Tải bản đầy đủ (.pdf) (30 trang)

Bài mẫu viết thư UPU lần thứ 48 năm 2019

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (311.33 KB, 30 trang )

BÀI MẪU VIẾT THƯ UPU LẦN THỨ 48 NĂM 2019
Mẫu 1:
Hà Nội năm 2018
Chào các bạn!
Hôm nay tôi viết bức thư về người hùng của tôi người ấy không ai khác chính là
Bố của tôi. Bố tôi là anh hùng thực sự của tôi vì ông ấy là người đặc biệt nhất
trong cuộc đời tôi.
Với tôi, bố tôi là một bác sĩ và cũng là một người cha tuyệt vời nhất. Dù công việc
vô cùng bận rộn bởi những đêm trực, những ngày đi học, đi làm nhưng bố vẫn
luôn dành cho anh em tôi những ngày vui chơi quây quần vui vẻ nhất.
Những ngày trong tuần, bố tôi thường dành thời gian cho những người bệnh của
mình. Ông không có thời gian để nghỉ ngơi vì bệnh nhân đến chỗ bố tôi quá đông.
Lúc nào được nghỉ bố lại vội vàng về trường tranh thủ đón anh, em tôi để đỡ nhớ.
Tôi nhớ, năm 8 tuổi, mẹ đi công tác, em tôi về bà ngoại. Nhà chỉ còn tôi bị sốt, bố
phải trực và không cắt trực được bố đành bế tôi lên xe và đưa tôi vào nằm phòng
bác sĩ nơi bố và các đồng nghiệp của ông nghỉ ngơi sau mỗi tua trực dài.
Tôi sốt cao, bố cho tôi uống hạ sốt rồi ông lại lao nhanh ra phòng hồi sức cấp cứu
nơi có những bệnh nhân đang cần ông. Ông như một cái máy, cái máy không
ngừng nghỉ. 15 – 20 phút ông lại chạy qua hỏi tôi “con trai, con thấy ổn chứ!” Tôi
gật đầu là bố tôi lại lao thoăn thoắt đi về phía phòng bệnh đèn sáng trưng kia.
Tôi không nhớ đã được bố đưa đi trực cùng bao nhiêu lần. Những lần đó, nhìn
thấy công việc của bố tôi thấy bố thực sự là người hùng. Có những bữa cơm, nhận
được điện thoại có ca cấp cứu nặng là ông lại bỏ bát, xoa đầu anh em tôi với lời
hẹn “”các con ở nhà ngoan, bố vào viện”. Bóng ông lại hun hút hành lang toà nhà
để đến với người bệnh. Có lúc, tôi thấy bố mình như anh hùng giải cứu thế giới.
Bố tôi nhận được nhiều giải thưởng từ cơ quan cũng như trong ngành và tôi thấy
bố mình xứng đáng nhận được điều đó.


Khi về nhà, Bố đã cố gắng hết sức để giữ cho gia đình của chúng tôi hạnh phúc.
Ông làm việc chăm chỉ để kiếm tiền cho gia đình chúng tôi. Ông ấy yêu thương


anh em tôi rất nhiều và luôn cố gắng làm tôi vui mỗi khi tôi đang ở trong một tâm
trạng buồn. Ông luôn dạy cho tôi những điều tốt và không làm hư tôi bằng cách
mua cho tôi tất cả những điều mà tôi muốn. Nhưng đồng thời, ông đã tặng tôi rất
nhiều điều mà tôi luôn luôn muốn có. Bố tôi đã luôn cố gắng với mức độ tốt nhất
của mình để làm cho tôi trở nên một người tốt.
Dù bận rộn, bố vẫn luôn trao đổi với cô giáo của tôi về việc học của tôi và ông
không bao giờ ép tôi phải học hành.
Ông ấy rất cẩn thận về những thứ tôi ăn. Ông luôn nhấn mạnh tôi ăn những thứ
lành mạnh như trái cây và rau quả giàu vitamin và khoáng chất. Ông là một người
cha tràn đầy yêu thương. Tôi lúc nào cũng thích dành thời gian với ông ấy và học
hỏi những điều mới mẻ từ ông ấy. Ông đã dạy tôi bơi. Tính đến nay tôi đã giành
được nhiều giải vô địch bơi lội. Bố của tôi đã giúp tôi rất nhiều trong việc học vấn.
Ông không cho phép tôi tốn tiền học phí mà thay vào đó ông ngồi với tôi giải
quyết những vấn đề đang xảy ra. Bởi vì niềm vẻ vang cho bố tôi nên Tôi thực hiện
việc học rất tốt. Bố tôi là món quà quý giá nhất của Chúa dành tặng cho tôi.
Bố tôi là một người cha tràn đầy yêu thương và là người lịch thiệp nhất mà tôi
từng thấy trong đời. Ông muốn tôi trở thành một con người tốt được như ông ấy.
Đó là lý do tại sao ông luôn dạy tôi cách phân biệt giữa sai và đúng.
Ông là người bạn tốt nhất của tôi. Tôi có thể thảo luận về tất cả mọi thứ với ông ấy
mà không hề do dự. Những điều mà tôi không bao giờ để lộ ra cho bất cứ người
bạn thân thiết nào, tôi có thể dễ dàng thảo luận với bố tôi. Bất cứ khi nào tôi cần sự
giúp đỡ của ông, ông luôn luôn ở đó. Ông ấy giống như một người hùng đối với
tôi.
Dù tôi mới 15 tuổi nhưng bố đã chỉ cho tôi cách để đạt được thành công, bố chỉ ra
cơ hội đang tồn tại trước mặt tôi. Nhưng đồng thời, ông đã để cho tôi tự quyết định
về con đường mà tôi lựa chọn. Ông rất tự tin rằng những nỗ lực của ông sẽ làm


cho tôi trở nên là một người tốt mà không bao giờ đi vào điều xấu. Nhìn sự tin
tưởng của ông ấy trong tôi nên một ngày nào đó tôi muốn làm cho ông ấy tự hào.

Xin chào hẹn gặp lại!
Nguyễn Ngọc Nam Anh


Mẫu 2:
Việt Nam ngày 1/12/2018
Cháo các bạn!
Hôm nay tôi viết bức thư về người hùng của tôi người ấy không ai khác chính là
người hùng Harry Potter. Chắc hẳn các bạn ai cũng từng “điêu đứng” về chàng
phù thủy này và với mình Harry thực sự trở thành một người hùng mà mình yêu
thích.
Mình chia sẻ cho các bạn lý do vì sao Harry lại trở thành người hùng của mình và
vì sao mình lại thích nhân vật này như vậy.
Harry là một người cực kỳ dũng cảm, trung thành, và vị tha.Cậu không thích bị coi
là trung tâm của sự chú ý và bực tức với những người lợi dụng sự nổi tiếng ấy vì
mục đích cá nhân. Cậu thông minh, có trực giác nhanh nhẹn, có khả năng làm chủ
tâm trí tốt, đưa ra quyết định đúng đắn, hợp lý trong những lúc quyết định, những
tình huống khó khăn. Nhìn chung cậu có thể duy trì tình trạng nhận thức và tuyệt
đối đề phòng với bên ngoài trong mọi trường hợp nguy hiểm.
Harry cũng cho mình thầy khả năng kiềm chế nóng giận, không mất đi sự bình
tĩnh và thể hiện sự vượt trội về pháp thuật trong những lúc khủng hoảng nhất. Cậu
đã nhiều lần nhắc mọi người rằng một khi đã quyết định thì cậu sẽ tự nguyện kiên
quyết làm đến cùng, mặc cho đó đã được dự tính trước là rất liều lĩnh. Ngay cả
trong tính cách lãnh đạo cũng đã thể hiện điều đó: kiên trì, bền bỉ, không bao giờ
nao núng.
Cậu có thể tự ra quyết định và tự tin về việc đó, mặc dù có thể đó là một sai lầm:
bắt đầu từ phần bốn, một số người cho rằng việc cậu tự bỏ phiếu quán quân cho
mình là một hành động "tự làm anh hùng". Rồi đến phần năm, vì quyết định sai
lầm mà cậu bị bọn Tử thần Thực tử lợi dụng để lấy quả cầu tiên tri, gây ra một trận
chiến khốc liệt.

