How to Talk |b. nyone,
Anytime, Ayers
Larry
SỀ Kn
Larry King
NHUNG
BI QUYET
TRONG GIAO TIEP
Biên dịch: THUY HA - HUE CHI
(Tai ban)
Phần mở đầu:
Ai ai cũng phải giao tiếp
Ci:
sử bạn được lựa chọn một trong hai
khả năng sau:
1. Nhảy ra khỏi máy bay mà không mang dù hoặc
2. Ngồi cạnh một người mà bạn không hề quen
biết trong một buổi tiệc?
Nếu bạn chọn giải pháp thứ nhất, thì xin cũng
chớ thất vọng ngay; có rất nhiều người khác cũng ở
trong hồn cảnh tương tự như bạn. Mặc dù nói
chuyện là một việc chứng ta vẫn làm hàng ngày,
nhưng có rất nhiều trường hợp ta thấy nói chuyện là
một việc rất khó khăn, và có nhiễu trường hợi khác
Khong ty tin trong cách ăn nói thì con đường đó có
thể sẽ rất gập ghênh đối với bạn.
Đây cũng chính là lý do tại sao tơi viết cuốn sách
này - để giúp các bạn nói chuyện được trơi chảy hơn,
Tơi đã sống bằng nghề nói chuyện trong suốt 37 năm
nay, và trong các buổi phát sóng trên radio và truyền
hình do tơi dẫn chương trình, tơi đã nói chuyện với
vô số người từ Mikhail Gorbachev đến Michael
Jordan”. Téi cing thudng xun thuyết trình cho các
nhóm thính giả khác nhau, từ các cảnh sát trưởng
cho đến các nhân viên tiếp thị tận nhà. Trong cuốn
sách này tôi sẽ kể với các bạn những gì mà tơi đã học
được về cách nói chuyện, bất luận là nói chuyện với
một người hay là với một trăm người đi nữa.
Bản thân tôi luôn coi việc nói chuyện là một
trong những niềm vui lớn của cuộc đời và là một
cơng việc mà
tơi ln
ln u
thích.
Một
trong
nhưng kỷ niệm xa xôi nhất thời thơ ấu lớn lên ở khu
Brooklyn”
củá tơi là tơi đứng chơi ở góc phố 86 và
Bay Parkway và đọc tên các loại ô tô chạy ngang qua
cho các bạn. Khi đó tơi lên bảy, và các bạn đã gọi tôi
là "người phát ngôn". Và tơi đã là "người phát ngơn"
suốt từ hồi đó đến
nay!
Người ban than nhất của tôi từ thời niên thiếu đó
là Herb Cohen (và bây giờ vẫn là bạn thân nhất của
tôi) thường kể cho mọi người nghe chuyện hồi nhỏ.
tơi đi xem đội Dodgers chơi bóng chày ở sân Ebbets
Field như thế nào. Tôi ngồi ở khu khán đài khơng có
mái che, tự giơ lên những tấm bìa ghi tỷ số và "tường
thuật" lại trận đấu. Khi về nhà tôi kể cho các bạn tôi
nghe tất cả mọi chỉ tiết - theo đúng nghĩa đen là tất
cả mọi chỉ tiết - về trận đấu đó. Herb nói: "Nếu Larry
(tức là tôi) đi xem một trận đấu ở sân Ebbets Eield và
trận đó kéo dài hai giờ mười phút thì anh ta cũng
tường
thuật nó
lại cho
bọn tơi hết hai giờ mười
phút". Cũng phải nói thêm rằng tơi và Herbie" gap
nhau lần đầu tiên tại phịng ơng Hiệu trưởng khi
chúng tơi lên mười. Tơi bị gọi lên phịng hiệu trưởng
và thấy cậu ta đã ngơi ở đó rồi. Đến bây giờ chúng
tơi cũng khơng nhớ rõ là vì sao mà mình bị gọi đến
- nhưng có lẽ nói chuyện trong lớp là nguyên
nhân chắc chắn hơn cả đối với cả hai chúng tơi.
