Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

THI sĩ tản đà với bài THƠ TỐNG BIỆT

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (52.8 KB, 3 trang )

THI SĨ TẢN ĐÀ VỚI BÀI THƠ TỐNG BIỆT
Cơn giông biển lớn mái chèo thuyền nan
(Tản Đà)
Tất cả như một bản trường ca của một đời người ngắn ngủi với trời như bóng như
gương ẩn hiện ngập ngừng trùng trùng điệp điệp, rồi thì dư âm bảng lảng… có còn gì
không sau Trăm năm trong cõi người ta Sao lá đào lại lác đác chẳng phải cố ý cũng
nào phải vô tình sao không ào ào như lá cuối mùa thu giữa cơn mưa rào, sao không là
lá mơ lá mận mà cứ phải lá đào để rồi dẫn đến Thiên Thai mà không bao giờ lá reo rắc
như những ông ngỗng để rồi dẫn đến máu đổ lệ rơi. Cốt nhục chia lìa ai oán ngàn thu
Lá đã xa cành – biệt ly sao tránh khỏi lá đào đã rơi rắc nào có phải đường lên Thiên
Thai hay lối về trần thế mà rơi rắc cả đường về lối lên. Thế nên biệt ly nhớ nhung từ
đây:
Lá đào rơi rắc lối Thiên Thai.
Mở đầu cho một cuộc tình còn hơn cả những mối tình làm chi, làm gì để rồi:
Ngàn năm thơ thẩn bóng trăng chơi.
Mối tình ấy như lá đào rơi rắc như cửa động ở đầu non như cánh hạc bay lên vút tận
trời để rồi thơ thẩn như bóng trăng nhẩn nha suốt những ngàn năm.
Đâu rồi lối ra nào đâu đường lối cũ.
Nửa năm tiên cảnh
một bước trần ai...
Chỉ có một bước mà từ tiên cảnh trở lại trần ai – như một chớp mắt. Nghe đâu một
ngày ở tiên cảnh bằng một năm của trần ai vậy thì đã bao ngày bao tháng bao năm
quấn quýt yêu đương đậm đà đến thế. Vậy mà chỉ cần một chiếc lá đào rơi là đứt đoạn
tơ trời tan tành tình hận…
Từ nửa năm tiên cảnh đến một bước trần ai như một giấc mơ hoa cho lòng cay đắng;
nhớ tiếc thương còn phảng phất quanh đây, còn lãng đãng ngàn năm cùng với bóng
trăng chơi vút tận trời. Khởi đầu dẫn đến cuộc tình là đã lá đào rơi… nào là suối tiễn –
oanh đưa luống ngậm ngùi nào là cửa động đầu non đường lối cũ và buồn hiu hắt, nào
là ước cũ duyên thừa có thế thôi. Có thật là đã có rồi ước hẹn mà có rồi hẹn ước thì
sao còn gọi là duyên thừa… rồi lại còn có thế thôi; đứt ruột tan lòng chưa – như thế nào
mà bảo là thế thôi… đã có ước cũ duyên thừa mà chỉ hạn chế bắt buộc có thế thôi hỡi


trời:
Đá mòn
Rêu nhạt
nước chảy hoa trôi.


có thật là đá đã mòn rêu đã nhạt chưa mà khi tống biệt lại thống thiết lâm ly đến vậy
hay chỉ mới là nước chảy hoa trôi man mác mà thôi, hoặc mới chỉ là cửa động đầu non
lá đào rơi rắc… dù đã là:
nửa năm tiên cảnh
một bước trần ai.
Nói như một cuộc tình ngắn ngủi mới chớm bắt đầu đã nghĩ đến biệt ly, chỉ cần bước
xuống một bước là mất dấu, mất tích mất tăm một mối tình:
ước cũ
để rồi duyên thừa
và ...thế thôi...
Rồi thì cánh hạc bay lên vút tận trời tưởng tượng mà xem, cánh hạc trong trăng nó nhẹ
như lông hồng bay không phải la đà mà vút lên cực thẳng cực nhanh để cho nó mau
mất biệt ở cõi trần ai này. Bởi thế, vậy cho nên mới
Trời đất từ đây xa cách mãi
Đã xa xăm mà còn cách trở, còn gì mà thấy được nhau lần nữa, ngàn ngàn bức tướng
mây cách trở che chắn vách ngăn đã xa cách rồi còn phải xa cách mãi… làm sao, thế
nào để thấy:
Cửa động
Đầu non
đường lối cũ.
Từ nay, tới đây làm gì còn lối cũ ta về bước xuống, bước lại trần ai là đã u mê từ mấy
kiếp biết đường lối nào mà tìm mà về...
Đá mòn
Rêu nhạt

Làm sao thấy lại lối xưa vết cũ, chỉ còn một giấc chiêm bao, một cơn mộng mị. Để rồi:
ngàn năm thơ thẩn bóng trăng chơi
Tất cả những ươc mộng cũ duyên thề xưa những hình ảnh Thiên Thai đã kết nên mối
tình lạ lùng nhất thế gian – tiên cảnh để rồi tỉnh mộng đứt đoạn nửa chừng xuân. Và
như một lời nguyền đanh thép dặn lòng hay một câu thề
ngàn năm ... bóng trăng chơi.


Thoảng hoặc có nhớ đến nhau cũng chỉ mơ màng như rêu nhạt… ở cửa động mà thôi,
thôi mà; đường xưa lối cũ cũng chẳng còn còn chăng những lá đào rơi rắc của một
ngày xa xưa tít tấp tưởng như không thật có… và hương xưa của giai nhân cũng có
còn… còn có.
non cao những ngóng cùng trông
suối khô giòng lệ chờ mong tháng ngày.
Rồi cũng:
nước đi đi mãi không về cùng non
Một bài thơ đẹp như một câu chuyện tình thơ – chỉ có thơ mới có được một cuộc tình
thơ mộng mà lâm ly đến vậy. Ai hay đâu chỉ một bước mà ngàn trùng xa cách đến độ,
đến độ, ngàn năm… thơ thẩn bóng trăng chơi… hồn dại khờ ngớ ngẩn lang thang theo
bóng trăng mà tìm mà kiếm nửa hồn thương đau của ngàn năm cũ thoảng qua trong
một chút hương thừa. Có thế thôi mà tìm mãi tìm mãi ngàn năm, đem kiếp người mà
đánh đố với thời gian vì một lời ước cũ đã thề nguyền… ngàn năm có cùng với bóng
trăng chơi hay cũng chỉ còn có một bóng trăng chơi cô đơn treo trên biển trời lai láng
ướt đẫm với câu thề...
Đoàn Minh Hải



×