Trong phần bảy, cậu bị phát hiện khi chạy trốn cũng vì đòn phép có hiệu quả
nhưng lại đặc trưng cho cậu (Đòn phép Giải giới, Expelliarmus Spell) được tung
ra khi chiến đấu. Hành động liều lĩnh đó đã phá hủy toàn bộ kế hoạch. Có thể đó
không phải lỗi của cậu và tính quyết định cương quyết không phải điểm yếu
nhưng bọn xấu đã biết lợi dụng điểm mạnh đó biến nó trở thành điểm yếu.


Trong một số trường hợp, Harry có thể trở nên vô cùng đáng sợ đối với những
người như Gilderoy Lockhart, Mundungus Fletcher, Hermione Granger và Ron
Weasley. Cậu có thể trở nên cực kỳ đáng sợ khi bị đẩy đến đỉnh điểm của sự tức
giận hoặc sự phiền toái. Khi ở trong một tâm trạng xấu và khi tranh cãi, thậm chí
người bạn thân nhất của Harry cũng phải cảnh giác với cậu, thường trả lời giọng
nói giận dữ của cậu một cách bình tĩnh và xoa dịu. Người duy nhất không tỏ ra sợ
hãi khi cậu giận dữ (trừ giáo viên và một số nhân vật có quyền khác trong truyện)
là Ginny Weasley.
Một trong những sức mạnh lớn nhất của Harry Potter là tình yêu thương đối với
mọi người mặc cho những khó khăn và thử thách. Cậu có khả năng lãnh đạo vốn
có cùng với khả năng bình ổn và giảng dạy cho các bạn học
Cái mình thích ở Harry đó là bài học về tình yêu thương của những người thân
trong gia đình dành cho nhau, tình yêu ấy luôn tồn tại trong trái tim, trong tâm hồn
và cả trong máu thịt của mỗi người. Đó cũng có thể là bài học về tình bạn tri kỉ,
tuy đôi lúc hiểu lầm nhau nhưng trong gian khó thì luôn gắn bó và đoàn kết, cùng
nhau vượt qua bao hiểm nguy.
Là bài học về cách nhìn người, đôi khi họ trông giống kẻ ác, thích bắt nạt, hãm hại
người khác nhưng biết đâu chừng phía sau vẻ độc ác ấy, sâu thẳm trong tâm hồn
họ là một trái tim lương thiện và biết yêu thương...
Xin chào
Nguyễn Hải Anh



Mẫu 3:
Việt Nam 11/2018
Chào các bạn, hôm nay mình sẽ viết cho các bạn một lá thư giới thiệu về một
người hùng trong lòng mình đó là nhân vật Người Nhện.
Các bạn ạ, chúng ta ai cũng đã từng một lần phải lòng anh chàng siêu anh hùng
người nhện. Và giống như bao người khác mình ước mình có thể có được sức
mạnh như người nhện. Ở người nhện, bất cứ ai cũng biết anh có một thứ giác quan
vô cùng quan trong mà người ta gọi là giác quan nhện. Đó là một khả năng đặc
biệt là linh cảm trước những mối nguy hiểm bất ngờ, với một cảm giác nhói đau
sau gáy, liên hệ mật thiết với khả năng phản xạ cực tốt, anh dễ dàng tránh né mọi
mối nguy hiểm một cách tự động, trừ khi anh muốn làm ngược lại.
Nguồn gốc của khả năng đặc biệt này còn chưa rõ. Nó cảnh báo cho anh mọi mối
nguy hiểm rình rập, từ những chiếc két sắt đang rơi, viên đạn bắn và những cú
đấm của đối phương. Tuy không thể phân biệt rõ mối nguy hiểm sắp tới là gì,
nhưng Người Nhện nhận thức được nó nguy hiểm đến chừng nào, và giúp anh dò
tìm những kẻ địch đang ẩn nấp hay những vũ khí nguy hiểm. Trong những tình
huống khẩn cấp, hay bị tấn công bất ngờ, sự báo động cũng rất dữ dội. Với một
khoảng cách đủ xa, Người Nhện có thể né được cả đạn bắn. Kể cả khi đang ngủ
hay bị ngất, anh có thể né tránh nguy hiểm như một phản xạ rất tự nhiên. Linh tính
cũng mách bảo anh cẩn trọng với những chiếc máy ảnh, camera khi thay bộ trang
phục Người Nhện.
Người nhện cũng là một anh hùng siêu sức mạnh khi anh dư sức nâng, ném một
chiếc xe tải loại nhỏ dễ dàng như với một món đồ chơi. Sức mạnh này của anh
thậm chí đã được chính Stan Lee, tác giả trong các tác phẩm truyện tranh của
Marvel, công nhận là nếu anh không tự hạn chế bản thân để không gây rắc rối thì
chỉ thua Hulk và Thor về độ cơ bắp. Anh chỉ dùng siêu năng lực cua mình đối phó
với những đối thủ nguy hiểm, không một người bình thường nào có thể địch lại
anh, một cái gõ nhẹ vào đầu có thể khiến người thường phải ngất xỉu. Trong Cuộc
xâm lược bí mật, Người Nhện hạ knock-out một con khủng long bạo chúa
Tyrannosaurus Rex chỉ với một cú đấm. Người Nhện chỉ cần nhún chân một cái là

bay qua một tòa nhà vài tầng, khi tránh một chiếc xe lao tới, anh đã nhảy cao tới