Mặc dù tơi rất u thích việc nói chuyện, nhưng
tơi cũng rất hiểu vì sao nhiều người lại thấy hing
túng khi phải nói chuyện. Người ta có thể lo sợ mình
nói khơng đúng, hoặc là nói đúng nhưng cách nói lại
Sai như là có một nhà văn đã nói đùa rằng: "Thà ta
cứ im lặng để cho người khác ngờ ta là thằng ngu
còn hơn là mở miệng ra và khẳng định mối nghĩ ngờ
đó". Khi ta phải nói chuyện với một người lạ hoặc
nói trước đơng người thì nỗi lo sợ đó lại càng tăng
thêm gấp bội.
Tơi hy vọng rằng cuốn sách này sẽ giúp các bạn
gạt bỏ được nỗi lo sợ nói trên. Tơi đã học được một „
điều là bạn có thể bắt chuyện được với bất kỳ ai, nếu
bạn có được một thái độ thích hợp đối với người đó.
Sau khi đọc xong cuốn sách này, bạn sẽ thấy mình cớ
thể nói chuyện một cách tự tin, và bạn sẽ biết cách
trình bày các ý tưởng của mình một cách có hiệu quả
và chuyên nghiệp. Bạn sẽ thấy mình nói chuyện giỏi
hơn và sẽ thích thú hơn mỗi khi nói chuyện.
Cuốn sách này bao gồm nhiều lời khuyên và
các thí dụ thực tế về cách nói chuyện trong nhiều
hoàn cảnh khác nhau, từ việc phát biểu trong tiệc
cưới của em họ mình đến phát biểu trong một buổi
tiệc trang trọng hay đọc diễn văn. Tôi sẽ chỉ cho các
bạn thấy mình có thể học tập được gì từ những
người khách mời trong các buổi nói chuyện trên
radio và truyền hình của tơi và các bạn có thể áp
dụng những bài học kinh nghiệm của bản thân tôi S/IET
Kể cả những kinh nghiệm cay đắng
- để giúp bạn
:
giao tiếp.
n là
_
hìn thức cơ bản nhất trong các.
cách giao tiếp với nhau của loài người, và là hình
thức giao tiếp đã phân biệt chúng ta với các lồi
khác. Người ta đã thống kê là trung bình mỗi ngày
chúng ta nói tới mười tám nghìn từ, và t6i khong hé
nghi ngờ con số này chút nào (trường hợp như tơi thì
con số này hẳn là phải lớn hơn). Thế thì tại sao ta lại
khơng rèn luyện những kỹ năng để phát huy tối đa
các khả năng nói chuyện của mình? Bạn có thể bắt
đâu ngay
từ bây giờ; đơn giản là bạn chỉ cần giở sang
trang tiếp theo của cuốn sách này.
Nào, anh bạn Herbie, hãy chú ý lắng nghe!
Larry King
1
101 cach noi chuyén
CÁC CƠ SỞ ĐỂ NÓI CHUYỆN HAY
s Trung thực
s_ Có thái độ phủ hợp
s Quan tâm đến người tiếp chuyện
¢ Cởi mở về bản thân mình
N
ói chuyện cũng giống như là lái ô tô, chơi
golf hay là làm chủ một cửa hàng- bạn càng thực
nhiều thì
i
thành cơng nhất định trong việc nói chuyện, vì thế
nên có thể khi đọc cuốn sách này bạn sẽ nghĩ trong,
dau - tất nhiên là ơng ta có thể nói nói chuyện là cơng.
việc thú vị rồi! Ơng ta vốn giỏi khoa nói mà!
