Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Bài viết TLV số 3 lớp 7

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (48.91 KB, 3 trang )

Đề 1: Người thân trong gia đình
Gia đình luôn giữ một vai trò vồ cùng quan trọng trong xã hội. Và tôi cũng có một gia đình vô cùng hạnh
phúc, có ông bà, cha mẹ, anh chị em… Nhưng người mà tôi yêu quý và kính trọng nhất vẫn là bà nội tôi.
Tôi thương bà lắm! Cả đời bà tôi đã hi sinh vì con vì cháu rất nhiều nên nước da của bà đã nhăn nheo, bàn
tay cũng bị thô ráp lên. Nhưng trong kí ức của tôi, nụ cười và khuôn mặt phúc hậu của bà đối với thì y như bà tiên
trong truyện cổ tích vậy.
Bà là người chăm sóc tôi từ thuở lọt lòng vì từ nhỏ bố mẹ tôi đi làm cả ngày nên tình cảm của tôi đối với bà
là không gì sánh được. Người đầu tiên chứng kiến những bước đi chập chững đầu đời, tiếng nói ngượng nghịu của
tôi chính là bà. Bà luôn kiên nhẫn cầm tay và hướng dẫn tôi đi, luôn chỉnh sửa lời nói cho tôi. Và người đầu tiên tôi
gọi là :''Bà". Lúc đó, bà rất vui. Người đầu tiên dạy cho tôi biết yêu thương mọi ngừơi, người đầu tiên đã mag cả thế
giới đến bên tôi bằng những câu chuyện cổ tích, ngừơi đã nâng đỡ, chở che cho tôi trong sự bỡ ngỡ lạ lẫm khi tui tự
bước những bước đi đầu đời chính là bà. Chính vì lẽ đó hình ảnh bà đã chiếm chọn trái tim thơ ngây của tôi.
Tôi đã lớn lên trong thế giới cổ tích ngập tràn những câu chuyện đầy ý nghĩa của bà. Giọng bà ấm áp, cho tôi
cảm giác ấm áp và an toàn nên tôi dễ dàng đi vào giấc ngủ một cách ngon lành bởi những câu chuyện, những điệu
hát
du
êm
ái
của
bà.
Tôi vẫn còn nhớ như in một kỉ niệm với bà, đó không phải là một kỉ niệm vui nhưng nó lại cứ khắc sâu mãi
trong đầu của tôi. Lúc đó tôi còn nhỏ, chắc khoảng 3-4 tuổi gì đó, tôi là một đứa rất biếng ăn, hôm nào bà cũng phải
dẫn tôi đi chơi khắp làng mới hết mấy thìa cơm. Nhưng hôm đó trời mưa, không đi ra ngoài được nên tôi phải ở
nhà. Bà đút cơm cho tôi nhưng tôi không ăn mà cứ chạy lăng xăng khắp nhà. Tôi chạy nên cả cầu thang vì tôi biết
bà không leo cầu thang được nhưng bỗng “rầm” một cái, tôi ngã từ trên cầu thang xuống đập đầu vào tường. Thấy
vậy, bà liền chạy đến ôm lấy tôi, khóc nức nở, nói “Xin lỗi cháu, lỗi tại bà”. Câu nói ấy của bà vẫn vang vọng trong
tôi đến bây giờ nhưng tôi biết đó không phải tại bà mà tại tôi, tại tôi không nghe lời bà nên tôi bị “quả báo” như
vậy.
Giờ đây, bà đã ra đi mãi mãi bởi căn bệnh ung thư. Người bà tuyệt vời của tôi đã rời xa tôi. Tôi còn chưa kịp
để nói câu “Con yêu bà nhiều lắm! Con cảm ơn bà vì tất cả những điều mà bà đã làm cho con và con cũng xin lỗi
bà những lúc con làm bà buồn.” Đến khi mất đi rồi bà cũng chưa một lời trách cứ, sự vị tha của bà làm tui càng


