Tải bản đầy đủ (.doc) (5 trang)

Quang hợp ở thực vật

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (65.34 KB, 5 trang )

NƠI GẶP GỠ TÌNH YÊU CỦA CO2 VÀ H2O
(Sản phẩm thực hiện báo cáo bài Quang hợp)
Tác giả: Nguyễn Thu Giang – Lớp 11A5
Trường THPT Bãi Cháy
Cố vấn chuyên môn: Phạm Thị Thái Thủy
“ Có những người đã chung nhau một quãng thời gian tươi đẹp nhất nhưng rồi
cũng lại từ đó mà chia xa… Tuổi trẻ đã khiến họ xuất hiện trong cuộc đời của người
kia, để rồi đi qua thanh xuân đầy hối tiếc. Thanh xuân ấy chính là khoảng thời gian
lưng chừng mà người ta dù đánh đổi tất cả cũng muốn quay về.”
- CO2, I missed you !
- Anh…anh cũng rất nhớ em !
- Không, ý em là em đã lỡ mất amh rồi…
Như vậy là sau một thời gian bên nhau, cuối cùng thì CO2 và H2O cũng không
thể bên cạnh nhau, không thể đi cùng nhau, cùng ở bên nhau đến cuối đời…! Chuyện
tình của CO2 và H2O là một câu chuyện tình yêu đẹp diệu kỳ ở trong các tế bào của lá
cây khiến cho các anh chị ion khoáng như Kali, Nito, NH 3, Ca, Fe, Mg đầy ngưỡng
mộ.
Còn nhớ khi xưa, lần ấy cô bé H2O và các bạn được giao nhiệm vụ đi lên gặp
các anh chị ở lớp lá để hội thảo bàn nhiệm vụ quang hợp, tổng hợp chất hữu cơ. Khi đó
cô bé H2O mười bảy tuổi – nữ sinh của năm hai trung học đang ở tuổi tươi trẻ nhất,
hăng hái nhất, thuần khiết nhất hăng hái xung phong một phần vì nhiệm vụ và một
phần muốn được giao lưu kết bạn. Hôm đó, cô cùng các bạn là K, NH3, N2, Ca, Mg,
Fe, P dạy sớm để đi làm nhiệm vụ với tâm trậng phấn khởi. Cô và các bạn đã vượt
một quãng đường dài mang tên mạch gỗ. Con đường đó đẹp lắm, nhiều ngóc ngách
gồm các tế bào mang tên quản bào và mạch ống sếp sát nhau được bắt đầu từ rễ đến
thân để lan tỏa đến lá. Trên đường đi, cô và các bạn còn được các bác hữu cơ như
axitamin, vitamin, hormon…giúp đỡ. Gần đến lớp lá, cô và các bạn được các bác mạch
dẫn nằm ở đường gân lá dẫn vào đến lớp tế bào nhu mô lá nơi diễn ra hội thảo mang
tên “Quang hợp”. Đến nơi cô và các bạn cô vô cùng choáng ngợp bởi vẻ đẹp kỳ diệu



chẳng khác nào cung điện của lớp lá. Mọi lần cô vẫn đi qua lớp này để ra ngoài nhưng
hôm nay cô mới có thời gian đển khám phá. Lớp tế bào nhu mô lá có 2 phòng là phòng
mô giậu và phòng mô xốp, chứa các hạt màu xanh mang tên diệp lục. Bên ngoài lớp tế
bào này có một bờ tường rào rất kiên cố tên là biểu bì và cutin, chứa tế bào hình hạt
đậu gọi là khí khổng nơi mà cô vẫn ra ngoài để ngắm thiên nhiên ở đây. Đang say sưa
ngắm cảnh thì một anh chàng điển trai đi qua khí khổng va vào cô. Cô và anh bắt đầu
một cuộc trò chuyện thì cô biết rằng anh tên là CO2 – đại diện của các anh chị lớp năm
ba đến dự hội thảo quang hợp như cô. Và thật tình cờ, trong buổi hội thảo thì K, NH3,
N2, Ca, Mg, Fe, P – các bạn của cô thuộc nhóm dinh dưỡng đóng vai trò làm hậu cần
cho hội thảo. Còn cô thì được xếp vào nhóm nhiệm vụ với anh chàng CO 2 và các chị
của nhóm sắc tố quang hợp bàn về quang hợp. Cô và anh đã gặp nhau như thế giống
như một cuộc sắp xếp định mệnh.
Tại cuộc hội thảo, với sự trợ giúp nguồn năng lượng ánh sáng Mặt Trời do các
chị thuộc nhóm sắc tố quang hợp, cô và anh đã thực hiện thí nghiệm tổng hợp
cacbonhidrat tại phòng thí nghiệm lục lạp. Các chị Carotenoit và diệp lục b miệt mài
thu gom các phân tử ánh sáng mang về cho chị diệp lục a. Chị diệp lục a thì chuyển
hóa năng lượng ánh sáng đó thành năng lượng trong các hợp chất ATP và NADPH.
Cũng qua cuộc hội thảo này, ngoài sự ngưỡng mộ với sự ân cần của anh chàng CO 2, cô
còn thán phục tài năng của các chị diệp lục đó là có khả năng nhuộm màu các lá cây,
các loại củ quả tạo ra các màu sắc sặc sỡ. Trước đây, trong những lần đi qua cửa khí
khổng để ngắm thiên nhiên vào mùa thu cô ngỡ ngàng và ngơ ngẩn trước những hàng
cây lá vàng, lá đỏ… Cô tự hỏi: Sao lại có những hàng cây có màu sắc diệu kỳ như vậy.
Và giờ thì cô đã hiểu.
Cuộc hội thảo kết thúc. Cô bé H2O mười bảy tuổi và anh chàng CO2 đều đã
hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Cô và anh đều hiểu rằng mình đang mang
trong mình một nhiệm vụ cao cả là duy trì sự sống của sinh giới và điều hòa khí hậu
cho thế giới ngoài kia. Cũng kể từ đó, cả hai đều choáng ngợp bởi những rung động
đầu đời. Mỗi sáng khi đi học, anh đều nhìn thấy cô cùng bạn bè đến trường, nhìn cô nở
nụ một nụ cười đáng yêu nơi gốc cây là bất giác anh lại tự cười một mình. Cái cười