Đúng là khoa nói là sở trường bẩm sinh của tơi,
nhưng ngay cả những người có tài bẩm sinh cũng
vẫn phải luyện tập để phát triển tài năng đó. Luyện
tập chính là cái đã biến tài năng thành kỹ năng. Ted
'Williams, tuy là cầu thủ bóng chày xuất sắc nhất mà
tôi từng được xem, và cũng là người được Chúa ban
cho nhiều tài năng khác hơn người, nhưng anh cũng
vẫn phải thực hiện các bài tập đánh bóng như bất kỳ
một cầu thủ nào khác. Luciano Pavarotti” có giọng
ca thiên phú nhưng ơng vẫn phải theo các lớp học
hát như thường.
Tơi có một khả năng bẩm sinh, và có thiên hướng
về nói chuyện. Nhưng trong đời tơi cũng đã gặp rất
nhiễu trường hợp làm tôi lúng túng khơng biết phải
ăn nói ra sao.
BUỔI RA MẮT RỦIRO CỦA TÔI
sudsNéu ban bong biến, thành một con ruồi đậu trên
Bs
Bs
Sk
Beach
vào
ba mươi bảy
năm
trước
và chứng kiến
buổi ra mắt đâu tiên của tơi trong ngành phát thanh,
thì chắc chắn bạn sẽ cược. rằng tơi khơng đời nào có
thể trở thành một người dẫn chương trình chun.
nghiệp, chứ đừng nói gì đến chuyện thành công
trong nghề này.
đài
Câu chuyện xảy ra tại đài phát thanh WAHR, một
phát
thanh
nhỏ
nằm
ở
Phố
thứ
nhất,
cách
Washington khéng xa may, và trông sang một tram
cảnh sát, vào buổi sáng ngày 1 tháng Năm, năm 1957.
Tơi đã loanh quanh ở đó trong khoảng ba tn, hy
vọng sẽ được nhận vào đài phát thanh vốn là thế giới
mơ ước của tơi. Ơng Giám đốc đài này là Marshall
Simmonds nói với tơi là ơng ấy thấy thích giọng nói
của tơi, nhưng vào lúc đó trong đài lại khơng có chân
nào cịn trống cả. Điểu này cũng khơng làm tơi nắn
lịng. Tơi rất sẵn lịng thử vận may của mình, và tơi
cũng nói với Marshall Simmonds như thế, ông ấy bảo
được thôi - nếu tôi cứ loanh quanh ở đó thì khi có chân
nào trống ơng ấy sẽ cho tơi vào làm.
Khi đó tơi vừa rời khỏi gia đình ở khu Brooklyn,
và tơi biết là tơi có thể ở nhờ.chú Jack của tôi trong
căn hộ nhỏ của chú ở cách đài phát thanh này không
, để chờ đến cái.
uan
i
lên sóng, xem những người làm bản tin thời sự đọc
các phóng sự tin tức, và xem những người làm
chương trình thể thao thơng báo kết quả các trận đấu
và các cuộc đua.
Cứ như thế lần đầu tiên trong đời tôi được lặng
lẽ chiêm ngưỡng các tin tức phát đi như thế nào. Tôi
cũng tự viết một số các mẩu chuyện nhỏ và hy vọng
là có ai đó sẽ sử dụng chúng trong chương trình phát
thanh của mình. Rồi tự nhiên sau ba tuần chờ đợi,
người dẫn chương trình ca nhạc buổi sáng bỗng bổ
việc ở đài. Ông Marshall gọi tơi vào phịng làm việc
vào một ngày thứ Sáu và nói là tơi sẽ được nhận vào
đài làm ở vị trí này, kể từ 9 giờ sáng ngày thứ Hai
tuần sau đó. Tơi sẽ được trả lương 55 đơ la mỗi tuần,
và tơi sẽ lên sóng phát thanh từ 9 giờ sáng đến 12 giờ
trưa vào các ngày từ thứ Hai đến thứ Sáu. Các buổi
chiểu tôi sẽ đọc tin thời sự và tin thể thao cho đến
hết giờ, tức là đến năm giờ chiều.