buồn hơn, mong rằng ở nơi xa bà sẽ hạnh phúc như những niềm hạnh phúc mà bà đã mang đến bên tôi. Ngày nào
tôi cũng nhớ và cầu nguyện cho bà luôn hạnh phúc vui vẻ. Nếu có kiếp sau, tôi ước gì tôi lại được làm cháu của bà
nhưng tôi chắc một điều rằng: khi đó tôi sẽ không làm bà buồn nữa đâu, tôi sẽ làm một đứa cháu ngoan của bà.
Trong trái tim tôi trước đây, bây giờ và mãi mãi bà sẽ luôn là bà tiên đẹp nhất, hiền nhất và đáng kính nhất.
Sự yêu thương niềm vui của bà sẽ mãi lan tỏa xung quanh làm rạng ngời tâm hồn tôi. Giờ đây tui muốn hét lên và
nói thật to:" Con yêu bà. Con sẽ cố gắng học thật tốt để không phụ lòng hi vọng của bà" để mọi người biết rằng bà
quan trọng thế nào trong trái tim tôi.
________________________________________________________________________
Đề 2: Người bạn mà em yêu quý
“Bạn luôn là người đến với ta khi mọi người đã bỏ ta đi”, đó là câu nói mà tôi vô cùng yêu thích. Bạn luôn
là một phần cuộc sống của chúng ta. Và tôi cũng có một người bạn, người bạn đã gắn bó với tôi từ khi còn nhỏ đến
bây giờ. Đó chính là Hải Anh.
Hải Anh năm nay cũng 12 tuổi như tôi nhưng bạn ấy lớn hơn tôi. Chúng tôi thân nhau từ nhỏ nên tôi thường
gọi Hải Anh là “chị Hải Anh”. Dáng người Hải Anh dong dỏng cao, khuôn mặt bầu bĩnh, đầy đặn của bạn hễ ai nhìn
đến cũng thấy đáng yêu. Nước da ngăm ngăm đen. Mái tóc được cắt ngắn, rất gọn gàng. Cặp mắt đen láy lúc nào
cũng mở to, tròn xoe như hai viên ngọc đen. Chiếc mũi cao và cái miệng rộng luôn tươi cười để lộ hai hàm răng
trắng tinh. Ở Hải Anh lúc nào cũng toát lên vẻ năng động, tự tin, hóm hỉnh và hài hước nên rất dễ mến. Tính cách
Hải Anh luôn dịu dàng, dễ mến, tôi thì nghịch ngợm, chúng tôi trái ngược nhau nhưng tôi không hiểu điều gì khiến
chúng tôi lại thân với nhau.
Hằng ngày đến trường, Hải Anh ăn mặc rất giản dị: áo đồng phục và quần sẫm màu nhưng trong bạn lúc nào
cũng gọn gàng và thanh lịch. Ở trường, Hải Anh luôn là một học sinh xuất sắc, là một lớp trưởng nhanh nhẹn và
tháo vác. Hải Anh luôn giúp đỡ những bạn học kém hơn mình nên bạn ấy chiếm được tình cảm của rất nhiều bạn bè
trong lớp. Nhà Hải Anh gần nhà tôi nên những lúc rảnh rỗi chúng tôi thường trao đổi bài tập với nhau. Ngoài lúc
học, chúng tôi thường nghe nhạc và chơi trò chơi cùng nhau. Học thì Hải Anh rất chăm chú nhưng khi vui chơi, bạn
cũng rất sôi động. Bạn ấy luôn là tâm điểm của mọi người.
Tôi vẫn còn nhớ như in một kỉ niệm với Hải Anh. Tuy đó không phải một kỉ niệm vui nhưng nó là một phần
giúp tình bạn của chúng tôi thêm sâu sắc hơn. Hôm đó, tôi chưa kịp học bài gì cả mà cô giáo lại cho đề kiểm tra 15


