Tải bản đầy đủ (.doc) (63 trang)

Tuyển tập những bài văn biểu cảm hay nhất

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (2.41 MB, 63 trang )

TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

1


TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.

Đề bài: Một người thân sáng mãi trong lòng em.
Bài làm 1

Khi đói, đối với tôi món nào cũng ngon cả. Đến khi no, trông cái gì cũng ngán.
Nhưng lạ thay, món hến nấu canh do bàn tay mẹ làm, tôi húp mãi mà chẳng biết no
là gì. Phải chăng, nó có một vị ngọt đến mê hồn, vị ngọt từ bàn tay khéo léo của

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

2


TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.

mẹ, vị ngọt ấy còn đến từ tâm hồn, tình cảm của mẹ dành cho tôi. Đối với tôi, mẹ là
tất cả, mẹ là cuộc đời của tôi, là vòng tay ngập tràn niềm vui và hạnh phúc, lúc nào


cũng dang rộng đón tôi.
Tôi yêu mẹ biết bao nhiêu, thương mẹ biết nhường nào! Mẹ yêu dấu của tôi
chỉ là người lao động một nắng hai sương, gắn bó với mảnh ruộng, miếng vườn và
những con vật nuôi xinh xắn nên hiếm khi mẹ được rảnh rỗi. Thời gian cứ thấm
thoát trôi đi mà không hề lên tiếng, mẹ tôi cũng chẳng còn trẻ và đã gần bốn mươi.
Trời ơi, cái tuổi mà các cụ bảo đã hết thanh xuân!
Cứ nghĩ đến điều này làm tôi phát rùng mình, lo sợ. Tôi không muốn rời xa
mẹ dù chỉ là một giây một phút. Chả trách gì, trên mái tóc mẹ đã thấm màu trắng
của thời gian. Tôi còn không tin và tự hỏi đi hỏi lại chính bản thân mình không biết
bao nhiêu lần: "Tóc mẹ bạc rồi ư? Bạc từ lúc nào không ai biết?" Mới ngày nào mái
tóc ấy đen kít, mượt mà đến ngang vai, tôi lon lon chạy quanh nghịch và nghịch.
Vậy mà giờ đây... Lần đó, tôi ốm nặng lắm, mẹ đã thức trắng đến sáng trông nom
từng hơi thở mệt nhọc của tôi. Có lúc tôi thiếp đi, có lúc lại mơ mơ hồ hồ và giật
thót mình sợ hãi nhưng không, mẹ luôn bên tôi ôm ấp, vỗ về, đút cho tôi từng
miếng cháo, thìa cơm. Khuôn mặt mẹ tái nhợt đi chẳng còn hồng hào như
ngày nào và dường như trên khóe mắt mẹ đang dâng trào nước mắt vì thương tôi.
Ôi, tôi không đủ dũng khí để nói, không đủ để thốt lên những lời từ trái tim! Tôi chỉ
biết nấc lên trong lòng, chỉ biết nói với tâm hồn rằng: "Mẹ là người vĩ đại nhất
trong lòng tôi và không ai có thể thay thế được người!" Tôi thích sà vào lòng mẹ
vào buổi tối đông để được mẹ ủ ấm và nghe mẹ kể chuyện. Cái cảm giác ấy tuyệt
vời lắm, tuyệt vời vô kể. Mẹ đưa tay lên và chỉ vào mái tóc. Tôi đoán ngay mẹ sẽ
nói cái gì và tôi ôm chầm lấy mẹ vừa khóc vừa nũng nịu: " Mẹ của con sẽ mãi mãi
bất tử như cô tiên cơ mẹ không được nghĩ thế." Đến tận giờ tôi mới biết, mỗi lần
mẹ chỉ tay lên mái đầu ấy, ẩn sau nó là một lời nhắc nhở đầy yêu thương của mẹ đối
với tôi khi tôi mắc lỗi, trên đầu mẹ sẽ có thêm một sợi bạc. Tôi cứ nghĩ, nghĩ mãi

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

3



TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.

mà chẳng ra: "Có khi nào tóc trắng trở thành màu đen? Chỉ có tóc đen hóa thành tóc
trắng mà thôi!" Đối với tôi thì có thể, đó là khi tôi biết làm cho sợi tóc bạc ấy ánh
lên niềm vui, nụ cười của mẹ, xóa nhòa đi những nỗi buồn sâu thẳm trong lòng mẹ
và đây chính là phép màu kì diệu nhất của thời gian.
Tôi yêu bàn tay đảm đang, chu đáo của mẹ. Tối nào ăn cơm xong, tôi đều ngồi
cạnh và sờ lên bàn tay mẹ chơi chi chi chành chành. Bàn tay ấy đâu có trắng trẻo,
tròn trịa mà ram ráp, thô thô, những ngón tay tròn và tù lại, nhưng trong những cái
đó tôi vẫn cảm nhận được sự mềm mại, mịn màng và ấm áp. Mồi lần như vậy là
mỗi lần trong lòng tôi lại có vết xước, một vết xước rất dài... ! Nước da xám xịt,
nhăn nheo, còn rõ những cáu vàng chua chua của ruộng đồng đọng lại mà không
sao rửa hết. Đâu chỉ có vậy mà xong, tôi trách ông trời nhiều lắm! Bàn tay mẹ tôi
đã không được ban cho sự trắng mịn, hồng hào như những bà mẹ khác mà phải
nhận về mình nỗi thiệt thòi hơn bao giờ hết. Hai mấu tay mẹ sưng mọng lên, đau
đớn. Mỗi khi trái gió trở trời, nó lại tấy lên, cơn đau thấu xương buốt tủy hoành
hành mẹ như cắt gan cắt ruột khiến mẹ không thể nào chợp mắt. Tôi ngồi cạnh mẹ,
xoa xoa đi cái nắng, cái gió, cái mưa, cái bùn, cái đất lấm trong tay mẹ. Những giọt
nước mắt đang mưa trong tâm hồn tôi và có khi nó đã mênh mông như biển nước
trong lòng không thể đo đếm được nữa.
Tôi nhớ năm ngoái, vào dịp trưa hè tháng sáu nóng nực, oi bức. Tôi lau
chau cầm theo bình nước và chiếc khăn theo mẹ ra đồng trồng rau. Bàn tay mẹ cứ
thoăn thoắt cuốc lên những luống rau ngay thẳng như con người mẹ vậy và khéo
léo đập tơi những hòn đất còn khô cứng cho mầm rau xanh non nhú dần và tươi
tốt như mẹ là bệ phóng, nền tảng cho tôi bước lên để bay vào thế giới tràn đầy
những ước mơ tươi sáng mặc dù mẹ có thể hi sinh tất cả. Tôi yêu mẹ biết bao
nhiêu, lòng tôi cứ quặn đau, xót xa nhìn những giọt mồ hôi lăn trên gò má, ướt

