Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (18.98 KB, 1 trang )
TRUYỆN TRẠNG ÔNG Ó Ở HUẾ
Có nhiều quan lớn ở Huế vào trấn nhậm Nam Kỳ, nghe tài ông Ó ứng đối giỏi, khi về kinh
hay đem chuyện ông Ó ra bàn tán, khen là người nói trạng hay nhất ở Nam Kỳ. Có một
Đông cung tính haam vui, nghe nói thế trong lòng ao ước được gặp ông Ó để thử tài nói
trạng chơi. Nhiều quan muốn làm đẹp lòng Đông cung, nên khi có anh em đi trấn nhậm
Nam Kỳ đòi gởi ông Ó ra Huế. Ngày nọ, có người dắt ông Ó ra mắt nhằm lúc Đông cung
đương cưỡi voi đi săn với các quan. Gặp ông Ó giữa đường, Đông cung mừng, hỏi:
- Bấy lâu ta nghe đồn ngươi nói trạng hay, vậy hãy nói ta nghe thử.
Đông cung vừa dứt lời, ông Ó liền thưa:
- Nếu Đức ông muốn nói cái chi thì xin gợi ý tôi mới nói được.
Đông cung ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
- Thôi tùy ý nhà ngươi, muốn nói cái chi làm cho ta mắc lừa thì cứ nói.
Ông Ó nghĩ thầm: “Đã vậy ta gạt cho mà xem"!
Ông Ó bèn thưa:
- Tôi nói gạt thì thế nào Đức ông cũng phải mắc móp, song Đức ông đang ở giữa lưng
chừng, đầu không tới trời, chân không đụng đất thì không thể nói được!
Đông cung muốn thấy tài ông Ó, nên lật đật tụt khỏi lưng voi xuống đứng dưới đất ngang
với ông Ó, rồi bảo:
- Bây giờ, ngươi hãy nói đi!
Ông Ó lễ phép thưa:
- Đức ông bảo nói trạng, nên tôi mới gạt cho Đức ông tụt xuống đó. Dạ nói trạng là như
vậy, không có gì huyền bí cả.
Đông cung nghe nói đành chịu, không bẻ ông Ó là vô lễ với mình được, nhưng trong bụng
nghĩ thầm sẽ tìm cách trị tội sau.