ tài chính, nó được phổ biến cho các hợp đồng
nợ công trên điều kiện hoạt động quản lý khác nhau về thông tin kế
toán. Ví dụ về các hạn chế đó bao gồm những người về việc phát
hành nợ bổ sung và vốn chủ sở hữu, trả cổ tức, đầu tư, sáp nhập và
mua lại, thế chấp, cho thuê, và bán tài sản (xem phụ lục A cho một
ví dụ về một phần giao ước điển hình) 1. Như một quy luật, một hợp
đồng có những hạn chế như sử dụng một vài tiêu chuẩn kế toán để
hạn chế các hành động quản lý. Một điểm chuẩn kế toán phổ biến
được tích lũy 50% lợi nhuận kế toán ít hơn 100% của tất cả các
thiệt hại trong suốt thời gian hợp đồng. Tiêu chuẩn này có thể được
áp dụng với các giao ước khác nhau; nhưng thường nó được sử
dụng để xác định ngưỡng giới hạn thanh toán cổ tức hoặc chi tiêu
khác. Giao Ước hạn chế các giao dịch M & A hoặc phát hành nợ

mới thường bao gồm các ngưỡng công thức về hệ số khả năng
thanh toán chi phí tài trợ cố định, giá trị ròng, và đòn bẩy. Hạn chế
tài sản vận chuyển, giao ước cam kết tiêu cực / hạn chế về quyền
nắm giữ, cũng như hạn chế về giao dịch bán và cho thuê lại thường
đòi hỏi một công ty để đáp ứng một mức tối thiểu của tài sản hữu
hình ròng hoặc được liên kết để tổng hợp nợ. Trong khi không phải
tất cả các giao ước được liệt kê ở trên có một liên kết kế toán, phức
tạp hơn phần giao ước của một khế ước, nhiều khả năng nó là phải
đặt các hành động quản lý về thông tin kế toán
Như Basu [1997], tôi đo công nhận lỗ kịp thời theo mức độ
công nhận thiệt hại kinh tế trên lợi ích kinh tế. Phát hiện của tôi


cho thấy rằng các công ty có công nợ hợp đồng sử dụng nhiều giao
ước là biểu hiện công nhận kịp thời hơn các thiệt hại kinh tế.
Những kết quả này là cả thống kê và kinh tế quan trọng và áp dụng
cho cả các biện pháp tổng thể về các điều khoản sử dụng cũng như
với các loại cụ thể của giao ước. Tôi cũng thấy rằng các công ty có
sử dụng rộng rãi hơn của giao ước thể hiện mức độ cao hơn của sự
công nhận mất kịp thời cả trước và sau khi vấn đề. Hơn nữa, tôi
thấy rằng các công ty tham gia hợp đồng có sử dụng giao ước mở
rộng hơn, trải nghiệm sự gia tăng trong việc ghi nhận lỗ kịp thời
sau vấn đề. Cuối cùng, vấn đề tư nhân nợ trước đó của công ty và
sự phụ thuộc vào giao ước tài chính làm suy giảm các mối quan hệ
giữa giao ước nợ công và sự công nhận lỗ kịp thời, điều này cho
thấy rằng cơ chế giám sát thay thế có thể thay thế cho sự công nhận
lỗ kịp thời. Kết quả giữ cả hai khi tôi kiểm soát đối với công ty - và
đặc điểm hợp đồng cụ thể và khi tôi đo công nhận lỗ kịp thời trong
một cách khác. Nhìn chung, kết quả của tôi cho thấy rằng việc sử
dụng các giao ước trong hợp đồng nợ công có liên quan với tăng

nhu cầu về công nhận lỗ kịp thời. Một vài nghiên cứu thực nghiệm
kiểm tra một liên kết trực tiếp giữa sự lựa chọn thiết kế hợp đồng
vay nợ và tính chất của thông tin kế toán (Sloan [2001]; Guay và
Verrecchia [2006]). Một ngoại lệ là Beatty, Weber, và Yu [2008],
những người nghiên cứu sử dụng các "thang cuốn thu nhập" theo
quy định của công ước ròng trị giá. Các tác giả cho rằng thang thu
nhập phục vụ để thực hiện một hợp đồng thận trọng hơn và thấy
rằng họ có liên quan tích cực đến mức độ thận trọng kế toán (hoặc
đề nghị chúng được bổ sung). Beatty et al. chuyên nghiên cứu
thang cuốn thu nhập trong một giao ước duy nhất trong hiệp định
cho vay tư nhân. Frankel và Litov [2007] đưa ra giả thuyết rằng các
tỷ lệ kế toán duy trì theo yêu cầu của Hiệp định tín dụng tư nhân
hiệu quả hơn trong việc giảm nợ chi phí đại diện khi thận trọng
trọng kế toán. Trong một mẫu nợ cá nhân của Frankel và Litov
không tìm thấy bằng chứng có hệ thống để hỗ trợ giả thuyết này và
kết luận rằng bất kỳ mối quan hệ giữa giao ước và sự thận trọng
phải có biên. Một lời giải thích có thể cho phát hiện của họ là tập
trung vào tư nhân hơn là nợ công; như tôi lập luận ở trên, nó là dễ
dàng hơn cho chủ nợ tư nhân tin để trực tiếp theo dõi và kiểm soát
việc sử dụng các quỹ của mình, cũng như xử lý kỷ luật cán bộ quản
lý, và vì vậy họ ít có khả năng được quan tâm với báo cáo kịp thời.
Theo đó, tôi cung cấp một số bằng chứng cho thấy sự phụ thuộc
vào nợ tư nhân và việc áp dụng công ước tài chính sâu rộng trong


các hợp đồng nợ tư nhân làm suy giảm các mối quan hệ giữa giao
ước trái phiếu và công nhận lỗ kịp thời.
Các nghiên cứu này có một số đóng góp. Trước tiên, tôi mở
rộng các tài liệu về cách giải thích hợp đồng cho chủ nghĩa thận
trọng kế toán (Watts và Zimmerman [1986]; Ball, Kothari, và

Robin [2000]; Watts [2003a, 2003b]; Ball và Shivakumar [2005];
Ball, Robin, và Sadka [2008]). Những nghiên cứu này cho rằng thị
trường nợ ảnh hưởng đến tính thận trọng kế toán, tuy nhiên, bằng
chứng là phần lớn giới hạn xuyên quốc gia và các kỳ thi. Tôi thấy
rằng trong cùng phạm vi quyền GAAP và có điều kiện về sự hiện
diện của nợ trong cơ cấu vốn của công ty, thiết kế của các hợp
đồng nợ có tác dụng gia tăng trong báo cáo ưu đãi. Thứ hai, kết quả
của tôi hỗ trợ bổ sung giữa giao ước nợ công và sự công nhận lỗ
kịp thời. Nói cách khác, nếu hợp đồng có thể điều chỉnh cho việc
thiếu sự thận trọng trong kế toán bằng việc điều chỉnh hợp đồng
được xác định trước trong số báo cáo (Leftwich [1983]), nhu cầu
ghi nhận kịp thời khoản lỗ về thu nhập có thể được loại bỏ (ví dụ,
Schipper [2005], Guay và Verrecchia [2006]). Ở đây, các giao ước
sẽ được dự kiến là không có hay thậm chí là một kết hợp tiêu cực
với sự công nhận lỗ kịp thời. Tuy nhiên, kết quả của tôi, đề nghị
khác và do đó cần được quan tâm đến tạo dựng tiêu chuẩn như các
động thái gần đây đối kế toán trung tính có thể bất lợi cho trái chủ.
Thứ ba, các tài liệu hiện còn cho thấy thận trọng làm tăng hiệu quả
hợp đồng trung gian bằng việc sử dụng các giao ước (Watts [2003],
Ball và Shivakumar [2005]; Ball, Robin, và Sadka [2008]; Zhang
[2008]). Tôi dẫn chứng liên kết giữa công nhận lỗ kịp thời và giao
ước nợ công, mà đã không được thiết lập trước đó. Cuối cùng, phù
hợp với vai trò kiểm soát chéo nợ ngân hàng (Diamond [1984];
Datta, Iskandar-Datta, và Pattel [1999]), tôi cung cấp bằng chứng
cho thấy rằng nhu cầu về thông tin kế toán khác với khi có nợ tư
nhân.
Phần còn lại của bài báo của tôi được tổ chức như sau: Phần II
đánh giá các tài liệu liên quan và phát triển các giả thuyết chính;
Phần III vạch ra các thiết kế nghiên cứu; Phần IV mô tả các dữ
liệu; báo cáo phần V kết quả về mối quan hệ giữa giao ước và công

nhận lỗ kịp thời; Phần VI điều tra tác động của nợ tư nhân; và phần
VII cung cấp một cuộc thảo luận và kết luận nghiên cứu
2. Lý thuyết nền


