Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (20.34 KB, 1 trang )
TRUYỆN CƯỜI ÔNG Ó BÁN SÁCH NÓI LÁO
Nguồn: bentre.gov.vn
Chánh tổng Minh Đạt hay hà hiếp, sách nhiễu dân, lại có tánh tò mò, ông Ó định bụng lúc
nào sẽ làm cho y bẽ mặt một bữa. Một hôm, ông Ó quảy hai bọc vải đỏ tòng teng đi ngang
qua chợ. Gần chợ là ngôi đình, nơi chánh tổng vẫn thường ngồi làm việc. Bữa nay, viên
chánh tổng đang ngồi bắt chân chữ ngũ sau khi đã rít một hơi thuốc lào, chợt thấy một
người quảy hai bọc vải đỏ, nhìn kỹ biết là ông Ó, bèn cho người gọi vô.
- Nhà ngươi đi đâu đó? Viên chánh tổng hỏi.
- Dạ con đi chợ - Ông Ó cung kính đáp, vẫn quảy gánh trên vai.
Thấy lạ viên chánh tổng bèn hỏi:
- Ta nghe nói ngươi vẫn tự khoe mình nói láo có sách phải không?
Ông Ó nói như phân trần:
- Dạ thầy con ngày xưa có để lại cho con bộ sách nói láo. Con thỉnh thoảng có đem ra dùng,
nhưng dạo này nhà gặp chuyện ngặt quá, bữa nay con tính đem bán của quý này đặng kiếm
ít tiền về lo thuốc thang cho mụ vợ. Con đi từ hồi sáng tới giờ mà chưa có ai trả được giá cả.
Viên chánh tổng hí hửng:
- Thế thì ngươi bán lại cho ta đi.
- Nhưng sách của con mắc lắm!
- Bao nhiêu ta cũng mua được.
Ông Ó trả lời:
- Sách này quý lắm, thầy con dặn rằng nếu lỡ phải đem bán, không được để cho người mua
giở ra coi trước mặt mình, nó sẽ mất thiêng đi. Thầy là người lớn nhất tổng Minh Đạt này,
con xin bán hai quan thôi. Viên chánh tổng làm ra vẻ dễ dãi:
- Ừ, ta đồng ý . Bây giờ ta trả ngươi trước một quan, còn mai lại đây ta trả nốt.
Ông Ó cầm tiền xong, bước khỏi cửa quan, dông lẹ về nhà. Trong khi đó, viên chánh tổng
giở từng lớp vải đỏ ra để xem của lạ. Vừa đến lớp cuối cùng thì một đàn ong vò vẽ bay ra
tán loạn, xúm vào đốt chánh tổng và những hương chức trong đình. Cả bọn ôm đầu chạy
bán sống bán chết. Có người bị ong đốt đau quá cáu tiết chửi đổng: Đã biết ông Ó là chúa
nói láo mà vẫn bị mắc mưu. Thật to đầu mà dại!