đẫm lưng áo. Tôi chạy lại, lau mồ hôi cho mẹ và rót nước mời mẹ uống. Mẹ dịu
dàng đưa tay - bàn tay đã đỏ và phồng lên vuốt tóc tôi âu yếm kèm theo nụ cười
trên môi khiến tôi cảm thấy trong lòng rộn ràng như hoa nở.

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

4


TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.

Mẹ gắn liền với cuộc sống của tôi, nếu phải xa mẹ dù chỉ một ngày, trong
lòng tôi đã nổi lên nỗi nhớ mẹ da diết. Dù có bay đến phương trời nào, trong tâm
trí tôi, hình ảnh người mẹ luôn luôn hiện lên ôm ấp, che chở cho tôi khỏi mọi
sóng gió. Mẹ sẽ luôn luôn sống mãi bên tôi và tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt để
cho mẹ vui lòng.
Lương Thị Giang Phương
Bài làm 2
Két...két...két...két! Cánh cửa đôi mắt ngủ mơ mở ra. Khí trời bình minh mới
hấp dẫn lạ lùng! Tôi vươn vai, vén miệng hút lấy một chút sương "nóng" của buổi
sớm rồi dạo bước ra vườn. Một cái nhắm mở ngẫu nhiên mà mắt tôi tách được
cảnh cây chuối to ngả đầu vào cây chuối non mới âu yếm quá. Chợt! Một tia nghĩ
lóe lên trong đầu tôi tới mẹ - người tôi yêu nhất.

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

5



TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.

Mẹ tôi tuyệt vời lắm! Cái nỗi yêu mẹ đã ngấm vào dòng máu đỏ thắm chảy

trong người tôi rồi. Tôi yêu mẹ, yêu cả cái răng, cái tóc, yêu cái vị da "đen đen" mà
yêu hơn cả vẫn là đôi mắt mẹ. Đôi mắt mẹ gan trường lắm! Khi nhìn mục tiêu mẹ
ngắm cứ trúng đồng tử, trực diện, không bao giờ ngả nghiêng, xiên xọ, bật ra ngoài
quỹ đạo đâu. Cái nhìn ấy có thể đo bằng thước kẻ vì nó thẳng băng, cứng rắn,
không né tránh bất cứ vật cản gì. Nhưng lạ thay, cái nhìn ấy tuyệt nhiên thanh thản,
dịu dàng mà êm như da em bé vậy: lòng ai nếu có bùng lửa dữ, thấy mắt này biến
trở phù sa thơm. Bình thường, mắt mẹ vậy nhưng hễ tôi sai, tôi phạm lỗi lầm thì lại
biến chuyển thời tiết từ đới ôn hòa sang đới nóng. Đôi mắt mẹ cứng như sắt thép,
chắc như bê tông, mức sôi tới mấy tỉ độ rồi, sóng biển đã đập tan bờ đê kiên cố, lao

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

6


TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.

như gió, nhấn chìm mọi ngôi nhà. Cái phút kinh hoàng ấy áp đến với tôi, đất dưới
chân long sòng sọc, tôi đang chảy hết cả xương bàn chân. Nhưng chỉ đúng một
giây, xong, mẹ quay gót bước vào phòng, ánh nhìn buồn vô bờ bến. Trái tim tôi vỡ
tan, sóng sánh nước mắt. Tôi buồn! Buồn ! Buồn... Tôi hiểu rằng, tôi là kẻ tàn sát

niềm vui của mẹ, trong lúc này đây. Trông thế mà lạ! Một năm có xuân hạ thu đông
thì mắt mẹ cũng có lúc buồn, vui, hờn, giận. Khi vui á, mắt mẹ cứ như mặt trời ấy,
chiếu ánh sáng vào tâm hồn tôi. Đôi mắt nở hoa, đôi mắt tưng bừng, đôi mắt ngụp
lặn trong điệu cha-cha-cha tuổi tin mà vẫn giữ được làn thu thủy nét xuân sơn hôm
nào. Hồn nắng, hồn vui rợn ngợp lên trong mắt mẹ. Đàn tôi gảy tưng tưng để mắt
mẹ nhảy điệu Ai Cập hay điệu nhảy sạp cổ truyền. Đôi mắt mẹ ngọt quá, thắm quá
đi thôi! Vài phút, mẹ lại trầm tư, cái vui ngủ ngon dưới hàng mi mùa đông ấm
“rượi" lòng. Lúc ấy, mắt mẹ cứ như rừng rậm A-ma-dôn vậy: sâu thẳm, ý nhị, mà
"dầm " hồn ai" vào một chất thơ mĩ miều. Đôi mắt thanh thanh như ngọc, cao cao
như trời, mà bí ẩn như một chiều hoàng hôn tím nhạt. Yêu mắt mẹ lắm thôi!
Còn nhớ, hôm ấy, mẹ đi làm về, đã muộn. Mẹ vội "sột soạt" bữa ăn cho tôi tới
lớp đúng giờ. Hoắng lên, mắm, muối, súp, tương ba chân bốn cẳng nhảy vào nồi
canh con con. Tôi ngồi đấy, bụng bảo dạ lấy dây buộc bụng để nỗi lo phun phì qua
miệng. Tôi phi ngay lập tức ra bếp, may quá, mẹ đã nấu xong, không thì... Sột!
Lưỡi tôi cứ liếm láp, chắc mẩm tơ tưởng, sắp được ăn của trời ban rồi, tuyệt! Ai dè!
Mới muôi đầu, cổ họng tôi móc hết mọi ngõ nghách, tìm cái xương cá đồ chơi để
lấy lí do đi nhả ngụm canh vừa húp. Sao mà khiếp thế này? Tôi hút cạn can đảm,
mới nói: "Món này tệ quá! Mẹ ơi". Mẹ vén môi cười một cái toét miệng, chỉ bảo:
"Mẹ vội quá, nên...". Hai mẹ con được mẻ cười như để bom trong bụng.
Nói thì nói vậy thôi. Một lần, mẹ đi du lịch bảy ngày, căn nhà lạnh như chưa
bao giờ được lạnh. Vẫn đủ đấy chứ : ông, bà, chị, bố nhưng còn mẹ đâu. Sao sự có
mặt của 4 người lại không lấp nổi chỗ trống của mẹ trong lòng tôi? Chỗ trống ấy
lúc này tuyết tan, gió mùa đông bắc tràn về làm tê buốt tâm hồn tôi rồi đấy. Một