Thế là ước mơ của tôi đã thành hiện thực! Tôi
không những chỉ được nhận vào làm việc ở đài phát
thanh, mà cịn được lên sóng suốt ba tiếng liền vào
buổi sáng, và thêm khoảng sáu lần ngắn nữa vào buổi
chiêu. Tơi sắp được lên sóng thường xuyên như là
Arthur Godfrey, sae
..
cha dai CBS”,
{noe
Suốt cả hai ngày nghỉ cuối tuần đó, tơi khơng sao
ngủ được. Tơi cứ tự tập dượt mãi những gì mình sẽ
nói khi lên sóng. Đến 8:30 sáng ngày đầu tiên đi làm
ở đài, tôi vô cùng hồi hộp. Tôi phải uống cà phê vì
cổ và miệng khơ đắng lại. Tơi cứ giữ khư khư cái đĩa
hát có bài hát chính trong chương trình của tơi, bài
Swingin'Down the Lane cia Les Elgart, dé sin sang
đặt nó lên máy quay đĩa ngay khi tơi bước chân vào
phịng thu thanh. Cứ mỗi phút trơi qua tơi lại càng,
thêm hồi hộp.
Lúc
đó ơng
Marshall
Simmonds
gọi tơi vào
phịng làm việc của ơng ấy để chúc tơi may mắn. Sau
khi tôi đã cám ơn, ông ấy hỏi tôi: "Thế cậu định
dùng tên là gì?".
Tơi hỏi lại: "Ơng đang nói về tên nào thế ạ?"
"Thế này này, cậu khơng thể dùng tên cậu là
Larry Zeiger khi phát thanh được. Tên đó đặc biệt
q. Người nghe sẽ khơng đánh vần được tên cậu
mà cũng không nhớ nổi tên cậu đâu. Cậu phải chọn
cho mình một cái tên hay hơn. Cậu khơng dùng tên
Larry Zeiger dugc dau".
Khi đó trên bàn ơng ta có tờ bao Miami Herald
đang đọc đở, trong đó có một trang dành riêng cho
một cái quảng cáo là King's Wholesale Liquors. Ong
cúi xuống xem và bảo tôi: "Hay là cậu lấy
King?".
"Được thơi."
"Tốt lắm, thế thì tên cậu sẽ là Larry King. Cậu sẽ
dẫn chương trình cho The Larry King Show".
Thế là bỗng nhiên tơi có cơng việc mới, chương
trình mới, bài hát chính mới và thậm chí có cả một
cái tên mới. Chương trình bắt đầu vào lúc chín giờ,
và tơi ngồi trong phịng thu thanh với đĩa hát
Swingin' Down the Lane sin sang để chuẩn bị phát
đi Chương trình của Larry King cho ca thế giới bên
ngoài cùng nghe. Miệng tơi khi đó khơ như rang.
Tơi tự làm cơng việc vận hành máy (ở các đài
phát thanh nhỏ chuyện này là bình thường) và tự mở
đĩa nhạc có bài hát chính của tơi. Nhạc nổi lên, sau
đó tơi vặn nhỏ đi để tơi bắt đâu nói. Nhưng cổ họng
tơi không phát ra được âm thanh nào hết.
Thế rồi tôi lại vặn to nhạc lên và lại vặn nhỏ đi,
nhưng tôi vẫn không thốt lên được một tiếng nào.
Lần thứ ba cũng vậy. Lúc đó các thính giả của tơi chỉ
nghe thấy một bài hát tiếng lúc to lúc nhỏ mà không
hé nghe thay giọng của phát thanh viên.
Đến bây giờ tơi vẫn cịn nhớ là khi đó tơi tự nhủ
tôi đã sai lầm, tôi chỉ là một anh chàng ba hoa ngồi
đường chứ khơng đủ sức để làm nghề phát thanh
chun nghiệp như thế này. Tơi biết là mình thích
Chương
trình của Larry King.
cong
VIỆC này, nhưng
rõ ràng
là tôi không
được
chuẩn bị kỹ càng để làm việc này. Tơi khơng có đủ
năng lực cho một cơng việc như vậy.