phút nên tôi bối rối lắm, chẳng biết làm thế nào. Tôi đưa con mắt cầu cứu Hải Anh. Bất giác, Hải Anh ngẩng đầu

lên. Như hiểu được ý của tôi, bạn lấy một tờ giấy nhỏ, ghi ghi chép chép. Tôi mừng thầm “Có thế chư, thế mới là
bạn thân chứ!” Bỗng, Hải Anh nghiêm nét mặt lại rồi từ từ vò nát tờ giấy mà tôi đang mong đợi. Tôi không hiểu tại
sao bạn ấy làm vậy, đúng lúc ây cô giáo ra lệnh thu bài, tôi đành nộp tờ giấy trắng cho cô. Tan học, tôi nánh mặt
Hải Anh ra về trước. Về đến nhà, tôi kể chuyện với mẹ. Mẹ tôi chỉ cười, bảo: “Bạn ấy làm thế là đúng đấy con ạ.
Bạn bè với nhau cần phải giúp đỡ nhau trong học tập nhưng không phải là cho bạn chép bài. Con hãy đi xin lỗi bạn
đi!”. Cả đêm tôi trằn trọc, ngẫm nghĩ điểu mẹ nói mà tôi thấy hối hận, tôi sợ mất đi một người bạn tốt. Sáng hôm
sau, tôi đi học sớm, qua nhà Hải Anh, tôi rủ bạn đi học như mọi ngày, tôi cũng gửi lời xin lỗi tới bạn và chúng tôi
lại trở thành bạn như xưa.
Đã bao lần chúng tôi giận hờn nhau nhưng rồi chúng tôi lại làm hòa và từ ấy, tình bạn của tôi càng thêm
thắm thiết. Dù giờ chúng tôi không còn được học cùng nhau nhưng chúng tôi vẫn là những người bạn thân thiết.
Tôi mong rằng tình bạn của chúng tôi sẽ mãi bền vững theo thời gian như câu thơ:
“ Tình bạn là vạn bông hoa
Tình bạn là vạn bài ca muôn màu”
________________________________________________________________________
Đề 3: Biểu cảm về thầy cô giáo – những người chèo đò đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai
“ Một đời tận tụy - Một đời hiến dâng
Lặng lẽ mang hương mang hoa cho đời”
‘Thầy cô!” Hai tiếng thiêng liêng ấy vang lên tự trong sâu thẳm tâm hồn tôi một cách tha thiết không nguôi!
Làm sao có thể kể xiết những công ơn cùng những nỗi vất vả của thầy cô. Thầy cô là những người cha, người mẹ
thứ hai đồng hành cùng chúng ta đi hết cả cuộc đời.
“Cha mẹ cho ta hình hài, thầy cô cho ta tri thức”
Cha mẹ đã cho chúng ta hình hài, có công nuôi lớn mỗi chúng ta, còn thầy cô? Thầy cô là người cho chúng
ta cả bầu trời tri thức. Dưới bàn tay dịu dàng chỉ bảo của thầy cô đã có biết bao thế hệ học sinh trưởng thành. Thầy
cô đã dìu dắt lớp lớp học sinh chúng tôi thành những tốt, có đạo đức và có ích cho xã hội. Họ chính là những người
“chèo đò” đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai.
Thầy cô đã dìu dắt tôi ngay từ những ngày đầu đến lớp. Điều mà tôi đón nhận được ở tất cả thầy cô là tình
thương bao la vô bờ bến. Đã bao lần tôi bắt gặp ở thầy cô nét phiền muộn ưu tư khi chúng tôi chưa ngoan. Và cũng
bao lần tôi nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ làm thầy cô trẻ hẳn lại mỗi lúc chúng tôi cố gắng trong học tập. Cao cả
thay những kỹ sư tâm hồn! Thầy cô đã vì chúng ta mà có quản ngại chi. Vậy mà đôi lúc chúng ta nào có hiểu ra
điều đó làm cho thầy cô phiền lòng. Tại sao chúng ta không biết rằng có những đêm trong lúc chúng ta đang êm

