Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Giới thiệu sách Không rào cản

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (45.14 KB, 3 trang )

Bài Giới Thiệu Sách
Lớp: 11A9
Giáo viên chủ nhiệm: Hoàng Anh

Kính thưa quý thầy cô cùng tất cả các bạn!
Trong cuộc sống của chúng ta có vô vàn những điều kì diệu và điều kì
diệu nhất đó chính là mỗi con người đều biết vượt lên trên số phận,
chiến thắng nó trở thành những con người có ích cho xã hội.
Hôm nay, Trong cuộc thi hành trình tuổi 18, Chi Đoàn 11A9 muốn giới
thiệu đến toàn thể quý thầy cô cùng các bạn học sinh cuốn sách có tựa
đề “ Không rào cản”. Đây là cuốn tự truyện của một chàng trai bẩm sinh
không chân, không tay đã trở thành thầy giáo, nhà văn, diễn giả nổi
tiếng của Nhật Bản, chàng trai ấy là Ototake Hirotada . Cuốn sách tái
hiện lại toàn bộ cuộc đời của Ototake từ khi sinh ra cho đến khi vào đại
học và trưởng thành. Mỗi chặng đường được kể lại với những câu
chuyện thật thú vị. Cách kể chuyện của Ototake vừa hài hước, vừa gợi
mở, lời văn giản dị, dễ hiểu nhưng lại bao hàm ý nghĩa vô cùng sâu sắc.
Thưa thầy cô và các bạn!
Nếu bạn sinh ra là một người khuyết tật, bạn sẽ sống như thế nào? Làm
thế nào để bạn không tự xây dựng những bức tường chắn, những rào
cản tâm hồn ngăn trở bạn hòa nhập với cuộc sống đẹp đẽ đầy ý chí và
khát vọng? Làm thế nào để bạn không tự cho phép mình sử dụng
những đặc quyền thường được dành cho người khuyết tật hay chờ đợi
tâm lí “ cảm thông” từ mọi người? Sống với hiểu biết về những giới hạn
của một người khuyết tật và sống như một người bình thường hóa ra lại
là một hành trình đòi hỏi sự nổ lực lớn lao không chỉ của cá nhân người
đó mà còn là của những trái tim yêu thương, cởi mở của cộng đồng.
“Khuyết tật là một điều bất tiện, nhưng không phải một bất hạnh”. Đây là
thông điệp xuyên suốt cuốn sách mà độc giả có thể cảm nhận qua mỗi
câu chuyện, mỗi chặng đường đời của nhân vật chính.
Đọc cuốn sách, ta ngưỡng mộ Ototake bao nhiêu vì nghị lực của anh


trong cuộc sống thì ta lại càng quý trọng những người sống xung quanh
Ototake bấy nhiêu bởi cách họ đối xử với anh theo cách anh thực sự là
một người bình thường. Đó là cha mẹ, là bạn bè, là thầy cô… của
Ototake, là cách ứng xử văn minh, đầy nhân ái của người Nhật Bản.


Bạn sẽ phản ứng thế nào khi biết đứa con mình vừa sinh ra không có
chân tay? Mẹ của Ototake phải hơn một tháng sau khi sinh mới được
gặp con với lý do con không được khỏe. Sau đó, mọi người chỉ nói là
con có một chút khuyết tật. Đến ngày gặp con, bệnh viện đã chuẩn bị
sẵn phương án bà bị ngất đi để ứng phó, nhưng giây phút đó lại nhẹ
nhàng ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người bởi khi nhìn thấy
đứa con của mình bà lập tức thốt lên “Yêu quá” và vô cùng sung sướng
khi được ôm con vào lòng.
Giây phút đầu tiên ấy cũng như suốt chặng đường phát triển của
Ototake, bao giờ mẹ anh cũng coi anh là một người bình thường. Mẹ
anh xin cho anh vào trường của những học sinh bình thường chứ không
phải trường dành cho người khuyết tật. Anh có thể tự đi dã ngoại cùng
bạn bè từ lớp Bảy mà bố mẹ không hề phản đối. Anh chia sẻ: “Bố mẹ có
con khuyết tật thường hay rơi vào chiều hướng bảo vệ quá mức. Thế
mà nhà tôi thì bố mẹ nhẹ nhàng tranh thủ đi chơi lúc con du lịch vắng
nhà. Nói thẳng là bố mẹ tôi không coi người khuyết tật là người khuyết
tật. Điều này lại tốt với tôi.”
Ototake may mắn luôn được các thầy cô và bạn bè hỗ trợ hết mình. Các
thầy cô luôn tạo điều kiện để Ototake được hòa nhập với lớp, thầy giáo
sẵn sàng cõng cậu lên núi để dã ngoại cùng bạn bè, nhưng thầy lại
không bao giờ “ưu tiên” cho Ototake chỉ vì cậu là người khuyết tật. Thầy
của cậu quan niệm: “Các bạn trong lớp muốn giúp Ototake, có nghĩa ở
đây đã nảy nở sự cảm thông, đó là cái đáng mừng. Nhưng nếu các bạn
xung quanh cứ làm hộ hết mọi việc thì chắc chắn Ototake sẽ có tâm lí

chờ đợi: “Mình cứ ngồi đó chờ là có người sẽ làm cho mình.”
Hồi nhỏ, Ototake coi khuyết tật là một “sở trường” - bởi với một đứa trẻ
thì được là trung tâm của sự chú ý là một điều hãnh diện, nhưng khi đã
trưởng thành, anh quan niệm khuyết tật chỉ là một đặc điểm về thân thể,
như trên đời béo gầy, cao thấp, da đen, da trắng khác nhau.
Ototake chia sẻ: “Để dỡ bỏ được những bức tường hữu hình đang gây
cản trở cho người khuyết tật thì cần phải làm những gì? Tôi cảm thấy
quan trọng nhất là việc xóa bỏ bức tường ấy trong tâm hồn.” Bằng
những hành động thiết thực như viết sách, viết báo, dạy học, đi giao lưu
chia sẻ… Ototake đang nỗ lực để xây dựng một xã hội không rào cản
không chỉ cho người khuyết tật mà còn cho tất cả mọi người vì sự phát
triển của mỗi cá nhân hướng tới một cuộc sống hạnh phúc và đầy ý
nghĩa”.
Các bạn hãy tìm đọc cuốn sách này và cùng lắng lòng mình lại để có thể
cảm thông và chia sẻ với những người khuyết tật. Tôi hi vọng rằng sau
khi đọc cuốn sách này, các bạn sẽ hiểu hơn về người khuyết tật, đối xử


tốt hơn với họ, không kì thị mà hãy mở lòng để giúp đỡ họ. Đặc biệt
trong cuộc sống, ai cũng có những khiếm khuyết nhưng các bạn đừng
tự ti về khiếm khuyết đó, đừng tạo cho mình rào cản với cuộc sống xung
quanh, hãy học tập Ototake, cố gắng nỗ lực vượt lên trên những khiếm
khuyết đó để sống tốt hơn, sống có ý nghĩa hơn.



×