Trong phần này, tôi thảo luận về vai trò của giao ước bảo vệ
người sở hữu trái phiếu và mối quan hệ của chúng với công nhận
lỗ kịp thời. Sau đó tôi vạch ra những dự đoán theo kinh nghiệm
của tôi và nêu giả thuyết của tôi.
2.1 VAI TRÒ CỦA KHOẢN NỢ
Một công ty có tài chính khó khăn, người sở hữu trái hữu dễ bị thiệt hại
bởi quản lý và cổ đông tăng (Bodie và Taggert [1978]; Smith, Smithson,
và Wilford [1989]; Nash, Netter, và Poulsen [2003]). Dư nợ (Myers
[1977]), thay thế tài sản (Jensen và Meckling [1976]), và yêu cầu bồi
thường pha loãng (Smith và Warner [1979]) đang nổi tiếng vấn đề cơ quan
tài chính gặp khó khăn trầm trọng thêm. Giao Ước hạn chế khả năng đầu
tư, trả cổ tức, và đưa vào nợ bổ sung và do đó hạn chế những hành động
có khả năng nắm giữ trái phiếu tổn thương quản lý.
Tuy nhiên, giao ước có thể trở nên ràng buộc ngay cả đối với một công
ty lành mạnh về tài chính, qua đó kiềm chế khả năng các nhà quản lý để
đưa ra quyết định tăng giá trị công ty. Ngoài việc giới thiệu các chi phí
đáng kể mặc định kỹ thuật và đàm phán lại (Beneish và Press [1993,
1995]), hạn chế giao ước có thể dẫn đến hoặc là thất bại để từ bỏ tài sản
không hiệu quả hoặc không có khả năng đầu tư vào các dự án tốt. Vì vậy,
các doanh nghiệp phải đánh đổi chi phí và lợi ích của việc sử dụng giao
ước (Smith và Warner [1976]; Begley [1994]; Nash, Netter, và Poulsen
[2003]).
2.2 VAI TRÒ CỦA GHI NHẬN LỖ KỊP THỜI VÀ SỬ
DỤNG CÁC ĐIỀU KHOẢN
Việc ghi nhận lỗ kịp thời có thể nâng cao hiệu quả của hợp

đồng nợ theo hai cách: (1) bằng cách tạo điều kiện chuyển giao
sớm của quyền quyết định để nắm giữ trái phiếu và (2) bằng cách
tạo điều kiện cho các vai trò trao đổi của giao ước. Tôi thảo luận
lần lượt về những vấn đề trên,
Là một thành phần của chất lượng kế toán, công nhận lỗ kịp
thời (hoặc thận trọng có điều kiện) đóng một vai trò hiệu quả nâng
cao năng suất trong hợp đồng (Watts [2003a]; Ball và Shivakumar
[2005]). Việc công nhận sớm hơn là muộn tổn thất kinh tế trong
lợi nhuận kế toán đặt một hạn chế kịp thời về các hoạt động giá trị
chiếm đoạt khi đã từng gặp khó khăn kinh tế. Người nắm giữ trái
phiếu có nhiều khả năng để có thể ngăn chặn các hành động quản
lý cơ hội và giảm thiểu chi phí cơ quan của nợ nếu kế toán kết hợp
thông tin kinh tế tiêu cực một cách kịp thời. Mức độ giao ước, bao


gồm cả những người sử dụng bởi giao ước tiêu cực, thường được
dựa trên các thông tin liên quan trực tiếp đến lợi nhuận báo cáo kế
toán, giá trị sổ sách của tài sản, nợ phải trả, và / hoặc vốn chủ sở
hữu. Khi một doanh nghiệp gặp khó khăn, công nhận lỗ kịp thời,
chuyển nhượng quyền kiểm soát là quyết định quan trọng, là chìa
khóa để nắm giữ trái phiếu và do đó trở nên quan trọng hơn khi các
hợp đồng sử dụng giao ước. Lưu ý, tuy nhiên, giao ước không cần
thiết phải có mối quan hệ mạnh mẽ đến kế toán (mặc dù điều này
là một giải thích hấp dẫn) vì nó thường cho rằng công nhận lỗ kịp
thời bằng cách làm giảm bớt các vấn đề đại diện nói chung bằng
cách, ví dụ, buộc các nhà quản lý ghi nhận các khoản lỗ trong
tương lai từ các khoản đầu tư mang lại lợi nhuận trả trước (ball và
Shivakumar [2006]). Do đó, công nhận lỗ kịp thời có thể bổ sung
cho giao ước của kỷ luật quản lý và giảm thiểu các hành động dẫn
đến việc trưng thu các giá trị trái chủ (ví dụ, đầu tư rủi ro thua lỗ).

Các nghiên cứu thực nghiệm kiểm tra cho dù nguyên tắc thận
trọng là có lợi cho hợp đồng nợ. Theo đó, các nền kinh tế trong đó
nợ công là một nguồn quan trọng chỉ ra biểu hiện ghi nhận lỗ kịp
thời cao hơn (Ball, Kothari, và Robin [2000]; Ball, Robin, và
Sadka [2008]). Ở cấp độ doanh nghiệp, nguyên tắc thận trọng làm
giảm chi phí của nợ (Ahmed et al [2002];. Zhang [2008]) và độ bất
đối xứng thông tin (Wittenberg-Moerman [2008]), cũng như tạo
điều kiện chuyển giao sớm quyền kiểm soát (Zhang [2008]).
Ghi nhận lỗ kịp thời cũng có thể nâng cao giá trị của giao ước.
Levine và Hughes [2005] chứng minh rằng sự kết hợp của giao ước
và báo cáo thận trọng là một cơ chế hợp đồng tối ưu. Trong mô
hình của họ, một công ty tìm kiếm tài trợ nợ và ký hai hợp đồng
khác nhau, một hợp đồng bồi thường với người quản lý và một khế
ước vay nợ với các chủ nợ. Hợp đồng bồi thường nhằm mục đích
sắp xếp ưu đãi quản lý. Trong sự vắng mặt của một giao ước, các
công ty có nguy cơ thấp hơn mặc định có thể chọn để thiết kế
phương án bồi thường khuyến khích họ dưới mức tối ưu để báo
hiệu loại cho nhà đầu tư, do đó tham gia vào các quyết định điều
hành
2.3 PHƯƠNG PHÁP NÀO ĐỂ GHI NHẬN LỖ KỊP THỜI HƠN?
Trong khi lý thuyết ghi nhận ưu đãi quản lý để quản lý thu nhập
quanh ngưỡng giao ước (Watts và Zimmerman [1986]), bằng
chứng là không thể kết luận (xem Fields, Lys, và Vincent [2001]
cho một cuộc thảo luận). DeAngelo, DeAngelo, và Skinner [1994]
cung cấp bằng chứng gắng để miêu tả công ty của họ là ít gặp khó


khăn, các nhà quản lý lựa chọn kế toán ghi nhận của công ty cho
những rắc rối tài chính, cho thấy rằng các lực lượng đối kháng
(như các mối đe dọa kiện tụng) có thể bù đắp ưu đãi quản lý quản

lý thu nhập trở lên để nới lỏng giao ước. Lưu ý rằng trọng tâm ở
đây là thiệt hại kinh tế đó đã được dự đoán (hoặc quan sát) của thị
trường và do đó phản ánh trong giá cổ phiếu, mà làm cho nó khó
khăn đối với các nhà quản lý của các công ty để che giấu chúng.
Hợp đồng kế toán dựa trên vắng mặt, thị trường chủ yếu thờ ơ với
việc công nhận kịp thời các thiệt hại kinh tế mà đã được biết đến.
Ngược lại, các bên ký kết hợp đồng là không thờ ơ vì mức độ kiểm
soát (trong tương lai) của mình trực tiếp phụ thuộc vào tính kịp
thời mà lỗ được ghi trong báo cáo tài chính.
Tôi cho rằng nhu cầu về công nhận lỗ kịp thời được đáp ứng do
cả nhiều kỳ bản chất của mối quan hệ thị trường nợ và áp lực kiểm
toán tuân thủ nguyên tắc thận trọng với giao ước. Các lựa chọn bao
gồm kế toán kịp thời ghi giảm các tài sản của công ty, và / hoặc các
khoản trích trước khác mà nhận ra những cú sốc kinh tế bất lợi đến
dòng tiền tương lai trong giai đoạn hiện nay. Đó là việc kế toán thể
hiện việc xử lý không đối xứng của được và mất. Trong khi cam
kết đối xử như vậy là khó khăn, khuyến khích kinh tế tại nơi làm
việc nên kỷ luật quản lý và đảm bảo công nhận lỗ kịp thời.
Yếu tố đầu tiên mà có thể đảm bảo rằng các công ty tuân thủ
các chính sách kế toán bảo thủ là danh tiếng. Các báo cáo không
kịp thời các khoản lỗ có khả năng để làm hoen ố danh tiếng của
công ty trên thị trường tín dụng (danh tiếng của người quản lý cũng
sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực), có thể phức tạp đáng kể tiếp cận thị
trường nợ công trong tương lai của mình (Diamond [1991]). Danh
tiếng là một công cụ mạnh mẽ để nâng cao hiệu quả hợp đồng tại
các thị trường tín dụng (Fehr, Brown và Zehnder [2009]), và quản
lý có ít động cơ không đáp ứng yêu cầu công nhận lỗ kịp thời, đặc
biệt là khi các công ty không phải là gần với vi phạm giao ước của
mình.
Yếu tố thứ hai thúc đẩy sự công nhận lỗ kịp thời là nguy cơ