30 feet (9,1m) theo phương thẳng đứng! Cũng cần lưu ý rằng các sức mạnh của
Người Nhện đã tăng tiến đáng kể từ so với lúc mới có sức mạnh.
Người nhện có thể bắt kịp một chiếc xe ôtô đang tăng ga, nhưng dù sao, anh vẫn
thích đi lại bằng tơ nhện hơn.
Người Nhện có sự nhanh nhẹn, thăng bằng, phối hợp nhịp nhàng vượt trội so với
người thường. Các thớ cơ và dây chằng của anh dẻo dai gấp hai lần người thường,
và còn mạnh gấp nhiều lần. Anh còn có khả năng nhào lộn như một nghệ sĩ thực
thụ, trình diễn được tất cả những động tác khó nhất: lật, xoay, đu dây.. Anh có thể
phá bất cứ kỷ lục Olympic môn Thể dục dụng cụ nào nếu muốn.
Đặc biệt, mình luôn coi anh ấy là người hùng bởi Người Nhện có một ý chí kiên
định về Công lý, hoàn toàn không vẩn đục một chút tà niệm hay sự cám dỗ. Nhiều
năm liền, anh vật lộn xoay xở để cân bằng giữa cuộc sống thực và sứ mệnh anh
hùng của mình. Anh đã đánh bại được những kẻ mạnh hơn cả anh bằng sức mạnh
của ý chí. Điều này thể hiện rõ khi anh có thể giành lại được tự chủ khi bị Doctor
Octopus thao túng bằng nanobots.
Và anh ấy cũng làm siêu lòng chúng mình đó là Người Nhện có thành tích học tập,
nghiên cứu rất tốt, đam mê khoa học, về mọi lĩnh vực, đặc biệt là chế tạo phát
minh. Anh được chứng nhận vừa là một nhà Hóa học vừa là một nhà Vật lý học.
Người Nhện luôn đánh bại hàng loạt kẻ xấu như Tinkerer; thợ săn Kraven - kẻ
muốn đi săn Người Nhện; Sandman - tên tội phạm có khả năng biến thành cát; Dr.
Doom (Tiến sĩ hủy diệt); Lizard - một nhà khoa học tài năng biến thành một loài
bò sát khổng lồ; Living Brain - một cỗ máy hóa điên; Electro - một thợ điện sau
một tai nạn đã trở thành một nguồn điện sống; tên trùm tội phạm Big Man và
nhóm Enforcers, Mysterio - một kẻ gây ảo giác khiến Người Nhện bị coi là tội
phạm; Green Goblin (Yêu tinh xanh) - một tên tội phạm điên cuồng muốn thống
trị thế giới ngầm; và cả kẻ thù đáng sợ nhất từ trước tới nay: Dr. Octopus (Tiến sĩ
bạch tuộc) một nhà khoa học có thêm 4 cánh tay thép gắn sau lưng... Một vài tên

trong số tội phạm nêu trên đã lập ra nhóm Sinister Six, hoạt động dưới sự lãnh đạo
của chính Octavius.
Chào các bạn!
Khánh An


Mẫu 4:
Chào các bạn!
Hôm này ngày 1/11/2018
Mình viết lá thư này để kể cho các bạn về một người anh hùng trong lòng mình.
Mình rất thích các phim cổ trang của Trung Quốc. Có lẽ do bố mình hay xem nên
mình cũng xem cùng với bố. Các nhân vật anh hùng trong phim mà mình thấy
thích nhất đó là nhân vật Võ Tòng trong phim truyện Thủy Hử.
Nếu ai đã từng xem phim Thuỷ Hử hẳn không thể nào quên được hình ảnh người
anh hùng Võ Tòng trung nghĩa, khí tiết. Và với mình cũng thế. Nhân vật Võ Tòng
trở thành người hùng trong lòng mình từ nghị lực vươn lên, trọng tình trọng nghĩa,
dám hi sinh vì tất cả.
Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, Võ Tòng được anh trai là Võ Đại Lang nuôi dưỡng. Tình
cảm của anh em họ đã không ít lần lấy đi nước mắt của mình bởi tình huynh đệ vô
bờ bến. Mình luôn ngưỡng mộ tình cảm anh em của họ để thấy rằng tình cảm gia
đình quý như thế nào.
Về cá nhân của Võ Tòng, từ nhỏ đã chịu biết bao tủi nhục nhưng ông một lòng
muốn trở thành bậc nam nhi mạnh mẽ, thề sẽ đánh bại tất cả những kẻ nào cậy
mạnh hiếp yếu.
Võ Tòng vốn là người hiếu đễ, học được tuyệt kỹ nghề văn võ, muốn báo đáp
quốc gia. Tuy Võ Tòng không phải là nho sinh, nhưng tính cách trung hậu, đối với
huynh trưởng, với Tống Giang, với vợ chồng Tôn Nhị Nương, đối với bằng hữu
xung quanh đều trung nghĩa vẹn toàn. Chỉ cần người nào tốt với mình, thì ông đều
dốc sức báo đáp. Ví dụ ở phủ Trương Đô Giám, cũng có nhớ thương Ngọc Lan.
Cuộc đời Võ Tòng gian khổ, từ nhỏ đã long đong lận đận, hầu như chẳng lúc nào

được bình yên hưởng vui thú của kiếp người. Đời ông là chuỗi dài bất tận của nỗi
cô đơn, đối diện với hiểm ác, dấn thân vào tử địa, chỉ biết duy nhất lấy rượu bầu
bạn, giải sầu.
Gian nguy, hiểm ác, kiếp nạn trùng trùng không khuất phục được người anh hùng
đánh hổ. Trái lại, đã hun đúc ra người anh hùng trung hậu với bề trên, hiếu đễ với
huynh trưởng, xả thân vì nghĩa, sẵn sàng vào sinh ra tử vì bằng hữu, đó chính là
khí phách anh hùng.


Trong phim, khi Tống Giang quy thuận triều đình, Võ Tòng dù không muốn
nhưng vẫn theo đi đánh dẹp Phương Lạp. Võ Tòng cùng với Lỗ Trí Thâm đã cùng
nhau sau này sẽ quy ẩn. Trong trận đánh tại Mục Châu, Võ Tòng bị Phương Lạp
đâm giáo một cánh tay vào cột. Tuy nhiên, trong lúc đau đớn nhất ông đã tự tay
chém đứt cánh tay của mình và một tay đánh Phương Lạp và bắt sống được
Phương Lạp giao nộp cho triều đình, kết thúc một trận đấu đầy nước mắt của
nghĩa quân Lương Sơn Bạc.
Sau khi thắng trận, Võ Tòng không trở về kinh nhận chức mà xuất gia tại tháp Lục
Hòa, Hàng Châu, được phong Tĩnh Trung thiền sư và thọ 80 tuổi.
Nếu ai đã từng xem phim Thuỷ Hử sẽ có cảm giác giống mình, cái tên Hành Giả
Võ Tòng ban đầu chỉ là “màn kịch” trốn khỏi quan công nhưng say này dã ứng với
với vận mệnh Võ Tòng. Đời ông là chuỗi dài bất tận của nỗi cô đơn, đối diện với
hiểm ác, dấn thân vào tử địa, chỉ biết duy nhất lấy rượu bầu bạn, giải sầu. Nếm trải
hết thế sự đổi thay, trải qua hết lòng người gian hiểm, nếm hết những nóng lạnh
chốn nhân gian, nhìn thấu cõi hồng trần luẩn quẩn trong tranh tranh đấu đấu, giam
hãm trong danh-lợi-tình.
Ở cuộc sống hiện nay, mình luôn mong có thể giống được như Võ Tòng, không
cần giỏi võ nhưng vẫn có thể hi sinh cho bạn bè, cho gia đình, đặc biệt là tình cảm
anh em.
Mình mong các bạn cũng có hình tượng anh hùng của mình và hãy coi đó là một
bức hoạ cuộc đời để chúng ta có thể học theo một phần nào đó.