giấc thì thầy cô còn thức bên ngọn đèn chấm bài, chuẩn bị giáo án... Phải chăng chúng ta đã quá nông nổi và thật
đáng trách? Ôi thầy cô! “Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò”. Với những học sinh chúng ta thì nghịch ngợm và phá
phách, lười học và mải chơi là điều không thể tránh khỏi. Nhưng đã không biết bao nhiêu lần chúng ta đã nhận
được sự tha thứ, sự tha thứ đó xuất phát từ 1 tấm lòng đầy sự yêu thương. Mỗi khi ngẫm lại những lời khuyên của
tầy cô, tôi tự hỏi có khi nào là muộn màng. Và quả thực có nhiều lần tôi đã phải tiếc nuối chỉ vì bỏ ngoài tai những
lời khuyên chân thành đó.
Nghề dạy học quả là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý. Thầy cô đã gieo những hạt giống của trí
tuệ vào tâm hổn trong sáng của những đứa học sinh, là người cầm bó đuốc tri thức của nhân loại soi đường chỉ lối
cho thế hệ học trò. Những kiến thức mà thầy cô truyền dạy cho chúng ta đã được thầy cô đúc kết từ những tinh hoa
của nhân loại qua bao nhiêu thế hệ. Tôi nghiêm khắc ghi trong tim những công ơn lớn lao của thầy cô giáo với niềm
kính trọng nhất .
Thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi đi như những cỗ xe vô hình lăn bánh, chúng tôi dần trưởng thành hơn sau mỗi
bài giảng của thầy cô. Nhớ lắm ta áo dài thướt tha của cô, dáng đi nghiêm trang mà thân thiện của thầy. Nhớ lắm
những bài học làm người, những tri thức mà thầy cô đã truyền đạt lại. Thầy cô vân cứ là những người lái đò lặng lẽ
chở hết lớp học sinh này đến lớp học sinh khác đến bến bờ tương lai. Có mấy ai qua sông con về thăm lại con đò
xưa? Một sự thật nghiệt ngã! Nhưng những người lái đò ấy vẫn kiên trì làm công việc thầm lặng của mình. Ôi! Cao
quý thay người thầy, người cô! Rồi mai đây những đàn chim bé nhỏ ngày nào sẽ tung đôi cánh trên bầu trời tri thức
với hành trang trên vai là những kiến thưc quý báu và những lời dạy bảo của thầy cô. Những lời dạy bảo ấy mãi
theo ta cùng năm tháng, khi khó khăn nó mãi là điểm tựa để ta dựa vào và cố gắng sống tốt.
Thời gian cứ trôi và tình thầy vẫn còn đó, rộng lớn, bao la biết nhường nào! Mỗi ngày qua đi là một ngày
mệt mỏi, vất vả tháng ngày nhưng nụ cười của thầy cô mãi nở trên môi có lẽ vì những học sinh thân yêu của mình


hay chăng vì một lòng nhiệt huyết? Thầy cô là tấm gương sáng soi cuộc đời chúng ta, là thế giới của tình thương,
của những câu chuyện cảm động sống mãi với thời gian, in sâu vào kí ức của mỗi người.
“Trên đời này không có bữa tiệc nào là không tan.” Dẫu biết thời gian một đi thì không bao giờ quay trở lại
nhưng tôi vẫn mong rằng mình sẽ mãi là cô học trỏ nhỏ của thầy cô. “Thầy cô ơi! Nghìn lần con cảm ơn Người!”
Con cảm ơn thầy cô đã cho con cả ngàn tri thức, chắp cho con đôi cánh để bay vào tương lai rộng mở phía trước.
Những bài giảng của thầy cô sẽ mãi là hành trang quan trọng theo con cả cuộc đời.
Đề 4: Biểu cảm về một người nổi tiếng

