Tải bản đầy đủ (.doc) (4 trang)

Kịch bản tiểu phẩm dự thi Hòa giải viên giỏi

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (66.87 KB, 4 trang )

Tiểu phẩm: CHỈ TẠI CON BÒ
“Tiểu phẩm dự thi Hoà giải viên giỏi tỉnh Bình Dương lần IV năm 2010”
Buổi sáng, bà Tám với tinh thần vô cùng phấn khởi, ra thăm lô cao su mới trồng, vừa đi vừa hát

Bà Tám: hò ơi, bán chị em xa mua láng giềng gần, chứ chị em xa tui hổng bán mà láng
giềng gần tui phải mua….. …..(nói nhỏ: thằng cha Năm chả nghe mình hò như vậy mà
hổng hiểu nữa thì bó tay, trâu gì mà đợi cọc, đợi mấy thập kỷ rồi mà hổng ngộ ra được
gì hết trơn). (la lớn) Ủa, ủa, Trời ơi là trời cao su của tui sao vậy nè, ông Năm, ông Năm
ơi, ông làm ăn làm sao mà để bò nó ăn hết đọt cao su non của tui rồi, trời ơi công chăm
sóc, trồng tỉa mới được nhiêu đó, ông Năm đâu, ông Năm?
Ông Năm: Trời đất ơi, mới sáng sớm mai ra mà ai lo ó um sùm vậy cà, trời đất quỷ thần ơi
cái bà Tám nhiều chuyện, sáng sớm mà la ó gì đó bà Tám?
Bà Tám: Ông vừa phải thôi nha, hàng xóm ăn ở với nhau, ông không giúp đỡ tui thì thôi
đàng này tui trồng được mấy cây cao su ông cho bò ăn hết đọt non làm sao mà nó sống
nổi, hả ông Năm
Ông Năm: Bà này ăn nói sao nghe lạ, lối xóm với nhau sao tui lại cho bò ăn cao su bà chi,
bà đừng có vu oan giá họa cho tui à.
Bà Tám: Trời đất ơi, từ trước tới nay tui không hề ăn không nói có với bất cứ một ai, đó,
ông đưa con mắt ra mà dòm thử coi, không phải bò ăn, hổng lẽ ông ăn? Ở cái xóm này
mình nhà ông nuôi bò chớ đâu có ai nuôi, dấu chân bò còn đầy ra đó.
Ông Năm: Ê, bà ăn nói cho nó đàng hoàng, tui mà bà đi ví với con bò vậy bà kêu tui là súc
vật hả, ăn nói kiểu đó hèn chi gần 50 rồi còn ế hổng ai thèm lấy.
Bà Tám: ừ, tui ế hay không kệ tui mắc mớ gì tới ông, tui có ế cũng không thèm cái mặt
ông phải lo, ông nhìn lại mình coi, đầu 2 thứ tóc mà tối ngày cà rỡn cho con nít nó
chửi… thôi hổng nói chuyện đó nữa bây giờ bò của ông ăn cao su của tui, ông phải đền
cho tui
Ông Năm: ừ, thì cứ cho là bò của tui ăn cao su của bà đi, bò nó ăn chớ đâu phải tui ăn đâu
mà phải đền bà, con lâu à.
Bà Tám: Ông ăn nói kỳ lạ, bò là của ông nuôi ông thả nó ra ngoài ăn cao su của tui ông
phải đền, bây giờ ở đây nó ăn hết 20 chục cây, mỗi cây sau này tui cạo lấy mủ được 10
năm, mỗi năm thu được 50 ngàn một cây, vị chi là 10 triệu đồng, nhiêu đó là còn ít đó,


ông lo mà đền cho tui không là tui kiện ở tù ráng chịu
Ông Năm: Trời đất ơi, ở đâu ra mà bà tính thấy ớn lạnh vậy, cả cái thân già của tui không
được 3 triệu nữa giờ bà đòi 10 triệu chắc tui ở đợ cho bà luôn. Bây giờ tui hổng có tiền
bà thích kiện thì kiện, bà kiện thì con bò của tui đi hầu
Bà Tám: Ông đừng có thách thức tui, cái thứ già mà cứng đầu, để bò ăn của người ta còn
cà nanh hổng chịu trả, ông nhớ mặt tui nha ông Năm, đồ già dịch
Ông Năm: Bà chửi tui phải hông, bà già mắc phong kia, bà ngon đứng lại đi tui quýnh bà
cho coi.
Bà Tám: Đây ông ngon làm gì thì làm đi, bớ làng xóm ơi, ông Năm giết người, ông Năm
già dịch phá cao su của tui còn định giết người diệt khẩu bà con ơi.
Ông Ba hòa giải: thôi, thôi anh chị, có gì mà mới sáng sớm um xùm vậy anh Năm, chị
Tám, có gì từ từ nói, hàng xóm láng giềng tối lửa tắt đèn có nhau mà, anh chị làm vậy
coi sao được
1