kiện tụng. Kiểm toán viên phải đối mặt với nguy cơ kiện tụng đáng
kể khi những phương pháp mặc định (Kothari et al [1988];. Lys
andWatts [1994]; Watts [2006]) và việc không tiết lộ tất cả các tin
tức xấu thích hợp được biết đến để tăng trách nhiệm pháp lý của
một công ty (Skinner [1997] ). Ngoài ra, kiểm toán viên của một
công ty vay thường được yêu cầu để cung cấp một báo cáo hàng
năm của tuân thủ xác nhận rằng không có hành vi vi phạm giao


ước đã diễn ra (Watts và Zimmerman [1986]). Sự thất bại của một
công ty để nhận thông tin kinh tế bất lợi làm tăng nguy cơ kiện
tụng của mình và cũng trực tiếp cho thấy kiểm toán viên của mình
để liều lĩnh như vậy. tài liệu công việc trước đó mặc định khách
hàng và gia tăng nguy cơ kiện tụng ảnh hưởng đến kế hoạch kiểm
toán và tăng cấp ý kiến sửa đổi (Pratt và Stice [1994]; Krishnan và
Krishnan [1997]). Do đó, một sự phụ thuộc khế ước vay nợ trên
thông tin kế toán là khả năng làm tăng mức độ bảo thủ thông qua
bởi các kiểm toán viên.
2.4 GIẢ THUYẾT CHÍNH
Nếu ghi nhận lỗ kịp thời thực sự tạo điều kiện cho các vai trò
các điều khoản của giao ước trong việc giải quyết mâu thuẫn người
đại diện cơ bản của một công ty, một sự kết hợp tích cực giữa công
nhận lỗ kịp thời và giao ước nợ dự kiến. Ngoài ra, trong phạm vi
giao ước điều chỉnh số liệu kế toán để đáp ứng nhu cầu sở hữu trái
phiếu, không có (hoặc thậm chí là một dấu hiệu tiêu cực) giữa giao
ước và việc ghi nhận lỗ kịp thời được chỉ ra.
Điều này mang lại giả thuyết sau đây (ghi trong tài liệu thay
thế):
H1: ghi nhận lỗ kịp thời tăng lên cùng với việc sử dụng các
giao ước nợ trong hợp đồng nợ công.

Quan hệ giữa giao ước và công nhận lỗ kịp thời vẫn còn là một
câu hỏi mở: Công ty thận trọng tìm nó đáng giá để dựa vào giao
ước hoặc làm công ty giới thiệu giao ước làm thay đổi mức độ mà
họ nhận ra thiệt hại kinh tế? Trả lời câu hỏi này là khó khăn bởi vì
làm như vậy đòi hỏi phải sử dụng dữ liệu khó tìm được. Như là
một bước đầu tiên theo hướng này, tôi sử dụng các công ty như
kiểm soát riêng của họ và kiểm tra những thay đổi trong ghi nhận
lỗ kịp thời sau các vấn đề nợ. Những lập luận trình bày trước đây
gợi ý rằng vào một hợp đồng nợ mới dựa trên giao ước nên tăng
thêm nhu cầu về công nhận lỗ kịp thời.
Vì vậy, tôi đưa ra giả thuyết:
H2: Các công ty dựa trên giao ước nợ mở rộng hơn, thể
hiện một sự gia tăng lớn hơn trong việc ghi nhận lỗ kịp thời
sau các vấn đề nợ.
3. Thiết kế nghiên cứu


Tôi xây dựng chỉ số một số lượng hóa sự phụ thuộc một hợp
đồng nợ của công chúng trên giao ước. Các chỉ số đầu tiên,
OVRL, là một biện pháp tổng thể sử dụng giao ước tính bằng
cách đếm tổng số các giao ước trong hợp đồng nợ công. Ngoài ra,
tôi xây dựng chỉ số giao ước hẹp hơn bằng cách gán cho giao ước
với các phân nhóm sau:
(1) Hạn chế thanh toán liên quan đến: giao ước mà hạn chế chi
trả cổ tức, chuyển nhượng, và phân phối cho các nhóm bên ngoài.
(2) Hạn chế đầu tư liên quan đến: giao ước mà hạn chế đầu tư,
sáp nhập và mua lại, doanh số bán hoặc chuyển giao tài sản (tái
đầu tư), và các giao dịch bán và thuê lại tài sản.
(3) Các hạn chế tài chính liên quan đến: giao ước mà hạn chế
việc phát hành nợ cao cấp, nợ thứ cấp, nợ thế chấp, nợ ưu tiên, và

hạn chế cam kết tiêu cực và những hạn chế về quyền giữ thế chấp
và cam kết rằng hạn chế khả năng của một công ty phát hành cổ
phiếu ưu đãi hoặc thông thường.
(4) Kế toán giao ước liên quan đến: giao ước tiêu chuẩn dựa
trên giá trị tối thiểu, bảo về quyền lợi, và thu nhập khác, cũng như
kiểm tra đòn bẩy và giới hạn về nợ nần.
(5) Giao ước khác: giao ước mà hạn chế giao dịch với các chi
nhánh, các giao ước liên quan đến những thay đổi trong kiểm
soát, giao ước chéo mặc định, và như vậy.
Tôi đếm giao ước trong mỗi phân nhóm: DIV biểu thị một số
hạn chế thanh toán, INV biểu thị một số của giao ước hạn chế
hoạt động đầu tư và bố trí tài sản, FIN biểu thị một số của giao
ước hạn chế hoạt động tài chính, và ACC là một số của giao ước
kế toán liên quan đến hoặc điểm chuẩn . Tôi cũng thực hiện phân
tích thành phần chính trong năm chỉ số giao ước cá nhân, trong
đó xác định rõ ràng là một yếu tố chính, PRIN. Để biết thêm chi
tiết về các giao ước được sử dụng để xây dựng từng chỉ số, xem
phụ lục B.
3.1 THÔNG SỐ DỰA TRÊN KINH NGHIỆM
Để kiểm tra mối quan hệ giữa giao ước và mức độ công nhận lỗ
kịp thời, tôi theo Basu [1997] và đo bảo thủ kế toán, cho phép mức
độ sử dụng giao ước gây ảnh hưởng đến hiệu lực của "tin xấu" về
thu nhập. Cụ thể, tôi ước lượng mô hình sau đây:
E t /Pt −1 = α0 + α1 D (Ret t < 0) + α2 Ret t + α3 D (Ret t < 0)Ret t


+ β0Restricts + β1 D (Rett < 0)Restricts + β2Rett Restricts
+ β3 D (Rett < 0)Rett Restricts + ε t,

(1)


Et là năm thu nhập t, P t-1 là giá trị thị trường của vốn chủ sở
hữu vào cuối năm t - 1, Rett là sự trở lại hàng năm, và D(.) là một
chỉ số chức năng lấy giá trị của 1 khi đối số của nó đúng và 0 nếu
ngược lại. Giới hạn biểu thị một trong những chỉ số giao ước (đối
với hợp đồng nợ s) mô tả ở trên. Quan tâm đến là β3 hệ số, trong đó
dự kiến sẽ được tích cực dưới giả thuyết H1.
Để kiểm tra giả thuyết H2, tôi tăng thêm phương trình (1) để
cho phép các β3 hệ để có giá trị khác nhau trước và sau khi vấn đề.
Sự kết hợp giữa giao ước và công nhận lỗ kịp thời qua đó có thể
thay đổi trong một thời gian.
Trong đó, tôi ước lượng mô hình hồi quy sau đây:
E t /Pt −1 = α0 + α1 D (Ret t < 0) + α2 Ret t + α3 D (Ret t < 0)Ret t
+ β0Restricts + β1 D (Rett < 0)Restricts + β2Rett Restricts
+ β3 D (Rett < 0)Rett Restricts + γ0After t
+ γ1 D (Rett < 0)Rett Restricts After t + εt (2)