Cuối cùng thì Marshall Simmonds, con người tốt
bụng đã cho tôi một cơ hội lớn đến như vậy, đã điên
đầu lên vì tơi. Ơng lấy chân đá tung cửa phịng thu
ra và nói với tơi rất rõ ràng rành mạch: "Đây là một
công việc giao tiếp, hiểu chưa!".
Thế rồi ơng ấy đóng sdm cửa lại và bỏ đi.
Chính vào giây khắc ấy tơi bỗng nghiêng người
về phía microphone và thốt lên được câu nói đầu
tiên trong đời tôi với tư cách là phát thanh viên:
"Xin chào các bạn. Đây là ngày đầu tiên trên
sóng phát thanh của tơi. Lúc nào tơi cũng ước mở
được lên sóng, và tôi đã tập dượt suốt cả hai ngày
nghỉ cuối tuần vừa rồi. Cách đây 15 phút người ta
cũng mới đặt cho tôi một cái tên mới. Tôi đã chuẩn
bị bài hát chính để cho phát sóng, nhưng miệng tơi
khơ khốc, và tơi rất hồi hộp. Ơng Giám đốc của tơi
lại vừa đá tung cửa và bảo tôi là: "Đây là một công.
việc giao tiếp!"
Khi đã thốt ra được vài lời thì chính điều này lại
lầm tơi tự tin hơn để tiếp tục nói, và ph
cịnầlại
ncủa
chương trình đã diễn ra trơi chảy. Đó là chuyệnvề
ngày đầu tiên trong sự nghiệp nói chuyện của tơi.
__ 8au đồ tơi khơng bao giờ cịn bị hồi hộp khi nói nữa.
TRUNG THUC KHI NOI CHUYEN
Tôi đã rút ra được một bài học từ buổi phát thanh
sáng hơm đó ở Miami Beach, cho dù ta đang nói trên
sóng phát thanh hay không đi nữa: phải luôn trung
thực. Bạn không bao giờ được nói sai sự thực, đù là
trong khi phát thanh hay trong bất cứ lĩnh vực nào
mà bạn đang nói chuyện. Arthur Godfrey cũng đã
khuyên tôi như vậy về việc làm thế nào để trở thành
một người dẫn chương trình xuất sắc: hãy để cho
khán thính giả của bạn được chia sẻ các sự kiện và
cảm xúc mà chính bạn đang trải qua.
Khi tơi thử nghiệm dẫn chương trình nói chuyện
trên truyền hình, cũng ở Miami Beach, tơi cũng đã
trải qua một chuyện tương tự như trên - đây là lần
tiếp theo duy nhất mà tôi lại bị hồi hộp khi lên sóng,
sau cái lần đầu tơi được phát thanh đã kể ở trên.
Trước đó tơi chưa bao giờ được lên TV và điều
này đã làm tơi lo lắng. Ơng chủ nhiệm chương trình
cho tơi ngồi vào một cái ghế xoay, và đây chính là
một sai lầm lớn. Vì hồi hộp nên tơi cứ hết cúi người
về phía trước rồi lại ngả ra sau, và tất cả các khán giả
đều thấy được tư thế của tôi.
| Tu thế nảy thực ra rất buồn cười, và tôi cứ lãm
‘ban
năng mách bảo tôi. Tôi đặt các khán giả
địa vị của tôi, và tơi nói với họ
vớihọ là tơi là
đã m
TRUNG THUC KHI NOI CHUYEN
Tôi đã rút ra được một bài học từ buổi phát thanh
sáng hơm đó ở Miami Beach, cho dù ta đang nói trên
sóng phát thanh hay không đi nữa: phải luôn trung,
thực. Bạn không bao giờ được nói sai sự thực, dù là
trong khi phát thanh hay trong bất cứ lĩnh vực nào
mà bạn đang nói chuyện. Arthur Godfrey cũng đã
khuyên tôi như vậy về việc làm thế nào để trở thành
một người dẫn chương trình xuất sắc: hãy để cho
khán thính giả của bạn được chia sẻ các sự kiện và
cảm xúc mà chính bạn đang trải qua.