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

7


TËp san:


Hoa díi ch©n Nói §èi.

ngày, hai ngày, ba ngày, tôi cứ hệt như con rối mộng mị, luôn nhớ mẹ. "Mẹ tí nữa
là về” - bà an ủi tôi nhỏ nhẹ. Ấy vậy mà, cái chăn tôi nằm ướt sũng, một "Đông
Hải" nước mắt của tôi. Ngày 7 rồi! Mẹ về! Lòng tôi trở mình, biến thành cô tiên
hạnh phúc. Thế mới biết, xa mẹ, chẳng phải chỉ nhớ đôi mắt mà còn nhớ tiếng
cười, mái tóc, giọng nói, thậm chí đến cả dáng đi của mẹ. Thế mới ngấm cái nhớ
mẹ da diết mãi không thôi! Thế mới biết cái yêu mẹ đã ngấm vào dây thần kinh
não của tôi rồi!
Mẹ đã, đang và sẽ sống mãi trong lòng tôi, mãi, mãi, và mãi mãi.

Nguyeãn Ngaân Phöông
Bài làm 3:

Cũng đã mấy hôm tôi không được gặp mẹ rồi. Ông ốm nên mẹ phải ở bệnh
viện chăm sóc cho ông. Mà tôi thì học bù đầu nên cũng chẳng đi thăm ông được Mẹ
luôn có mặt trong cuộc sống của tôi vào mỗi ngày, thế nên việc phải xa mẹ mấy
hôm đối với tôi cũng đã là lâu lắm rồi.
Thời gian thấm thoát trôi, mẹ ngày một thêm tuổi để tôi lớn hơn chăng? Nhiều
lúc tôi ngây ngô ước :"Giá mà tôi cứ bé mãi thế này. Giá mà tôi cứ ở bên mẹ mãi
nhỉ!" Nhưng ước thì vẫn chỉ là ước, và điều ước của tôi dường như là quá viển
vông. Mẹ là một nhà giáo nên đôi khi cách nghĩ của mẹ cũng khá trẻ trung, hiện
đại. Yêu trẻ con nên việc gắn liền công việc với lũ trẻ hằng ngày làm mẹ cảm thấy
thích thú. Cũng thật cảm ơn bọn nhỏ vì sự ngây thơ của chúng làm khuôn mặt mẹ
tôi ánh lên nụ cười.

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

8



TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.
Nụ cười của mẹ khá
tươi tắn, không có vẻ gì là
gượng gạo cả. Tôi còn nhớ
hồi mình còn nhỏ, mỗi tối đi
học về là tôi lại sà vào lòng
mẹ, bô bô ba ba đủ thứ
chuyện ở trường, ở lớp. Có
những câu chuyện chẳng có
đầu có cuối nhưng tôi - lúc

đó - vẫn cười. Nhìn tôi cười, mẹ cũng cười. Nụ cười của mẹ thật phúc hậu, đẹp đẽ.
Lần tôi khóc vì bị điểm thấp, hay đi thi không được giải cao, mẹ cũng ôm tôi và
cười. Nụ cười của mẹ như muốn khích lệ, động viên tôi sẽ cố gắng hơn. Những khi
tôi khóc hay cảm thấy buồn, tôi luôn tìm được ở mẹ sự đồng cảm bằng một nụ cười.
Tôi còn yêu cả đôi bàn tay của mẹ nữa. Bàn tay ấy, không búp măng cũng
không trắng trẻo cho lắm. Nhưng đó là bàn tay ấm áp nhất. Tay mẹ thô ráp, có chỗ
còn chai sần nữa. Nhưng tôi vẫn muốn áp bàn tay ấy lên má, thú vị lắm. Tôi hiểu
rằng những vết chai đó là vì tôi, để tôi có một cuộc sống ấm no, đủ đầy. Bàn tay đó
ấm đến nỗi tôi cảm thấy can đảm hơn, mạnh mẽ hơn khi được mẹ xiết chặt vào
lòng. Vòng tay đó - tôi biết - sẽ luôn dang rộng ra để chờ tôi, đợi đến khi tôi cần mẹ
nhất, đến khi tôi cảm thấy bất lực nhất - sẽ ôm tôi vào - một cách nhẹ nhàng, trìu
mến. Tôi còn nhớ những tối mùa đông cuộn tròn trong chăn ôm lấy mẹ, thủ thỉ vào
tai mẹ rằng:"Con yêu mẹ nhiều lắm!". Hơi ấm của mẹ ôm ấp tôi khiến tôi cảm thấy
bình yên đến lạ đến lùng và còn nhắc nhở tôi rằng hãy yêu mẹ nhiều hơn nữa. Rồi
như một thói quen, mẹ sẽ lấy tay vuốt nhẹ lên mái tóc tôi, hôn tôi và nghĩ tôi vẫn

còn là một đứa trẻ. Có lẽ vì thế mà tôi luôn cảm thấy thật ấm áp cho dù khi đó vẫn
còn là mùa đông.
Mẹ là giáo viên nên công việc chính của mẹ liên quan khá nhiều đến sổ sách.

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

9


TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.

