Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (48.5 KB, 2 trang )
NGƯỜI CẦM QUYỀN KHÔI PHỤC UY QUYỀN
CẢNH 1: GIA-VE TIẾN VÀO NHÀ THƯƠNG
(Mụ gác cổng buồng nằm của Phăng-tin đang quét tước sân.)
(Gia-ve và 5 tên lính bước vào trong sân) {Kèm nhạc}
Tên lính: (hỏi mụ gác cổng) Thị trưởng Ma-đơ-len đâu?
Gia-ve: (liếc tên lính và mụ gác cổng, tức giận hừ một tiếng) Hừ!
(không đợi mụ gác cổng trả lời đã bước đến trước cửa phòng)
(quay lại nói với mấy tên lính) Các người đợi ở ngoài này.
5 tên lính: (thực hiện động tác chào) Rõ!
Gia-ve: (vặn chìa khóa, khẽ hừ)Hừ! Đây mà cũng gọi là khóa cửa à?
(nhẹ nhàng đẩy cửa, bước vào)
CẢNH 2: TRONG PHÒNG
(Phăng-tin nằm trên giường. Giăng Van-giăng và bà xơ đứng bên giường.)
Phăng-tin: (nhìn GVG) Thật sao? Cảm ơn ông thị trưởng đã đưa con tôi tới đây. Thật sự
cảm ơn, cảm ơn ông rất nhiều. Tôi không biết lấy gì báo đáp công ơn của ông đây nữa.
Ông thị trưởng, xin ông, xin ông cho tôi gặp Cô-dét con tôi đi.
Giăng Van-giăng: Được rồi, con bé rất tốt. Nhưng mà nhìn chị kìa. Bác sĩ nói rằng với
tình trạng này của chị mà gặp con bé sẽ càng thêm kích động, bệnh tình sẽ càng thêm
nặng. Chị hãy yên tâm dưỡng bệnh đi, khỏi bệnh, tôi sẽ đưa con bé đến gặp chị, khỏi
bệnh chị mới có thể chăm sóc thật tốt cho con bé, phải không?
Phăng-tin: Ông thị trưởng, xơ, hai người biết không? Mỗi đêm nằm ngủ tôi đều nằm
mơ thấy con bé. Tôi mơ thấy con bé gọi tôi là mẹ, mơ thấy nó lớn lên giống như một
nàng công chúa xinh đẹp, mơ thấy nó cùng tôi được sống một cuộc sống thật tốt đẹp
trong yên bình.
(Chị cười sung sướng. Đột nhiên tiếng cười im bặt. Chị nhìn thấy Gia-ve đứng ở cửa.)
(Gia-ve đứng tựa vào cửa. Hai tay khoanh trước ngực. Nụ cười mỉm giống như lời khiêu
khích.)
(Thấy Phăng-tin đột nhiên im bặt, Giăng Van-giăng quay đầu lại nhìn, trông thấy Giave. Hai người nhìn nhau một hồi.)
Phăng-tin: (Run lên, khẽ lùi về sau, một tay che mặt, một tay quơ về hướng GVG, hét
lên) Ông Ma-đơ-len, cứu tôi với!
(Bà xơ chạy đến bên cạnh, bắt lấy tay Phăng-tin, khẽ vuốt ve lưng Phăng-tin an ủi.)