Trong đó After là một biến giả mà mất giá trị của 1 trong
những năm sau các vấn đề nợ và 0 nếu ngược lại, và các biến khác
như trong phương trình (1). t đề cập đến khoảng thời gian. Theo
giả thuyết thứ hai, hệ số γ 1 dự kiến sẽ được tích cực đáng kể. Để
giữ cho các mô hình tiêu dùng tiết kiệm, After khi tương tác chỉ
với biến của lãi suất cơ bản; Tuy nhiên, kết quả là mạnh mẽ để
tương tác các biến After với biến hồi quy khác. Mô hình (1) và (2)
được ước Phân tích bao gồm các công ty năm trong 10 năm bắt
đầu từ năm năm trước và kết thúc năm năm sau khi phát hành nợ
(loại trừ năm của vấn đề từ việc phân tích). Để tất cả các quan sát
công ty qua các năm như nhau, tôi giữ lại một vấn đề nợ của mỗi
công ty mỗi năm
3.2 KIỂM SOÁT TÁC NHÂN GÂY NHIỄU

Đáng lo ngại ở đây là khả năng rằng các mối quan hệ giữa giao
ước và công nhận lỗ kịp thời bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bị bỏ sót
từ các phân tích. Trong khi cô lập xung đột cơ quan liên quan đến
mỗi gia dự kiến sẽ làm suy yếu mối quan hệ đang được nghiên cứu,
nó là cần thiết để kiểm soát yếu tố quyết định chung của nhận mất
kịp thời và sử dụng giao ước. Tôi kiểm soát đối với các đặc điểm
cụ thể và hợp đồng cụ thể công ty lớn bằng cách sử dụng các
phương pháp hai giai đoạn sau. Trong giai đoạn đầu tiên, bằng cách
thực hiện một hồi quy OLS của các chỉ số giao ước về một tập các


biến kiểm soát và sau đó lưu lại để tiếp tục sử dụng trong giai đoạn
thứ hai, tôi orthogonalize các chỉ số giao ước đối với một tập các
biến điều khiển với.
Các mô hình giai đoạn đầu tiên là:
Restrictt = α0 + α1log (Assetst −1) + α2Leveraget −1 + α36Leveraget + α4BTMt −1
+ α5ROAt −1 + α6DivYieldt −1 + α7Losst −1 + α8CapIntt −1
+ α9 Z − scoret −1 + α10log (Time) + α11log (CrRatingt )
+ α12log (Maturityt ) + α13log (Amountt ) + ε t,
(3)

Trong đó Restrict biểu thị một trong những chỉ số giao ước,
log(Assets) là một proxy cho kích thước, Leverage là tỷ lệ nợ dài
hạn để tài sản, Leverage là sự thay đổi đòn bẩy trong năm của vấn
đề nợ, BTM là Hệ số giá ghi sổ trên giá thị trường, ROA là lợi nhuận
trên tài sản, DivYield là tỷ suất cổ tức, Loss là một biến giả cho thu
nhập ròng âm, CapInt là một proxy cho cường độ vốn, Z-score là chỉ
số Altman’s Bankruptcy, log (Time) là logarit của xu hướng thời gian,
CrRating xếp hạng nợ của Moody, log(Maturity) là logarit của số tháng
trước kỳ hạn phát hành, và log(Amount) là logarit của số phát hành (xem

phụ lục C để biết chi tiết). Mỗi một đặc trưng doanh nghiệp đã
được thể hiện hoặc dự kiến sẽ ảnh hưởng đến việc sử dụng các giao
ước và / hoặc mức độ bảo thủ (xem Malitz [1986]; Begley [1994];
Nash, Netter, và Poulsen [2003]; Watts [2003b]; Bradley và
Roberts [2004]; Khan andWatts [2009]).
Trong giai đoạn thứ hai, tôi sử dụng các biến thể giải thích được
trong chỉ số giao ước, đó là, các phần dư từ mô hình (3), và các mô
hình tái ước tính (1) và (2). Người ta có thể nghĩ về phần dư như
biến công cụ; như công cụ, trong khi chúng có tương quan với việc
sử dụng giao ước, bằng cách xây dựng chúng là không tương quan
với các biến khác có khả năng gây bất ngờ cho mối quan hệ. Điều
này dẫn đến một thử nghiệm khác của H1 và H2.
4. Dữ liệu và Chọn mẫu
Các dữ liệu từ nhiều nguồn khác nhau. Tôi sử dụng số liệu thu
thập được lấy từ Mergent Fixed Income Securities Database(FISD),
Compustat và CRSP. FISD là một cơ sở dữ liệu toàn diện về vấn đề
nợ công sử dụng để có được sự giao ước và thông tin vấn đề cụ thể.
Như đã thảo luận trước đó, các giao ước được giao cho các phân
nhóm, và số lượng của chúng trong mỗi nhóm được sử dụng để đo
lường mức độ sử dụng của họ. Nếu thông tin giao ước là không có,
tôi loại trừ các vấn đề từ các phân tích. Phụ lục B cung cấp thêm
chi tiết về các giao ước cá nhân.


Bảng cân đối và báo cáo thu nhập dữ liệu được lấy từ
Compustat, và lợi nhuận hàng tháng dữ liệu đến từ CRSP. Tôi loại
trừ các vấn đề nợ của các tổ chức tài chính, vì họ là phụ thuộc vào
quy và các quy định kế toán khác nhau. Để giảm thiểu những ảnh
hưởng của các quan sát cực, tôi thả 1% của thu nhập mỗi đuôi của
phân bố dân cư. Et là thu nhập trong năm t, đo bằng thu nhập trước Các

khoản mục bất thường (Compustat mục data18), P t-1 là giá trị thị trường
của vốn chủ sở hữu năm t - 1 (Compustat mục data199 * data25), Returns,
Rett sẽ phức tạp trong năm tài chính sử dụng dữ liệu hàng tháng. lợi
nhuận năm tài chính được sử dụng để giảm thiểu những mối quan
tâm lớn lên ở Dietrich, Muller, và Riedl [2007] (xem Ryan [2006]
cho một cuộc thảo luận). Tham khảo phụ lục C hoặc bảng cho các
định nghĩa của các biến kiểm soát được sử dụng trong phương
trình.
Khoảng 205.000 vấn đề nợ (bằng 10.900 công ty) tồn tại trên
cơ sở dữ liệu FISD cho giai đoạn 1980-2006. Đa số những vấn đề
này là do các công ty nonindustrial (ví dụ, các ngân hàng, tổ chức
tài chính, các công ty bảo hiểm, vv). Hạn chế mẫu để các vấn đề
của các công ty công nghiệp sản lượng 27.771 vấn đề của 6158
doanh nghiệp này. Chỉ có 12.105 trong những vấn đề (2.809 công
ty) liên kết đến Compustat; Hơn nữa, chỉ có 7,956 vấn đề (2.466
công ty) có thông tin giao ước sẵn. Cuối cùng, để không kém trọng
lượng các công ty, tôi chỉ giữ lại một vấn đề của mỗi nhà mỗi năm.
Điều này mang lại mẫu cuối cùng của 5420 quan sát công ty năm
2466 bởi công ty (giai đoạn 1980-2006) .13 Như đã thảo luận trước
đó, cho mỗi vấn đề nợ, tôi bao gồm các quan sát trở lại thu nhập từ
năm năm trước và năm năm sau vấn đề khi tôi áp dụng các Basu
[1997] phương pháp luận. kết quả thủ tục này trong 32.716 quan
sát công ty năm. yêu cầu dữ liệu bổ sung, chẳng hạn như sự hiện
diện của nonmissing biến kiểm soát hoặc việc sử dụng của
Dealscan, giảm thêm mẫu. Tôi cung cấp thông tin chi tiết và chính
xác số lượng các quan sát sử dụng cho một thử nghiệm đặc biệt
trong mỗi bảng.
4.1 THỐNG KÊ MÔ TẢ
Bảng 1 hiển thị các thống kê mô tả cho các chỉ số giao ước.
Bảng A hiển thị tần số mà các loại khác nhau của giao ước được

gặp trong các hiệp định tín dụng nào. Số lượng các giao ước mỗi
hợp đồng trong khoảng từ 0 đến 23. Sự phân bố có phần tích cực
lệch, và một số lượng hợp đồng nợ công xuất hiện để sử dụng giao