Khi tơi thử nghiệm dẫn chương trình nói chuyện
trên truyền hình, cũng ở Miami Beach, tơi cũng đã
trải qua một chuyện tương tự như trên - đây là lần
tiếp theo duy nhất mà tôi lại bị hồi hộp khi lên sóng,
sau cái lần đầu tơi được phát thanh đã kể ở trên.
Trước đó tơi chưa bao giờ được lên TV và điều
này đã làm tơi lo lắng. Ơng chủ nhiệm chương trình
cho tơi ngồi vào một cái ghế xoay, và đây chính là
một sai lầm lớn. Vì hơi hộp nên tơi cứ hết cúi người
về phía trước rồi lại ngả ra sau, và tất cả các khán giả
đều thấy được tư thế của tôi.
_ Tư thế nay thực ra rất buồn cười, và tôi cứ làm
như bản năng mách bảo tơi. Tơi đặt các khán giả
xem truyền hình vào địa vị của tơi, và tơi nói với họ
hơi hộp. Tôi kể với họ là tôi đã làm
phát thanh viên radio được ba năm, nhưng đây là lận
đầu tơi được dẫn chương trình trên TV. Và người tạ
lại cịn cho tơi ngồi vào một cái ghế xoay nữa chứt
Và thế là bây giờ ai cũng đã biết hồn cảnh của
tơi, nên tơi tự thấy khơng cịn hồi hộp như trước nữa,
Điều này giúp tơi ăn nói trơi chảy hơn, làm cho tôi
thành công hơn trong buổi dẫn chương trình đầu
tiên trên TV, tất cả đều là do tơi đã trung thực với các
khán thính giả mà tơi đang dẫn câu chuyện cho họ
nghe hoặc xem.
Gân đây có người hỏi tôi: "Giả sử như ông đang
đi trong sảnh toa nhà NBC? bỗng có người kéo ơng
đi, bắt ơng ngồi vào studio, đúi các giấy tờ vào tay
ông và nói: "Brokaw bị ốm, anh phải nói thay", và lập
tức bật đèn quay lên, thì lúc ấy ơng làm thế nào?"
Tơi đã trả lời người đó là tơi sẽ rất trung thực với
khán giả. Tơi sẽ nhìn vào camera và nói: "Tơi đang đi
trong sảnh của tịa nhà NBC, bỗng có người kéo tơi
di, dua cho tơi những tờ giấy này và nói: "Brokaw bị
ốm, anh phải nói thay".
Khi tơi nói như thế thì tất cả các khán giả đều biết
ngay lập tức là tơi chưa nói trong chương trình thời
sự bao giờ, tơi khơng biết cái gì sẽ diễn ra tiếp theo,
2
những giấy tờ lạ lẫm đối với tôi, và tôi
Enis
ents
civ
od sha
sc
g anh
eh
khơng biết phải nhìn vào camera nảo - và tự nhiên
tất cả khán giả sẽ cùng ở trong hoàn cảnh giống như
tôi, và họ sẽ ở bên tôi cho đến hết chương trình này.
Họ sẽ hiểu được là tơi đã nói thẳng thắn với họ và tơi
sẽ làm hết sức để phục vụ họ. Tôi đã truyền đến họ
các thông tin về việc tơi đang làm, cũng như là về
hồn cảnh khó khăn của tơi, và bây giờ tơi cảm thấy
thoải mái hơn nhiều, hơn là nếu tôi cứ giả vờ là
khơng có chuyện gì xảy ra cả. Ngược lại, nếu tơi
đang cảm thấy rất hài lịng và thấy mọi việc đều
tuyệt vời, và nếu tơi có thể truyền đạt được điều này
đến khán thính giả của tơi, thì tơi cũng sẽ lơi cuốn
được họ, vì một lý do giống như trên - tơi đã chia sẻ
tâm tư tình cảm của tơi với họ.