Ông Năm: Ê, chú Ba, chú ăn mặc bảnh toỏng vậy phải nói cho đúng à nha, tui với bà này
gặp nhau lúc trời sáng, không hề có gặp nhau lúc tối lửa tắt đèn đâu à nha, đêm tối mà
qua nhà bả để bả la làng chắc tui có nước bỏ xứ mà đi … chăn trâu luôn.
Ông Ba hòa giải: Trời ơi tui nói là ví von vậy thôi có nghĩa là hàng xóm giúp đỡ nhau lúc
khó khăn, chứ có phải nói anh buổi tối tắt đèn qua nhà chị Tám đâu, mà nè chuyện gì mà
anh chị lớn tiếng dữ vậy, nói tui nghe thử coi tui có giúp được gì không?
Bà Tám: Chú Ba mày nói với cha già cứng đầu đó chi cho mất hơi, tổn sức. Đây nè, chú
coi cao su mới trồng mà bò của ổng qua ăn hết đọt, làm sao nó sống được, mà nói ổng
thì ổng cãi ngang, ổng nói bò ổng ăn chớ ổng hổng có ăn nên ổng hổng chịu đền, chú
thấy có tức không.
Ông Năm: ừ, thì đúng là bò của tui ăn nhưng tui không đền, bà thích kiện đi đâu thì kiện
mặc kệ bà, tui về.
Ông Ba hòa giải: Khoan khoan anh Năm, chưa chi mà bỏ về vậy, từ từ, nghe tui nói nè, anh
chị bình tĩnh việc đâu còn có đó đừng làm um sùm lên mất hay, anh chị đều có tuổi cả

rồi ai cũng 50, 60 rồi, ở đây la lối um sùm bà con lối xóm người ta cười cho, bây giờ
bình tĩnh nè, hít dô, thở ra hít dô thở ra, khí tụ đan điền, được chưa?
Bà Tám: Thôi ……bây giờ hai ông ở đó tập Kung fu hả, cao su của tui thì sao?
Ông Ba hòa giải: Bình tĩnh từ từ tui giải thích cho nghe.
Bà Tám: Được giờ ở đây có chú là trưởng ấp chú phân xử đi, tui nghe chú
Ông Năm: bà Tám này tuy là lớn họng, nhưng nói đúng đó, chú Ba mày xử đi
Ông Ba hòa giải: Úi chà, xử xiếc gì anh chị ơi, ở đây tui là lối xóm của anh chị, hơn nữa
được bà con tín nhiệm nên bầu tui làm hòa giải viên để tui phân giải cho anh chị nghe
cho thông, chớ có phải tòa án đâu mà xử, giờ hen, tui thấy chuyện này anh Năm cũng có
lỗi, do là để bò vô ăn cao su của chị Tám, tui nghĩ là không phải anh cố ý đâu mà chẳng
may con bò sổng chuồng đi ăn tầm bậy thôi, đúng không anh Năm? Còn chị Tám nè, chị
cũng nóng nảy quá đúng ra sự việc này chị nên từ từ, bình tĩnh đến nói điều hay lẽ phải
với anh Năm đàng này chị lại nóng nảy chửi bới um sùm làm ổng tự ái, rồi ổng nói giận
vậy thôi chứ ổng biết ông có lỗi rồi, đúng không anh Năm?
Ông Năm: Thằng Ba mày nói tao mới nói, hồi hôm tụi nhỏ nó nhốt bò sao mà sáng dậy
thấy chuồng trống trơn, tưởng hồi đêm ăn trộm nó vô dắt mất tiêu rồi chứ, ai dè đâu…,
mà nếu bả nhỏ nhẹ thì tao đâu có cương làm chi, chỗ tình làng nghĩa xóm tối lửa .. ý
quên sáng sủa mở đèn với nhau, đằng này bả la lối um sùm bả còn nói tao là con bò, rồi
còn đòi tao 10 triệu có 20 cây cao su làm tao giận quá
Bà Tám: Ừ thì, cao su mới trồng công sức của tui, tui tiếc nên mới la chớ ai biểu ông cà
nanh.
Vợ ông Ba (bị lãng tai): Sáng làm tô mì bỏ đó lo đi ra đây, giờ lại còn đòi chị Tám cho ăn
bánh canh
Ông Ba hòa giải: Trời ơi bánh canh đâu mà bánh canh, người ta nói cà nanh nghe sao biểu
bánh canh, để tô mì đó chút tui về ăn tiếp
Vợ ông Ba: tưởng ông hổng ăn nên tui ăn rồi, giờ tính ra hỏi ông ăn gì tui đi mua, chớ sáng
đi Bình Dương mà ăn gói mì sao no
Ông Ba hòa giải: Thôi vậy bà ra bà Sáu mua tui ổ bánh mì chút tui ăn trên đường đi
Vợ ông Ba: Hả, hả
Ông Ba hòa giải: Mua ổ bánh mì

