Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Bức thư đạt giải UPU Việt Nam lần thứ 38 (Giải khuyến khích)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (60.75 KB, 3 trang )

Đề tài : "Hãy viết thư cho một người nào đó để nói vì sao điều kiện làm
việc thuận lợi có thể mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn".
Đà Nẵng, ngày tháng năm
Gửi anh Minh,
Thật kì diệu, cuối cùng thì anh đã đến được với mảnh đất của sự thành
công sau biết bao miệt mài phấn đấu. Em thấy vui và cảm phục vô cùng khi
anh có thể biến những ước mơ ngày nào của mình thành hiện thực bằng
niềm khát khao mãnh liệt và những cố gắng không ngừng nghỉ. Giờ đây, anh
đã là giám đốc của một công ti lớn, anh có thêm cơ hội để tô điểm cuộc
sống của chính mình, anh học cách đối diện với khó khăn để đứng vững
trong công việc cũng như trong cuộc sống, và quan trọng hơn cả, anh trở
thành chỗ dựa, nơi gửi gắm lòng tin cậy của nhiều người…
Anh Minh à,
Không hiều sao, mỗi lần nghĩ về những thành công của anh, trong đầu
em lại thấp thoáng hiện ra câu chuyện của bố. Đó là những hổi ức buồn chất
chứa trong cả một cuộc đời vất vả lam lũ mà bố dùng để đánh đổi cuộc sống
yên bình sung túc cho hai anh em mình. Giờ đây, anh đã có được sự nghiệp
như mong muốn, được làm việc trong một công ti lớn, được tự do theo đuổi
hoài bão của mình mà không bị điều kiện, hoàn cảnh ràng buộc. Có đôi lúc,
những niềm hạnh phúc tưởng như giản đơn cũng đủ làm con người ta cảm
thấy thật yên bình và ấm áp, cũng như niềm hạnh phúc của anh càng trở nên
đáng trân trọng khi nó là mơ ước của bao người, trong đó có bố…
Có lẽ suốt cuộc đời em sẽ không bao giờ quên được quá khứ nơi con
phố nghèo vắng người qua lại, nơi mỗi sáng tinh mơ, chiếc xe đạp cũ qua
đều trên những vòng xe đong đầy vất vả, đưa bố đến công trường đầy nắng
và gió với bao bộn bề công việc đang chờ đợi, để rồi tối tối bố trở về mồ hôi
nhễ nhại, giọng nói lạc đi vì mệt, đôi bàn tay chai sạn vẫn vui vẻ xoa đầu trò
chuyện với những đứa con. Tình yêu thương của bố đã xóa đi trong em
những mặc cảm về cuộc sống nghèo khó cơ cực. Em học cách trân trọng
những gì mình đang có, em biết nuôi dưỡng những ước mơ, biết sống về mọi
người. Cả cuộc đời bố đã không tiếc mệt mỏi, cho anh và em những niềm


hạnh phúc trọn vẹn hơn thế nữa…
Bố luôn mong anh và em cố gắng học hành, sau này có thể kiếm được
việc làm tốt, tự chăm lo được cho bản thân. Bố không muốn anh em mình
vất vả như bố, sớm tối vật lộn với cát bụi nơi công trường, dãi dầm mưa
nắng từ ngày này qua tháng nọ. Cái khắc nghiệt của cuộc sống mưu sinh
nhiều lúc khiến bố quên đi sự an toàn của bản thân, bất chấp những nguy
hiểm chực chờ của công việc phu hồ biết bao nặng nhọc. Thời gian trôi, tấm
áo lấm lem đất cát của bố dần sờn bạc, nỗi vất vả lặng lẽ theo về, ghi dấu
trên mái đầu lấm tấm bạc từ lúc nào…
Bố vẫn cần mẫn và miệt mài như vậy, cho đến một ngày…
Trên công trường ồn ã và bụi bặm, một người đàn ông tay bưng xô vữa,
leo lên chiếc thang gỗ cũ, cố gắng hoàn thành nốt phần việc cuối cùng trong
ngày. Cứ nghĩ đến việc công trình sẽ được sớm đưa vào sử dụng, phục vụ
mọi người, lòng ông lại thấy yên tâm và vui sướng…
Trời nhá nhem tối, nhà nhà đã lên đèn, an tâm hưởng thụ một buổi tối
ấm áp. Con phố chìm dần vào màn đêm yên ả và bình lặng, mùa hạ theo về
cùng những cơn gió lao xao. Xô vữa trên tay ông vơi dần , vơi dần…
Bỗng.
Rầm!
Chiếc thang đổ ập trên nền đất…
Người ta nghe thấy tiếng xe cứu thương hú còi vội vã nơi đám đông
xúm lại bên người thợ xây đang nằm bất tỉnh…
Sau buổi tối hôm ấy, người đàn ông đã không thể đi lại được nữa…
Một câu chuyện buồn phải không anh. Người thợ xây xấu số hôm ấy là
bố chúng ta bây giờ. Một con người hết lòng vì công việc, không tiếc sức lực
của bản thân, một con người cần mẫn mặc cho bao gian lao cực nhọc, mà tại
sao ánh sáng tươi đẹp của cuộc sống cứ mãi lẩn tránh, cứ mãi vô tình trước
những khát vọng kiếm tìm tưởng chừng rất đỗi giản đơn của những kiếp
người chìm trong khó khăn vẫn khát khao được vươn ra ánh sáng, để giờ
đây, tất cả đã chẳng thể quay trở lại như lúc đầu…

Công trường là mái nhà chung của những người công nhân nghèo, giúp
họ có được một chỗ trú chân trong cuộc đời bươn chải kiếm sống đầy khắc
nghiệt, nhưng, đó không phải là nơi có thể cho người ta sự bình yên và an
toàn. Để vượt qua khó khăn, họ buộc phải chấp nhận hoàn cảnh làm việc vất
vả, lay lắt, họ đang đánh đổi cả bản thân trong hành trình đi tìm ánh hào
quang của sự sống vốn tối tăm của mình. Và, rát ít người trong số họ đến
được với ước mơ ấy – mơ ước về một cuộc sống tốt đẹp mà họ chưa từng có
được.
Anh Minh ơi, quả là cuộc sống thật không đơn giản như người ta vẫn
nghĩ. Một cuộc sống tươi đẹp thực sự phải chăng chỉ chào đón con người khi
họ được sống, được làm việc, được hưởng thụ những thành quả xứng đáng
với mình? Cái tươi đẹp ấy sẽ chẳng vẹn tròn ý nghĩa nếu ta không được tận
hưởng niềm vui từ chính công việc mà mình lựa chọn, phải không anh?
Làm ông chủ của một công ti xây dựng lớn, em tin rằng câu chuyện về
bố sẽ giúp anh thấu hiểu hơn về những nỗi vất vả của những người công
nhân đang ngày đêm lao động vì sự thành công của nhiều công trình lớn.
Hãy đem niềm vui từ cuộc sống của mình san sẻ cho người khác, hãy luôn
dành cho họ niềm cảm thông, quan tâm, ủng hộ. Đơn giản bởi vì mỗi cuộc
đời sẽ trở nên đầy ý nghĩa nếu có sự kết hợp hài hòa giữa yếu tố ngoại cảnh
và những cố gắng không ngừng nghỉ của bản thân, anh nhỉ.
Mong anh luôn mạnh khỏe và sớm về đoàn tụ cùng gia đình.
Em chờ thư anh.
Em của anh,
Nguyệt Phương

×