Nhớ cái dáng trầm tư bên bàn học, trông mẹ thật đôn hậu. Nhớ cả những tối khi tôi
đã ngủ giấc dài, chợt tỉnh dậy mà vẫn thấy mẹ cặm cụi bên bàn làm việc. Giá mà tôi
có thể làm thay mẹ. Mẹ đã vất vả cả ngày rồi mà.. .Việc học tập khiến tôi chẳng có
thời gian dành cho mẹ nữa. Nhớ những tối tôi được ngủ cùng mẹ vì cả hai mẹ con
đều phải thức khuya: mẹ thì soạn bài, còn tôi thì giải quyết đống bài tập. Lâu lắm
rồi tôi không ôm mẹ như thế. Bao nhiêu là những mệt nhoài dường như tan biến hết
khi được mẹ ôm vào lòng. Rồi tôi lại nũng mẹ kể chuyện cho tôi nghe như ngày
xưa mặc dù tôi đã thuộc làu làu rồi. Bao giờ xa mẹ có lẽ tôi sẽ nhớ những tối như
thế này lắm cho coi. Trong vòng tay ám áp của mẹ, tôi có cảm giác như mình vẫn
còn nhỏ lắm, vẫn nũng nịu mẹ và cần mẹ che chở. Mẹ sẽ mãi là chiếc ô lớn nhất
của tôi
Mấy hôm nay nhà vắng mẹ buồn thật. "Mẹ à, con gái nhớ mẹ nhiều lắm!". Tôi
chỉ muốn nói với mẹ vậy thôi. Tôi nghĩ mẹ sẽ hiểu tôi yêu mẹ đến nhường nào, mẹ
vẫn luôn là người hiểu tôi rõ nhất mà. Nhà vắng nụ cười, bàn tay, hơi ấm của mẹ
hiu quạnh quá. Cảm giác mẹ luôn chờ đợi tôi ở nhà để lắng nghe tôi thủ thỉ làm tôi
trống trải. Buổi tối, cái bàn làm việc cũng trở nên trống vắng hơn. Thiếu bóng mẹ,
bàn ghế cũng buồn, chúng im lặng ở góc nhà. Tôi biết chắc mẹ cũng nhớ tôi lắm, có

khi còn nhiều hơn tôi nhớ mẹ ấy chứ! Cũng đến lúc tôi cần trưởng thành hơn rồi.
Phải quen với việc xa mẹ thôi, tôi cũng đâu còn là con nít nữa, nhưng tôi chợt hiểu
rằng, mẹ quan trọng với tôi lắm lắm. Vậy mà đã có lúc tôi vô tình không trân trọng
những ngày có mẹ, không nghe lời mẹ, làm mẹ buồn. "Con xin lỗi mẹ nhiều!" Giờ
thì tôi đã biết, ngày có mẹ là ngày hạnh phúc nhất. Hãy trân trọng những phút giây
có mẹ, bên mẹ, cuộc sống sẽ chẳng còn ý nghĩa gì cả khi không có mẹ nữa.
Mẹ đã, đang và vẫn mãi chiếm trọn một phần lớn trong trái tim tôi. Cả ơn vì
tôi đã có mẹ để yêu thương. Mong mẹ sẽ luôn mạnh khoe để dìu dắt tôi trên chặng
đường phía trước. Tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt để không làm mắt mẹ phải buồn.
Tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng: "Mẹ thân yêu, con yêu mẹ nhiều lắm!"

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

10


TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.

Ñoã Hoàng
Taâm
Bài làm 4:

Buổi sáng của con gắn liền với một nụ cười. Buổi trưa của con lớn khôn nhờ
có một bàn tay dìu dắt. Buổi chiều, có một cái ôm luôn sưởi ấm cho con. Giấc mơ
thần tiên đến với con cũng bắt đầu bằng nụ hôn trên vầng trán. Hạnh phúc biết bao,
khi cả cuộc đời con luôn có mẹ.
Mẹ luôn luôn và mãi mãi đẹp trong con, mẹ ạ. Với mái tóc đen mượt mà và
khuôn mặt tròn phúc hậu, trông mẹ thật duyên dáng đến nhường nào. Con có thể

thấy tình thương của mẹ long lanh trong từng đôi mắt. Là đôi mắt hạnh phúc khi
con khôn lớn và cũng là đôi mắt khích lệ động viên mỗi khi con phạm sai lầm. Con
yêu nhất là nụ cười của mẹ. Nụ cười dịu dàng của mẹ đã trao con từ khi mới lọt

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

11


TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.

lòng, trùm lên con một tấm chăn ấm của tình yêu thương bất diệt. Nụ cười của mẹ
tiếp cho con thêm sức mạnh để bật lên tiếng nói đầu tiên. Nụ cười của mẹ nâng đỡ
khi con gục ngã, cổ vũ cho con với từng bước đi chập chững vào đời. Con đường
làng ngày xưa đã in sâu dấu chân của con. Và nụ cười của mẹ. Nụ cười của mẹ có
khi nở ra cùng với những giọt nước mắt. Con yêu nụ cười ấy nhiều lắm, thầm
nguyện ước cho nụ cười ấy mãi mãi ở bên con.
Mẹ bận rộn với công việc nhưng chẳng bao giờ công việc lại được xếp trước
gia đình. Với mẹ, gia đình là tất cả. Mẹ luôn là một người vợ đảm đang, yêu thương
chồng hết mực. Và là người mẹ tuyệt vời nhất của hai đứa quỷ sứ này, mẹ ạ. Có
nhiều lúc con ghen tị với bé Cún, nó được lăn vào vòng tay của mẹ mỗi tối, được
mẹ hát ru, được ngụp lặn trong ánh mắt yêu thương của mẹ. Nhưng con cũng chợt
nhận ra, bé ấy cũng đang ganh ghé với những cốc sữa nóng mẹ pha cho con mỗi
đêm con thức để ôn bài; với những lời khen mà con nhận được từ mẹ; với cả một
đống độc quyền của con khi bé không ở nhà; với cả những lần con được mẹ chăm
sóc khi bị ốm... " Hè vui nhất là tắm mưa mà mẹ!" - con luôn bao biện như thế mỗi
khi bị cảm lạnh, rồi đau đầu mà thiếp đi luôn. Con chỉ kịp thấy bàn tay ấm áp của
mẹ nhẹ nhàng ôm lấy con. Khi con thức dậy với một cái đầu đau như búa bổ, con

thấy mẹ gật gù ngồi bên. Con ân hận quá. Mẹ ơi, con xin lỗi, xin lỗi vì con đã làm
đôi mắt mẹ buồn, cầu xin đôi mắt ấy tha lỗi cho con, mẹ nhé!
Mẹ cũng là người dạy con bao bài học của cuộc sống. Dạy con hai cách để
nhìn nhận sự việc: bằng đôi mắt và bằng tâm hồn. Giờ đây, con biết rằng mẹ là
người hiểu con nhất, có lẽ còn hơn con hiểu chính mình. Tình yêu của mẹ bao trùm
lên con như đại dương bao quanh một hòn đảo nhỏ. Và mỗi khi mẹ vắng nhà, hòn
đảo con thấy trống trải như đại dương kiệt nước. Mẹ vắng, con không được thấy mẹ
cười, mẹ vui, mẹ hát. Nhưng con biết chắc rằng mẹ cũng đang nhớ con da diết, mẹ
nhỉ.. .Nghĩ vậy con hết buồn. Mẹ đi vắng nhưng tình yêu của mẹ thì không bao giờ
xa con.