Vợ ông Ba: Đúng rồi tui hỏi ông ăn cái gì?
2


Ông Ba hòa giải: Xì khói với bà này quá, đây nè bánh mì, bánh mì hiểu không?
Bà Tám: Chú Ba nói là thím Ba mày mua cho chú ổ bánh mì ở chỗ bà Sáu đó
Vợ ông Ba: nghe rồi muốn ăn bánh mì chớ không muốn ăn cháo, ừ dậy tui đi mua, anh
Năm, chị Tám ở nói chuyện nha
Ông Ba hòa giải: Rồi, giờ anh chị nghe tui nói tiếp nè, để coi …… mới hôm qua học bài đi
thi “ Hoà giải viên giỏi” giờ nó đi đâu mất tiêu cà, à đây nè theo Điều 625 Bộ Luật Dân
sự năm 2005 quy định về trách nhiệm bồi thường thiệt hại do súc vậy gây ra, thì cái vụ
bò của anh Năm ăn cao su của chị Tám là anh Năm phải đền cho chị Tám là đúng.
Bà Tám: Thấy chưa tui nói mà ông phải đền cho tui 10 triệu
Ông Năm: Còn khuya nha bà Tám, xí, 10 triệu, còn khuya…
Ông Ba hòa giải: Từ từ, trật tự để nói coi, sao mà hở cái là cãi nhau vậy cà, đúng là đền
thiệt nhưng ở mức nào đó thôi, chớ cao quá ảnh sao đủ tiền tiền đền với lại không lẽ chị
Tám nỡ để cho anh Năm khó khăn sao. Cốt yếu bà con làng xóm mình sống với nhau
sao cho cái tình, cái nghĩa giúp nhau xây dựng kinh tế gia đình nè, rồi đoàn kết xây dựng
khu ấp văn hoá nữa chứ, tui nói phải hông anh chị
Bà Tám: ừ tui biết vậy, tại tui nóng quá nói ẩu, nhưng công sức của tui ông phải đền cho
đàng hoàng chớ.
Ông Ba hòa giải: Đúng rồi anh Năm phải đền là đúng rồi, giờ hen tui có ý kiến dậy anh chị
coi sao ha, cao su chị Tám bả mới trồng hồi tuần rồi chính tay tui phụ bả trồng, giờ 20
cây bị bò ăn nhổ bỏ hết đi, nước miếng con bò nó độc lắm à, nó liếm vô cây nào là lụi
cây nấy liền, giống của chị là Riêu 4 phải không chị Tám? Vậy thì bên anh Năm còn ít
cây Stum bầu cùng giống, phải không anh Năm, đó giờ cũng gần hết mùa trồng mới rồi
để cũng đâu có bán được giá, vậy thôi anh Năm mang qua trồng lại cho chị Tám, mà nè
sau đó anh Năm có nghĩa vụ quản lý con bò không cho nó ra phá nữa, một lần nữa mà
bò phá của bà Tám bả bắt ông làm ôsin đực là tui không giúp đỡ gì đâu à, ý kiến tui vậy
anh chị thấy sao, được không anh Năm, chị Tám?

