Tải bản đầy đủ (.doc) (19 trang)

TẬP 2 - TUYỂN TẬP THƠ TÌNH (MỚI NHẤT)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (243.47 KB, 19 trang )

TÌNH YÊU KẾ TOÁN
(st)
Yêu em, anh chấp nhận đầu tư dài hạn
Dẫu biết mình tài sản chẳng hơn ai
Phải bổ sung bằng nguồn vốn đi vay
Chỉ mong được có em trong vòng tay duyên Nợ
Ta quen nhau cũng gần hai niên độ
Biết bao nhiêu nghiệp vụ đã phát sinh
Tình yêu đâu là tài sản hữu hình
Mà sao cứ hao mòn theo năm tháng
Ta gặp nhau trong mỗi kỳ kế toán
Cứ ngỡ tình mình lãng mạn quá đi
Gặp thường xuyên, anh sợ khoản phải chi
Mà định kỳ em lại không đồng ý
Em đâu hiểu cùng tình yêu còn song hành tình phí
Anh phải hạch toán làm sao cho hợp lý cả hai bên
Xa em rồi anh mới lại hiểu thêm
Đường đến tim em phải dự phòng đau khổ
Để có tình yêu đôi khi đành chịu lỗ
Nhưng tình yêu đâu phân bổ được nhiều lần
Đến bây giờ anh vẫn mãi phân vân
Không hiểu tình yêu có cần tìm nguyên giá
Nỗi đau kia có thành Nợ mà anh phải trả
Xin để anh kết chuyển hết vào tim
Em có về xem lại nhật ký chung
Kỷ niệm một thời ta cùng nhau ghi sổ
Anh dự toán tình ta không dang dở
Em thì thầm: “Đừng ghi đỏ nhé anh!”
Thư tình anh bản báo cáo mong manh
Anh trao vội không thuyết trình gì cả
Bởi anh nghĩ ta không còn gì xa lạ


Chế độ hiện hành đã nói hộ lòng anh
Những lời yêu thực tế đích danh
Những tâm sự bình quân anh nói được
Những ước mơ nhập sau mà xuất trước
Em mỉm cười ghi nhận hết lòng anh
Còn nhớ không em những buổi chiều
Những chiều mưa chứng từ nào tả xiết
Lời nồng nàn anh trao em chi tiết
Thật dịu dàng em tổng hợp hết tình anh
Em trở về nhận lại vốn liên doanh
Kiểm kê lại những lần anh sơ ý
1
Kỷ niệm dẫu thừa xin em đừng xử lý
Để anh mãi coi là chi phí dở dang...
THƠ TẶNG 14-2
(Nguyễn Thái Dương)
Con số ấy cứ như là điểm hẹn
Xui ta đi rồi lại khiến ta về
Từ phố dốc sương trùng và khói điệp
Đến bổng trầm thị trấn sống nhiêu khê
Ta đã thở vào nhau đêm dốc biếc
Có sương che khói chắn ở quanh mình
Ta đã lẫn vào nhau khuya sóng vỗ
Chút mây mờ quyện một lý trăng xanh
Cũng từ ấy bao lần anh nín thở
Trước ai kia mãi mãi thưở trăng tròn
Mắt đã dặn nay đừng thờ thẫn nữa
Lòng vẫn hoài lấp lánh ánh suy tôn
Chính là em chứ còn ai khác được
Làm bao nhiêu giọt nến biết loan trầm

Rét một chút, ấm cũng chừng một chút
Vui với buồn lẫn lộn bấy nhiêu năm
Thì dẫu vậy vẫn là duyên, là nợ
Duyên chưa phai và nợ hẳn không tàn
Đâu cứ gì phải nên chồng, nên vợ
Vẫn thầm lặng ràng buộc đời nhau
ĐÊM TRĂN TRỞ
Em kéo màn đêm làm chăn
Đắp lên hình hài cô độc
Màu nhung vỡ oà trên tóc
Thần mộng thở dài quẩn quanh
Bên vách chập chờn bóng anh
Kết bằng muôn màu của tối
Một chút buồn
2
Một chút tội
Giằng co với giấc chiêm bao
Em gầy guộc, anh xanh xao
Chỉ nhìn nhau bằng khoé mắt
Tình yêu ví như khuyết tật
Dấu vùi vào góc tối tăm
Để được gì ? Còn bao năm
Nếp nhăn trả về tuổi tác
Màn đêm bấy giờ có khác
Hôm này em đang trở trăn
Em kéo màn đêm làm chăn
Đắp thêm cho dầy bóng tối
Bóng anh gầy, em không tội
Hỏi lòng còn yêu ....
Đêm tan !

ĐIỀU ANH KHÔNG BIẾT
Phi Tuyết Ba
Riêng điều ấy không bao giờ anh biết
Có một lần ... em lỡ hẹn với anh
Chiều vàng xanh nơi góc phố xanh
Em đến gần cánh cửa xanh hé mở ...
Bên bậc cửa có một đôi guốc đỏ
Đôi chân em sao khó bước qua
Chỉ một bước nữa thôi là hết cách xa
Anh gần lắm ... phía bên kia đôi guốc
Chẵng biết vì sao chân em lui bước
Chiều dương xanh bên cánh cửa xanh
Có lẽ nào em lỡ hẹn cùng anh
Đôi guốc đỏ biết rằng em đã tới...
3
Bài Thơ Đôi Dép
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nổi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nữa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia xẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiểng

Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
4
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia .
EM BẢO ANH ĐI ĐI
Kapuchikian, Nga
Người dịch: Huyền Anh
Em bảo: anh đi đi!
Sao anh không ở lại ?
Em bảo: đợi chờ chi!
Sao anh xa em mãi ?
Lời em buông cứng cỏi,
Lệ em trào mắt đen.
Sao anh tin lời nói,
Mà không nhìn mắt em ?