ước rộng rãi hơn các hợp đồng nợ tư nhân. Sự hiện diện của nhiều
giao ước là phù hợp với thị trường nợ công thay thế cho một thiếu
kiểm soát và giám sát của các nhà quản lý của các công ty với một
bộ toàn diện hơn về những hạn chế về hoạt động quản lý. Một loạt
các tần số giao ước cũng được đại diện trong mẫu. Bảng B cho
thấy giá trị trung bình (trung bình) giá trị của chỉ số giao ước chung
(OVRL) là 7,42 (6), với độ lệch chuẩn 4,53. Bảng C cho thấy rằng
tất cả các chỉ số giao ước thể hiện mối tương quan cao với nhau; tất
cả các mối tương quan có ý nghĩa thống kê.
5. Giao ước và ghi nhận lỗ kịp thời
5.1 KẾT QUẢ CHÍNH
Tôi bắt đầu bằng cách ước lượng hồi quy (1). Bảng 2 trình bày
các ước lượng tham số dựa trên các loại khác nhau của các chỉ số
giao ước. Các đặc điểm kỹ thuật đầu tiên sử dụng các chỉ số giao
ước OVRL. Hệ số α3 có giá trị tích cực và có ý nghĩa thống kê của
0.27, phù hợp với những phát hiện trong Basu [1997]. Hệ số này
tăng trong chỉ số giao ước OVRL, theo đề nghị của hệ số β3, là tích
cực đáng kể ở mức 1%. Độ lớn của β3 là 0.015, trong đó cho thấy
rằng việc thêm 10 giao ước (tức là, gần hai độ lệch chuẩn) đến một
hợp đồng mang lại một giá trị kinh tế 0,15 (hay 56% của α3) tăng
trong việc ghi nhận lỗ kịp thời. Các kết quả dựa trên việc sử dụng
giao ước biện pháp tóm tắt thứ hai (PRIN) mang lại những kết luận
tương tự. Các loại thanh toán riêng giao ước, đầu tư, và các hạn chế
tài chính (DIV, INV, FIN, tương ứng). Cũng biểu hiện đáng kể các
dấu hiệu tích cực với sự ghi nhận lỗ kịp thời. Bao gồm hạn chế

thanh toán (DIV) có tác dụng mạnh nhất đến ghi nhận lỗ kịp thời
(theo là những hạn chế về tài chính bổ sung, FIN). Việc sử dụng
một hạn chế chia cổ tức là liên kết với một sự gia tăng 0,084 ghi
nhận lỗ kịp thời, tương đương với 27%. Kết quả này nhấn mạnh
tầm quan trọng của sự thận trọng trong việc giảm nhẹ mâu thuẫn
giữa người nắm giữ trái phiếu và cổ đông về chính sách cổ tức.
Ahmed et al. [2002] thấy rằng khi tồn tại các cuộc xung đột như
vậy, công ty đáp ứng với kế toán bảo thủ hơn. Cuối cùng, kịp thời
ghi nhận sự gia tăng các chỉ số giao ước kế toán liên quan đến
(ACC); hệ số thể hiện một trình độ cao về ý nghĩa thống kê. Nhìn
chung, các bằng chứng hỗ trợ H1 giả thuyết trên các loại khác nhau
của giao ước.
Độ lớn của hệ số β3 ước tính dựa trên các chỉ số giao ước cá
nhân cao hơn so với các chỉ số giao ước OVRL. Điều này ngụ ý


rằng sự hiện diện của nhiều công ước làm giảm hiệu quả biên của
một giao ước bổ sung về công nhận lỗ kịp thời. Hơn nữa, nó là thú
vị để lưu ý rằng ba chỉ số giao ước đo hạn chế về hoạt động quản lý
có liên kết bằng nhau mạnh mẽ với nhận mất kịp thời so với các
chỉ số giao ước kế toán dựa trên. Điều này cho thấy rằng nó không
nhất thiết phải sử dụng kế toán cho mỗi gia nhập, mà là sự kết hợp
với các hạn chế về hoạt động quản lý có khả năng dẫn đến trái chủ
giàu có sung công có ảnh hưởng đến nhu cầu về công nhận lỗ kịp
thời.
Để làm sáng tỏ về sự chỉ đạo của quan hệ nhân quả trong sự liên
kết giữa giao ước và công nhận lỗ kịp thời, tôi cho phép thay đổi
trong mức độ công nhận lỗ kịp thời có điều kiện sử dụng của một
hợp đồng giao ước sau đây là một vấn đề nợ. Dưới H2, các doanh
nghiệp có sử dụng giao ước hơn (ít hơn) rộng rãi nên triển lãm một

(không đáng kể) tăng lớn hơn trong nhận mất kịp thời. Để kiểm tra
điều này, tôi ước lượng mô hình (2).
Bảng 3 trình bày các kết quả. Hệ số β3 cho thấy được mối liên
hệ giữa giao ước và công nhận lỗ kịp thời trong những năm trước
khi phát hành nợ, trong khi hệ số γ 1 biện pháp gia tăng giữa giao
ước và công nhận lỗ kịp thời trong thời gian sau vấn đề này. Dựa
trên các biện pháp OVRL sử dụng giao ước, β3 bằng 0.008, mà còn
có ý nghĩa về mặt thống kê nhưng thấp hơn so với ước tính của nó
tương ứng của 0.015 trong bảng 2. Điều này gợi ý rằng sự kết hợp
giữa việc sử dụng các giao ước và mức độ ghi nhận lỗ kịp thời
củng cố sau vấn đề. Ước tính của γ 1, trong trường hợp của các chỉ
số giao ước OVRL, tương đương với 0.009 và có ý nghĩa thống kê
ở dưới mức 1%. Tổng β3 hiệu lực + γ 1 là 0.017, trong đó hàm ý
rằng sức mạnh của sự kết hợp giữa giao ước và công nhận lỗ kịp
thời trong những năm sau khi vấn đề là hai lần mà trong những
năm trước vấn đề này. Các biện pháp PRIN cũng trưng bày một
hiệp hội mạnh mẽ hơn với ghi nhận lỗ kịp thời sau khi vấn đề. Các
kết quả dựa trên thanh toán (DIV), đầu tư (INV), tài chính (FIN), và
kế toán dựa trên (ACC) Giao Ước ước tính năng suất của γ 1 mà rất
có ý nghĩa trong suốt. Vì vậy, bằng chứng là phù hợp với H2.



BẢNG 1
Mô tả của các chỉ số
Giao Ước
Bảng A: Tần số phổ biến của Giao Ước
Count of Covenants
OVRL
0

36
1
199
2
243
3
636
4
714
5
664
6
666
7
218
8
127
9
84
10
137
11
230
12
331
13
340
14
365
15

259
16–23
171
Bảng B: Thống kê tóm tắt
Statistic
OVRL
Mean
Median
Standard Dev.
Number of Obs.

DIV
3,270
367
1,683
100

INV
370
42
2,568
265
2,066
75
33
1

FIN
1,546
2,134

875
574
206
70
14
1

ACC
3,214
257
1,814
100
30
3
2

Other
1,073
1,618
860
818
756
290
5

DIV

INV

FIN


ACC

7.42
6
4.53
5,420

0.74
0
0.96
5,420

2.73
2
1.24
5,420

1.27
1
1.19
5,420

0.80
0
1.01
5,420

1
0.888

0.427
0.834
0.873

1
0.109
0.691
0.877

1
0.320
0.127

1
0.662

1

Bảng C: Tương quan
OVRL
DIV
INV
FIN
ACC

Bảng A là một báo cáo phân bố tần số của giao ước hiện trong hợp đồng nợ công, dựa
trên kiểu của họ. OVRL là số chung của các hạn chế giao ước trong hợp đồng, DIV là
số các hạn chế thanh toán, , INV là số giao ước hạn chế M & A và các hoạt động đầu
tư và bố trí tài sản, FIN là số giao ước hạn chế hoạt động tài chính, và ACC là số
giao ước kế toán. Bảng B hiển thị thống kê tóm tắt trong khi bảng C sẽ hiển thị

tương quan Pearson cho các chỉ số giao ước khác nhau. Dữ liệu được lấy từ Mergent
Fixed Income Securities Database. ). Để tất cả các quan sát công ty qua các năm như nhau, tôi
giữ lại một vấn đề nợ của mỗi công ty mỗi năm. Các mẫu bao gồm các vấn đề nợ công nghiệp
cho giai đoạn 1980-2006


BẢNG 2
Tính đối xứng kịp thời của Thu nhập và sử dụng các Giao Ước
OVRL
PRIN
DIV
INV
FIN
ACC
0.0687∗∗∗ 0.056∗∗∗
0.0606∗∗∗ 0.0508∗∗∗ 0.0596∗∗∗
0.0602∗∗∗ (16.63)
(24.43)
(27.74) (9.35)
(18.86)
(27.04)
D(Ret < 0)
−0.0077
0.0128∗∗∗ 0.0039
0.0035
0.0054 0.0049
(−1.25)
(3.33)
(1.13)
(0.42)