Chào các bạn!
Nguyễn Quốc Nhân


Mẫu 05
Hôm ấy, chiều thứ bảy, em sang nhà ngoại chơi. Khi đi đến gần đồn công an, một
sự việc xảy ra làm em chú ý. Ngay trước cổng đồn, một người phụ nữ đang vừa
khóc vừa nói gì đó với chú công an. Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc
giản dị, tay xách một gói đồ.
Người phụ nữ vẫn vừa khóc vừa cầu cứu chú công an:
- Chú ơi! Chú cứu tôi với. Bây giờ tôi biết làm sao đây!
Sau đó chú công an ôn tồn nói với người phụ nữ:
- Chị cứ bình tĩnh kể đầu đuôi sự việc. Chúng tôi sẽ giúp chị.
Người phụ nữ nức nở:
- Tôi đưa cháu đi chợ để mua quần áo, sách vở chuẩn bị cho cháu vào năm học
mới. Trả tiền xong, quay lại, tôi đã không thấy cháu đâu cả. Tôi tìm mấy vòng
quanh nơi mua bán cũng không thấy. Tôi lo quá không biết tính sao. Thế là tôi lại
đây. Chú ơi! Chú giúp tôi với!
Đúng lúc đó tôi thấy chị Lan, gần nhà tôi, tay dắt một đứa bé trai khoảng 5 tuổi
đến cổng đồn công an. Em bé vừa đi vừa khóc, mồ hôi nhễ nhại. Chị Lan dùng
khăn giấy lau cho em và nói với em điều gì đó. Vừa nhìn thấy bé trai, người phụ
nữ mừng quýnh:
- Ôi! Con tôi! Chú công an ơi! Cháu đây rồi!
Người phụ nữ ôm chầm lấy con. Có lẽ mừng quá nên mất một lúc sau người phụ
nữ mới quay sang cảm ơn chị Lan rối rít:
- Cô cảm ơn cháu nhiều lắm! Nếu không có cháu bây giờ cô không biết sẽ làm
sao?
Thấy thế chị Lan nhẹ nhàng đáp:
- Dạ, không có gì đâu cô ạ! Cháu sang nhà bạn. Trên đường đi, cháu thấy em đang
ngồi bên gốc cây và khóc. Cháu hỏi nhưng em không nhớ số nhà nên cháu không

thể đưa em về nhà được. Cháu quyết định đưa em đến đây để nhờ các chú công an
giúp đỡ.
Người phụ nữ nói tiếp:


- Cháu ngoan quá! Cháu tên gì? Cháu học lớp mấy?
Lúc đó chị Lan chỉ cười, rồi xin phép về. Mọi người nhìn chị Lan bằng ánh mắt
trìu mến.
Riêng tôi, tôi luôn rất yêu quý chị Lan với không ít ngưỡng mộ. Chị không chỉ
giúp đỡ bà con, cô bác lối xóm mà chị luôn sẵn sàng giúp đỡ tất cả mọi người.


Mẫu 06
Em rất thích được cùng gia đình đi du lịch hay đi chơi bên ngoài vì mỗi lần như
thế em được chứng kiến những câu chuyện hay, thú vị hoặc ý nghĩa về cuộc sống.
Kì nghỉ hè rồi, trên chuyến xe xuôi về miền Tây quê ngoại, em đã gặp môt tấm
gương người tốt việc tốt khiến em nhớ mãi.
Khi chiếc xe vừa đổ xuống một bến tại chợ huyện, nơi ấy cách nhà của bà em
chừng hơn 1 giờ nữa, mọi người loay hoay mang đồ xuống nghỉ ngơi, ăn uống và
mua sắm thì bỗng có tiếng người phụ nữ đang bế con nhỏ hét lên "Cướp, nó cướp
túi xách của tôi rồi".
Mọi người hoang mang nhìn theo hướng tay của người phụ nữ. Em thấy có một
chiếc xe đang rồ máy chạy thật nhanh, trên xe là hai tên thanh niên, tên ngồi sau có
cầm chiếc túi xách màu vàng. Người phụ nữ vừa la hét vừa chạy theo nhưng
không kịp.
Lúc ấy, có một chiếc xe khác rồ máy và chạy đuổi theo. Chỉ trong chốc lát hai
chiếc xe đã mất hút chỉ còn lại tiếng kêu than và những lời thăm hỏi, tò mò của
người xung quanh. Năm phút rồi mười phút trôi qua, người phụ nữ đang cầu mong
cho người thanh niên tốt bụng ấy bắt được hai tên cướp vì cả gia tài và giấy tờ tùy
thân của cô ấy đang nằm trong tay tên cướp.

Bác tài xe em cũng nấn ná lại để đợi chờ kết quả. 20 phút trôi qua, anh thanh niên
đuổi theo tên cướp đã trở về trong tay cầm chiếc túi của người phụ nữ. Anh lau vội
mồ hôi trên gương mặt còn căng thẳng.
Người phụ nữ rối rít cảm ơn anh rồi lục lội kiểm tra. Sau khi chị thông báo mọi thứ
vẫn con nguyên vẹn, anh thanh niên thở phảo nhẹ nhõm. Mọi người ai cũng mừng
cho mẹ con cô ấy và không ngớt lời ngợi khen anh thanh niên.
Lúc này cô chủ quán mới nói: Hôm nay cô này gặp may đấy, đúng lúc thằng
Thanh nó có ở đây. Cả chợ huyện này ai mà không biết nó. Nó làm bên dân quân
tự vệ nhiều lần lập công bắt cướp, bà con đây ai cũng thương.
Nghe cô chủ quán kể, mọi người ai cũng thán phục và có cảm tình với anh thanh
niên tên Thanh đang đứng ở góc đường để ra hiệu cho xe ra vào bến an toàn.
Xe rời bến, em vẫy tay chào anh thanh niên qua khung cửa sổ, anh thanh niên cười
thật tươi chào em. Về đến nhà ngoại em kể cho mọi người về câu chuyện vừa gặp.
Bà mỉm cười bảo em: "Cháu phải sống bản lĩnh và có trách nhiệm như thế".


Mẫu 07
Đối với tôi ba tôi là một thần tượng vĩ đại. Ba rất nghiêm khắc, nhưng ba có một
tấm lòng yêu thương gia đình vô bờ bến. Đi đâu làm gì ba cũng nghĩ đến chị em
tôi. Tôi rất trân trọng và kính yêu ba.
Ba tôi năm nay đã ngoài 40 tuổi, ba tôi rất vất vả với gia đình, nhưng nhìn ba vẫn
trẻ hơn nhiều so với tuổi. Tóc ba vẫn còn đen, họa hoằn lắm mới tìm thấy vài sợi
tóc trắng.
Ba tôi dáng người cao gầy, nhưng nhìn rất khỏe và nhanh nhẹn. Ba làm cán bộ ở
một cơ quan nhà nước, công việc cũng vất vả nhưng ba điều tiết thời gian rất giỏi.
Dù bận mải thế nào ba cũng dành thời gian tập thể dục vào mỗi buổi sáng.
Nghe bà nội em kể rằng, thuở nhỏ ba em rất thích chơi thể thao: bóng chuyền,
bóng bàn, môn nào ba cũng giỏi. Gương mặt ba hao hao như hình chữ điền, trông
đầy nét cương nghị.
Tan giờ làm ở cơ quan, ba đi thẳng về nhà, dọn dep nhà cửa đỡ đần cho mẹ, có

