Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

TRUYEN NGAN

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (151.96 KB, 2 trang )

Hiện nay, tai nạn giao thông khá phổ biến ở khắp nơi, thậm chí nó còn
đang lâm le cướp lấy sinh mạng của nhiều người và anh trai tôi cũng là nạn nhân
của những tai nạn thảm khôùc đó.
Gia đình tôi có bốn người luôn sống hoà thuận và hạnh phúc bên nhau, các
bạn trong lớp ai cũng bảo tôi thật là hạnh phúc khi được
sống trong vòng tay yêu thương của mọi người. Nhưng
cuộc sống thì luôn có những điều không thể nào lường
trước được, chuyện may mắn hay rủi ro là có thể đến bất
kỳ lúc nào. Và nó luôn để lại trong lòng mỗi người
những cảm xúc khác nhau: vui, buồn, hờn, giận, nhớ,
thương hay có cả sự ăn năn hối tiếc...! Các bạn biết không niềm hạnh phúc yên
vui mà tôi từng có được giờ đây như một thoáng mây bay !
Tôi còn nhớ như in, tối hôm đó, khi tôi cùng ba mẹ đang say giấc giữa đêm
khuya thì “reng, reng, reng” những hồi chuông điện thoại vừa dài, vừa hối thúc
như có một việc gì đó không hay sắp xảy ra với gia đình nhỏ bé của tôi.
Cha tôi bật dậy nghe điện thoại :
- Alô!
- Có phải gia đình ông An không ạ?
- Vâng tôi đây, có gì không ạ?
- Thưa bác con trai bác vừa qua đời trong một trận đua xe tối hôm nay, mời
bác hãy đến đây để nhận mặt con trai lần cuối!
Cái điện thoại rớt xuống ngay sau đó, mẹ tôi từ nãy giờ đứng phía sau lưng
cha tôi bất động, còn bố thì vừa ôm mẹ vừa khóc nức nở. Sau khi bình tónh lại, cả
nhà tôi liền tức tốc đến hiện trường. Một cảnh tượng kinh hoàng như mở ra trước
mắt, chúng tôi được một anh cảnh sát giao thông kể lại sự việc đã diễn ra lúc đó.
Vàlúc 22 giờ cùng ngày (24/4/2008) trên đoạn đường vắng gần khu chung cư mới
xây có một tốp thanh thiếu niên gồm nam và nữ tụ tập đông đúc dưới lòng đường,
cùng những loại xe khác nhau (đều là xe tay ga và có phân phối lớn) có vẽ như
đang dự đònh sẽ tổ chức một cuộc đua xe ngoan ngục. Khi cả đoàn xe như đầy đủ
thành viên thì tất cả đã xuất phát. Cả đoàn chạy thạt nhanh, chúng đua nhau la
hét, lên ga, bóp kèn inh ỏi khiến mọi ngươiø ở khu chung cư không ai chợp mắt


được. Nhưng chỉ vài giây sau đó, những tiếng “rầm , áh !” nhưng vang lên cùng
lúc rồi tiếp đó là một không gian vắng lặng đến rợn người. Tất cả người trong khu
chung cư ùa ra xem thì ôi thôi, một cảnh tượng hãi hùng, hơn mười chiếc xe lao
thẳng vào chiếc xe tải ngay đầu đường, những thanh thiếu niên đều bất tỉnh và
được đưa đến bệnh viện ngay sau đó.
Chú cảnh sát giao thông còn cho biết, anh trai tôi qua đời là do bò chấn
thương sọ não vì không đội mũ bảo hiểm, tay chân thì chỉ bò xây
xước nhẹ, một phần nữa là sử dụng thuốc có chứa chất kích
thích. Không ai có thể tưởng tượng nỗi sự sợ hãi đến ngây
người của ba mẹ tôi, về phần tôi thì ngạc nhiên cũng không
kém. Tôi tự hỏi rằng: “ Tai sao lại là anh tại sao ra nông nỗi
này chứ, từ trước tới giờ anh luôn làm ba mẹ vui lòng từ những
phần thưởng lớn trong quá trình học tập vậy mà giờ đây chỉ vì một chút
nông nỗi mà anh đã trả cái giá ấy bằng chính sinh mạng của mình. Có đáng không
anh hai, trời ơi sao trời lại giáng tai hoạ xuống gia đình tôi, một gia đình với hy
vong nhỏ nhoi : tất cả đếu được bình an. Ai đã cướp mất anh hai tôi rồi , hãy trả
anh hai lại cho t....ô...i. ! Cả nhà tôi ai cũng như người mất hồn. Trong mắt tôi
luôn hiện lên hình bóng anh, tôi nghe trong lòng mình quặn vô cùng. Tội cho mẹ
tôi cứ vuốt ve cái quan tài như đang vuốt ve chính cái thân trai khoẻ mạnh của
anh hai - nỗi đau được dồn nén sâu thăm thẳm nơi khoé mắt – bây giờ mẹ tôi
không khóc nhưng cũng không nói được lời nào!
Riêng phần tôi, tôi vô cùng hối hận vì thấy mình thật ích kỉ, luôn ganh tò với
anh, tôi cứ luôn lo sợ cha mẹ tôi yêu thương anh hai tôi nhiều hơn.Tôi luôn tranh
đua với anh mà ít khi nào quan tâm đến anh! Tôi đã không làm tròn bổn phận
người em gái. Chắc có lẽ vì điều đó mà ông trời đã lấy lại anh tôi, tôi ước gì thời
gian sẽ quay trở lại để tôi được yêu thương anh để tôi thật sự làm một đứa em
ngoan hiền và cũng để được anh thương yêu tôi nữa!
Vậy là từ lúc đó gia đình tôi chỉ còn lại ba người cùng một nỗi đau sâu
thẳm, mà mỗi khi nhắc lai như đã trải qua một giấc mơ kinh hoàng.
Đừng để tai nạn ấy xảy ra với gia đình và người thân của bạn, đừng để nó

trở thành một hung khí có thể lấy đi sinh mạng của bất kì người nào. Chúng ta hãy
chấp hành tốt luật giao thông. Nhất là những người chưa có thói quen đội mũ bảo
hiểm khi ngồi trên xe gắn máy, xe đạp điện khi tham gia giao thông – hãy tự nhắc
nhở mình thực hiện tốt - để bảo vệ chính mình, bảo vệ người thân gia đình mình
nha các bạn.
Phạm Thò Thu Hằng

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×