Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

BÀI cảm NHẬN của học sinh thpt về THẦY cô cảm nghĩ về công ơn thầy cô

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (38.62 KB, 3 trang )

NGƯỜI THẦY- MỘT ĐỜI TÔI NGƯỠNG VỌNG
--Từ khi sinh ra cho đến khi nhận thức được thế giới này tôi cảm thấy hạnh
phúc khi ba mẹ đáng kính đã cho tôi hình hài, thể xác này để tôi cảm nhận được
yêu thương cũng như những đắng cay trên cõi đời. Và cũng thật là có lỗi nếu như
tôi không nhắc đến người này- đó chính là thầy cô- người đã mang đến cho tôi
những ánh sáng tri thức và hơn hết là những bài học làm người mà tôi không thể
nào quên. Nhắc đến đây, tôi lại nhớ về hình ảnh một người thầy- người mà có lẽ
suốt cuộc đời này tôi không thể nào quên- thầy…của tôi.
Nhớ lại khi xưa, lúc mà cái biệt danh “học trò cá biệt” còn bện chặt vào
người tôi thì tôi nào có biết yêu biết quý người thầy, người cô nào đâu. Lúc ấy, cái
mà tôi thích nhất có lẽ là làm sao chứng tỏ với mọi người mình là một người có
đẳng cấp, hơn hẳn mọi người. Thế rồi những lần ngổ ngược với thầy cô, xốc xược
vối ba mẹ, thậm chí đánh nhau,..cứ thường xuyên diễn ra với mức độ tăng dần. Và
rồi, lâu dần sự ưu ái của mọi người với ánh mắt ái ngại dành cho tôi càng nhiều
hơn. “Đách phải sợ”- là ý nghĩ thường trực mà tôi hay nghĩ bởi vì tôi nghĩ ấy ổng
bả(thầy-cô) làm gì dám đuổi học mình chứ. Và rồi không biết là xui xẻo hay may
mắn, điều tôi không tưởng nó lại đến-tôi chính thức được “buộc thôi học”.
Quãng thời gian ấy tuy không dài nhưng quả là cực hình với tôi. Bơ vơ, cô
đơn, trống vắng, tủi hổ ,...là những điều tồn tại trong tôi. Thế là đến năm học mới
tôi bạo gan năn nỉ ba mẹ xin cho tôi học lại. Mặc dù không phải dễ để được đi học
lại nhưng cuối cùng trường cũng đã nhận tôi học lại.
Với một học sinh như tôi, tôi biết sẽ có nhiều người dè bỉu, ái ngại khi phải
nhìn tôi và khổ nhất là phải học chung với tôi. Tôi tưởng tượng những tháng ngày
đến lớp sẽ là những tháng ngày cực hình đối với tôi. Nhưng không, tôi đã lầm. Và
người giúp tôi cởi bỏ tất cả những gánh nặng ấy là thầy tôi- người mà tôi yêu quý
nhất.
Lần đầu tiên thầy gặp tôi với ánh mắt vô cùng thân thiện. Tối cứ nghĩ thầy
được “đón nhận” tôi thì thầy đã có đủ bao nhiêu chiêu trò để cái gọi là “uốn nắn”
1