hôm ba còn vào bếp làm món ăn cho cả nhà. Ba rất giỏi nấu nướng và nấu món
nào cũng ngon.
Xong việc ba em còn cuốc đất vun gốc cho mấy cây trồng xung quanh nhà, cho
nên tuy vườn nhà em không rộng lắm nhưng có nhiều thứ cây trái, cây nào cây nấy
thẳng lối ngay hàng, đẹp chẳng khác chi một công viên nho nhỏ.
Khi đêm đến, chị em tôi đã say trong giấc ngủ, ba vẫn loay hoay làm thêm một số
công việc để tăng thu nhập cho gia đình. Ba đã không quản khó nhọc để lo cho
cuộc sống của hai chị em.
Ba thường nói với em rằng: dù cực khổ mấy cũng chịu được, miễn là nhìn thấy
chúng em ngoan ngoãn, siêng năng học hành là ba vui rồi. Bây giờ em mới hiểu
câu "Công cha như núi Thái Sơn" thật là cao cả biết dường nào.
Ba làm nhiều việc như vậy nhưng ba rất giỏi sắp xếp công việc nên ba vẫn có thời
gian dắt chúng em đi dạo quanh xóm. Vừa đi, ba vừa kể chuyện hay giảng giải
những điều thắc mắc chúng em thường gặp.
À, mà sao cái gì ba cũng biết, biết nhiều thứ lắm. Anh Hai và em hết nhờ ba giảng
cho bài văn, hướng dẫn cho bài toán. Ba đúng là ông thầy thứ hai, ở nhà.


Ba đã vất vả rất nhiều để lo cho cuộc sống của gia đình, ba đã dành tất cả tình yêu
thương cho hai chị em tôi. Để đền đáp công ơn ấy, tôi sẽ chăm chỉ học tập tốt,
xứng đáng với những gì ba đã hy sinh cho chúng tôi.


Mẫu 08
Sáng sớm tinh mơ của một ngày Chủ Nhật, em thức dậy sau một giấc ngủ say
nồng. Nhìn ra khung cửa sổ, em thấy bố trồng cây ở mảnh đất sau nhà.
Bố đang hì hục cuốc đất. Với vóc người cao lớn, làn da ngăm ngăm nên trông thật
khỏe. Bố quai những lưỡi cuốc chắc nịch xuống đất, lớp đất cứng được đào lên, cỏ
dại không còn nơi nương tựa.
Bố giũ cỏ rồi bỏ thành đống. Đôi tay rắn chắc của bố lại giữ vững cán cuốc, đưa

lên rồi giáng xuống phụp, phụp! Chỉ một lát, khoảng vườn đã sạch cỏ, lớp đất
cứng đã tơi xốp.
Bố dùng xẻng đào những cái hố nhỏ vuông vức, thẳng hàng nhau. Lưỡi xẻng
phăm phăm cắm sâu vào lòng đất, mạnh mẽ kêu vang, nó đánh thức côn trùng
đang còn say giấc ngủ. Bố cứ làm việc, chăm chú không ngừng.
Hố được đào xong, bố bỏ phân chuồng vào các hố, rải lên một lớp đất mỏng rồi
đặt cây con xuống hố sửa cho cây đứng thẳng và lấp đất lại, nện đất thật chặt vào
gốc.
Trồng xong bố dùng cọc tre rào xung quanh mỗi cây, sau đó bố tưới nước cho cây.
Những dòng nước mát lành chảy nhè nhẹ vào gốc, cây con như vui mừng đón
nhận.
Nhìn bố làm việc, em thầm nghĩ đến ngày cây sinh sôi, nảy nở. Em hình dung
khoảng vườn nhỏ này sẽ trở thành một vườn cây xanh tươi để hẹn ngày kết trái.
Em lại càng thương bố hơn.
Bố vẫn mải miết làm việc dưới ánh nắng mai hồng, bố cần mẫn tưới nước cho cây
như để tiếp thêm sức sống cho cây con khi trở về với đất. Bố làm xong mọi việc,
nhìn lại hàng ngày cây xanh tươi vừa trồng, đôi mắt bố ánh lên một niềm vui khó
tả.
Vầng trán cao của bố đã lấm tấm mồ hôi. Chiếc áo công nhân bố mặc đang thấm
ướt và bắn vào đất bùn non; có lẽ bố cũng thấm mệt nhưng bố cảm thấy rất hài
lòng bởi đã làm xong một công việc có ích.
Bố làm việc vất vả để cho em được no ấm. Bố là chỗ dựa vững chắc cho cả gia
đình em, bố là trụ cột vững vàng chống đỡ mọi phong ba, bão táp để bảo vệ em.


Lúc đó bất chợt em khẽ cất lên tiếng hát: Bố, bố là phi thuyền - Cho con bay vào
không gian. Em nguyện ra sức học tập và rèn luyện để xứng đáng là con ngoan
của bố.



Mẫu 09
Việt Nam ngày 13/12/2018
Chào người bạn xa nhớ!
Vậy là chúng mình xa nhau đã được 2 năm. Bạn và gia đình đã chuyển sang
Canada định cư. Lá thư hôm nay mình gửi bạn là lá thư đặc biệt. Mình sẽ viết về
người anh hùng trong lòng của mình. Người đó chính là ông nội mình.
"Chúng mày chỉ là con nhà lão dọn phân trâu, phân bò" đó là những câu mà bố
mình và anh em của ông thường xuyên phải nghe khi bị nhiều người dè bỉu về ông
nội. Nhưng với bố và các anh em của mình bây giờ, ông nội là người anh hùng.
Bố kể gia đình của ông từng là bộ đội giải ngũ. Khi ấy gia đình ông rất nghèo,
đông con. Bà mình bị tai nạn ngã từ năm 35 tuổi khiến gãy xương không được
điều trị trở thành cố tật bà gù. Nhà bố có 5 anh em, bố là con áp út, các anh em của
bố đều học rất giỏi nên ai cũng được ông cho đi học. Hồi đó ông vừa đảm nhiệm
trụ cột gia đình vừa gánh thêm công việc của người phụ nữ.
Nhà nghèo nên chỉ có cơm độn khoai ăn. Bố kể rằng lúc ấy các bác, cô và bố chỉ
ăn cơm độn khoai và rắc mấy hạt muối trắng nhưng ai cũng ăn ngon lành. Về
tháng giêng, nhà không có gạo ăn chỉ còn khoai lang phơi khô nấu với lá khúc để
ăn trừ bữa. Dù nghèo đói nhưng ông luôn động viên các con phải chăm học, phải
đi học thật tốt để không còn khổ. Lúc nào ông cũng mong các con trở thành cô
giáo hay bác sĩ để ông có thể vẻ vang với mọi người.
Quanh năm, ông chỉ còn biết đi mò cua, bắt ốc bán lấy tiền cho con đi học. Bố kể
khi mùa đông lạnh thấu xương ông đi cày thuê cho người ta, hôm nào không có ai
thuê ông lội xuống ao đánh giậm, úp nơm kiếm tý cá về bán lấy tiền đong gạo. Cả
nhà 7 miệng ăn đều do ông lo hết.
Rét quá, ông luôn thủ sẵn bên cạnh mình bi- đông rượu. Bố kể chúng mình nghe
có lúc đi học về, nhìn thấy ông đang bì bõm dưới đầm đánh tôm, cá. Thấy ông cứ
tu rượu ừng ực con cái hỏi ông bảo uống rượu cho ấm. Có lẽ do thói quen đó, đến
khi con cái trưởng thành thì ông mắc bệnh xơ gan cổ trướng.
Ông nội làm đủ các nghề cày thuê, cuốc mướn, ruộng nương của nhà ông làm hết.