(1.06)
(1.42)
Ret
−0.014∗∗ −0.0145∗∗∗ −0.0155∗∗∗ −0.0087 −0.0141∗∗∗ −0.015∗∗∗
(−2.16)
(−3.67)
(−3.45) (−0.98) (−3.11)
(−3.36)
D(Ret < 0) ∗ Ret 0.27∗∗∗
0.3555∗∗∗ 0.3115∗∗∗ 0.3268∗∗∗ 0.3369∗∗∗ 0.3159∗∗∗
(11.7)
(23.41)
(20.55)
(10.31)
(18.08)
(20.65)
Restrict
−0.002∗∗∗ −0.0049∗∗∗ −0.0108∗∗∗ 0.002
−0.0031 −0.0084∗∗∗
(−2.95)
(−3.07)
(−3.3)
(1.17)
(−1.29)
(−2.75)
D(Ret < 0) ∗
0.0034∗∗∗ 0.0084∗∗∗ 0.0188∗∗∗ 0.0047
0.0095∗∗ 0.0158∗∗∗
Restrict
(3.26)

(3.56)
(3.73)
(1.64)
(2.54)
(3.32)
0.0004
0.0022 −0.0028 −0.0016
0.0007
Ret ∗ Restrict
−0.0001
(0.18)
(0.5)
(0.18)
(−0.13)
(−0.74) (−0.5)
0.0149∗∗∗ 0.0365∗∗∗ 0.0844∗∗∗ 0.023∗
0.0422∗∗∗ 0.0775∗∗
D(Ret < 0) ∗

(4.6)
(4.99)
(5.27)
(1.96)
(3.41)
(5.03)
Ret ∗ Restrict

Biến
Intercept


Adj. R-square

0.143

0.144

0.145

0.137

0.140

0.144

Bảng 2 hiển thị ước tính hồi quy sau đây:
Et /Pt −1 = α0 + α1 D (Rett < 0) + α2Rett + α3 D (Rett < 0)Rett + β0Restricts +
β1 D (Rett < 0)Restricts + β2Rett Restricts + β3 D (Rett < 0)Rett Restricts + εt ,
Et là thu nhập trong năm t, đo bằng thu nhập trước Các khoản mục bất thường
(Compustat mục data18), P t-1 là giá trị thị trường của vốn chủ sở hữu năm t - 1
(Compustat mục data199 * data25), Rett là sự trở lại từ CRSP phức tạp hơn 12 tháng bắt
đầu vào đầu năm tài chính, D (.) là chỉ số chức năng, and Restricts được một số sự hạn
giao ước cho bởi số của giao ước của loại hình cụ thể bao gồm trong một hợp đồng nợ. Các
loại chỉ số giao ước được quy định trong hàng đầu tiên của bảng và được định nghĩa như
sau: OVRL là số chung của các hạn chế giao ước trong hợp đồng, PRIN là thành phần chủ
yếu đầu tiên dựa trên các nhóm đối tượng hạn chế giao ước, DIV là số các hạn chế thanh
toán, INV là số giao ước hạn chế M & A và các hoạt động đầu tư và bố trí tài sản, FIN là
số giao ước hạn chế hoạt động tài chính, và ACC là số giao ước kế toán. Các vấn đề nợ
được lấy từ Mergent Fixed Income Securities Database. Phân tích bao gồm các công ty
năm trong 10 năm bắt đầu từ năm năm trước và kết thúc năm năm sau khi phát hành nợ
(loại trừ năm của vấn đề từ việc phân tích). Để tất cả các quan sát công ty qua các năm

như nhau, tôi giữ lại một vấn đề nợ của mỗi công ty mỗi năm. Các mẫu bao gồm các
vấn đề nợ công nghiệp cho giai đoạn 1980-2006 và khoảng 5.420 vấn đề nợ và 32.176
công ty năm với dữ liệu đầy đủ Compustat. Các sai số chuẩn được gộp của công ty.
Nhằm giảm thiểu những ảnh hưởng của các giá trị ngoại lai, 1% dữ liệu Compustat
được lược bỏ. *, **, *** tương ứng mức ý nghĩa thống kê ở mức dưới 10%, 5% và 1%.


BẢNG 3
Tính kịp thời đối xứng của lợi nhuận trước và sau khi phát hành nợ và việc sử dụng Giao Ước
Biến
Intercept

OVRL
PRIN
DIV
INV
FIN
ACC
0.0747∗∗∗ 0.0645∗∗∗ 0.068∗∗∗
0.056∗∗∗ 0.067∗∗∗
0.0676∗∗∗
(17.09)
(26.81)
(28.67)
(10.12)
(20.08)
(28.12)
D(Ret < 0)
−0.005
0.0121∗∗∗ 0.004

0.0053
0.0065
0.005
(−0.81)
(3.11)
(1.16)
(0.64)
(1.27)
(1.44)
Ret
−0.0152∗∗ −0.0156∗∗∗ −0.0167∗∗∗ −0.0096 −0.0152∗∗∗ −0.0161∗∗∗
(−2.32)
(−3.9)
(−3.66) (−1.08) (−3.32) (−3.57)
D(Ret < 0) ∗ Ret
0.2783∗∗∗ 0.3526∗∗∗ 0.3115∗∗∗ 0.3378∗∗∗ 0.3397∗∗∗ 0.3157∗∗∗
(12.24)
(23.02)
(20.66)
(10.9)
(18.34)
(20.73)
Restrict
−0.002∗∗∗ −0.0049∗∗∗ −0.0108∗∗∗ 0.002
−0.0031 −0.0085∗∗∗
(−2.96)
(−3.07)
(−3.3)
(1.13)
(−1.26) (−2.77)

D(Ret < 0) ∗
0.0027∗∗∗ 0.0072∗∗∗ 0.0163∗∗∗ 0.0032
0.0074∗
0.0135∗∗∗
Restrict
(2.58)
(3.04)
(3.2)
(1.14)
(1.96)(2.82)
Ret∗Restrict
0
0.0007
0.0026 −0.0027 −0.0013
0.0011
(−0.04)
(0.31)
(0.61)
(−0.71) (−0.4)
(0.28)
D(Ret < 0) ∗ Ret ∗ 0.0081∗∗ 0.0223∗∗∗ 0.0524∗∗∗ −0.0005
0.0204
0.0469∗∗∗
Restrict(2.39)
(2.64)
(2.89)
(−0.04)
(1.4)
(2.72)
After

−0.0131∗∗∗ −0.0186∗∗∗ −0.0162∗∗∗ −0.0111∗∗∗ −0.0163∗∗∗ −0.0163∗∗∗
(−5.97)
(−9.15)
(−7.87) (−4.96) (−7.58) (−7.95)
D(Ret < 0) ∗ Ret ∗ 0.009∗∗∗ 0.0206∗∗ 0.0475∗∗∗ 0.0327∗∗∗ 0.029∗∗∗ 0.0471∗∗∗
(2.46)
(3.14)
(5.49)
(2.59)
(3.36)
Restrict ∗ After (4.25)
Adj. R-square

0.149

0.148

0.150

0.143

0.143

0.148

Bảng 3 thể hiện ước tính từ các hồi quy sau đây:
Et /Pt −1 = α0 + α1 D (Rett < 0) + α2Rett + α3 D (Rett < 0)Rett + β0Restricts + β1
D (Rett < 0)Restricts + β2Rett Restricts + β3 D (Rett < 0)Rett Restricts + γ0After t +
γ1 D (Rett < 0)Rett After t Restricts + εt ,
Aftert là một biến chỉ lấy giá trị 1 cho sau khi một khoản nợ của công ty và 0 là ngược lại, Et là

thu nhập trong năm t, đo bằng thu nhập trước Các khoản mục bất thường (Compustat mục
data18), P t-1 là giá trị thị trường của vốn chủ sở hữu năm t - 1 (Compustat mục data199 *
data25), Rett là sự trở lại từ CRSP phức tạp hơn 12 tháng bắt đầu vào đầu năm tài chính, D (.)
là chỉ số chức năng, and Restricts được một số sự hạn giao ước cho bởi số của giao ước của loại
hình cụ thể bao gồm trong một hợp đồng nợ. Các loại chỉ số giao ước được quy định trong hàng
đầu tiên của bảng và được định nghĩa như sau: OVRL là số chung của các hạn chế giao ước
trong hợp đồng, PRIN là thành phần chủ yếu đầu tiên dựa trên các nhóm đối tượng hạn chế
giao ước, DIV là số các hạn chế thanh toán, INV là số giao ước hạn chế M & A và các hoạt
động đầu tư và bố trí tài sản, FIN là số giao ước hạn chế hoạt động tài chính, và ACC là số
giao ước kế toán. Các vấn đề nợ được lấy từ Mergent Fixed Income Securities Database.
Phân tích bao gồm các công ty năm trong 10 năm bắt đầu từ năm năm trước và kết thúc năm
năm sau khi phát hành nợ (loại trừ năm của vấn đề từ việc phân tích). Để tất cả các quan sát
công ty qua các năm như nhau, tôi giữ lại một vấn đề nợ của mỗi công ty mỗi năm. Các mẫu
bao gồm các vấn đề nợ công nghiệp cho giai đoạn 1980-2006 và khoảng 5.420 vấn đề nợ và
32.176 công ty năm với dữ liệu đầy đủ Compustat. Các sai số chuẩn được gộp của công ty.
Nhằm giảm thiểu những ảnh hưởng của các giá trị ngoại lai, 1% dữ liệu Compustat được
lược bỏ. *, **, *** tương ứng mức ý nghĩa thống kê ở mức dưới 10%, 5% và 1%.