tôi rồi chứ. Nhưng không, ánh mắt ấy đã xua tan đi tất cả. Nó cho tôi thấy được
rằng: “à mình còn được trân trọng”. Lại bất ngờ hơn thầy còn cho tôi làm lớp
trưởng nữa. Không thể tưởng tượng được. Và khi giao trọng trách ấy, thầy chỉ vỗ
vai tôi, nói đúng lấy một câu: “thầy tin em sẽ làm được” và sau đó thầy còn kể cho
tôi cũng như cả lớp nghe về câu chuyện “Tờ 100 đô la”. Ôi, đúng là có những lúc,
một khoảnh khắc làm nên tất cả, ngàn lời “khuông vàng thước ngọc” không bằng
việc giáo huấn đúng nơi, đúng lúc. Tôi như được gột rửa hoàn toàn. Và thay đổi
như thế nào thì đấy, bạn biết tôi và biết lớp tôi chứ. Đó là thành quả tôi và lớp
chúng tôi đã đạt được.
Nói thật, mặc dù chỉ chưa đầy hai năm gắn bó nhưng tôi đã có những ấn
tượng, kỉ niệm không thể nào quên về thầy. Với tôi, ấn tượng đầu tiên mà tôi cảm
nhận được đó là dường như ở thầy có một sự yêu nghề thật mãnh liệt. Tôi đã
được nhiều thầy cô chủ nhiệm nhưng đây là người thầy mà hình như sáng sớm
nào trước 6h45 phút cũng có mặt tại lớp, thậm chí thầy còn đến sớm hơn cả học
trò. Chính điều đó chúng tôi cảm thấy hãnh diện vì luôn được quan tâm, thầy như
người bạn hằng ngày cùng mình đi học, cùng mình đến lớp, cùng mình dò bài,…
Chẳng những thế, thầy còn là một người rất vui tính. Tiết học của thầy sao tôi có
cảm giác trôi qua quá nhanh. Bởi vì đó là một tiết học rất vui vẻ, không hề có cảm
giác áp lực, nặng nề. Từ khi thầy nhận lớp, tôi yêu môn học ấy hẳn ra và tôi yêu
mến ngay cả thầy. Trong tiết học, để chúng tôi được thoải mái lấy lại tinh thần,
thầy còn pha trò kể chuyện thậm chí là hát nữa…mặc dù thầy hát không những ca
sĩ, kể chuyện không hay như MC nhưng những bài hát, những câu chuyện ấy nó
hay, hay hơn tất cả bởi nó được hát và kể bằng chính trái tim của thầy- thầy ơi,
con hiểu mà.
Nói thật có lúc lớp tôi, trong đó có tôi, đã đôi lần rất “ghét” thầy vì một
điều rất đơn giản là thầy rất “nghiêm khắc”. Điều này chắc có lẽ không hề xa lạ
với tất cả học trò. Dường như chúng ta không hề thích những người “nghiêm
khắc”. Tôi cứ nghĩ thầy như một đại đội trưởng vậy, sống trong “doạnh trại” của
thầy cứ như quân đội vậy. Và những chú lính “sửu nhi” ấy luôn muốn “đào ngũ”
2



hoặc “biểu tình”. Nhưng lạ thay, dường như bao nhiêu ý đồ của chúng tôi đều thất
bại hết bởi người đại đội trưởng ấy quá khéo léo, thông minh. Cuối cùng chúng tôi
đã phục tùng. Mãi sau này, gần hết một năm học tôi mới biết lý do vì sao. Đó
chính là tình yêu thương, sự quan tâm, sự hy sinh, lòng bao dung và hơn hết đó
chính cái “TÂM” của thầy đã thuyết phục chúng tôi. Thế là những giải phong
trào, danh hiệu thi đua hàng tuần, kết quả học tập cuối năm của lớp chúng tôi,…
không hề thua kém các lớp bạn. Chúng tôi thật hãnh diện. Cái giá của việc nghiêm
khắc, sống trong kỉ luật thât đáng quý và thật trân trọng biết bao với người đã tạo
ra kỉ luật ấy cho chúng tôi.
Với những dòng tâm sự này, tôi không muốn kể bất kì một kỉ niệm cụ thể nào
về thầy vì theo tôi, với thầy tất cả đều là kỉ niệm đẹp, kỉ niệm thật là ý nghĩa. Có
lẽ với tôi- một thằng học sinh lớp thường xuyên có thể không có những từ ngữ
“rót mật vào tai” nhưng những điều tôi viết là xuất phát tự đáy lòng của mình. Tôi
cũng ý thức được rằng không phải đến cuộc thi này tôi mới viết. Vì tôi luôn suy
nghĩ rằng khi ra trường tôi sẽ viết tặng thầy điều gì đó thật ý nghĩa. Và đó có lẽ
chính là những dòng tâm tư này. Thầy ơi, em yêu thầy. Bởi vì chính thầy em mới
dám tự tin, dám nói, dám cười và thậm chí dám khóc như một đứa trẻ đi lạc sau
bao nhiêu ngày đã tìm thấy được đường về nhà.
Dẫu lời nói có đong đầy cũng không chở hết những tình yêu thương của
thầy. Vậy thì chúng em xin giữ lại đây thầy nhé! Sẽ không bao giờ quên. Và em
luôn tâm niệm rằng, những tâm huyết của thầy sẽ là một món quà vô giá với
chúng em. Kết lời, em không quên chúc thầy luôn mạnh khỏe, vì có sức khỏe thầy
mới luôn luôn ở bên chúng em, thầy nhé! Em yêu thầy, chúng em yêu thầy, thầy…
ơi!

3




×