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

12


Tập san:

Hoa dới chân Núi Đối.

M i, m cú bit, iu quý giỏ nht, cú giỏ tr nht trong cuc i con chớnh
l tỡnh yờu thng bt dit, s du dng v luụn khao khỏt mong con khụn ln m
m dnh cho con. M i, con luụn cn m v luụn cn cú m. Nu cho con mt
khong thi gian di, con c c dnh trn thi gian ú bờn m v chng minh
rng: Khụng mt khonh khc no, trỏi tim con khụng cú m. M i, con yờu m
rt nhiu.

Trũnh Ngoùc Thuỷy

bi: Loi hoa (hoc loi cõy) em yờu.


Tổ KHXH - Trờng THCS Thị trấn Núi Đối

13


TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.

Bài làm 1:

Tôi thích cái cảm giác đi trên con đường rợp bóng dừa với một cuốn sách
hay. Tôi có thể suýt xoa cùng tấm áo khoác mỏng về cái lạnh bất chợt của mùa
đông năm nay hay nhấm nháp cái mùi hương da diết đọng lại trong khắp không
gian này. Tôi thích cả cái cảm giác ôm lấy một thân cây để cho hàng ngàn vì sao
trắng muốt, thơm ngọt ngào bay đến đậu trên mái tóc, thích một cái cây cho tôi
thêm nắng trong ngày đông- cây hoa sữa thân yêu của tôi
Đã bao lần tôi ngắm cây hoa sữa, trải qua bao cơn gió buốt mà cây vẫn đẹp lạ
thường. Tán vươn rộng trùm một khoảng sân nhà, che cho tôi những cơn mưa lạnh
căm căm hay những đạt rét đột ngột. Màu xanh của lá dường như là một ngọn nến
non , thắp cho cả không gian một sức sống kì diệu. Và đã bao lần tôi ôm lây thân
cây, từng lớp vỏ xù xì như chiếc áo rách mỏng manh trong ngày đông lạnh. Áy vậy
mà hoa sữa đâu có để ý. Nó mải lo mọi người ốm, mọi người rét mà chẳng bận thân
mình. Trông dáng cây khẳng khiu như đang run run , suýt xoa trong cái lạnh- tôi
vừa thương mà lại vừa yêu hoa sữa nhiều hơn.
Mỗi buổi sáng đến trường, từng bước chân tôi được ủ ấm bởi hoa sữa. Hoa
sữa từng bông nhỏ nhoi, trắng mà vẫn thấp thoáng xanh, xoay tròn theo gió, rải đều
như sao sa trên mỗi con đường. Hoa sữa mỏng manh lắm nhưng luôn muốn bay xa,


Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

14


TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.

bay cao khỏi thân mẹ mà phiêu du nhiều bầu ười, làm đẹp cho nhiều mùa đông
bằng hương thơm của mình. Có lẽ ai cũng biết hương thơm của hoa sữa. Loài cây
kì diệu này hoa vào không gian một mùi hương huyền ảo, lắng đọng, từng giọt lăn
vào cái lạnh, cái rét, cuốn chúng nhạt nhòa đi. Hoa sữa thân yêu của tôi- là người
bạn luôn đông hành cùng tôi trên môi con đường, người bạn luôn chia hơi âm cho
tôi, an ủi tôi và làm tôi ngày càng yêu quý mùa đông hơn - tuy giá lạnh nhưng vẫn
cho cuộc sống những tia nắng huyền diệu nhất như hoa sữa vậy.
Ngày hôm nay có lẽ bạn buồn hay trách cái lạnh sao đến đột ngột thế, có lẽ
mong muốn mãi mãi được cuộn tròn trong chăn bông mà đánh một giấc ngon lành.
Nhưng biết đâu, đến một ngày, hãy bước ra khỏi căn nhà ấm áp, bước trên con
đường mùa đông và tự bắt lại cho mình một tia nắng nhỏ - cũng giống như tôi - bên
tôi luôn có hoa sữa.

Trịnh Ngọc Thủy

Bài làm 2:

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

15



TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.

Thời gian chạy. Hè qua. Tôi cứ nghĩ hè chỉ tạm thời nghỉ ngơi thôi nhưng hai
ngày, ba ngày, rồi một tuần, tìm mãi vẫn không thấy sự nóng bức và những ngày
nắng chói chang, mà thay vào đó là tiết trời se se lạnh đầu thu, tôi chợt nhận ra: hè
đã tạm xa lũ học trò chúng tôi rồi. Có lẽ hè cũng mệt, một vì một mùa chói chang,
một mùa làm trái chín vàng ươm... Nhưng tôi nghĩ hè sẽ buồn lắm khi phải tạm xa
"cô sứ giả hoa phượng"! Không buồn sao được, đã gắn bó với nhau đến ba tháng
trời chứ ít ỏi gì. Như cả tôi nữa, tôi cũng nhớ mùa hoa rực rỡ lắm, vì cây phượng
vốn là loài cây tôi yêu thích nhất mà. Nó đã gắn bó với tôi cả một tuổi thơ bình yên
đấy.