của một kẻ đang yêu thật ngờ nghệch làm sao ! Tình cảm ấy của anh ví như một mầm
non được chăm sóc, vun vén cẩn thận nên ngày qua ngày, nó lớn lên một cách trông
thấy. Chính anh có lẽ cũng chẳng hề hay biết điều này. Chỉ biết rằng, đến một ngày nọ,
anh quyết định từ nay anh sẽ sống đúng với tình cảm của bản thân mình. Hay nói cách
khác, anh đã hạ quyết tâm phải “cưa đổ” cô bé này.
Ban đầu, anh tìm hiểu sở thích của cô qua K, NH3, N2, Ca – những người bạn
dinh dưỡng thân thiết của cô. Có lúc thì anh ngơ ngẩn đến nỗi search tên của cô trên
google. Tình yêu thật kì diệu. Nó còn khiến người ta có xúc cảm nơi trái tim, khiến
người ta yêu đời hơn. Có khi nó chỉ giản đơn là khiến cho người ta cảm thấy nhớ
nhung ai đó cả ngày…! Sau này anh biết cô thích đồ ngọt nên ngày nào nên khi đi ra
môi trường bên ngoài qua khí khổng để thực tập, anh đều mua cho cô những chiếc kẹo
mút, rồi tìm cách để vào ngăn bàn của cô cùng với dòng ghi nhớ đầy quan tâm. Có
hôm thì là những thanh socola vị matcha ngọt ngào hay những hộp sữa. Lâu dần, H 2O
cũng tò mò, không biết ai mà lại chu đáo ân cần như vậy. Rồi đến một ngày, khi thấy
anh lén để vào ngăn bàn của cô một chiếc kẹo mút dâu tây mà cô thích, cô mới biết
chính là anh. Cô ngại ngùng hỏi anh:
- Anh là người đã mang đến cho em những thứ ngọt ngào mỗi ngày sao ?
- Anh…anh… đúng rồi, chính là anh. Anh không biết phải nói sao nữa
nhưng… em có thích chúng không ?
Hóa ra, đứng trước người mình yêu, một chàng trai dù mạnh mẽ đến đâu cũng
trở lên thật bối rối và chẳng trả lời được một câu hỏi dù nó thật đơn giản, dễ hiểu như
thế kia. Còn về phía cô gái, trước câu hỏi của anh, cô khẽ gật đầu rồi cười duyên dáng.
Sau ngày hôm đó, họ trò chuyện với nhau, gặp nhau nhiều hơn. Kể cho nhau
nghe về những lần thực tập của mình, nói với nhau về những khó khăn khi làm việc
trong lớp lá, hoạt động ở trường học cây xanh và những niềm vui khi thực hiện nhiệm
vụ của mình thành công để giúp cây quang hợp. Cứ thế trôi qua, cô cảm thấy anh và cô
dường như chẳng đơn thuần là tình bạn nữa. Cô chẳng biết gọi tên cảm xúc đó là gì
nhưng mỗi lúc bên cạnh CO2 là thấy thật thân thuộc, thoải mái.



