Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Hồng trần (thơ-Phùng Văn Hậu)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (15.8 KB, 2 trang )

Hồng trần
Nhớ về dó vãng
Đêm nay buồn, ta nằm nghe lá đổ
Bao lá rơi, bao nỗi nhớ ngàn đời.
Ta nhớ ta khi tuổi mới xuân tươi
Khóc tiễn biệt HAI NGƯỜI đi vónh biệt !
Trời ơi, nhớ ! Cả đời ta thương tiếc
Lệ đôi hàng theo nămg tháng không nguôi
Ngày lớn lên tình cũng chết tơi bời !
Ta lại nhớ cả khung trời sư phạm
Đời sinh viên nghèo không một đồng xu.
Chiều Quy Nhơn nhìn bao lớp sương thu
Ta băng tuyết khóc cho mình khổ hạnh.
Rồi những đêm khi tiết trời trở lạnh
Một mình ta ôm khóc vỡ không gian.
Ta lại khóc cho tấm thân bé bỏng
Hai mươi ba năm sống ở dòng đời
Ta như một đứa trẻ bỏ buông rơi
Kiếp không cha, không mẹ, trời ơi !
Đời chi vậy lòng ta thêm chết nuối.
Vào hội chợ ta chỉ vòng tay trắng
Nhìn trăm hoa với muôn sắc yêu kiều
Rồi mây chiều hai suối lệ hoa yêu
Ta gục ngã, ôi ngàn năm gió thốc.
Đêm nay một mình ta nằm cô độc
Nhìn trăng treo lơ lửng giữa bầu trời
Ta ước sao được tiếng mẹ ru hời
Của ngày tháng ngây thơ và bé bỏng.
Mẹ, mẹ ơi ! Mẹ là bao dòng sông
Là biển lớn tắm đời con khôn lớn
Là sông không cạn, là đá không mòn


Là ánh sáng soi con đi đêm tối.
Mẹ, mẹ ơi ! Ngày đêm con mòn mỏi
Con chết dần theo năm tháng trôi qua.
Cả đời con như bao lớp sương sa
Rồi sẽ chết, mặt trời lên sẽ chết.
Ngày mẹ đi con nói sao cho hết
Là cả trời chiều mây phủ đời con,
Là muôn năm tình đời vỡ đâu còn
Bò hất hủi bơ vơ nghèo – đói – rách !
Ôi cuộc đời con như bao lữ khách
Uống dòng đời bằng ly rượu đắng cay
Rượu tình đời uống cạn để mà say
Rồi để biết tình đời bao cay đắng !
Con kính lạy, xin hồn thiêng sâu nặng
Đem con về bên cõi ấy xa xôi.
Kiếp dương trần một sáng con ra khơi
Tìm hi vọng một tình yêu mới hé
Ôi bão táp, trái tim yêu đau xé
Chiếc thuyền con rách nát giữa đại dương !
Tây sơn, ngày 10 tháng 06 năm 2009
Phùng Văn Hậu

×