Cây phượng có vẻ đẹp cuốn hút tôi đến lạ. Phượng có vẻ gì đó rất riêng nhưng
cũng rất gần gũi. Tôi thích ngắm những chùm quả phượng lủng lẳng. Trông chúng

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

16


TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.

như những trái bồ kết xanh khổng lồ vậy. Chúng bắt đầu chín, mà tôi cũng chẳng
biết nữa, chỉ biết là sau thời kì thanh xuân là lúc chúng lột xác với bộ quần áo đen
xì. Hay là chúng già nhỉ? Đấy, tôi chính là yêu cái bí ẩn của phượng đó. Nhưng

điều làm tôi chú ý nhất và cũng gây được ấn tượng nhất có lẽ phải kể đến hoa
phượng. Hoa là bộ phận thiết yếu để tạo nên vẻ đẹp rực rỡ của cây phượng. Tôi
thích những chùm hoa phượng e ấp với sắc đỏ còn non, núp ngại ngùng trong màu
lá phượng xanh mát. Mùa nào cũng vậy, vẫn là sự thẹn thùng đến đỏ cả hoa đó. Rồi
thích nhất là khi cây phượng phô bày nhan sắc, thời kì huy hoàng nhất trong chuỗi
cuộc đời của nó. Chẳng giấu giếm, cũng chẳng e sợ nữa, phượng vĩ bung tỏa đến
đột ngột. Mới qua, chỉ có vài bông hoa "cầm đèn chạy trước ô tô" thế mà giờ đã là
"cả một loạt, một góc phố, một rừng phượng" rồi. Phượng vĩ được chú ý bởi sự bất
ngờ đó chăng? Đội quân hoa phượng hùng hậu là thế nhưng vẫn bị thất trận dưới
tay chị gió. Hơi thở nhẹ nhàng của chị làm mấy cánh hoa phượng rơi, rơi...Phượng
rơi là để an ủi chị gió đấy. Phượng xoa dịu nỗi buồn trong gió, để gió cảm thấy luôn
có phượng bên cạnh, để gió chẳng bao giờ cảm thấy cô đơn... Phượng là nhà tâm lí,
là người bạn vạn vật chăng?
Nhắc đến hoa phượng đỏ là phải nhớ về thành phố Cảng - cũng là quê hương
tôi. Ở mảnh đất này, phượng có nhiều họ hàng, bạn bè lắm. Dọc đường thành phố
Cảng nơi đâu cũng có thể bắt gặp những hàng phượng vĩ chạy dài. Mùa hạ, cây
phượng là những cô kiều nữ tô sắc cho đường
phố để thành phổ sáng rực lên, cháy lên màu đỏ
của hoa phượng. Còn mùa đông, phượng là
những anh chàng ngự lâm canh gác cho quê
hương. Cây phượng, hoa phượng đã đi vào trái
tim, vào tiềm thức của người dân xứ này. Đi đâu
chúng tôi cũng có thể tự hào mà nói rằng: "Tôi
là người con của thành phố Hoa phượng đỏ".

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

17



TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.

Khi phượng chớm nở cũng là lúc bước vào mùa thi. Lũ học trò nôn nao, lo
lắng. Vậy mà phượng vĩ vẫn rực rỡ trên sân trường, ngoài đường phố, chẳng nhẽ
phượng vô tâm đến thế sao khi thản nhiên tỏa sắc đẹp đẽ, vui tươi trước sự lo âu
của học trò. Chúng nó phải thức ngày thức đêm để ôn thi, có khi ăn cũng chẳng đủ
bữa. Trưa, ngước lên thấy hoa phượng, chiều vẫn thế và cả tối nữa. Nhưng chẳng
nhẽ phượng không ngủ sao mà đến sáng hôm sau, từ tờ mờ đã lại thấy sắc đỏ ấy rồi.
Phượng thức đêm để nguyện cầu cho lũ áo trắng thi tốt sao? Rồi đến ngày báo
điểm, đa phần trong chúng nó là đỗ, một phần có lẽ là nhờ sự thành tâm cầu nguyện
của phượng. Nhưng cuộc vui nào cũng có lúc phải kết thúc và ngày chia tay nhau
đang đến rất gần rồi. Có thể sau này, mỗi đứa một ngả sẽ khó gặp nhau lắm. Học trò
buồn, đến lúc phải tạm biệt thầy cô - những người cha, người mẹ đã truyền cho
chúng tri thức; tạm biệt trường học - nơi in dấu biết bao kỉ niệm thân thương; tạm
biệt những người bạn tâm giao mà rất lâu nữa mới gặp lại; tạm biệt cả những lời
chào thân thiết vào mỗi buổi sáng bạn bè trao tặng nhau... sao có thể vui được đây.
Tựa vào vai nhau, cùng hát những câu hát quen thuộc:
Ngày mai chia tay nhau bạn ơi có thấy buồn không?
Ngày mai chia tay nhau chợt nghe quyến luyến trong lòng
.........................................................
Tinh bạn thân thiết không bao giờ nhạt phai
Tình bạn mang đến cho ta nhiều niềm vui
Tình bạn thân thiết dẫu xa muôn trùng
Tình bạn mãi mãi trong tim bạn và tôi
(Bạn thân),
Chúng nó muốn ôm tất cả vào lòng. Lũ áo trắng buồn, rồi khóc, chúng đã thút
thít bao đêm khi nghĩ về quãng thần tiên đó. Phượng đã vô tình chấm hết vào trang
nhật kí tuổi thơ của chúng rồi. Chúng muốn...muốn được là con nít mãi mã để

không phải chia tay mọi thứ êm đềm của tuổi thơ thế này. Chúng muốn... muốn

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

18


TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.

ngồi bên lũ bạn mãi mãi. Và rồi chúng còn thơ dại nữa đâu khi muốn thời gian quay
trở lại chứ!
Mùa phượng nào với tôi
cũng vô cùng đặc biệt. Tôi
vẫn

còn

nhớ

mãi

mùa

phượng đó...Bọn trẻ chúng
tôi đã reo lên khi nhìn thấy
hoa phượng. Tôi và lũ bạn
dành


