Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

HÀ NỘI MÙA NẦY VẮNG NHỮNG CƠN MƯA

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (89.42 KB, 2 trang )

HÀ NỘI MÙA NẦY VẮNG NHỮNG CƠN MƯA
Nhạc: Trương Quý Hải
Thơ: Bùi Thanh Tuấn
Trình bày: Cẩm Vân
Hà Nội mùa này ... vắng những cơn mưa.
Cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh.
Hoa sữa thôi rơi, em bên tôi một chiều tan lớp.
Đường Cổ Ngư xưa chầm chậm bước ta về.
Hà Nội mùa này chiều không buông nắng,
Phố vắng nghiêng nghiêng cành cây khô,
Quán cóc liêu xiêu một câu thơ.
Hồ Tây, Hồ Tây tím mờ.
Hà Nội mùa này lòng bao nỗi nhớ.
Ta nhớ đêm nao lạnh đôi tay,
Hơi ấm trao em tuổi thơ ngây.
Tưởng như, tưởng như còn đây.
Hà Nội Mùa Vắng Những Cơn Mưa
Đặt chân đến bến xe lúc chiều chạng vạng tối, tôi hít một hơi nhẹ rồi mau chóng đi ra bến xe bus. Giờ tan tầm
nên dòng người xô dạt hai hướng ních nhau chen lên từng centimet. Đứng ở bến xe bus nào giờ này có rất
nhiều người chờ để cho kịp chuyến xe về nhà đúng 7h! Con đường nơi tôi đứng đang oằn mình trong tiếng
còi xe inh ỏi chen lấn, khẽ rên rỉ trong màn khói mỏng xám xịt mùi xăng dầu và nhếch nhác đủ mọi tầng lớp
người lao động. Dường như không thể thấy đâu góc yên tịnh trong cái chiều xâm xẩm tối ấy, ngoài cái tháp
nước cổ ấm mình trong màu gạch cũ... Đó là dấu hiệu cho thấy, tôi đã trở lại Hà Nội.
Xe bus số 55 chạy quanh co trên lối Nghi Tàm rồi ra tới Nhật Tân. Đường phố nơi này thì không nhộn nhịp
như ngoài phố chính và hành trình đặc biệt dài. Tuy xe còn chỗ trống nhưng tôi quyết định đứng suốt chặng
đường đi để nhớ lại cảm giác lần đầu tiên đi xe bus! Chẳng hiểu sao với những biệt thự và những ngôi nhà
lớn hai bên đường đẹp nhường kia mà ngày mưa nào cũng lụt lội vì con đê cao quá nửa tầng trệt. Đường thì
xóc kinh khủng và cái xe như cỗ tam mã hầu như muốn tôi cùng nó nhảy lên xuống không ngừng. Có thể qua
hết đường Âu Cơ sẽ đỡ hơn chăng? Chặng đường này kéo dài một vòng quanh Hồ Tây và sẽ dừng lại nơi
cuối đường Lạc Long Quân. Ở đó là nhà bác tôi, một người Hà Nội thân thương đến lạ. Nhưng tôi trở lại Hà
Nội không hẳn vì sự đón tiếp nồng nhiệt của bác mà còn vì lý do khác. Tôi muốn tìm lại một mùa Hà Nội vắng