Bố kể thời nông nhàn không ai thuê làm, ông mình đi lấy phân trâu, phân bò thải
ra đường mang đi bán cho người ta bón lúa, trồng cây. Mỗi gánh phân trâu chỉ
được 200 đồng nhưng để có nó ông mình đã mất cả ngày đi khắp các ngả đường để
thu lại và mang bán.
Dù làm vất vả, ông chưa bao giờ than thở với con cái. Đặc biệt với bà, ông thương
bà vô bờ bến. Ông luôn nói với các con về tình nghĩa vợ chồng. Nhờ thế mà đến
nay, các bác nhà mình ai cũng trân trọng gia đình của mình. Đặc biệt, công việc
vất vả đôi khi bị coi thường nhưng ông luôn kiên cường vượt qua. Lúc nào gặp các
con ông cũng cười nói vui vẻ để mọi vất vả ở xa ngoài cổng nhà.
Bác Hải là bác lớn trong nhà học xong cấp 3 bác đi bộ đội và bác sống xa nhà từ đó,
bác thứ hai học xong cao đẳng sư phạm cũng phải vào tận Tây Nguyên mới xin
được làm giáo viên. Bác thứ ba chỉ học hết cấp 2 do bác thương ông quá nên tình
nguyện ở nhà giúp ông làm ruộng và phụ ông nuôi em. Nhờ thế mà bố mình và cô
Hà mới có cơi hội học đại học. Cô Hà học bác sĩ và giờ theo chồng sang định cư ở
nước ngoài còn bố làm kinh doanh.
Mỗi lần về quê, bố đều kể cho chúng mình nghe về ông nội. Ông đã đi theo các cụ
về thế giới bên kia hơn chục năm nhưng mỗi lần nhắc về ông, mọi người đều kính
nể và coi ông như một người anh hùng.
Bố kể cả đời ông vất vả, khi con cái làm được tiền muốn báo hiếu thì ông bị xơ gan,
dù các con cố gắng nhưng chỉ được 4 năm là ông qua đời vì ung thư gan. Mỗi khi
nhắc đến ông, đại gia đình nhà mình đều cảm kích tình thường và nghị lực vượt
qua khó khăn ông dành cho cả gia đình nhỏ.
Bà nội mình cũng qua đời năm ngoái, khi bà mất bà chỉ mong các con hãy giữ tinh
thần nhiệt huyết như lúc ông còn sống. Bố luôn mong chị em chúng mình sống là
người tốt và biết vượt qua khó khăn như ông mình đã trải qua nó. Đó chính là
người anh hùng trong mình, còn bạn, người anh hùng trong lòng bạn là ai bạn hãy
gửi lại thư cho mình nhé!
Xin chào Hạ Vy!
Hẹn gặp lại bạn vào mùa hè

Ký tên: Nguyễn Gia Hân


Mẫu 10
Hải Phòng 20/12/2018
Chào bạn Mai Chi!
Hôm nay viết thư cho bạn, mình sẽ kể cho bạn nghe về người hùng trong lòng
mình. Mai Chi biết không, đến bây giờ, người hùng trong mình chính là cô bé Hải
An – em ấy đã hiến tặng giác mạc của mình khi qua đời vì bệnh u não ác tính.
Suốt cả năm qua, mình đã luôn đau đáu về câu chuyện của cô bé Hải An đã truyền
cảm hứng cho chúng ta về lòng tốt, về sự sẻ chia và quan tâm giữa người và người.
Hơn 2300 lá đơn hiến tạng và những bộ phận trên cơ thể đã được gửi đi chính là
bằng chứng rõ ràng nhất về ngọn lửa cảm hứng mà em lan tỏa.
Câu chuyện truyền cảm hứng của cô bé thiên thần Hải An bắt đầu bằng một cuộc
điện thoại đến Trung tâm điều phối tạng Hà Nội vào sáng ngày 22/2/2018. Cán bộ
của trung tâm đã chia sẻ ở đầu dây bên kia, một người phụ nữ nghẹn ngào: "Con
tôi là Nguyễn Hải An, mới 7 tuổi 3 tháng, đang trong tình trạng hôn mê do u cầu
não xâm lấn. Gia đình có nguyện vọng hiến tặng nội tạng của cháu cho những bạn
nhỏ khác đang bị bệnh chờ ghép tạng".
Cuộc điện thoại ấy kết thúc cũng là lúc đã mở ra hành trình truyền cảm hứng của
cô bé Hải An - thiên sứ đã hiến tặng giác mạc của mình sau khi qua đời. Giác mạc
của em ấy đã mang lại ánh sáng cho hai người mở ra hai cuộc đời mới. Giữa bộn
bề của vô cảm, những cái xấu, bạo hành lên ngôi thì câu chuyện của em Hải An
mang lại ánh sáng ấm áp xua đi sự lạnh lẽo của lòng người.
Việc hiến tạng mình và bạn chúng ta đã bao giờ nghĩ đến. Hiến tạng chỉ là tin trên
tivi, ở nơi nào đó rất xa chúng ta, nó không phải của chúng ta bạn nhỉ nhưng sau
khi nghe câu chuyện bé Hải An, mình đã nói với mẹ việc đăng ký hiến tạng. Bà
nội đã mắng mình nhưng sau khi mình đọc cho bà nghe về câu chuyện của bé Hải
An, bà đã cười và nói nếu có thể gia đình mình sẽ cùng đăng ký hiến mô tạng để
thắp lên ngọn lửa yêu thương, cho đi là còn mãi.

Bé An không chỉ giúp 2 người tìm lại được ánh sáng của cuộc đời mình, mà còn
khiến hàng ngàn, hàng vạn con người thêm tin yêu cuộc sống, tin rằng cuộc sống


này vẫn luôn tồn tại những trái tim giàu lòng yêu thương và sự nhân ái.
Nói về Hải An, cả mình và bạn trong lớp đều cảm phúc, nếu ở cái tuổi lên 7, có lẽ
cả mình và bạn đều chưa biết đến cảm xúc đau đớn, cảm xúc lo cho người khác và
đến giờ khi chúng mình đã 13 tuổi nhưng vẫn chỉ biết ăn, biết học không biết gì
ngoài cái điện thoại lúc rảnh. Nhiều bạn của mình vẫn còn giữ cái “tôi” của cá
nhân mình với mọi người sự sẻ chia chỉ là những điều quá khứ thế kỷ trước còn
bây giờ đầy rẫy lường gạt và ai cũng thu mình chỉ nghĩ cho bản thân mình.
Vậy mà Hải An đã biết lo cho người khác, lo cho tương lai. Hải An đã biết cho đi
không phải để nhận lại. Căn bệnh u não quái ác gây bao đau đớn, thế nhưng trái
tim của bạn luôn nồng ấm yêu thương, đập những nhịp đập của lòng nhân ái.
Nhiều người gọi Hải An là thiên thần. Điều này hoàn toàn có ý nghĩa. Bởi trong
thế giới hiện tại ngày hôm nay, vẫn còn nhiều người sống ích kỷ, vô cảm, không
quan tâm đến những người xung quanh. Nhiều bạn trẻ chỉ biết đến cái "tôi" cá
nhân của mình, đắm chìm vào thế giới "ảo", không bao giờ biết cho đi mà chỉ quen
với hưởng thụ, chờ đợi mọi thứ đến với mình từ công sức, mồ hôi và nước mắt của
người khác.
Sự kiên cường chống chọi với bệnh tật và tấm lòng nhân ái của bạn đã làm lay
động và thức tỉnh hàng loạt trái tim.
Và đúng "không phải mình cứ mất đi là người khác sẽ quên mình", những gì tốt
đẹp bé Hải An dành tặng lại cuộc đời luôn luôn được mọi người nhớ đến và biết
ơn. Những người bạn ở lớp học đều biết đến tấm gương của An, ngay cả những cô
bé, cậu bé thôi cũng hiểu được hành động hiến tặng giác mạc của Hải An ý nghĩa
biết nhường nào. Với mình, Hải An như người hùng trong lòng và em ấy đã truyền
lửa để mình hiểu được sự sẻ chia như thế nào. Dù lúc nào mệt mỏi nhất, mình
cũng sẽ nghĩ cho người khác để tự cố gắng cho mình.
Chào bạn nhé! Mong nhận được thư bạn!