những

chùm

hoa

phượng đỏ rực đầu mùa để
ép vào vở, đợi đến ngày chia
tay sẽ làm quà tặng nhau. Rồi ngày đó cũng đến, phượng trao tay bỗng đâu ùa về
những dòng kí ức tuổi thơ đã chìm dần, đi vào năm tháng. Trong vòng tay ôm chật
lấy nhau, tôi nhớ những lần chơi chọi gà bằng hoa phượng, nhớ những chiếc vòng
nguyệt quế được kết từ hoa phượng, nhớ cả những bài hát về hoa phượng ngân
vang trong buổi chiều hè. Tôi không muốn khóc để kí ức về ngày hôm đó được trọn
vẹn nhưng không hiểu sao nước mắt cứ chảy từng dòng khó ngăn lại. Tôi biết đó
chỉ là nước mắt của trẻ con nhưng dù sao chúng tôi cũng biết khóc vì những tình
cảm đẹp, trong sáng của tình bạn. Ngày cuối cùng của năm học đó, tôi đến bên bác
phượng già và thủ thỉ với bác rằng: "Cháu phải đi rồi. Bác ở lại mạnh khỏe nha! Có
dịp cháu sẽ lại về thăm trường". Nhưng học hành bận rộn, nên đến giờ tôi vẫn là kẻ
thất hứa. Có lẽ bác vẫn khỏe, vì đã có thế hệ học trò sau chăm sóc rồi. Bọn nhỏ
chắc cũng yêu quý bác như chúng tôi ngày đó thôi!
Thật may mắn vì tôi vẫn còn là trẻ con, vẫn còn ở cái tuổi được đắm chìm
trong hạnh phúc tuổi thơ cùng cây phượng. Tôi sẽ nâng niu những khoảnh khắc
này, vì tuổi thơ của một người con đất Cảng mà thiếu bóng phượng vĩ thì còn gì là
thú vị nữa.

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

19



TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.
Đỗ Hồng Tâm

Bài làm 3:

Mùa hè trời nóng quá! Tôi phải vào khu vườn thân yêu để giải khát thôi.
Những chùm quả mọng nước, treo tít trên cây như dứ, lủng lẳng như sắp rơi vậy. Ồ,
hình như trong khu vườn có người bạn lạ! Ai mà có gai xù xì như xương rồng vậy
nhỉ? Đã thế trên mình lại đeo "viên ngọc xanh" bự lắm. Trên viên ngọc ấy cũng
chồi ra cái nụ mà biếc theo, hay thật! Chẳng ai xa lạ, cô hoa thanh long ấy mà.
Cái nụ tôi vừa nói chính lá một bông hoa sắp nở, túp trắng lại trên đầu như búp
sen, màu bích ngọc pha chút xanh lơ. Một ngày, hai ngày rồi ba ngày, tôi hồi hộp
nín thở từng giây từng phút như không thể chờ được nữa. Như muốn dành tặng cho
tôi và khu vườn một món quà bất ngờ, buổi sớm, nó vươn mình nở bung, nở ngay
trên quả mới lạ thường. Ôi, nó thật táo bạo và mạnh dạn! Tôi xít xoa trước vẻ đẹp
kì diệu của nó. Điều đặc biệt trên mình cô khoác chiếc áo trắng đục như màu nước
gạo mà lóng lánh lung linh trong ánh nắng ban mai, len lỏi và giấu kín mình trong
cánh trắng tinh khiết còn ướt đẫm sương đêm mà ngự trên đài lá lộng lẫy như viên
ngọc quý. Ôi, ôi, ôi, tuyệt quá, tuyệt quá! Nhìn mà xem, nhị chúng đan lại như
chiếc cốc vàng, Trong chiếc cốc ấy rót ra mật ngọt vẫy gọi ong bướm, rót ra hương
thơm, rót ra phấn vàng cho tôi thưởng thức, cho khu vườn đắm hương. Tôi cầm, tôi
uống những tách mật ngọt như ong lấy về. Tôi yêu biết mấy những giọt hương đang
rơi trên tay nặng trĩu, một mùi thơm đặc khịt cứ quẩn quanh bên khoang mũi, níu
kéo tôi lại gần hoa hơn. Chà, chà, mới trang trọng và tiện nghi làm sao, giữa một
biển tràn đầy hoa thơm mật ngọt tha hồ cho lũ ong tắm mát lại còn có cả bé nhuỵ
chăm chỉ trội mình tỏa ra xung quanh như chiếc ô tròn che nắng. Thỉnh thoảng lại
quay tít thò lò theo gió như muốn trêu đùa hay khoe hương sắc?


Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

20


TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.

Mỗi lần hoa nở là mỗi lần dâng lên cho cuộc đời một niềm vui, một niềm hạnh
phúc không thể nào tả nổi. Nó xóa đi mọi sầu lo trong lòng ai mỗi khi ngẩng cao
đầu nhìn lên màu trắng tinh khiết, trong sạch của bông hoa thanh long. Từng cánh
hoa đan xen, se chặt khiến tôi liên tưởng tới tình cảm gắn bó keo sơn, thân thiết
không thể tách rời giữa anh và em. Chẳng những thế, vẻ đẹp của bông hoa đã để lại
trong lòng tôi biết bao ấn tượng sâu sắc để mỗi khi xa quê mà nhớ đến quê nhà với
khu vườn và vẻ đẹp duyên dáng của hoa thanh long góc vườn. Nó về bung nở
hương thắm như trao thêm sức sống, khơi dậy niềm vui cho khu vườn, cho một
ngày mới tươi vui.
Ôi, với vẻ đẹp không lộng lẫy, kiêu sa như hồng nhung mà cũng chẳng e ấp,
rụt rè như hoa na hoa bưởi, thanh long có một vẻ đẹp tinh tế, độc đáo, khó cây bút
nào lột tả hết. Ước gì ngày nào tôi cũng được chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt diệu của
nó.
Lương Thị Giang Phương

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

21


TËp san:


Hoa díi ch©n Nói §èi.

Bài làm 4:

Giữa vùng đồng quê đất cằn cỗi có một ngôi nhà vô cùng hạnh phúc, với một
cô con gái xinh đẹp. Ngôi nhà ấy là màu xanh cây lá, cô thiếu nữ ấy là một loài hoa.
Sự yêu quý của tôi đã muốn mở cửa trái tim để nói cho các bạn rồi... Cây thảo
thiên.