15
4
V.
V.
NI
KO
LA
EV


BẢNG 4
Thống kê mô tả

Bảng A: Thống kê tóm tắt
Biến
log(Assets)
BTM
Leverage
6Leverage
ROA
DivYield
Loss
CapInt
Z-score
log(Time)
log(CrRating)
log(Amount)
log(Maturity)

Mean

Median

Standard Dev.

7.405
0.425
0.303
0.056
0.005
0.010
0.249
0.382

3.701
3.542
2.735
6.853
2.331

7.443
0.399
0.276
0.026
0.045
0.001
0.000
0.334
2.824
3.584
2.833
6.908
2.301

1.644
0.661
0.205
0.137
0.263
0.016
0.432
0.245
5.331
0.178

0.581
0.496
0.577

Number of Obs.
4,020
4,020
4,020
4,020
4,020
4,020
4,020
4,020
4,020
4,020
4,020
4,020
4,020
(Còn tiếp)


BẢNG 4 — Tiếp theo
Bảng B: Phân tích tương quan Pearson
(1)
(2)
(1) log(Assets)
1
(2) BTM
0.04
1

(3) Leverage
−0.17
−0.19
(4) 6Leverage
−0.33
−0.03
(5) ROA
0.19
0.08
(6) DivYield
0.34
0.11
(7) Loss
−0.23
−0.10
(8) CapInt
0.14
0.05
(9) Z-score
−0.14
−0.03
(10) log(Time)
0.19
−0.09
(11) log(CrRating)
−0.63
−0.01
(12) log(Amount)
0.02
−0.02

(13) log(Maturity)
0.09
0.02

(3)

(4)

(5)

(6)

(7)

1
−0.42
−0.13
−0.13
0.30
0.09
−0.37
0.09
0.27
0.00
−0.12

1
−0.07
−0.08
0.05

−0.07
0.29
−0.12
0.18
0.01
−0.04

1
0.12
−0.47
0.12
0.04
−0.08
−0.24
0.02
0.12

1
−0.24
0.14
−0.07
−0.20
−0.40
0.00
0.14

1
−0.08
−0.14
0.07

0.35
−0.03
−0.15

(8)

1
−0.19
−0.15
−0.20
−0.03
0.10

(9)

(10)

(11)

(12)

1
−0.05
−0.01
0.04
−0.02

1
0.13
−0.05

−0.25

1
−0.05
−0.17

1
−0.03

Các mẫu bao gồm 4.020 vấn đề nợ công với giá trị đầy đủ cho tất cả các đặc điểm của công ty trong giai đoạn 1980-2006. Biến cấp độ doanh nghiệp
(Firm level) được xác định vào cuối năm tài chính trước khi phát hành nợ sử dụng dữ liệu Compustat. Vấn đề nợ được lấy từ Mergent Fixed Income
Securities Database. Log(Assets) là logarit của Tổng tài sản của một công ty (data6), BTM là Hệ số giá ghi sổ trên giá thị trường được đo bằng giá trị sổ
sách của vốn chủ sở hữu (data60) chia cho giá trị thị trường (data199 * data25), Leverage là tỷ lệ dài hạn nợ (data9) trên tổng tài sản, ∆ Leverage là sự
thay đổi trong đòn bẩy trong năm phát hành nợ, ROA là lợi nhuận trên tài sản tính bằng thu nhập ròng (data172) chia cho tổng tài sản, DivYield là tỷ suất
cổ tức tính bằng cổ tức phổ thông (data21) chia giá trị thị trường của vốn chủ sở hữu, Loss là một biến giả cho thu nhập ròng âm, CapInt là cường độ vốn
được tính bằng tỷ lệ tài sản, nhà máy, và thiết bị (data8) với tổng tài sản, Z-score là chỉ số Altman’s Bankruptcy, log (Time) là logarit của xu hướng thời
gian, log (CrRating) là logarit của xếp hạng nợ của Moody lấy từ FISD, log(Amount) là logarit của số phát hành, và log(Maturity) là logarit của số tháng
trước kỳ hạn phát hành. Đánh giá của Moody được đo bằng cách gán các giá trị 1 để xếp hạng tín dụng cao nhất, giá trị từ 2 đến xếp hạng tín dụng tốt nhất
thứ hai, và tiếp tục tương tự.


5.2 KIỂM SOÁT CÁC TÁC NHÂN NHIỄU
Tiếp theo, tôi kiểm soát cho một số hiệu ứng nhiễu (xem thảo
luận trong mục 3.2) và kiểm tra lại H1 và H2. Để giữ nguyên
không gian bảng, tôi kết hợp giao ước mà hạn chế các quyết định
quản lý quan trọng vào một chỉ số, KDEC, và sử dụng nó trong
phân tích tiếp theo. Cụ thể, KDEC = DIV + INV + FIN. BẢNG 4
báo cáo thống kê tóm tắt cho các biến kiểm soát và mối tương quan của
chúng. Các doanh nghiệp trung bình có tài sản hơn 1,5 tỷ USD và đòn bẩy
hoạt động là 30%. Trong những năm phát sinh nợ, đòn bẩy hoạt động tăng

5,6% của tổng tài sản.
Bảng 5 hiển thị các ước tính từ các hồi quy lần đầu, được đưa ra
bởi phương trình (3). Có thể dự đoán Khế Ước tương quan với nhiều đặc
điểm cụ thể của công ty và nói chung là phù hợp với nghiên cứu trước đó
(ví dụ, Nash, Netter, và Poulsen [2003]). Ví dụ, phù hợp với quan điểm
rằng Khế ước được sử dụng để đối phó với các vấn đề người đại diện
tăng cao, điều này suy giảm theo quy mô doanh nghiệp và tăng với Hệ số
giá ghi sổ trên giá thị trường và đòn bẩy. Mặt khác, phù hợp với quan
điểm rằng giao Khế ước dồn chi phí vào một công ty, các công ty chi trả
cổ tức thì ít sử dụng hơn.
Bảng 6 trình bày các kết quả giai đoạn thứ hai dựa trên các chỉ số
Khế ước trực giao. Ước tính trong bốn cột đầu tiên thử nghiệm H 1 và được
dựa trên mô hình (1). Các hệ số góc trên biến lãi suất (β 3) tương đương với
0,014 (với t-stat 3,89), khi sử dụng chỉ số Khế ước OVRL và 0,031 (với tstat 3,79) khi các thành phần PRIN được sử dụng. Hệ số β 3 là tốt và có ý
nghĩa thống kê khi các ràng buộc về các hành động quản lý, KDEC, và
ACC cho thấy sự phụ thuộc vào Khế ước. Bốn cột còn lại của mô hình
hiện tại (2) ước tính thử nghiệm H2. Chú ý hệ số γ 1 ở hàng cuối bảng. Đối
với tất cả bốn proxy phụ thuộc vào Khế ước, các hệ số có ý nghĩa thống kê.
Nhìn chung, độ lớn của các ước tính của β 3 và γ 1 giống Bảng 2 và 3. Mối
liên hệ giữa Khế ước và ghi nhận lỗ kịp thời được dự đoán nằm dưới H 1 và
H2 vẫn tồn tại khi kiểm soát các công ty đặc thù và hợp đồng riêng biệt.
5.3 KIỂM TRA MẠNH MẼ
Tôi thực hiện một số kiểm tra mạnh. Trước tiên, tôi chứng minh rằng mô
hình thay thế của tôi thông số kỹ thuật tốt, và sau đó tôi điều tra mẫu lựa
chọn độ lệch
5.3.1 Kỹ thuật Model thay thế. Đầu tiên, thay vì thực hiện các phân tích
giai đoạn hai được mô tả ở phần trước, tôi kiểm soát đối với các yếu tố
chung của chủ nghĩa bảo thủ điều kiện trong một hồi quy một giai đoạn.
Đặc biệt, tôi đưa thêm vào phương trình (1) và (2) biến Size, BTM, và
Leverage cùng với các tương tác của chúng với Ret, D (Ret <0) và D (Ret