Huỳnh Na


Mẫu 11
Gửi tới bạn yêu!
Hôm nay mình sẽ viết cho bạn nghe câu chuyện về người chú của mình người đàn
ông dũng cảm nhất mình được biết. Chú chính là người cha thứ hai của mình.
Chú mình sinh ra đã thiệt thòi vì chú bị sứt môi hở hàm ếch. Ngày đó bà nội kể vì
bị sứt miệng nói ngọng nên chú không được đến lớp như những người cùng trang
lứa nhưng chú lại rất thông minh. Bà kể khi sinh chú ra bà đã sợ vì chú sứt toàn bộ
vòm ăn không ăn được. Sau này chú phải ở viện suốt để họ cho ăn theo chuyên
biệt. Dù trải qua 3 ca mổ nhưng vòm chú vẫn không thể phục hồi như người
thường.
Chú là con út trong nhà, bố và các bác tôi đều lập gia đình chỉ còn chú là chú út
cũng là người đã bết tất cả anh em chúng tôi. Chú dạy chúng tôi từ chữ a, b, c khi
chúng tôi còn học mẫu giáo, chú làm đồ chơi cho tôi. Đôi tay thô kệch của chú có
lúc đã làm tôi xấu hổ khi chú đến trường đón tôi nhưng rồi đó là lần tôi thấy ân hận
nhất cuộc đời này. Bọn bạn gọi chú là Nam ngọng, tôi đã mắng chú lần sau đừng
đến đón tôi nữa tôi không thích và tôi chỉ chờ bố mẹ tới đón. Lúc ấy, chú chỉ cười
bào tôi “con xấu hổ à”. Tôi bảo vâng vì chú nói ngọng khiến con bị các bạn chào.
Đó là điều tôi ân hận mãi và sau này tôi đã xin lỗi chú. Tôi phải cảm ơn chú vì chú
là tuổi thơ của tôi và các anh chị tôi.
Năm nay chú tôi đã 35 tuổi nhưng chú vẫn chưa lập gia đình. Chú vẫn lặng lẽ đi
bên cạnh hạnh phúc của các anh, các chị mình và vui với các cháu.
Học hành không đến nơi đến chốn nhưng chú thông minh. Những món đồ chơi
của chúng tôi đều do chú làm. Chú mở hẳn một cửa hàng làm đồ handmade và đến
nay chú đã thành công.
Chú kiên trì, tỷ mỉ đến lạ thường. Khi chúng tôi nhăn nhó vì bài tập khó chú đều ở
bên bảo không khó thì không vượt qua được chướng ngại vật đâu. Có lẽ vì thế, tụi
tôi đứa nào cũng hau háu chinh phục những bài toán khó. Chú không phải là người

dạy bài chúng tôi trực tiếp nhưng chú cổ động tinh thần cho tất cả tụi tôi.


Cứ tưởng một người đàn ông như chú sẽ chỉ biết nấu những món đơn giản thế mà
chú của tôi nấu toàn những món lạ nhưng lại ngon vô cùng, khiến cho chúng tôi
không bao giờ có thể ngớt lời trầm trồ thán phục. Không chỉ nấu ăn ngon, chú tôi
còn cực kì khéo tay nữa. Từ những bộ bàn ghế, những chiếc bít khắc tên, hay đồ
dùng bằng gỗ trong nhà,... chú đều có thể tự đóng từ gỗ, hoặc sửa chúng một cách
dễ dàng.
Chú là một người làm việc có trách nhiệm, nhất là với cái công việc vất vả này thì
để giữ được nó càng khó hơn. Ngày nắng cũng như ngày mưa, sớm hôm hay lúc
khuya khoắt, chú không quản ngại chỉ cần các cháu gọi là chú tới. Chú dần trở
thành chú xe ôm của chúng tôi. 7h tối chú đóng cửa quán là lúc chú tranh thu đón
chị Thục Nhi nhà bác Văn, anh Quang nhà bác Hải và hai anh em tôi. Chú cứ như
con tuấn mã vượt hết đoạn đường này tới đoạn đường khác để đón các cháu đi học
thêm. Hình như với chú đó là hạnh phúc.
Những lúc thấy chú đăm chiêu, chúng tôi lại lân la gần tới hỏi chú. Bọn tôi lớn
hơn, chú vấn nói khiếm khuyết là điều không ai muốn. Ranh giới giữa mặc cảm và
hòa nhập không phải ai cũng có thể vượt qua. Chú chỉ muốn sống là chính mình,
sống có ích mỗi ngày.
Chú dần trở thành ngọn lửa sẻ chia giúp tôi cảm thấy yêu cuộc sống hơn và biết
nhìn vào xã hội nhất là những khiếm khuyết điều gì đó giống chú tôi vậy. Mỗi khi
gặp một ai đó bị khiếm khuyết, tôi lại thầm cảm ơn chú tôi chỉ là đứa trẻ hở vòm
miệng nặng và nói ngọn líu lô nhưng cảm ơn cuộc đời đã mang chú tới chi đại gia
đình chúng tôi.


Mẫu 12
Hà Nội ngày 1/1/2019
Chào bạn Mai!