Bà Tám: ừ, thì sao cũng được miễn là trồng lại 20 cây cao su cho tui là được, mà anh Năm
nè, tui tiếc của có lỡ lời anh Năm cũng thông cảm cho tui nha, tính tui nóng nảy thôi anh
Năm đừng giận nha
Ông Năm: ừ, thì … thì tui cũng có lỗi, thôi để sáng mai trời mát Năm mang cao su qua
trồng cho, à mà Tám coi mấy cây mới trồng còn cây nào chết Năm trồng luôn ở bển chắc
còn cũng 30 cây nữa đó.
Ông Ba hòa giải: Đó thấy chưa cái gì cũng phải từ từ, người ta nói thương nhau cau sáu bổ
ba, ghét nhau cau sáu bổ ra tanh bành, hồi nãy có 20 cây cao su bị bò ăn giờ ga-lăng
trồng luôn 30 cây, thôi anh Năm chịu khó trồng cây, chăm sóc để rồi còn tối lửa tắt đèn
có nhau chớ, nói nghe nè hai ông bà một ông thì mồ côi vợ, một bà thì thiếu hơi ấm của
chồng sao mà hổng cáp vô cho con bò nó đỡ buồn, phải đi ăn tầm bậy.
Bà Tám: Quỷ cái chú này, thôi tui cảm ơn chú Ba nha, nhờ chú chớ không là tui với ông
Năm cãi nhau mất tình làng nghĩa xóm hết trơn, anh Năm nè, chút qua lấy mớ cây bắp
tui bỏ ngoài sau về cho bò ăn, nuôi bò gì đâu mà để gầy trơ xương giống y chang chủ
vậy hà.
Ông Năm: (tự nói) Thấy hông, bả khoái mình, bả biểu mình là mình dây dễ thương…
(quay qua bà Tám nói tiếp) ờ ờ, vậy cảm ơn Tám nha chút xíu Năm qua lấy
Vợ ông Ba: ông ơi, xe tới trước cửa đang chờ ông kìa, lẹ lẹ đi, bánh mì nè
Ông Ba hòa giải: ừ tui biết rồi
3


Vợ ông Ba: Hả, ông nói cái gì?
Ông Ba hòa giải: khổ lắm hồi sanh thằng út, tui lo ba cái việc của ấp hổng có lo được cho
bả, bả hổng có kiêng cử nên giờ hơi lãng lãng tai.
Vợ ông Ba: trời ơi là trời vợ chồng sống với nhau mười mấy năm nay dậy mà hôm nay ông
chê tui dữ phải không, tui biết mà
Ông Ba hòa giải: thấy chưa, nói tiếng Việt hổng nghe, tui không có chê bà, nói tiếng nước
ngoài cho bà nghe nè “ Ngộ ái nị” hiểu chưa
Vợ ông Ba: quỷ già mất nết mới sáng ra là đòi à

Ông Ba hòa giải: trời ơi, đòi gì mà đòi tui nói “ Ngộ ái nị” mà
Vợ ông Ba: ừ, ừ nghe rồi tiếng Tàu heng, quỷ già, làm tui tưởng sáng ra mà ông đòi một xị,
thôi ông đi đi, tui về lo cho mấy con heo à, nhớ ăn bánh mì nha, tui về nha chị Tám, anh
Năm
Khổ cái bao đồng nghe ở đâu có chuyện gì là đang ăn uống cũng bỏ đi Hoà giải được mới
thôi, sáng nay đi thi mà ăn có ổ bánh mì sao mà chịu nổi.. ( vợ ông Ba đi về)
Ông Ba hòa giải: Vậy là êm rồi ha, thôi anh Năm, chị Tám ở lại bàn chuyện con bò, chuyện
tối lửa tắt đèn nha, tui đi cho kịp sáng nay thi Hoà giải viên giỏi tỉnh Bình Dương nè, ra
trễ sợ Ban tổ chức hổng cho thi thì kẹt
Bà Tám: Ủa đi thi hả, chú khỏi thi cũng có giải, tui thấy từ nãy giờ chú hoà giải cái vụ con
bò này được lắm à, tui mà là ban giám khảo là chấm giải cho chú liền
Ông Năm: Ừ bà Tám nói đúng, chú Ba nói có tình có lý hoà giải là phải vậy, chú mày đạt
giải là cái chắc
Ông Ba hòa giải : ui anh chị nói quá làm tui nở hết lỗ mũi nè, tui biết gì nói đó thôi chớ có
tài giỏi gì đâu, thôi tui đi à. Mà nè anh Năm sáng mai qua trồng cao su hú tui tiếng tui
qua phụ nha
Ông Năm: ừ, chú đi nha, chiều đi thi về ghé tui nhậu nhe
Ông Ba hòa giải: dạ, chiều về ghé
Ông Năm: thôi Tám, thằng Ba nó đi rồi, hổng ấy mình dzô nhà bàn tiếp chuyện…… “ con
bò” nha Tám.
Bà Tám: Cha già dịch, nổi cơn nữa hả, giờ mà còn bò với dê cái gì, lo ra mà chào Ban
giám khảo với bà con đi mà về.
Hết

4



×