Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (82.12 KB, 2 trang )
NGÀY ĐẦU QUEN NHAU.
"Tôi 20 tuổi, nhỏ bé với đôi vai gầy guộc, còn anh, người đàn ông không
tuổi, đôi mắt sáng, dáng xiêu xiêu. Tôi chào và nhận lấy sự trìu mến từ hơi
ấm nơi bàn tay anh và chẳng còn để ý đến xung quanh mình đang có rất
nhiều người nổi tiếng. Nhạc nổi lên, ai đó đang hát: Tình yêu mật ngọt, mật
ngọt trên môi".
Đó là những hồi ức về Trịnh Công Sơn của một người con gái mà ông "không
biết gọi là ai".
Đấy là khoảng thời gian mà tôi thấy không hề bận rộn và hối thúc, lúc thì quây
quần bên những người bạn, đàn hát say sưa, khi thì đi xem tranh ở triển lãm,
hay chỉ có hai anh em ngồi ở nhà anh, nơi nhìn ra khu vườn trải sỏi, mà trò
chuyện bâng khuâng… Tôi bắt đầu tập những bản tình ca của anh, mở đầu bằng
Em hãy ngủ đi. Anh hay nhìn tôi cười: "Sao người nhỏ mà hát mạnh quá vậy".
Những tối cuối tuần, chúng tôi đến hát ở quán nhạc sĩ. Với tôi, nơi ấy là cả một
vườn âm nhạc, của sự đồng cảm và vui thích:
"…Nắng có hồng bằng đôi môi em
Mưa có buồn bằng đôi mắt em
Tóc em từng sợi nhỏ
Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh…".
"Anh Sơn ơi, có người phụ nữ nào đẹp đến thế này?". Anh nhìn tôi, đôi mắt sáng
vốn lúc nào cũng như đang cười, bỗng ánh lên. Kỷ niệm đang trở về. Anh bỏ
sang phòng ngủ một chốc rồi quay lại với cuốn album dày. Từng trang ảnh cũ lật
qua, người phụ nữ trẻ trong ảnh đang mỉm cười. Cô đẹp thật, kiểu đẹp e ấp
ngày xưa. Lần đầu tiên, tôi ý niệm Như cánh vạc bay là có trong đời thật. Rồi
anh chỉ cho tôi người đẹp Diễm xưa, nói chuyện với tôi về cô gái trong Tôi ơi
đừng tuyệt vọng… Hàng giờ trôi qua, tôi như bị hút vào trong một cuốn phim đầy
hình ảnh sống động của quá khứ. Trưa hôm ấy, trời không nắng, gió chẳng lay
động cây cối ngoài khu vườn nhỏ. Chỉ nghe thấy giọng anh ấm và nhẹ, cứ từ từ
kể lại cho tôi hay, cho chính mình nghe kỷ niệm về tình yêu của anh.
Anh Sơn luôn dành tình cảm ưu ái cho phái đẹp. Những người bạn là phụ nữ
đến nhà bao giờ cũng được anh đãi khi thì trái cây, khi thì kẹo chocolate… Có ai