Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

PHÂN TÍCH HÌNH TƯỢNG NHÂN vật TRƯƠNG SINH TRONG CHUYỆN NGƯỜI CON gái NAM XƯƠNG

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (61.13 KB, 3 trang )

PHÂN TÍCH HÌNH TƯỢNG NHÂN VẬT TRƯƠNG SINH TRONG
CHUYỆN NGƯỜI CON GÁI NAM XƯƠNG
Tính cách nhân vật Trương Sinh trong Chuyện người con gái Nam Xương
phản ánh sinh động bản chất của xã hội phong kiến đương thời


Mở bài:

“Chuyệ người con gái Nam Xương” là truyền thứ 16 trong tập Truyền kì mạn lục
của Nguyễn Dữ. Truyện có nguồn gốc từ một truyện cổ tích Việt Nam có tên
là “Vợ chàng Trương”. So với truyện cổ tích “Vợ chàng Trương”, “Chuyện
người con gái Nam Xương” phức tạp hơn về tình tiết và sâu sắc hơn về cảm hứng
nhân văn.


Thân bài:

Nhân vật Trương Sinh được nhắc đến trong truyện như một nhân vật chức năng, có
vai trò làm nổi bậc tình huống truyện, khắc sâu hơn tấn bi kịch cuộc đời của nhân
vật Vũ Nương.
Mở đầu câu chuyện, Trương Sinh được giới thiệu là con nhà nhà khá giả (hào
phú) nhưng thất học, lại có tính hay đa nghi. Trương Sinh chỉ còn có mẹ già.
Điều kiện vốn sung túc nhưng Trương lại là người lười biếng học tập, không có
khát vọng công danh, sớm đã không màn đến việc đèn sách. Tính cách hay đa nghi,
cộng với sự kiêu căng, thất học khiến cho Trương Sinh thường có những hành
động hồ đồ, thiếu tình yêu thương.
Vì yêu mến dung hạnh của Vũ Nương, Trương Sinh đã xin mẹ đem trăm lượng
vàng cưới nàng về làm vợ. Nhưng đối với vợ, Trương Sinh lại hay phòng ngừa quá
mức. Dù Vũ Nương đã hết sức giữ gìn khuôn phép, vợ chồng chưa bao giờ thất hòa
nhưng lại luôn thấy tù túng trong một gia đình thiếu lòng tin tưởng. Có ngờ đâu,
chính sự đã nghi của Trương Sinh lại gây ra mối tai họa lớn.


Cuộc sum vầy chưa được bao lâu thì giặc Chiêm phá rối biên cương, triều đình
hoang mang tìm người trợ giúp. Trương Sinh tuy con nhà hào phú nhưng không có


học nên phải đầu quân ra trận. Tuy đã có Vũ Nương ở nhà thay chàng chăm lo mẹ
già nhưng chàng vẫn canh cánh trong lòng một nỗi hoài nghi lớn
Chính vì thiếu lòng tin tưởng vợ cho nên khi giặc giữ bị phá, chàng trở về, nghe
câu nói ngây thơ của con trẻ, lòng ghen tuông của chàng trỗi dậy lấn át cả tình
thương khiến chàng hành động mù quáng. Trương Sinh đã đem lời mắng nhiếc,
đánh đập Vũ Nương thậm tệ khiến nàng vô cùng đau đớn. Những lời thô bỉ, tệ hại
trên đời chàng đều trút lên đầu vợ cho thỏa nỗi hoài nghi và cơn giận dữ bấy lâu,
không cần quan tâm đến lời giãi bày, biện minh của vợ.
Trương Sinh còn là một con người hết sức cố chấp, bảo thủ. Nếu đã tin tưởng
điều gì thì chàng khó lòng mà thay đổi. Khi Vũ Nương van nài muốn hiểu rõ
nguồn cơn sự việc, chàng đã không nói. Bởi Trương Sinh tin tưởng chắc chắc vào
điều mình nghĩ là sự thật và sợ nói ra Vũ Nương sẽ tìm lời mà thoái thác, phủ lấp
sự việc.
Bao năm chàng ra trận, sự việc diễn tiến đã đủ sâu sắc, nó lại nằm ngoài sự kiểm
soát của chàng cho nên Trương Sinh quyết không nói ra sự tình. Hành động ích kỉ,
đê tiện ấy của chàng đã đẩy Vũ Nương đến sự tuyệt vọng, khiến nàng phải lấy cái
chết để chấm dứt nỗi ô nhục trong nỗi dày vò ghê gớm.
Trương Sinh lại là một người vô tình bạc nghĩa. Khi Vũ Nương chết, Trương
Sinh tuy giận cũng động lòng thương, tìm vớt thây nàng nhưng không thấy. Sau đó
cũng không cất công tìm thêm nữa mặc thân xác nàng nổi trôi phương trời, linh
hồn làm ma làm quỷ chốn nhân gian, đời đời kiếp kiếp không được siêu thoát. Dẫu
Vũ Nương có bội tình thì đó cũng là vợ chàng, người có công phụng dưỡng mẹ già
lúc chàng đi lính. Thế nhưng, Trương Sinh đã không mảy may tưởng đến. Chàng
ân đoạn nghĩa tuyệt với nàng, xem nàng là một nỗi ô nhục lớn, một thất bại trong
cuộc đời mình.
Cho đến một hôm khi ôm con trong nỗi cô đơn quạnh quẽ, cũng từ câu nói ngây

thơ của con trẻ, Trương Sinh hiểu ra mối oan tình của vợ, nhưng việc đã trót qua
rồi, Trương Sinh cũng lẳng lặng quên đi. Tuy có chút lòng cảm thương, ân hận
nhưng sĩ diện quá lớn khiến chàng mặc nhiên để sự việc đó đi qua. Dường như đối
với Trương Sinh, chàng có quyền làm điều đó, bắt vợ phải phục vụ ý nghĩ của


mình, kể cả những ý nghĩ ngu xuẩn nhất. Chàng cho mình có quyền sỉ nhục, lăng
mạ hay định đoạt sinh mệnh của người khác.
Đó là tính cách của một con người gia trưởng, ích kỉ, hèn hạ và vô tình, vô nghĩa.
Khi chàng lập đàn giải oan trên bến Hoàng Giang, Vũ Nương hiện về nhưng nàng
không trở lại với trần thế nữa bởi vì Trương Sinh vì thiết tha sám hối mà lập đàn
giải oan cho nàng nhưng lòng chàng vẫn chưa giải trừ được oan nghiệp, tính hồ
nghi vẫn còn, lòng hẹp hoài, ích kỉ vẫn lớn, dẫu có trở về trước sau gì nàng cũng sẽ
vướng vào một oan nghiệp khác mà thôi. Thế gian đã không có nơi để những
người tận tụy, thủy chung và đức hạnh như nàng dung thân nữa rồi.


Kết bài:

Nguyễn Dữ đã rất thành công khi xây dựng nhân vật Trương Sinh. Chỉ bằng vài
dòng khắc học ngắn gọn nhưng nhân vật Trương Sinh đã trở nên nổi bậc, làm nền
tảng vững chắc để xây dựng cuộc đời và số phận Vũ Nương. Bản chất của Trương
Sinh hay cũng chính là bản chất bất công thối nát của xã hội phong kiến đương
thời đã chà đạp lên số phận con người. Tính cách cố chấp, bảo thủ của Trương
Sinh phản ánh chế độ nam quyền, trọng nam khinh nữ đã gây nên biết bao tấn bi
kịch thương tâm trong lịch sử phong kiến nước ta.




×