những cơn mưa …
Hà Nội mùa này ... vắng những cơn mưa.
Cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh.
Hoa sữa thôi rơi, em bên tôi một chiều tan lớp.
Đường Cổ Ngư xưa chầm chậm bước ta về.
Chiếc radio trên xe bus ngân nga đúng bài hát mà tôi yêu thích và trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh y hệt
như một cuộn phim cũ rè rè quay lại. Nhiều năm về trước, đây cũng là tiếng nhạc dìu dịu một chiều gió mùa
về, vẫn còn đây tan trong miệng tôi hương thơm và vị ngọt kẹo bạc hà và không khí ảm đạm trên một chuyến
bus gần cuối ngày trở về nhà. Bất giác tôi mỉm cười và nhìn ra phía cuối đường. Thấp thoáng đã thấy chiếc
đu khổng lồ của công viên nước Hồ Tây nổi bật trên nền trời đầy mây xám. Mọi thứ vẫn y nguyên và chỉ một
phần trong tôi mất đi cảm giác ấm áp nhưng em thì đã xa tôi thật rồi. Em rời bỏ tôi như mùa đông lạnh giá và
trời thì không thể trút thêm nước mắt...
Tôi vội vàng xuống xe và tìm lại góc quán quen ven hồ. Mọi thứ thay đổi nhiều quá và cái quán nhỏ ngay trạm
xe bus đã dẹp đi đâu mất. Đành vậy. Và tôi đi về nhà. Sau hai hồi chuông cửa, bác ra đón tôi với nụ cười dễ
mến. Và sau vài câu thăm hỏi xã giao bác để tôi lên gác. Tôi vọt thật lẹ làng lên tầng 5, nơi cái sân thượng
yêu quý dường như cũng chào đón tôi trở lại với tràn ngập hương hoa sữa. Tôi yêu căn gác này vì mỗi khi
đưa mắt nhìn ra xa, khắp mặt hồ Tây như một tấm thảm xanh ngắt màu thời gian. Những hàng cây hoa sữa
ven hồ càng làm cho không gian thêm ấm cúng. Đã có một thời gian dài, tôi chỉ đứng nơi đây và dõi theo bên
kia hồ, nơi con đường tình yêu như xa tít và chẳng thể nào thấy được những khúc rẽ hay con dốc trượt dài...
Hà Nội mùa này chiều không buông nắng,
phố vắng nghiêng nghiêng cành cây khô,
quán cóc liêu xiêu một câu thơ.
Hồ Tây, Hồ Tây tím mờ.
Chiều hôm sau khi thu xếp xong công việc, tôi dạo bộ ra cuối Quán Thánh và bắt đầu lại hành trình một Cổ
Ngư xưa. Những ngày xưa hiện về trong trí nhớ, ngẫu nhiên và lãng đãng như trong một làn sương mờ. Với
những cành cây khẳng khiu khô gầy đâm lên nền trời buồn ảm của mùa đông. Với đôi hàng cây muà hè rợp
bóng mát xuống những ghế đá nhìn ra mặt hồ xanh mướt. Với hàng quán cóc bên vỉa hè bán đủ thứ đồ ăn
vặt. Chẳng biết có phải từ những nét lãng mạn thế mà từ một cái tên Cổ Ngư xưa cũ đã trở thành “đường
tình yêu” không chỉ riêng của em và tôi. Tôi mua món ăn xưa mà em rất thích : bánh mì tẩm mật ong. Rồi
cũng tự cho mình quyền chiêm ngưỡng hoàng hôn trên mặt hồ, tôi ngồi xuống và đợi chờ. Hồ Tây đẹp nhất

mỗi chiều lộng gió như thế này. Mặt hồ như se theo cái lạnh chờm tới và mặt trời đổ bóng màu lam tía rất ấn
tượng. Bên kia bỗng vẳng lại tiếng chuông chùa Trấn Quốc...
Hà Nội mùa này lòng bao nỗi nhớ.
Ta nhớ đêm nao lạnh đôi tay,
hơi ấm trao em tuổi thơ ngây.
Tưởng như, tưởng như còn đây.
Một chiều lạnh mang quá nhiều nỗi nhớ và cảm xúc. Em không còn nữa để lại cùng lắng dịu trong khung
cảnh này... Mãi mãi xa rồi tiếng cười trong trẻo và cảm giác tay ấm bàn tay. Không còn ánh mắt ngượng
ngùng kề sát mặt, không còn hơi thở phả ra sương khói, không còn cả những giận hờn vu vơ. Chỉ có mật
vàng chảy dài chiếc bánh mì, một tiếng thở dài buông thõng và đôi bàn tay không biết tự sưởi ấm nếu thiếu
vắng em...
Tình yêu ở lại phía bên kia của ngày tắt nắng. Và một Hà Nội trong tôi chợt gần mà lại quá xa xôi. Không phải
tại cành cây đứng một mình trơ trụi lá, không phải con sóng chỉ biết xô nghiêng về một phía, không thể giải
thích được nỗi buồn sao lại cứ phảng phất mỗi chiều chớm gió đông về… Chỉ biết khi tôi đặt chân đến Hà Nội
là lại thấy cảm giác ấy! Có phải chăng là do mùa này, Hà Nội vắng những cơn mưa...

×