<0) * Ret, trong đó thêm tổng cộng thêm 12 biến.16 Cách tiếp cận này ngăn
cản được việc thêm nhiều biến kiểm soát do mất khả năng quyền lực; do


đó, tôi chỉ sử dụng ba yếu tố quyết định phổ biến nhất được liệt kê ở trên
của Chủ nghĩa bảo thủ dựa trên các tài liệu trước đó (ví dụ, Khan và Watts
[2007]; Lafond và Roychowdhury [2008]). Bảng 7 trình bày các kết quả.
Mặc dù mức ý nghĩa thống kê giảm (dự kiến sẽ có một số lượng lớn các
thông số và các mối tương quan giữa các biến), các hệ số ước tính β3 trong
mô hình (1) và g 1 trong mô hình (2) vẫn có ý nghĩa thống kê và kinh tế,
qua đó khẳng định các kết quả trước đó của tôi.
Thứ hai, để điều tra sự vững mạnh của hệ số ước lượng về các điều
khoản tương tác có trật tự cao, tôi gán mỗi chỉ số giao ước vào một biến
nhị phân có giá trị là 1 nếu giá trị của chỉ số này là lớn hơn hoặc bằng
trung bình của nó, và 0 nếu ngược lại, và tôi ước tính lại mô hình (1) và
(2). Những nghiên cứu này thông báo về việc liệu các kết quả thực nghiệm
được điều khiển bởi một số ít các quan sát trong phần dư. Trong khi hạn
chế biến thiên trong các biến độc lập là không đủ để thêm cho các đặc
điểm kỹ thuật mạnh hơn, kết quả vẫn rất giống với những báo cáo trước
đó.


BẢNG 5
Yếu tố quyết định của Công ước sử dụng (Giai đoạn1)
Biến
Intercept

OVRL
PRIN
DIV

INV
FIN
ACC
−9.0506∗∗∗ −4.9319∗∗∗ −0.0494 −1.5132∗∗ −0.9173∗∗ −1.217∗∗∗
(−4.62)
(−6)
(−0.13)
(−2.12)
(−2)
(−2.95)
Log(Assets) −0.5849∗∗∗ −0.3096∗∗∗ −0.1277∗∗∗ −0.0163 −0.0983∗∗∗ −0.113∗∗∗
(−8.16)
(−10.84)
(−8.97)
(−0.56)
(−5.16)
(−7.01)
BTM
0.7233∗∗∗ 0.3189∗∗∗ 0.1421∗∗∗ 0.0653∗ 0.1668∗∗∗ 0.1215∗∗∗
(4.99)
(5.01)
(5.1)
(1.84)
(4.18)
(3.88)
Leverage
7.5913∗∗∗ 3.367∗∗∗
1.6297∗∗∗ 0.2513
1.9886∗∗∗
1.6336∗∗∗ (13.13)

(13.58)
(14.04)
(1.61)
(12.5)
(13.02)
6Leverage
3.7076∗∗∗ 1.6347∗∗∗ 0.845∗∗∗
0.2126
1.0024∗∗∗
∗∗∗
0.8974
(5.41)
(5.58)
(6.25)
(1.23)
(5.48)
(5.99)
ROA
0.6443∗∗
0.3269∗∗
0.1817∗∗∗ 0.0246
0.1442∗∗
0.1416∗∗ (2.1)
(2.54)
(3)
(0.28)
(2.1)
(2.33)
Loss
0.2357

0.0982
0.08∗
0.0442
−0.0004
0.06
(1.11)
(1.1)
(1.9)
(0.74)
(−0.01)
(1.35)
CapInt
1.322∗∗∗ 0.6303∗∗∗ 0.2455∗∗∗ 0.0662
0.3231∗∗∗ 0.3302∗∗∗
(3.37)
(3.8)
(3.1)
(0.48)
(3.1)
(3.86)
DivYield
−9.3377∗ −5.4336∗∗ −3.7658∗∗∗ 4.6337∗∗ 1.0318
−3.5904∗∗∗
(−1.73)
(−2.36)
(−3.33)
(2.17)
(0.74)
(−3.08)
Z-score

−0.0556∗∗∗ −0.0245∗∗∗ −0.0122∗∗∗ −0.0119∗∗∗ −0.0148∗∗∗ −0.0141∗∗∗
(−4.18)
(−4.2)
(−4.45)
(−3.25)
(−4.46)
(−5.04)
Log(Trend)
5.7157∗∗∗ 2.026∗∗∗ 0.3975∗∗∗ 1.7263∗∗∗ 0.9643∗∗∗ 0.7178∗∗∗
(13.27)
(11.33)
(4.46)
(10.85)
(8.49)
(7.59)
Log(CrRating) −0.9813∗∗∗ −0.2609∗∗∗ −0.0058 −0.774∗∗∗ −0.4586∗∗∗ −0.018
(−5.29)
(−4.12)
(−0.19)
(−6.55)
(−9.3)
(−0.54)
Log(Amount)
0.1889
0.0683
−0.0135
0.0609
0.0334
−0.0057
(1.24)

(1.04)
(−0.49)
(1.4)
(0.94)
(−0.18)
Log(Maturity) −0.7506∗∗∗ −0.3348∗∗∗ −0.1509∗∗∗ −0.0791∗∗ −0.1869∗∗∗ −0.1759∗∗∗
(−7.13)
(−8)
(−7.83)
(−2.06)
(−7.14)
(−7.89)
Adj. R-square

0.238

0.271

0.279

0.170

0.164

0.255

Bảng 5 hiển thị các ước tính từ các hồi quy của các chỉ số Khế ước về đặc điểm công ty cụ
thể. Biến phụ thuộc là chỉ số giao ước (covenat index), đó là một số các giao ước đặc biệt
trong một thỏa thuận giao kèo. Các loại chỉ số giao ước được quy định trong hàng đầu tiên
và được như sau: OVRL là số chung của các hạn chế giao ước trong hợp đồng, PRIN là thành

phần chủ yếu đầu tiên dựa trên các nhóm đối tượng hạn chế giao ước, DIV là số thanh toán
hạn chế, INV là số giao ước hạn chế M & A và các hoạt động đầu tư và bố trí tài sản, FIN là
số giao ước hạn chế hoạt động tài chính, và ACC là số giao ước kế toán. Các biến giải thích
được tính vào cuối năm tài chính trước khi phát hành nợ, sử dụng dữ liệu Compustat.
Log(Assets) là logarit của Tổng tài sản của một công ty (data6), BTM là Hệ số giá ghi sổ trên
giá thị trường được đo bằng giá trị sổ sách của vốn chủ sở hữu (data60) chia cho giá trị thị
trường (data199 * data25), Leverage là tỷ lệ dài hạn nợ (data9) trên tổng tài sản, ∆ Leverage
là sự thay đổi trong đòn bẩy trong năm phát hành nợ, ROA là lợi nhuận trên tài sản tính bằng
thu nhập ròng (data172) chia cho tổng tài sản , Loss là một biến giả cho thu nhập ròng âm,
CapInt là cường độ vốn được tính bằng tỷ lệ tài sản, nhà máy, và thiết bị (data8) với tổng tài
sản. DivYield là tỷ suất cổ tức tính bằng cổ tức phổ thông (data21) chia giá trị thị trường của
vốn chủ sở hữu. Z-score là chỉ số Altman’s Bankruptcy, log(Trend) là logarit của xu hướng
thời gian, log(Maturity) là logarit của số tháng trước khi kỳ hạn phát hành, log(Amount) là
logarit của số phát hành, log(CrRating) là logarit của xếp hạng nợ của Moody lấy từ FISD.
Đánh giá của Moody được đo bằng cách gán các giá trị 1 để xếp hạng tín dụng cao nhất,
giá trị từ 2 đến xếp hạng tín dụng tốt nhất thứ hai, và tiếp tục tương tự. Các vấn đề nợ
được lấy từ Mergent Fixed Income Securities Database. Các mẫu bao gồm 4.020 vấn đề nợ
công với giá trị đầy đủ cho tất cả các đặc điểm của công ty trong giai đoạn 1980-2006, trong
đó chỉ bao gồm các vấn đề của các doanh nghiệp công nghiệp. Các giao ước được sử dụng
chỉ hơn 1% các vấn đề nợ trong phổ biến. Để tất cả các quan sát công ty qua các năm như
nhau, tôi giữ lại một vấn đề nợ của mỗi công ty mỗi năm. Các sai số chuẩn được gộp của
công ty; t-statistics trong ngoặc đơn. Nhằm giảm thiểu những ảnh hưởng của các giá trị
ngoại lai, 1% dữ liệu Compustat được lược bỏ. *, **, *** tương ứng mức ý nghĩa thống kê ở
mức dưới 10%, 5% và 1%.


×