"Thảo thiên" cái tên lạ lắm phải không? Nhưng các bạn đâu biết nó lại thân
thuộc với tôi, như dán chặt vào trái tim tôi rồi. Thảo thiên là cái tên tôi đặt cho nó.
Thảo là cỏ, thiên là trời. Có thể mọi người sẽ nói tôi lập dị khi yêu quý một loài cỏ
dại. Mọi người đều có niềm tự hào về loài cây mình yêu và tôi cũng vậy chứ.
Nhưng tất cả những điều này có lẽ chỉ mình tôi cảm nhận được. Mỗi sáng chủ nhật
tôi rảo bước trên đám cỏ xanh, êm kín cả đường ruộng, như nhung thảm của vua
chúa đón khách quý xa xưa. Cứ êm ả cho tới đỉnh núi tự tạo, vuông những mảnh
đất hồ, đỉnh chót vót, đỉnh lè tè dưới chân. Đứng lại, tôi nghĩ rằng mình là con cá,
hương gió sữa thoảng ướp ngâm trong từng thớ thịt. Đỉnh núi này, làm tôi trượt té

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

22


TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.

nhiều lần. Con đường đến với Thảo thiên cũng lại vô cùng trắc trở, nhưng trái tim

tôi vẫn luôn nhắc nhở: Cố lên, cố lên. Và đây rồi, ngôi nhà ấy vẫn cứ xanh. Những
chiếc lá thon dài mỏng manh tỏa một vùng tròn sát đất nâng niu lấy cô con gái
mình. Cây ơi, đất bạc thân hình gầy guộc, mà sao sinh ra cô thiếu nữ đẹp như vậy.
Tôi cứ ngỡ rằng cây là cha. Dẫu đất chẳng có màu nhưng rễ vẫn chắc, bám sâu,
chắt chiu từng giọt màu của đất để nuôi Thảo Thiên. Và có lẽ mệt mỏi đến đâu, khi
cây thấy cô con gái mình chẳng thua ai thì cây vui lắm chứ. "Cây là người cha tuyệt
vời". Tôi cũng biết Thảo Thiên, người cha ấy cũng hiểu rằng, được sống trong thiên
nhiên là hạnh phúc hơn muôn vàn loài phô trương khác, hưởng hương gió sữa đồng
nội, hưởng cái ngọt dịu của mưa hè hưởng cái ấm áp nắng mai vì tôi thấy trên cái
màu áo mỏng manh những giọt sương tròn cứ lấp lánh mãi mỗi sáng, hình như chắt
chiu lại để làm vòng ngọc cho cô con gái tuổi trăng tròn, để chứng tỏ rằng con mình
chẳng thua kém ai. Và có thể, cô con gái Thảo thiên cũng thương cha lắm. Cô giản
dị nhưng quyến rũ lạ kì. Cô làm duyên cho cha vui, nghiêng mình bên dòng nước
tựa nàng tiên nữ giáng trần, tuôn dài mớ tóc mây gội đầu. Thân mình dài và cũng
mỏng manh vậy, không một mùi hương, những cánh mà chỉ đơn thuần là những hạt
tím dính trên nhưng sao tôi cứ bị cuốn trong cơn mộng. Con gái quê đây mà. Tôi
biết, rồi một ngày không xa, những nhúm lông tím tựa mực bút sẽ không bay xa, để
cha cô vui và Thảo thiên cũng vậy. Con đường trang trọng êm ả rồi tiếp đến là trắc
trở khó khăn chỉ để ngắm một cô thiếu nữ thì biết cô ta đẹp đến mê hồn là thế nào,
đài các thế nào.
Mỗi khi có chuyện buồn, tôi chán nản lắm. Tôi như con rô-bốt hết pin nhưng
lạ thay cứ mỗi lần đến với Thảo thiên, rô-bốt tôi lại được sạc no đầy. Thôi vậy, lần
này tôi đã căng pin rồi. Tạm biệt Thảo thiên. Tôi cứ nhẹ chân bước về, những nhúm
hạt tím cứ xoay tít xa hoa với tiếng sáo xế chiều trong hương gió sữa đồng nội.
Vũ Thị Kiều Trinh

Đề bài: Một bài thơ đáng yêu đáng nhớ
Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

23



TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.

Bài làm 1
Mùa hè của tôi tuyệt diệu nhất là được về với vòng tay lam lũ mà hiền từ của
bà ngoại, về với làng quê thanh bình "cục tác cục ta" tiếng gà mộc mạc. Bất chợt
trong tôi lại ngân lên những câu từ thôn quê yên ả của bài thơ "Tiếng gà trưa" do nữ
sĩ trứ danh Xuân Quỳnh sáng tác. Đây luôn là bài thơ để lại trong tôi những ấn
tượng không thể phai.
"Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ
Cục.. cực tác.. .cục ta
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ"...
Đọc khổ thơ đầu, trước mắt tôi hiện lên bóng dáng một người chiến sĩ. Cái

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

24


TËp san:

Hoa díi ch©n Nói §èi.


bóng phả ra mùi mồ hôi quyện với bụi mù khi băng qua những con đường mòn đất
đỏ. Người chiến sĩ đã dừng lại sau vạn dặm hành quân, đang lắng nghe và cố nắm
lại cái âm thanh kì diệu vang vọng cả không gian này "Cục ..cục tác, cục ta "- âm
thanh thô ráp của thôn quê đang tỏa ra một sức mạnh kì lạ. "
Cục...cục tác...cục ta" - tiếng gà báo hiệu một mầm sống mới ra đời. "Cục...
cục tác...cục ta " - âm thanh có phép màu nhiệm gì mà đến cái nắng trưa hè đặc
quánh cũng phải xao động, khiến cái mệt mỏi cuốn bay đâu mất và gọi về đây cả
một miền ấu thơ... Nữ sĩ Xuân Quỳnh cũng đã thật tài tình khi đưa vào bài thơ điệp
ngữ cách quãng "nghe". Nghe...nghe...nghe - Nghe cái tiếng gà trưa vang vọng, kết
đọng lại trong không gian. Người chiến sĩ có lẽ cũng đang xúc động lắng nghe –
bằng đôi tai và cả tâm hồn mình.

Ở khổ thơ tiếp theo, với những lời thơ nhịp nhàng, tác giả đã cho tôi có bao
cảm xúc thật kì diệu... Lúc thì ấm áp, thân thuộc với hình ảnh ổ rơm hồng và các
chị mái vàng, mái mơ. Có lẽ ổ rơm hồng của các chị là ngôi nhà ôm ấp, che chở
cho những đứa con, với trẻ con chúng tôi thì cũng thật bình yên khi trở thành cái

Tæ KHXH - Trêng THCS ThÞ trÊn Nói §èi

25


×