Phạm Mạnh Hà
Anh sợ rằng tình y ấy mong manh.
EM CÓ VỀ QUẢNG NGÃI VỚI ANH KHÔNG?
(Vũ Nhụy Nhung)
Em có về Quảng Ngãi với anh không?
Khi mùa xuân còn ngập ngừng ngoài ngõ
Đất miền trung đã qua mùa mưa gió
Nụ hoa vàng xoè nắng sóng bên sông
Em có về Quảng Ngãi với anh không?
Trong tháng Chạp nước sông Trà xanh lắm
Tuổi thơ anh bao lần chung tắm
Lá thuyền nưa còn trôi mãi giữa dòng.
Em nhớ về đừng nở để anh mong
Khi lang thang giữa phố phường Quảng Ngãi
Gặp kẹo gương thơm lừng môi con gái
Ngọt câu hò lơ đãng bến Tam Thương.
5
Em nhớ về hởi người thương
Bờ xe nước tạc thơi gian đó
Ai cắt cớ nói chi bao điều khó
Đá La Hà vẫn trỗi mọc còn kia.
Dẫu lòng ta không một chút cách chia
Anh hái tặng em đóa sen hồng Liên Chiểu
Và Quảng Ngãi khi em về sẽ hiểu
Cõi lòng anh là ngọn sóng sông Trà.
EM LÀ ...
Henrich-Hainơ
Em là hoa huệ trắng
Nở trong trái tim anh
Em là nghìn tia nắng

Soi đời anh ngọt lành
Em là những ước mơ
Mà anh hằng khát vọng
Em là một hồn thơ
Chứa chan đầy sức sống
Em là từng đợt sóng
Ôm ấp mạn tàu anh
Em là vì sao sáng
Soi màn đêm lung linh
Em là cây tùng xanh
Vươn cao trong bão tố
Em là chim mùa xuân
Bay vờn trên biển cả
********
Em là bông lan đá
Hương tỏa ngát núi rừng
Em là đồi cây dẻ
Trăng sáng ôm mênh mông
Em là dòng suối xanh
Những buổi chiều anh tắm
Em là ráng hòang hôn
Những buổi chiều anh ngắm
6
Trong mắt em sâu thẳm
Anh thấy cả đất trời
Cách xa tình vẫn đẹp
Có phải không em ơi ?
8888888888
DẫuGIÁ NHƯ ?!
(st)

Giá như em có một "người ta"
Để nhớ, để thuơng, để gọi là
Vui, lo, buồn, giận "người ta" ấy
Và có người "theo" khỏi sợ ma!
Nếu như em đã có "nguời ta"
Em sẽ bắt khao bánh, kẹo, quà
Yaourt, xoài, ổi, me, mận, quít...
Và những những gì em chưa nhớ ra.

GỬI MỘT MIỀN TRUNG
(ST)
(Em là con gái Hà Nội
Viết thơ gửi về miền Trung...
Em gọi nơi ấy là quê nội
Giờ nhớ quê nhiều... có phải tại anh không?)
Ai bảo anh ghé lại miền Trung
Nơi ấy quê em bốn mùa nắng cháy
Gió lào gắt gao giữa ngày tháng 7
Lỡ một lần... còn thương nổi lần sau...?
Người miền Trung chẳng dễ quên mau
Cát trắng hàng dương bóng đổ dài trên bãi
Mắm tép, tôm chua ăn một lần nhớ mãi
Có đủ cay mắt trai Hà Nội không anh?...
7
Rồi mai này nhịp chân bước nhanh nhanh
Những vòng xe đưa anh về phố thị
Có bao giờ, một lần thôi, nhớ nhỉ?...
Phút ngơ ngẩn buồn tại một ngã ba...?
Mai mai này... sẽ là xa thật xa
Có nỗi nhớ chỉ thuộc về ký ức

Và anh - gã lãng du phiền phức
... sẽ là một phần trong nỗi nhớ quê em
Rồi có bao giờ anh trở lại miền Trung
Nắng gió quê xa bốn mùa bỏng cháy
Con gái miền Trung cũng vậy
... dù chính mình... cũng chẳng hiểu tại sao?...
hai đầu khoảng cách.
Anh:"Vạnlý trường thành ...xa mãi bến bờ em "
Chẳng thể nào em hiểu được cho anh.
Những nhớ nhung đợi chờ mòn mỏi.
Cả nỗi hoài nghi và niềm tin oà vỡ.
Chuyện của một người ... Muôn thủa phải không em?
Anh muốn được yêu! Đơn giản chân thành.
Bằng mắt, bằng môi, bằng nồng nàn tay siết.
Đời sống tận cùng nào phải anh không biết.
Nhưng anh muốn chúng mình đúng nghĩa với tình yêu.

Phạm Mạnh Hà
8

×