Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Kịch bản NGƯỜI CẦM QUYỀN KHÔI PHỤC UY QUYỀN

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (48.5 KB, 2 trang )

NGƯỜI CẦM QUYỀN KHÔI PHỤC UY QUYỀN
CẢNH 1: GIA-VE TIẾN VÀO NHÀ THƯƠNG
(Mụ gác cổng buồng nằm của Phăng-tin đang quét tước sân.)
(Gia-ve và 5 tên lính bước vào trong sân) {Kèm nhạc}
Tên lính: (hỏi mụ gác cổng) Thị trưởng Ma-đơ-len đâu?
Gia-ve: (liếc tên lính và mụ gác cổng, tức giận hừ một tiếng) Hừ!
(không đợi mụ gác cổng trả lời đã bước đến trước cửa phòng)
(quay lại nói với mấy tên lính) Các người đợi ở ngoài này.
5 tên lính: (thực hiện động tác chào) Rõ!
Gia-ve: (vặn chìa khóa, khẽ hừ)Hừ! Đây mà cũng gọi là khóa cửa à?
(nhẹ nhàng đẩy cửa, bước vào)
CẢNH 2: TRONG PHÒNG
(Phăng-tin nằm trên giường. Giăng Van-giăng và bà xơ đứng bên giường.)
Phăng-tin: (nhìn GVG) Thật sao? Cảm ơn ông thị trưởng đã đưa con tôi tới đây. Thật sự
cảm ơn, cảm ơn ông rất nhiều. Tôi không biết lấy gì báo đáp công ơn của ông đây nữa.
Ông thị trưởng, xin ông, xin ông cho tôi gặp Cô-dét con tôi đi.
Giăng Van-giăng: Được rồi, con bé rất tốt. Nhưng mà nhìn chị kìa. Bác sĩ nói rằng với
tình trạng này của chị mà gặp con bé sẽ càng thêm kích động, bệnh tình sẽ càng thêm
nặng. Chị hãy yên tâm dưỡng bệnh đi, khỏi bệnh, tôi sẽ đưa con bé đến gặp chị, khỏi
bệnh chị mới có thể chăm sóc thật tốt cho con bé, phải không?
Phăng-tin: Ông thị trưởng, xơ, hai người biết không? Mỗi đêm nằm ngủ tôi đều nằm
mơ thấy con bé. Tôi mơ thấy con bé gọi tôi là mẹ, mơ thấy nó lớn lên giống như một
nàng công chúa xinh đẹp, mơ thấy nó cùng tôi được sống một cuộc sống thật tốt đẹp
trong yên bình.
(Chị cười sung sướng. Đột nhiên tiếng cười im bặt. Chị nhìn thấy Gia-ve đứng ở cửa.)
(Gia-ve đứng tựa vào cửa. Hai tay khoanh trước ngực. Nụ cười mỉm giống như lời khiêu
khích.)
(Thấy Phăng-tin đột nhiên im bặt, Giăng Van-giăng quay đầu lại nhìn, trông thấy Giave. Hai người nhìn nhau một hồi.)
Phăng-tin: (Run lên, khẽ lùi về sau, một tay che mặt, một tay quơ về hướng GVG, hét
lên) Ông Ma-đơ-len, cứu tôi với!
(Bà xơ chạy đến bên cạnh, bắt lấy tay Phăng-tin, khẽ vuốt ve lưng Phăng-tin an ủi.)


Giăng Van-giăng: (quay đầu lại, điềm tĩnh nói với P.t) Chị cứ yên tâm. Không phải hắn
đến bắt chị đâu.
(Quay mặt lại nói với Gia-ven) Tôi biết anh muốn gì rồi.
Gia-ve: (đứng thẳng lên, đút hai tay túi áo, đứng im ở cửa, quát) MAU LÊN!
Phăng- tin: (giật mình, kêu lên) A! (càng ghé sát vào người bà xơ.)
(Giăng Van-giăng vẫn đứng yên. Gia-ve tiến vào giữa phòng, túm lấy cổ áo GVG)
Phăng-tin: (Kêu lên) Ông thị trưởng ơi!


Gia-ve (Phá lên cười) Ở đây làm gì còn có ông thị trưởng nào nữa. Ma-đơ-len ư? Hừ!
Cái tên thật nực cười.
GVG (khẽ nói) Gia-ve…
Gia-ve (ngắt lời ông ta) Gọi ta là ông thanh tra.
GVG: Thưa ông thanh tra, tôi muốn nói riêng với ông câu này.
Gia-ve (nói to) Nói to! Nói to lên! Ai muốn nói với ta thì phải nói to
GVG (vẫn thì thầm) Tôi cầu xin ông một điều…
Gia-ve: (chỉ tay vào mặt GVG) Tao bảo mày nói to lên cơ mà.
GVG (vẫn nói nhỏ) Nhưng điều này chỉ một mình ông nghe được thôi.
Gia-ve: Ta cần gì điều đó? Ta không thèm nghe!
GVG (ghé vào gần hắn, hạ thấp giọng, nói nhanh) Xin ông thư thả cho ba ngày. Xin
ông hãy cho tôi ba ngày để tôi đi tìm đứa con cho người đàn bà đáng thương này. Phải
trả giá thế nào tôi cũng chịu. Nếu muốn, ông cứ đi giám sát tôi cũng được.
Gia-ve: (túm cổ, chỉ tay vào mặt GVG, kêu lên): Mày nói giỡn với tao đấy à? Chà chà!
Tao không ngờ mày lại ngốc như thế! Mày xin tao ba ngày để mày chuồn mất à?
(bỏ cổ áo GVG ra, giọng trào phúng) Mày bảo là để đi tìm đứa con cho con đĩ kia? Á à!
Tốt thật! Tốt thật đấy!
(nghiêm giọng) Mày nghĩ tao bị ngu à? Chỉ có kẻ ngu mới tin lời của một thằng như
mày.
Phăng-tin (kêu lên) Ôi, con tôi. Cô-det con ơi! Thì ra nó chưa hề đến đây. Tôi phải đi
tìm con tôi.

(quay sang nói với bà xơ) Xơ ơi, xơ nói cho tôi biết, con tôi ở đâu? Tôi muốn con tôi.
(quay sang GVG, gào lên) Ông Ma-đơ-len ơi! Ông thị trưởng ơi!



×