Hôm nay mình sẽ viết cho bạn về người anh hùng của mình nhé Mai.
Người anh hùng của mình đó chính là ba mình. Dù ba không hoàn hảo nhưng tình
thương của ba dành cho gia đình thì quá hoàn hảo.
Không phải ngẫu nhiên mà khi nhắc đến ba, người ta luôn ví công lao của người
tựa non cao, biển rộng - những thứ vĩ đại nhưng rất đỗi âm thầm.
Ba trong ấn tượng của hầu hết chúng ta có phải là người đàn ông ít nói nhưng tình
cảm, nghiêm khắc nhưng lại bao dung? Vậy nên triết gia Cicero từng nói: "Trên
Trái Đất này, không có món quà nào ngọt ngào bằng tình yêu thương của người
cha cho con mình".
Ba mình sinh ra là một chàng trai trọn vẹn, thông minh nhưng đến năm 15 tuổi, ba
bị tai nạn. Người ta nghĩ ba sẽ chết nhưng ba nói không được chết mà phải cố gắng,
cố gắng vượt qua tất cả bệnh tật làm con người ta đau đớn nhưng nó cũng tôi luyện
tinh thần thép cho người ta. Ba mình là thế.
Ba kể năm đó ba lên bàn phẫu thuật hai lần lần đầu cắt chân đến quá gối và lần sau
tháo khớp kháng và từ đó ba gắn với cái tên Tuấn cụt. Con người không ai muốn
cụt nhưng ba vì bệnh tật mà trở nên không hoàn hảo. Tuy nhiên, ba không ngừng
cố gắng vượt qua nỗi đau về thể xác và ba luôn dành thành tích cao trong học tập.
Ba tham gia vào câu lạc bộ vận động viên người khuyết tật và đến năm 30 tuổi ba
vẫn chưa dám lấy vợ bởi ba mặc cảm tự ti.Nhưng tình yêu đến với ba khi tình cờ
gặp mẹ. Ba và mẹ gặ nhau do mai mối. Lần đầu gặp mẹ, ba đã yêu cô gái bé như
hạt tiêu. Mẹ kể lúc ấy mẹ cũng e dè vì ba mang tiếng cụt. Ba mẹ yêu nhau khi gia
đình ngoại không đồng ý nhưng tình yêu của họ vẫn lớn lên và hai năm sau gia
đình bà ngoại mới đồng ý cho cưới. Cưới nhau 3 năm, ba mẹ vẫn không sinh được
mình. Gia đình không có tiền đi bệnh viện để chữa. Ba khao khát có con và ba mẹ
mình làm tất cả mọi việc để tích cóp tiền đi viện chữa.


Sáng ba dậy từ 4h sáng với chiếc xe ba bánh chạy khắp khu vực Gia Lâm để giao
bánh mì còn mẹ cũng vội vã đi ra chợ lấy rau và hoa quả về bán. Bố mẹ bảo để
sinh ra mình, bố mẹ đã mất 3 năm không quản gian khó kiếm tiền. Mình là em bé

sinh ra từ thụ tinh trong ống nghiệm. Đến nay mình vẫn luôn tự hào vì bố mẹ
không từ bỏ mà vẫn nỗ lực để có được mình.
Ba mình không hoàn hảo nhưng ba luôn yêu thương mình bằng tình yêu hoàn hảo
nhất. Ba luôn dậy mình phải biết yêu thương mọi người và luôn vượt qua những
gian khó trong học tập cũng như trong cuộc sống.
Để kiếm tiền nuôi mình cũng như giữ vững tinh thần trụ cột trong gia đình, ngoài
thời gian đi tập với câu lạc bộ ba luôn bên cạnh mẹ phụ mẹ từ sọt hoa quả. Hôm
nào hoa quả ế, ba lại động viên mẹ để mai bố con anh ăn giúp nhưng lúc đó ba bê
lên cái xe ba bánh và lao ra ngoài đường cái bán rong cho hết hàng vì thế hàng mẹ
không bao giờ bị ế.
Buổi tối, dù ba buồn ngủ nhưng lúc nào ba cũng bên cạnh mình chiến đấu từng bài
toán khó. Ba là vị gia sư tài tình môn nào ba cũng biết và có cách dạy vừa nghiêm
túc, vừa hài hước. Những kỳ thi, ba thức với mình tới 11 – 12 h đêm, sáng ba lại
dạy sớm đi lấy hàng cùng mẹ. Cứ như thế, ba mẹ vượt qua mọi khó khăn trong
cuộc sống.
Dù ba chỉ có 1 chân, chân bên cạnh còn nhờ có nạng giúp nhưng ba luôn cười và
giúp đỡ mọi người. Năm ngoái, ba bị tai nạn khi đang chở hàng và ba phải nằm
viện cả tháng trời. Mình và mẹ như ngồi trên đống lửa. Lúc tỉnh dậy ở phòng bệnh
ba nhoẻn miệng cười nói “lâu lắm mới được ngủ”. Ba đau nhưng ông không nhăn
nhó mà luôn cười vì ba bảo cười chính là thuốc chiến thắng số phận.
Với mình ba như người anh hùng, ba đã cho mình được sinh ra và nhờ có ba mà
mình thêm hiểu hơn về cuộc sống này dù có khó khăn, trông gai chỉ cần bước tiếp
bạn sẽ đến được đích của mình.
Chào bạn nhé Mai!
Hoàng Thảo Nhi


Mẫu 13
Thái Bình 6/1/2019
Gửi bạn thân yêu

Có ai hỏi người hùng trong bạn là gì, tôi không biết người hùng như nào cho đúng
nghĩa nhưng tôi sẵn sàng trả lời người hùng trong tôi là người thầy đáng yêu,
Huấn luyện viên của đội tuyển Việt Nam ông Park Hang Seo.
Tôi mê bóng đá từ nhỏ, tôi hay xem bóng cùng với cậu tôi từ năm lớp 2, lớp 3 tôi
đã thần tượng nhiều cầu thủ bóng đá nhưng vắng các cầu thủ trong nước và chỉ
đến năm nay tôi mới thấy yêu cái tên Quang Hải, Văn Hậu, Văn Toàn và đặc biệt
đó là ông HLV Park Hang Seo.
Không nhiều người kỳ vọng vào HLV Park Hang Seo khi ông bắt đầu đặt chân tới
mảnh đất hình chữ S. Nhưng giờ đây, cái tên ấy mang theo niềm hy vọng, khát
khao cháy bóng của cả dân tộc Việt Nam…
Ông đã đưa bóng đá Việt Nam lạc vào câu chuyện cổ tích tưởng chừng... huyễn
hoặc nhất. Giờ đây, ông cái tên ấy mang theo niềm hy vọng, khát khao cháy bóng
của cả dân tộc Việt Nam. Ông là Park Hang Seo - người thầy đáng kính của đội
tuyển Việt Nam.
Sau khi nhậm chức HLV trưởng đội tuyển Việt Nam, HLV Park Hang Seo từng
tuyên bố: "Tôi sẽ giúp bóng đá Việt Nam lọt top 100 thế giới". Có lẽ, ở thời điểm
ấy, không ít người đã cười cợt cho rằng đó là giấc mơ viển vông của thầy Park.
Một người đã hết thời thì sao có thể làm được điều to lớn như vậy?
Sau khi HLV Calisto thôi việc ở Việt Nam, đội tuyển Việt Nam đã được dẫn dắt
bởi không ít thầy ngoại. Nhưng rồi, họ cứ đến, rồi đi như những cơn gió thoảng
qua. HLV Miura là người đặt nhiều dấu ấn nhất trong những năm qua nhưng ông
cũng sớm bị sa thải sau thất bại ở SEA Games 2015.
Và chỉ tới khi gặp HLV Park Hang Seo, người ta mới cảm nhận được niềm tin
mạnh mẽ về khả năng thành công của bóng đá Việt Nam. Ông đã đưa nền bóng đá
của mảnh đất hình chữ S vươn tầm, gây tiếng vang lớn ở đấu trường châu Á.
Tờ Marca từng dè bỉu bóng đá Việt Nam: "đội tuyển yếu nhất châu Á, chưa bao
giờ dự vòng loại cuối cùng ở World Cup, chỉ 1 lần tham dự Asian Cup với tư cách
chủ nhà". Nhưng rồi, sau tháng 1 năm nay, nhật báo lớn nhất Tây Ban Nha cũng
ca ngợi về "cơn địa chấn" vĩ đại của đội U23 Việt Nam ở giải U23 châu Á.



×