Lần sinh nhật thứ mười bảy của cô, anh đã quyết định nói hết tâm tư trong lòng
của mình ra. Vì:
“Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.”
Và rồi, họ đến với nhau một cách thật đơn giản, ngọt ngào. Những ngày “tuần
tháng mật” của họ thật nồng nàn, tha thiết nhưng cũng vô tư, chẳng toan tính, chẳng có
một chút gì âu lo. Có chăng thì cũng chỉ là những lần hờn dỗi vu vơ trẻ con của cả hai
mà thôi. Anh và cô luôn nghĩ rằng, tình cảm này sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng điều mà cả
hai không ngờ nhất là khoảng thời gian này – chuyện tình ấy chỉ toàn màu hồng, nó
không thực tế và bền vững như họ nghĩ. Thực sự thì mối tình đẹp như sương mai ấy
cũng chính là một sự mơ hồ, không chắc chắn…
Bốn năm sau – quãng thời gian ở hiện tại, khi mà anh và cô đã trưởng thành.
Khi mà cả hai tất bật, bận rộn với công việc, với cuộc sống. Họ chẳng còn thời gian
dành cho nhau, cũng chẳng nhìn thấy màu hồng năm xưa nữa. Tình yêu trong con mắt
của những người trưởng thành thật khác lạ. Nó thật thực tế mà phũ phàng đến đáng sợ!
Người ta nói: “Khoảnh khắc mà con người ta trưởng thành, va vấp với cuộc
sống. Và bạn có tất cả, từ sự nghiệp đến những thành tựu nho nhỏ nhưng chỉ là người
bên họ năm mười bảy tuổi sẽ chẳng thể đi tiếp cùng họ nữa mà thôi.” Đặt trong hoàn
cảnh của họ, cô thì làm việc ở hệ gân lá, còn anh thì chủ yếu là làm việc thông qua khí
khổng. Họ rất ít khi gặp nhau. Kể cả gặp được rồi cũng không thể ở bên nhau. Lúc cô
buồn phiền trong hệ gân lá thì anh lại ở ngoài môi trường còn khi anh khuếch tán vào
bên trong lá thì cô lại phải đi ra ngoài, góp phần điều hòa không khí. Lâu dần, họ
chẳng còn trò chuyện với nhau như trước nữa. Cũng chẳng còn quan tâm, lo lắng cho
nhau. Họ đã lỡ nhau như thế đấy.
- Anh có cảm thấy chúng ta giống như loài hoa bỉ ngạn không ? Lúc nó nở hoa
thì lại không có lá, lúc nó có lá thì lại chẳng nở hoa. Suốt đời, hoa và lá mãi mãi chẳng
thể ở bên nhau. Tương truyền rằng, hoa và lá trước đây là nam thanh nữ tú, họ có tình
cảm với nhau nhưng theo lẽ thường, họ không được phép gặp nhau. Một lần nọ, vì nhớ



nhung nhau mà họ đã làm trái quy luật tự nhiên. Vạn vật đều bị thay đổi chỉ vì sai lầm
đó…
- Anh biết nhưng bỉ ngạn là hồi ức đau thương còn khoảng thời gian của chúng
ta là kỉ niệm đẹp nhất. Chỉ là anh chẳng thể nào bảo vệ và che chở cho em.
- Nhớ đến anh, em sẽ chẳng đau thương, nhớ đến quãng thời gian ấy, em chỉ
thấy thật an nhiên. Cảm ơn anh vì tất cả, tiếc là ta chẳng thể cùng nhau thực hiện
những điều “giá như” mà năm xưa mình ước muốn.
Dù chỉ là mối tình thoáng qua nhưng nó lại là mối tình khắc cốt ghi tâm nhất của
mỗi con người. Không thể phủ nhận rằng, thanh xuân ấy là thời gian đáng nhớ nhất, có
vai trò quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi con người. Như nhiệm vụ của H2O và CO2
qua vậy. Dù chỉ đi ngang qua nhau ở khí khổng nhưng lại đóng vai trò vô cùng quan
trọng ở quá trình quang hợp. Giúp điều hòa khí hậu, giảm hiệu ứng nhà kính và nhờ
quang hợp mà Trái đất có mối liên hệ với Mặt trời.
Mười bảy tuổi, bạn sắp sửa học hết cấp ba. Lớn thì chưa nhưng bé thì hẳn nhiên
chẳng còn nữa. Đó là những năm tháng tuyệt vời nhất trong cuộc đời mà ai cũng muốn
có. Thanh xuân mà, mọi kí ức ngọt ngào, mọi biến cố dù lớn lao thế nào cũng đều
được xếp gọn và ghi nhớ mãi mãi.



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×