NHỮNG YẾU TỐ KHÁC CỦA CƠNG THỨC
DẪN ĐẾN THÀNH CƠNG
Cần phải có thái độ thích hợp - ở đây được hiểu
là lòng mong muốn được bắt chuyện ngay cả khi lúc
đầu ta có thể thấy lúng túng - và đây cũng là một
yếu tố cơ bản để ta có thể trở thành một người nói
chuyện hay hơn. Sau khi bị thất bại trong buổi đầu
tiên lên sóng trên đài phát thanh ở Miami Beach, tôi
fais lạ rhornbnibethaLdo đó. Khi tơi đã vượt
qua
' microphone",
lU.
~
tơi tự hứa với bản
slices
1. Tơi sẽ cịn tiếp tục nói chuyện.
2. Tơi sẽ luyện tập chăm chỉ để nâng cao khả
năng nói chuyện của tôi.
Và tôi đã thực hiện hai việc này như thế nào? Tôi
xông vào làm tất cả mọi việc. Tôi dẫn chương trình
nói chuyện buổi sáng, tơi đọc bản tin thời tiết, tơi đọc
thay cho người dẫn chương trình thể thao buổi chiều,
Tôi làm bản tin kinh tế, tôi đưa tin thời sự, và tơi cịn
điễn thuyết nữa. Nếu có ai gọi đến đài báo nghỉ ốm
hoặc xin nghỉ phép, tôi xung phong làm thêm ca và
thay chỗ cho người đó. Tóm lại là tơi khơng bỏ lỡ
một cơ hội nào để thực tập nói trên sóng phát thanh
cả. Mục tiêu của tơi là được lên sóng và đạt được
thành cơng trong cơng việc này, nên tơi ln tự nhủ
mình là tôi đang làm công việc mà đến siêu sao bóng
chày Ted Williams cịn thấy cần thiết phải làm - tập
thêm các bài tập đánh bóng.
Ngay cả bạn cũng có thể thực hiện các bàisi tập để
nói chuyện tốt hơn. Bây giờ ở Mỹ đã có những cuốn
sách hướng dẫn cách nói chuyện hay, thậm chí có cả
băng video nữa, nhưng ngồi ra bạn có thể tự làm
được rất nhiêu bài tập luyện. Bạn có thể tự nói
chuyện với bản thân mình (nói to thành tiếng) khi
bạnở nhà một mình. Tôi vẫn làm như vậy; tất nhiên
_ không phải thường xun, mà là thỉnh thoảng thơi.
_ Tơi
sống có một mình, nên đôi lúc ở nha toi sé noi tO
lên một vài ý chưa có chuẩn bị trước, hoặc thử thực
tập một
đoạn
mà
tơi dự định sẽ nói trong một
chương trình hoặc một bài phát biểu của tơi. Đối với
tơi thì khơng có lý do gì lại phải ngượng ngùng vẻ
chuyện mình tự nói chuyện với bản thân mình như
vậy, vì trong nhà tơi khơng có ai khác ngồi tơi. Nếu
bạn sống cùng gia đình thì bạn vẫn có thể tập như
vậy được, chẳng hạn bạn đóng cửa phịng của bạn
lại, tập ở dưới tầng hầm hoặc trong lúc bạn đang lái
xe một mình. Những lúc đó bạn có thể tập cách nói
chuyện hay hơn.
Bạn cũng có thể đứng trước gương và tập nói với
hình mình trong gương. Đây là một kỹ thuật rất phổ
biến, nhất là cho những người đang tập để trở thành
các diễn giả trước công chúng. Kỹ thuật này cũng có
ích cho bạn trong các cuộc nói chuyện thường ngày,
và giúp bạn tập được cách giao tiếp bằng mắt tốt
hơn, vì bạn tự nhiên phải nhìn thẳng vào hình người
đối diện mình, trong trường hợp này chính là hình
ảnh của bạn trong gương.
„ Bạn cũng, đừng cười khi tơi nói với bạn về một kỹ