Âm nhạc luôn là một phần của cuộc sống con người, nó luôn giữ một vai trò quan trọng. Đối với tôi, nó là
một công cụ để thư giãn sau những giờ học tập mệt mỏi. Trong số những ca sĩ mà tôi biết thì tôi thích nhất là cô bé
Phương Mĩ Chi cùng với những bài hát dân ca Nam Bộ làm say đắm lòng người.
Tôi biết đến Phương Mỹ Chi thật tình cờ qua chương trình The Voice Kid . Một cô bé 9 tuổi đến từ Thành
phố HCM với bài hát “Quê em mùa nước lũ” đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Phương Mĩ Chi có một dáng
người nhỏ nhắn. Khuôn mặt bầu bĩnh, đầy đặn của em ấy hễ ai nhìn đến cũng thấy đáng yêu. Nước da trắng hông,
mái tóc để dài nhưng rất gọn gàng. Cặp mắt đen láy lúc nào cũng mở to, đen láy luôn ẩn dưới cặp kính cận dày cộp.
Chiếc mũi cao và cái miệng rộng luôn tươi cười để lộ hai hàm răng trắng tinh.
Điều đặc biệt nhất của Chi chính là giọng hát cuốn hút người nghe. Giọng hát ấm áp, truyền cảm như muốn
gửi đến người nghe những thông điệp thật ý nghĩa. Mỗi lần nghe “chị Bảy” Mỹ Chi hát, những cảm xúc trong lòng
tôi lại trào về không nguôi. Những bài hát dân ca của Mỹ Chi luôn mang đến cho người nghe một cảm xúc lạ.
Chính vì vậy mà cô bé 9 tuổi này đã chinh phục được cả 4 vị giám khảo khó tính bằng giọng hát dân ca của mình
trong Vòng Giấu Mặt.
Tôi thật sự ấn tượng về Mỹ Chi qua đoạn phóng sự nhỏ về gia đình của cô bé của chương trình. Gia đình
của Chi rất đông thành viên cùng sống trong một căn nhà nhỏ ở TP HCM. Chính vì đều đó mà Chi đã có ước mơ
sau này đi hát sẽ mua nhà cho cha mẹ. Mỹ Chi được cô Út Phương Quế Như, một ca sĩ hát nhạc dân ca nhưng đã bỏ
nghề, dạy hát lần đầu tiên. Không chỉ có một giọng hát đặc biệt mà Chi còn là một đứa con ngoan và hiếu thảo.
Ngoài giờ học, cô bé phụ giúp mẹ những công việc nhà và giúp mẹ bán hàng. Ở trường, Chi cũng là một học sinh
giỏi, cô bé có chữ viết rất đẹp. Quả thật Phương Mỹ Chi không những hát hay mà còn là một người con ngoan trò
giỏi.
Có lẽ chính vì giọng hát và những phẩm chất tốt đẹp của Chi mà đã có rất nhiều người yêu thích và ủng hộ
Chi. Còn riêng với tôi, tôi vô cùng quý mến Chi. Tuy người học trò cưng của ca sĩ Hiền Thục này chỉ giành được
ngôi vị Á Quân nhưng giọng hát truyền cảm và những bài hát dân ca của Chi đã giúp tôi cảm thấy yêu dân ca Việt
Nam hơn, yêu một nét đẹp văn hóa của dân tộc hơn. Chắc hẳn những người xa xứ lâu năm, những Kiều bào VN ở
nước ngoài nghe thấy được những bài hát của Chi thì sẽ rất xúc động và nhớ quê hương Việt Nam dấu yêu.
Chi khác với mọi ca sĩ mà tôi biết, không hẳn vì do tuổi tác mà do cả cách bộc lộ tình cảm một cách rất khéo
léo cảu cô bé nữa. Tôi rất cảm ơn Mỹ Chi vì đã đem đến cho tôi những cảm xúc thật kì lạ. Tôi chúc Mỹ Chi sẽ luôn
thành công trên con đường học tập cũng như sự nghiệp của mình.




Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×